Chồng tôi có rất nhiều tiền

Chương 6


Đọc truyện Chồng tôi có rất nhiều tiền – Chương 6:

Chương 6: Sáu đồng tiền
 
Không khí trong xe trở nên vô cùng yên tĩnh, sau khi lời nói của Đồng Bắc Bắc thốt ra, sắc mặt Chu Thịnh cũng cứng một hồi lâu.
 
Anh liếc nhìn Đồng Bắc Bắc, muốn tìm chút cảm xúc gì đó trên gương mặt cô nhưng đáng tiếc, anh nhìn hồi lâu cũng không thấy gì cả. Dường như câu nói vừa rồi không có bất kỳ chút cảm xúc dư thừa nào.

 
Không ghen tuông, cũng không hề bất mãn.
 
Cô chỉ đơn thuần không muốn đi mua đồ, không muốn bị chụp phải, không muốn lên hotsearch cùng Chu Thịnh mà thôi.
 
Nhưng cứ không cảm xúc như thế mới là đáng giận nhất.
 
Chu Thịnh muốn nổi cáu nhưng nghĩ đến bao lần ồn ào trên mạng của mình lại cảm thấy Đồng Bắc Bắc không nói sai.
 
Đồng Bắc Bắc nhìn thoáng qua anh một cái rồi cười khẽ: “Đi thôi.”
 
“Không sợ lên hotsearch với tôi sao?”
 
Đồng Bắc Bắc nghiêng đầu nghĩ trong giây lát rồi giải thích: “Không đến mức chứ, tôi cảm thấy tổng giám đốc Chu có thể giữ kín mọi thông tin về tôi, dù sao chắc chắn nhà họ Chu cũng không muốn con dâu tương lai nhà mình lên hotsearch như những người phụ nữ khác của con trai họ, rồi lại bị đồn thành tình nhân một ngày của tổng giám đốc Chu.”
 

Chu Thịnh: “….”
 
Anh nghiến răng nghiến lợi nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Đồng Bắc Bắc, thật sự rất muốn bịt miệng cô lại.

 
“Em nói đúng, xuống xe đi.”
 
“Ừ.”
 
Đồng Bắc Bắc đi theo Chu Thịnh vào trung tâm thương mại, điều hòa đang bật rất ấm áp làm Đồng Bắc Bắc hít sâu một hơi, dễ chịu thật. Cô ngước mắt nhìn người đàn ông đang đút tay túi quần đi phía trước, nhìn chằm chằm một hồi lâu, rồi cụp mắt che giấu tâm tư của bản thân.
 
Chu Thịnh đi một mạch về phía trước, thi thoảng mới quay đầu nhìn cô một lần xem cô có đuổi theo kịp không, anh đã quá quen với trung tâm thương mại này, nên bây giờ quen đường quen lối dẫn Đồng Bắc Bắc vào một cửa hàng.
 
Vừa vào trong, nhân viên cửa hàng đã tươi cười ra đón: “Tổng giám đốc Chu, lâu rồi mới thấy anh ghé đây ạ.”
 
Chu Thịnh nhàn nhàn gật đầu, chỉ vào Đồng Bắc Bắc nói: “Chọn cho cô ấy vài bộ thích hợp.”
 
Ánh mắt nhân viên cửa hàng sáng lên, tầm mắt rơi vào dáng người cao gầy của Đồng Bắc Bắc. Thật ra dáng dấp Đồng Bắc Bắc rất đẹp, cô cũng không thấp, nhưng lúc đi vào cùng Chu Thịnh không nhão nhão dính dính lấy nhau nên nhân viên cửa hàng không biết là hai người đi cùng nhau.
 
Nhận ra rồi thì vô cùng mừng rỡ.
 
Chu Thịnh đến có nghĩa là doanh số hôm nay sẽ phá kỷ lục.
 
“Chị là?”
 
Đồng Bắc Bắc nhìn nhân viên đang khom lưng chào trước mặt mình, cười nói: “Tôi họ Đồng.”
 
“Vâng, mời chị Đồng qua bên này ạ.”
 
“Được.” Đồng Bắc Bắc gật đầu, đi theo nhân viên cửa hàng qua bên đó.
 
Nhân viên cửa hàng đưa cô đi dạo một vòng, vừa đi vừa nói: “Chị Đồng có cần chúng tôi cho người giới thiệu, hay muốn tự mình xem ạ?”
 
Đồng Bắc Bắc ngẫm nghĩ một lúc, cô có một sự hiểu biết nhất định về nhãn hiệu này, biết cả về phong cách của cửa hàng này, nghĩ rồi đáp lời: “Để tôi tự xem một lúc.”
 
“Được ạ.”
 
Đồng Bắc Bắc đi dạo một lượt, hoàn toàn không có chút khách khí nào. Cô nghĩ là, nếu Chu Thịnh đã muốn dẫn cô ra ngoài mua quần áo, thì cô có thể yên tâm thoải mái nhận lấy.
 
Dù sao cô thật sự không có quần áo mặc mà nguyên chủ Đồng Bắc Bắc cũng không có bao nhiêu tiền.
 
Trước đây, do Đồng Bắc Bắc kháng cự không chịu lấy Chu Thịnh nên đã bị khóa tất cả các thẻ. Sáng nay Đồng Bắc Bắc đã xem xét qua, giờ trong túi chỉ còn có một ngàn tệ tiền mặt, ít ỏi đến đáng thương.
 
Cô đang cúi đầu nghiêm túc chọn quần áo thì đột nhiên bên cạnh có tiếng kêu kinh ngạc: “A, tổng giám đốc Chu.”
 
Đồng Bắc Bắc nhìn theo giọng nói thì thấy một cô gái mặc váy giữa trời đông đang chạy lại chỗ Chu Thịnh ngồi và thuần thục khoác lấy tay anh.
 

Cô nhìn rồi thu hồi ánh mắt của mình lại, tiếp tục thảo luận cùng nhân viên cửa hàng về quần áo, vậy nên không nhìn thấy động tác né tránh cô gái kia của Chu Thịnh.
 
Vu Oanh Oanh vươn tay muốn khoác lấy nhưng Chu Thịnh nhanh chóng giơ tay, rất khéo léo mà tránh ra, cô nàng dậm chân, bĩu môi đầy không vui: “Tổng giám đốc Chu, sao anh lại ở đây?”
 
Vu Oanh Oanh nghểnh cổ muốn nhìn xem trong tiệm có ai không nhưng nhìn một vòng cũng không phát hiện ra điều gì.
 
Chu Thịnh nhíu mày, nhìn người phụ nữ không quen biết trước mặt: “Cô có việc sao?”
 
Vu Oanh Oanh cười một tiếng: “Tổng giám đốc Chu nói gì vậy, lâu lắm rồi anh không đưa người ta đi dạo phố nha.”
 
Chu Thịnh: “???” Mình đưa người phụ nữ này đi dạo phố lúc nào? Tại sao mình lại không biết?
 
Nghe vậy Chu Thịnh nhàn nhạt ừ một tiếng, ngước mắt lên nhìn xung quanh một vòng, thấy người nào đó vẫn còn đang yên tĩnh chọn quần áo, ánh mắt lóe lên một tia kinh ngạc.
 
“Tổng giám đốc Chu, hôm nay em cũng muốn mua quần áo, anh chọn cho em được không?”
 
“Thẩm mỹ của tôi không tốt lắm.”
 
Vu Oanh Oanh hơi nhíu mày, nũng nịu nhìn anh: “Ai nói vậy nha, gu tổng giám đốc Chu tốt lắm mà.” Cô nàng cười khanh khách nhìn Chu Thịnh, chớp chớp mắt với anh: “Được không, được không, chọn cho em nhé? Vừa nhìn thấy anh em đã chạy ngay tới đây đấy.”
 
Chu Thịnh nhíu mày nhìn người phụ nữ trước mắt cứ dán sát vào mình này, lui về sau một bước.
 
“Tự cô xem đi.” Nói xong trực tiếp đi tới chỗ Đồng Bắc Bắc, hoàn toàn không để ý sắc mặt người phụ nữ kia khó coi đến mức nào.
 
Đồng Bắc Bắc đang nghiêm túc thảo luận với nhân viên về phong cách phù hợp với mình, đang nói thì bỗng có người đứng che tầm mắt mình, cô ngước mắt lên nhìn thấy là Chu Thịnh liền lại quay sang trò chuyện với nhân viên cửa hàng.
 
Chu Thịnh bị xem nhẹ, bất đắc dĩ sờ sờ mũi, ho nhẹ một tiếng: “Còn chưa chọn được sao?”
 
“Sắp rồi, chọn nhiều mấy bộ rồi vào thử luôn.”
 

Chu Thịnh gật nhẹ, nhìn cô nói: “Để tôi chọn cho em mấy bộ.”
 
“Không cần, tự tôi chọn được.”
 
Chu Thịnh bị cự tuyệt, bỗng cảm thấy hơi khó chịu.
 
“Thẩm mỹ của tôi cũng không tệ lắm.”
 
Nghe vậy Đồng Bắc Bắc hất hàm chỉ vào người phụ nữ đứng cách đó không xa đang hung tợn nhìn về bọn họ ở phía này: “Không tệ ha, anh không phát hiện mũi cô gái kia lệch ra rồi à?”
 
Chu Thịnh nghẹn họng, bất đắc dĩ nhìn cô: “Tôi không để ý.”
 
Đồng Bắc Bắc nhíu mày, nhìn anh đầy thâm ý: “Cũng phải, tổng giám đốc Chu bận rộn như vậy làm sao nhớ hết được những người phụ nữ bên cạnh mình.”
 
Nhân viên cửa hàng nơm nớp lo sợ đứng giữa hai người, cô ấy chỉ đang làm việc thôi nhưng lại nghe được cái gì thế này? Cô gái này dám công khai nói thẩm mỹ tổng giám đốc Chu không tốt? Quan trọng nhất là, tổng giám đốc Chu mặc dù sắc mặt không tốt lắm, nhưng lại không nổi giận chứ??
 
Chu Thịnh nghe vậy, mặt càng đen hơn nhưng chỉ một giây sau đã cười khẽ, dựa vào bên cạnh nói: “Cô Đồng ghen đấy à?”
 
Đồng Bắc Bắc lườm anh: “Anh nghĩ nhiều quá, tôi chỉ đề nghị bằng lương tâm thôi, về sau có tìm bạn gái cũng mở to mắt một chút, toàn thân từ trên xuống dưới đều bị chỉnh cả rồi, lỡ sờ thì không thoải mái lắm đâu đúng không?”
 
Chu Thịnh: “….”


 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.