Chồng tôi có rất nhiều tiền

Chương 7


Đọc truyện Chồng tôi có rất nhiều tiền – Chương 7:

Chương 7: Bảy đồng tiền
 
Chu Thịnh im lặng nhìn Đồng Bắc Bắc một lúc rồi mới nhếch môi ý vị sâu xa mà hỏi cô: “Sao em biết cô gái kia chỉnh từ trên xuống dưới?”
 
Đồng Bắc Bắc nhướng mày, cô khá hiểu biết về phương diện này: “Ồ, trực giác của phụ nữ.”

 
Chu Thịnh lại bị cô làm cho cạn lời, muốn vươn tay xoa rối tóc cô nhưng vừa đưa tay ra cuối cùng lại rụt lại, đút vào túi quần siết thành nắm đấm.
 
Vu Oanh Oanh cách đó không xa đang nhìn hai người, cũng không biết lấy dũng khí ở đâu, cô nàng nổi giận đùng đùng đi tới chỗ hai người.
 
Cô ta cười khanh khách, nhìn Chu Thịnh hờn dỗi: “Tổng giám đốc Chu, vị này là?”
 
Đồng Bắc Bắc nổi hết gai ốc vì nghe giọng nhão nhoét của cô nàng, cúi đầu nhìn cổ tay đã sắp nổi da gà của mình, thật sự là…. không chịu nổi.
 
Chu Thịnh nhíu mày, nhìn cô gái trước mặt: “Liên quan gì tới cô?”
 
Vu Oanh Oanh: “….” Sắc mặt cô ta cứng đờ, nhưng điều chỉnh lại rất nhanh: “Tổng giám đốc Chu, em chỉ muốn hỏi một chút thôi, trông dáng chị gái này cũng đẹp đó ạ.”
 
Nghe vậy Đồng Bắc Bắc nhướng mi cong môi cười một tiếng: “Ừ, đẹp hơn cô một chút.”
 

Nhân viên cửa hàng đứng bên cạnh, mặt đầy kinh ngạc chứng kiến cảnh tượng này, cô ấy đang tự hỏi mình lén chuồn đi có phải sẽ tốt hơn không? Ở đây thật sự là làm bóng đèn.
 
Chiến trường của ba người này không thích hợp có người ngoài.
 
Sắc mặt Vu Oanh Oanh lập tức thay đổi, Chu Thịnh nói thì cô ta có thể nhất nhất cười hùa theo nhưng mà người phụ nữ này thì khác. Đối với Vu Oanh Oanh mà nói, mỗi ngày Chu Thịnh đều lên hotsearch với một cô gái, có lẽ đây cũng chỉ là người phụ nữ đã ngủ với anh đêm qua mà thôi, kiểu đàn ông như Chu Thịnh sẽ không tức giận vì một người phụ nữ không quan trọng.
 
Nghĩ như vậy, gan Vu Oanh Oanh bành trướng không ít: “Chị gái này, có phải chị hơi tự luyến rồi đấy nhỉ?”
 
Đồng Bắc Bắc nhíu mày: “Xin lỗi, tôi khá tự tin về bản thân.”
 
Chu Thịnh đứng bên cạnh đút tay túi quần nhìn hai người, không hề lên tiếng ngăn cản.
 
Vu Oanh Oanh tức đỏ mặt, cô nàng nghiến răng nghiến lợi nhìn Đồng Bắc Bắc, nghênh ngang kiêu ngạo: “Cô tên gì?”
 
Nghe vậy, Đồng Bắc Bắc bố thí cho cô nàng một ánh mắt: “Muốn biết à?” Nói rồi, cô cười nhạo: “Cô hỏi Chu Thịnh đi.”

 
Sau đó Đồng Bắc Bắc cũng mặc kệ người kia cảm thấy thế nào, trực tiếp nói với nhân viên còn đang đứng đó: “Chọn mấy bộ này, tôi đi thử một lát.”
 
“Được, xin cô chờ một lúc ạ.”
 
“Ừ.”
 
Đồng Bắc Bắc đi sang chỗ khác, không để ý tới Vu Oanh Oanh nữa.
 
Tuy nhiên, Vu Oanh Oanh lại không nghĩ như vậy, cô nàng nghiến răng nghiến lợi nhìn Đồng Bắc Bắc, định nổi cáu nhưng vừa nhìn vào mắt Chu Thịnh thì trong lòng lại ỉu xìu xuống.
 
“Tổng giám đốc Chu, anh xem bạn gái anh kìa, thái độ gì thế chứ.” Cô nàng dùng giọng nhõng nhẽo làm nũng với Chu Thịnh.
 
Chu Thịnh cau mày, nhìn chằm chằm người phụ nữ mà mình hoàn toàn không quen biết: “Ai nói với cô đó là bạn gái tôi?”
 
Nghe vậy mắt Vu Oanh Oanh sáng lên, không phải bạn gái sao? Vậy là không quen à?
 
“Tổng giám đốc Chu không biết vị tiểu thư kia sao?”
 
Chu Thịnh dừng một chút, vô cùng chán ghét nhìn cô nàng: “Người không có trí thông minh thì nên ít ra ngoài.”
 
Vu Oanh Oanh: “….” Cô nàng tiếp tục dậm chân nũng nịu với Chu Thịnh: “Tổng giám đốc Chu, anh nói gì vậy?”
 
Chu Thịnh cười lạnh, không muốn nói tiếp với cô nàng thêm một câu nào nữa. Đúng lúc đó, nhân viên cửa hàng kinh ngạc thốt lên: “Tiểu thư, chị hợp với bộ này quá.”
 
Đồng Bắc Bắc bước ra ngoài, ngắm mình trong gương, hài lòng gật đầu. Không thể không nói, cửa hàng Chu Thịnh đưa cô tới này rất tốt, quần áo chất lượng cao, nhìn qua khá phong cách, mặc vào cũng rất dễ chịu.
 
Chu Thịnh ngước mắt nhìn lại, trong mắt lóe lên một tia kinh diễm nhưng lập tức khôi phục như thường trong chớp mắt.
 
Anh bước lại chỗ Đồng Bắc Bắc, đứng trước mặt cô bình luận: “Không tệ, lấy cái này đi.”
 
Đồng Bắc Bắc hiếm khi có tâm trạng vui vẻ, liền gật đầu nói: “Tôi cũng cảm thấy không tệ.”
 
Cô còn thử thêm mấy món quần và áo cô chọn và cả mấy bộ váy do Chu Thịnh đề cử nữa, tất cả đều mua về.
 
Nhân viên cửa hàng cười rạng rỡ, không cần nghĩ cũng biết doanh số hôm nay đã vượt chỉ tiêu.

 
“Cảm ơn.”
 
Chu Thịnh ừ một tiếng rồi cúi đầu quẹt thẻ ký tên.
 
Ký tên xong anh còn tiện tay cầm mấy chiếc túi ở một bên lên, còn Vu Oanh Oanh thì chỉ biết nhìn cảnh trước mắt này, cắn răng hung tợn lườm Đồng Bắc Bắc.
 
Đồng Bắc Bắc nghĩ nghĩ rồi nói nhỏ bên tai Chu Thịnh: “Hình như bạn gái anh muốn giết tôi.”
 
Chu Thịnh quay đầu nói: “Cô ta dám?”
 
Đồng Bắc Bắc nhún vai, không phát biểu cảm tưởng gì với lời này của anh, có đôi khi sự đố kỵ của phụ nữ có thể làm ra đủ thứ chuyện, đừng nói dám hay không dám.
 
Hai người mua xong thì chuẩn bị đi ra ngoài, Chu Thịnh quay sang hỏi cô: “Còn có gì khác muốn mua không?”
 
Đồng Bắc Bắc nhìn chằm chằm mấy cái túi kia, lắc đầu: “Không cần.” Số quần áo ở đây đã đủ cho cô mặc trong khoảng thời gian này.
 
Chu Thịnh gật đầu: “Vậy về nhà thôi.”
 
“Được.”
 
Lúc hai người đi ra đúng lúc đi qua chỗ Vu Oanh Oanh đang đứng, Vu Oanh Oanh nhìn chằm chằm Đồng Bắc Bắc, vẻ mặt lộ ra sự hung dữ.
 
Chu Thịnh liếc mắt nhìn qua, nhíu mày ngẫm nghĩ giây lát rồi dừng lại trước mặt Vu Oanh Oanh.
 
Mắt Vu Oanh Oanh sáng lên, nhanh chóng thay đổi vẻ mặt sang bộ dạng nịnh nọt: “Tổng giám đốc Chu.”
 
Chu Thịnh mỉm cười: “Cô tên gì?”
 
“Oanh Oanh ạ, Tổng giám đốc Chu, em là Vu Oanh Oanh.”
 
Nghe vậy Chu Thịnh cong cong môi: “Làm gì?”
 
“Người mẫu ạ.”

 
Chu Thịnh trầm ngâm gật nhẹ đầu, trực tiếp gọi điện thoại ngay trước mặt Vu Oanh Oanh.
 
“Tổng giám đốc Chu, có chuyện gì vậy ạ?” Tào Nhất Minh cung kính hỏi.
 
Chu Thịnh dừng một chút: “Biết một người phụ nữ tên là Vu Oanh Oanh không?”
 
Tào Nhất Minh khó hiểu: “Không biết ạ.”
 
Chu Thịnh cười: “Vậy là tốt rồi.” Anh hơi ngừng lại chỉ trong chớp mắt rồi nói thẳng: “Truyền lời ra ngoài, phong sát người này đi.”
 
Tào Nhất Minh: “….” Tuy không biết đã xảy ra chuyện gì nhưng vẫn lập tức đồng ý: “Vâng ạ.”
 
Mà Vu Oanh Oanh đứng một bên nghe thấy câu này, trong nháy mắt sắc mặt trắng bệch.
 
“Tổng giám đốc Chu.”
 
Chu Thịnh cúp điện thoại, nhìn cô ta đầy chán ghét, đưa tay chỉ Đồng Bắc Bắc: “Cô biết cô ấy là ai không?”
 
“Ai?” Vu Oanh Oanh lúc này ngơ ngác hỏi.
 
Chu Thịnh cong môi, nhu hòa nhìn Đồng Bắc Bắc, ở trong mắt người ngoài thì hình ảnh này vô cùng ấm áp. Ánh mắt tổng giám đốc Chu lại chan chứa nhu tình như vậy.
 
Anh nói: “Đây là vị hôn thê của tôi, là người cô có thể đắc tội sao?”
 
Nói xong, anh cũng không quan tâm sắc mặt Vu Oanh Oanh như thế nào, trực tiếp kéo Đồng Bắc Bắc ra ngoài: “Về nhà thôi.”
 
Đồng Bắc Bắc làm pho tượng một hồi, có chút thương cảm nhìn thoáng qua Vu Oanh Oanh rồi cười: “Được.”
 
Sau khi ra khỏi trung tâm thương mại, Đồng Bắc Bắc và Chu Thịnh cùng nhau về nhà.
 
Hai người đều không nói gì, cũng không có gì để nói. Chu Thịnh tức giận, còn Đồng Bắc Bắc, đến tận bây giờ vẫn chỉ thờ ơ không quan tâm đến tâm trạng anh ta, hai người cũng không đề cập đến chuyện ở trung tâm thương mại nữa. Tuy Chu Thịnh ngang ngược nói ra mình là vị hôn thê của anh nhưng tình hình thực tế thế nào Đồng Bắc Bắc rõ hơn ai hết.
 
Cô đưa tay day mi tâm, nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ, đột nhiên nghĩ đến một chuyện, cô không có điện thoại, điện thoại của nguyên chủ đã bị tịch thu lúc muốn trốn khỏi nhà, sau khi bỏ nhà ra đi không thành công thì nguyên chủ chọn cắt cổ tay tự sát.
 
Cô nghĩ nghĩ rồi liếc nhìn Chu Thịnh.
 
“Có chuyện gì?”
 
Đồng Bắc Bắc mím môi, nói nhỏ: “Tôi không có điện thoại.”
 
Chu Thịnh: “….” Hơi dừng một chút rồi khẽ ừ một tiếng: “Biết rồi.”

 
Đồng Bắc Bắc: “??” Cô tròn mắt nhìn Chu Thịnh, muốn xem anh nói biết rồi sau đó thì sao?
 
Chu Thịnh liếc cô: “Lát nữa về nhà sẽ đưa em một cái.”
 
“Được.”
 
Kỹ thuật lái xe của Chu Thịnh rất tốt, huống chi lại đang là buổi chiều, dọc đường đều thông thoáng nên đi thẳng một mạch về nhà.
 
Đồng Bắc Bắc không đợi Chu Thịnh xuống mở cửa cho mình đã trực tiếp xuống xe, cô ngước mắt nhìn người đàn ông từ trong xe đi ra, Chu Thịnh rất tự giác đi ra sau xe, lấy hết đồ quần áo mới mua cùng vali ra cho cô.
 
“Đi thôi.” 
 
“Ừm.”
 
Càng ngày Đồng Bắc Bắc càng tò mò về Chu Thịnh. Chưa nói đến chuyện khác, chỉ là thái độ này của anh làm cô thấy là lạ, vì sao anh không chỉ không giống Chu Thịnh trong truyền thuyết mà còn đối xử với mình không tệ lắm? Cô không thể không nghĩ rằng, chẳng lẽ tính cách của vị thiếu gia nhà họ Chu này tương đối tốt?
 
Nghĩ vậy Đồng Bắc Bắc rùng mình một cái, không không, làm sao tính tình Chu Thịnh có vẻ tốt được.
 
Sau khi vào nhà, Đồng Bắc Bắc liền chui vào phòng mình bắt đầu sửa soạn đồ đạc vừa mới mua về, vừa thu dọn xong thì nghe tiếng gõ cửa, Đồng Bắc Bắc hô: “Cửa không khóa.”
 
Chu Thịnh mở cửa bước vào, trong tay còn cầm một cái hộp: “Điện thoại đây.”
 
“Cảm ơn.”
 
Đồng Bắc Bắc ngước mắt nhìn anh, nghĩ một lát rồi nói: “Chu Thịnh.”
 
“Ừ?”
 
“Ban nãy ở trung tâm thương mại, cảm ơn anh.”
 
Chu Thịnh mỉm cười nhìn cô: “Tại sao lại cảm ơn tôi? Vì bảo vệ cô sao?” Nói xong cũng không đợi Đồng Bắc Bắc trả lời, Chu Thịnh đã tự đáp: “Đó là chuyện hiển nhiên, dù gì em cũng là vị hôn thê của tôi.”
 
Đồng Bắc Bắc: “Ừm.”
 
Chu Thịnh cụp mắt nhìn cô: “Tôi có thể hỏi em một chuyện không?”
 
“Anh hỏi đi.”
 
Chu Thịnh ngẫm nghĩ giây lát rồi thấp giọng nói: “Có phải làm vị hôn thê của tôi khiến em cảm thấy khó xử không?”

 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.