Chồng tôi có rất nhiều tiền

Chương 4


Đọc truyện Chồng tôi có rất nhiều tiền – Chương 4:

Chương 4: Bốn đồng tiền
 
Trong phòng bếp là một đống lộn xộn, Đồng Bắc Bắc thật không dám nhìn kỹ.
 
Cô chưa bao giờ nghĩ chỉ nấu cơm thôi cũng có thể sinh ra lắm rắc rối thế này. Vừa nhìn những lát khoai tây siêu dày rơi trên đất, cô cảm thấy hơi nhức đầu.

 
Nhưng không hiểu sao lại hơi buồn cười, trước đây, cô chưa bao giờ nghĩ lão đại trong giới kinh doanh như Chu Thịnh xuống bếp sẽ gây ra thảm cảnh như vậy.
 
Hai người nhìn nhau, cũng không ai nói gì.
 
Chu Thịnh cảm thấy hơi ngượng, anh nhắm chặt hai mắt, hướng về phía Đồng Bắc Bắc nói: “Cô ra ngoài trước đi.”
 
Đồng Bắc Bắc: “… Để tôi dọn dẹp một chút đã.”
 
“Không cần, em ra ngoài đi.”
 
Đồng Bắc Bắc trợn mắt, tỏ vẻ không tin: “Anh chắc chắn mình có thể tự làm được?”
 
“Đương nhiên, tôi đâu có bị thiểu năng.”
 

Đồng Bắc Bắc nghẹn lời, lẩm bẩm: “Tôi cũng có bảo anh bị thiểu năng đâu.”
 
Chu Thịnh cười lạnh: “Ánh mắt vừa rồi của em chẳng khác gì đang nói người này đúng là thiểu năng cả.”
 
Nghe vậy, Đồng Bắc Bắc muốn bật cười, nhưng kịp kìm lại. Cô gật đầu, ồ một tiếng, hỏi: “Vậy chúng ta sẽ ăn món gì?”
 
Chu Thịnh nhìn cô chằm chằm, hừ lạnh, “Đặt đồ ăn ngoài.”
 
Mịe, lẽ ra anh không nên tới chỗ như phòng bếp.
 
Đồng Bắc Bắc ừ ừ hai tiếng: “Vậy tôi đi thu dọn đồ đạc tiếp nhé, anh chắc chắn chỗ này không cần tôi ư?”

 
“Không cần.”
 
Thấy Chu Thịnh kiên quyết, Đồng Bắc Bắc nhún vai rồi xoay người về phòng mình, còn về phòng bếp đang lộn xộn, cô nghĩ chắc Chu Thịnh vẫn có thể dọn dẹp, nhỉ?
 
Nhìn chằm chằm đến khi cô vào phòng, Chu Thịnh mới vươn chân ra đá một cái, chửi thề một tiếng rồi cầm điện thoại gọi cho trợ lý vẫn chưa đi xa.
 
“Mua hai phần cơm về cho tôi, nhớ mua ức bò hầm khoai tây với cá kho tàu, còn món khác thì tùy ý cậu.”
 
Trợ lý vội vàng trả lời: “Vâng, cô Đồng có không ăn món gì không ạ?”
 
Chu Thịnh nhíu mày, nghĩ giây lát rồi nói: “Không, mua về nhanh nhé.”
 
“Vâng.”
 
Tắt máy, Chu Thịnh nhìn phòng bếp với một mớ hỗn độn, hít sâu một hơi, xoay người nhặt nguyên liệu rơi xuống sàn lên, cho hết vào thùng rác.
 
Tào Nhất Minh nhìn điện thoại bất đắc dĩ lắc đầu, vội vàng lái xe tới nhà hàng yêu thích của Chu Thịnh, Chu Thịnh không thích ăn cá, nhưng giờ lại chọn cá kho tàu, dùng đầu ngón chân mà nghĩ cũng đoán được là món cô Đồng kia thích.
 
Tào Nhất Minh thấy nhiệm vụ này hơi khó, sau này rất có thể công việc của anh ta không chỉ là phục vụ cho vị đại gia nọ, mà còn bao gồm thêm cả vị cô Đồng kia nữa. Anh ta nghĩ: chắc hẳn nếu vị cô Đồng kia vui thì đại gia mới có tâm trạng tốt, nghĩ đến đây, Tào Nhất Minh lại bắt đầu quy hoạch trọng điểm công tác của mình sao cho đúng đắn nhất.
 
*
 
Trong nhà, Chu Thịnh quét dọn qua loa phòng bếp xong liền đi ra ngoài, còn Đồng Bắc Bắc thì vẫn ở lì trong phòng, không ló mặt ra ngoài.
 
Chu Thịnh nhíu mày, nghĩ nghĩ, qua gõ cửa phòng, nghe người bên trong đồng ý mới đẩy cửa vào.
 
“Vẫn chưa thu xếp xong à?”
 
Đồng Bắc Bắc “hả” một tiếng, lắc đầu: “Dọn xong rồi.” Cô nghĩ nghĩ rồi nói: “Có thể tôi phải về nhà một chuyến.”
 
“Sao thế?”

 
Đồng Bắc Bắc ho khan: “Tôi không mang đủ quần áo.”
 
Nghe vậy, Chu Thịnh hơi giật mình, hỏi cô: “Muốn về nhà à?”
 
Đồng Bắc Bắc sửng sốt, cô không biết nên trả lời câu hỏi này thế nào, nói thật, cô không quá muốn về, nhưng phải về một chuyến.
 
“Phải qua đó lấy ít đồ.”
 
“Cũng được, ăn cơm xong rồi hãy đi.”
 
“Ừ.” Đồng Bắc Bắc ngước mắt nhìn người đàn ông trước mặt: “Anh không cần đi làm à?”
 
Chu Thịnh trả lời vô cùng có lý: “Tôi là ông chủ, muốn làm lúc nào chẳng được.”
 
Đồng Bắc Bắc bĩu môi, ồ một tiếng: “Thế à.” Cứ như làm ông chủ thì giỏi lắm ấy, cô thầm châm chọc trong lòng.
 
“Tôi có thể biết trong lòng em đang nói gì đấy.”
 
Đồng Bắc Bắc “…” Được được, làm ông chủ rất giỏi.
 
Hai người đều không còn gì để nói, sau khi ăn cơm do trợ lý của Chu Thịnh đưa tới, Chu Thịnh liền bảo cô nghỉ ngơi một lúc rồi sẽ đưa cô về nhà. Đồng Bắc Bắc không từ chối, một phần là vì cô không biết đường, một phần là vì nếu có Chu Thịnh đưa về, cô sẽ không cần phải đối mặt với sự truy vấn từ người nhà.
 
*
 
Ngoài cửa sổ gió thổi vù vù, Đồng Bắc Bắc ngồi ở vị trí kề bên ghế lái, nhìn phong cảnh hấp dẫn ngoài cửa sổ, chìm vào thế giới riêng của mình.
 
Cô nghĩ: mình đã ở đây, vậy thì nên quý trọng cơ hội này, sống vì mình, cũng sống vì Đồng Bắc Bắc trước kia, chưa nói phải sống tự nhiên thoải mái đến mức nào, nhưng ít nhất cũng phải trân trọng mạng sống.
 
Cô híp mắt nghĩ về bản thân mình trước kia, không biết Đồng Bắc Bắc kia đã xuyên đến thân xác của mình hay vì gặp phải chuyện ngoài ý muốn nên vẫn chưa tỉnh lại. Nghĩ vậy, Đồng Bắc Bắc không khỏi hơi khó chịu. Tuy lúc trước cuộc sống không phải quá tốt, nhưng ít ra cô cũng tiến bộ dần dần.
 

Đồng Bắc Bắc thở dài, tiếng thở đó làm người đàn ông đang lái xe bên cạnh thấy hơi khó chịu.
 
“Cô Đồng này.”
 
“Hả?”
 
“Ngồi chung xe với tôi làm em khó chịu thế cơ à?”
 
Đồng Bắc Bắc trợn mắt, lắc đầu nói: “Đâu có.”
 
“Sao em thở dài?”
 
Đồng Bắc Bắc nghẹn lời, không biết nói gì: “Không phải tại anh.”
 
Chu Thịnh nhíu mày nhìn cô: “Mong là thế.”
 
Đồng Bắc Bắc ừ ừ, tiếp tục chán chường tựa vào ghế ngồi, nghiêng đầu nhìn cảnh tượng lướt qua ngoài cửa sổ.
 
Cô cũng muốn giống bao người, được sống một cách tự do.
 
Đột nhiên, mắt cô sáng lên, cô nghĩ tới một vấn đề khá nghiêm trọng: giờ đang nghỉ đông, vì cô đã nói đồng ý cưới Chu Thịnh nên  người trong gia đình không đồng ý cho cô tiếp tục đi học, nhưng ngay bây giờ, Đồng Bắc Bắc chợt vô cùng khao khát được đi học.
 
Đời trước cô không nghĩ nhiều về việc học, bây giờ Đồng Bắc Bắc lại vô cùng mong muốn được học đại học.
 
Cô xoay đầu nhìn người đang chuyên tâm lái xe, gọi một tiếng: “Chu Thịnh.”
 
Chu Thịnh nhíu mày nhìn cô: “Sao?”
 
“Tôi có thể đi học tiếp không?”
 
Nghe vậy, Chu Thịnh kinh ngạc nhìn cô: “Đi học? Đại học ấy à?”
 
“Ừ.”
 
“Tôi không cho em đi học bao giờ?”
 
Đồng Bắc Bắc: “…À thế à.” Vậy chính là có thể, nghĩ thế, Đồng Bắc Bắc yếu ớt cong môi.
 

Cô vui sướng nhìn Chu Thịnh, chân thành cảm ơn: “Cảm ơn anh nhé.”
 
Chu Thịnh: “? ? ?” Liếc gương mặt tươi cười của Đồng Bắc Bắc, Chu Thịnh khẽ ừ một tiếng.
 
Nhà Chu Thịnh cách khá xa nhà Đồng Bắc Bắc, phải ngồi trong xe hơn một giờ đồng hồ, vô cùng buồn chán.
 
Tới hơn ba giờ chiều, xe mới dừng trước cửa nhà họ Đồng. Hai người xuống xe, đi vào bên trong.
 
Đồng Bắc Bắc vừa vào đã thấy một dì vui vẻ gọi tên cô: “Bắc Bắc về rồi à.”
 
“Vâng.” Đồng Bắc Bắc của trước kia có quan hệ khá tốt với người dì này, nên cô nói nhiều thêm một câu: “Cháu về rồi.”
 
Dì cười cười gật đầu, cầm tay cô hỏi: “Sức khỏe vẫn ổn chứ? Cháu dọa mọi người sợ lắm đấy.”
 
“Cháu không sao.” Đồng Bắc Bắc an ủi: “Dì đừng lo ạ.”
 
“Ừ ừ ừ, không lo.” Dì nói rồi quay đầu hô một tiếng: “Bắc Bắc và cậu Chu về rồi.”
 
Đồng Bắc Bắc: “…”
 
Dì vừa dứt lời, Đồng Bắc Bắc liền nghe tiếng vẳng ra từ bên trong, “Về thì về, chẳng lẽ còn muốn chúng tôi nâng kiệu tám người khiêng để nghênh đón nó à?”
 
Nghe vậy, Đồng Bắc Bắc rũ mắt, cười tự giễu, đi vào trong nhà.
 
“Đến mức đó thì không cần, nhưng nghe giọng chị hai cứ chua chua ý nhỉ.”
 
Đồng Hạ quay đầu nhìn cô, chao ôi: “Cuối cùng cũng ra viện nhỉ, sao còn về làm gì?”
 
Đồng Bắc Bắc vừa chuẩn bị đáp trả, đã bị Chu Thịnh đoạt trước: “Con gái đã lấy chồng như cô còn về được, Bắc Bắc còn chưa lập gia đình, vẫn là người nhà họ Đồng, sao lại không thể về nhà?”
 
Câu nói đó của Chu Thịnh, không chỉ làm cho vẻ mặt Đồng Hạ khó coi, mà cả Đồng Xuân đã lập gia đình cũng vậy.
 
Dù sao, từ góc nhìn của nhà họ Đồng, con gái gả ra ngoài như bát nước đã hắt đi.
 
Đồng Bắc Bắc nhìn vẻ mặt của từng người, cũng không biết lấy dũng khí ở đâu mà lại cười lạnh nói trước mặt mọi người: “Nói đúng lắm, tôi cũng họ Đồng, sao lại không thể về đây?”

 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.