Đọc truyện Chồng tôi có rất nhiều tiền – Chương 5:
Chương 5: Năm đồng tiền
Lúc này, phòng khách trở nên vô cùng yên tĩnh.
Đồng Bắc Bắc nhìn cả đám người xung quanh một lượt, hơi nhếch mép trào phúng. Trong đầu cô có không ít trí nhớ của Đồng Bắc Bắc trước đây, nhưng thật ra không thể nói là nguyên vẹn, ví dụ như trong đầu cô chỉ biết về phần quan hệ với người nhà, với bất kỳ ai quan hệ cũng không tốt, chỉ có với một người vú em là khá hơn một chút.
Quan hệ với chị cả, chị hai, chị ba, chị tư, hay cả mẹ ruột của Đồng Bắc Bắc cũng rất bình thường, thậm chí có thể nói là tình trạng mâu thuẫn như nước với lửa. Đây cũng là lý do làm cô không thích về nhà một chút nào.
Mẹ Đồng ở bên cạnh giả vờ ngạc nhiên, lên tiếng giảng hòa: “Sao lại thế được, chúng tôi rất mong Bắc Bắc về nhà đấy chứ.” Bà ta cười tủm tỉm nhìn về phía Chu Thịnh: “Tổng giám đốc Chu ngồi bên này đi.”
Đồng Bắc Bắc nhìn vẻ mặt nịnh hót của mẹ Đồng, cười giễu cợt.
Chu Thịnh nhoẻn miệng cười, quay đầu nhìn cô: “Không phải muốn lấy đồ sao, đi lấy đi, xong rồi đi.”
“Ừ.”
Giờ mẹ Đồng mới nhớ tới Đồng Bắc Bắc, hỏi: “Bắc Bắc về để lấy đồ hả con?”
Đồng Bắc Bắc nhìn thẳng vào mẹ Đồng, lạnh nhạt đáp: “Ừ.”
“Đi đi, tất cả đồ đạc đều trong phòng con ấy.”
“Ừ.” Đồng Bắc Bắc xoay người, đi thẳng lên tầng, đến khi vào phòng cô mới hơi bất đắc dĩ day day mi tâm (*). Mặc dù biết người này bất hòa với người nhà, song, cô không ngờ lại đến mức tệ như thế này.
(*) phần giữa hai đầu lông mày.
Về nhà một chuyến cũng bị chị gái châm chọc, cũng là đủ tệ hại.
Cô nhìn xung quanh căn phòng một lượt, mở tủ quần áo ra chuẩn bị dọn đồ, vừa mở ra, Đồng Bắc Bắc liền bị quần áo bên trong tủ làm giật mình. Trước mắt chỉ toàn một đống quần áo tạp nham, toàn những thứ quỷ quái gì vậy?
Thắt lưng, quần màu xanh lá, còn có áo hở vai màu đỏ, rồi cả mấy chiếc áo bông mùa đông kia nữa, màu sắc thật là thê thảm không dám nhìn. Đồng Bắc Bắc nhíu mày, cố gắng chọn mấy chiếc kiểu dáng đơn giản, màu sắc bình thường, nhìn còn có vẻ tàm tạm trong đống xanh xanh đỏ đỏ nọ để bỏ vào vali.
Chọn đi chọn lại cũng không chọn được cái gì, cô bất đắc dĩ thở dài, vừa định đóng tủ lại thì nghe có tiếng bước chân bên ngoài, sau đó thì giọng Chu Thịnh vang lên.
“Tôi có thể vào không?”
Đồng Bắc Bắc thầm bĩu môi trong lòng, lên tiếng đáp: “Vào đi.”
Chu Thịnh đẩy cửa vào, nhìn thấy chiếc vali của cô vẫn đang mở ra ở trên sàn nhà, nhướng mày: “Vẫn chưa chọn xong sao?”
Vẻ mặt Đồng Bắc Bắc rõ là sống không bằng chết, trả lời: “Không có gì để chọn.”
Nghe vậy Chu Thịnh bước lại mở tủ quần áo ra, khi nhìn thấy đống quần áo bên trong liền nhíu mày thật chặt, mặt tỏ rõ vẻ ghét bỏ.
Chu Thịnh cố nhịn, nhưng cuối cùng vẫn không kìm được, giễu cợt cô một phen: “Thẩm mỹ của em như thế này hả?”
Đồng Bắc Bắc nhìn anh gật đầu trả lời: “Đúng vậy, thẩm mỹ của tôi như thế đấy.” Cô dừng một chút rồi bổ sung: “Không chấp nhận được thì có thể trả hàng.”
Chu Thịnh đút hai tay vào túi quần, người tựa vào tủ quần áo bênh cạnh, vẻ mặt chê bai: “Đi thôi, ở đây cũng không có gì để lấy.”
“Ừ.”
Đồng Bắc Bắc cúi đầu định cầm vali kéo lên, lúc định kéo tay cầm ra, tay còn chưa cầm được vào thì đã bị một bàn tay tranh trước: “Đi xuống thôi.”
Cô hơi sửng sốt, nhìn bàn tay đang kéo tay cầm vali của Chu Thịnh, cụp mắt lại, thu hồi suy nghĩ trong lòng, hạ giọng đáp lời: “Ừ.”
Hai người một trước một sau lần lượt xuống tầng, vừa đi khỏi, Đồng Bắc Bắc không nhịn được quay lại nhìn căn phòng mấy lần, có lẽ sau này cô sẽ không còn cơ hội quay về đây nữa.
“Sao thế, không nỡ à?”
“Không phải.”
Thấy hai người xuống, những người ngồi ở phòng khách đều quay qua nhìn.
Mẹ Đồng vội vàng đứng lên đi tới trước mặt Chu Thịnh, hỏi: “Tổng giám đốc Chu không ở lại ăn cơm tối sao?”
Chu Thịnh cười khẽ một tiếng: “Không được, tôi hơi bận, không có thời gian.”
Nụ cười trên mặt mẹ Đồng cứng lại, song bà ta khôi phục vẻ nịnh nọt ngay trong một giây: “Bắc Bắc thì sao, có muốn ở lại ăn bữa cơm rồi về không?”
Nghe vậy Đồng Bắc Bắc nâng mắt nhìn bà ta với vẻ giễu cợt: “Thôi, chắc mẹ cũng không muốn con ở lại ăn cơm đâu.”
Mẹ Đồng: “….” Bà ta cười khan hai tiếng, ai oán nhìn Đồng Bắc Bắc, nói: “Sao lại thế được, mẹ rất muốn con ở nhà lâu thêm một chút mà.”
Đồng Bắc Bắc nhíu mày nhìn bà ta: “Thật sao?” Cô cười khẩy, ngay lúc mẹ Đồng mở miệng định nói thêm thì lên tiếng chặn lời bà ta lại: “Nhưng con không muốn ở lại.”
Mẹ Đồng: “….”
Nhịn đến khi lên xe, Chu Thịnh mới bật cười một tiếng, nhìn cô từ trên xuống dưới một lượt: “Không ngờ đấy, cô Đồng yếu đuối, nhát gan mà mọi người luôn đồn đại lại nhanh mồm nhanh miệng như thế.”
Đồng Bắc Bắc nhìn anh, hùng hồn hỏi lại: “Anh cũng biết đó là lời đồn đại à?”
Chu Thịnh nghẹn họng, che miệng ho nhẹ: “Là tôi nhìn nhầm.”
Đồng Bắc Bắc giễu cợt: “Cô Đồng còn có gan cắt cổ tay tự sát nữa cơ, anh cảm thấy đó là người yếu đuối nhát gan sao?”
Thật ra không thể nói cô gái này yếu đuối nhát gan được, chỉ có thể nói là còn nhỏ, lại trưởng thành ở nhà họ Đồng, nên dù có lòng phản nghịch nhưng vì không có năng lực cho nên ở trong nhà mới bị bắt nạt mãi như thế.
Vẻ mặt Chu Thịnh thay đổi khôn lường, anh trầm ngâm giây lát mới lên tiếng: “Thật sự không giống, là mắt tôi kém.”
Đồng Bắc Bắc: “Biết là tốt.”
Chu Thịnh nhìn cô vài lần, nhíu mày nhưng không nói thêm gì, trực tiếp lái xe đưa cô đi.
Đột nhiên Đồng Bắc Bắc ơ một tiếng: “Anh đưa tôi đi đâu?”
“Bán lấy tiền.”
Đồng Bắc Bắc: “… Trò đùa nhạt nhẽo này không buồn cười đâu.”
“Vậy à, tôi lại thấy cũng hài hước đấy chứ.”
Đồng Bắc Bắc nghẹn lời, im lặng nhìn anh: “Trước kia tôi cứ nghĩ tổng giám đốc Chu tiếng tăm lừng lẫy sẽ không biết nói đùa.”
Chu Thịnh mỉm cười, đánh giá cô một chút, trả lại cho cô bằng chính câu cô nói vừa nãy: “Em cũng biết đó là suy nghĩ của em sao?”
Lần này, Đồng Bắc Bắc thật sự nói không nên lời, chỉ muốn nói bậy.
“Fuck.” Cô nghĩ mãi, cũng chỉ nghĩ ra được câu chửi thề đó.
Chu Thịnh nhíu mày cười: “Con gái đừng nói bậy.”
Đồng Bắc Bắc: “….. Anh đưa tôi đi đâu?”
“Mua quần áo.”
“Hả?”
Chu Thịnh liếc cô chê bai: “Mấy bộ quần áo kia vứt hết đi, không cái nào chấp nhận được cả.”
Nghe vậy Đồng Bắc Bắc gật đầu, nhìn Chu Thịnh hỏi: “Nên giờ anh định đưa tôi đi trung tâm thương mại mua quần áo à?”
“Ừ.” Chu Thịnh tỏ vẻ: tôi rất tốt với em, như là đang đợi Đồng Bắc Bắc khen ngợi anh.
Đồng Bắc Bắc nhíu nhíu mày, ghét bỏ nhìn Chu Thịnh: “Nhưng tôi không muốn lên hotsearch với anh.”
Chu Thịnh: “…..”