Đọc truyện Chồng tôi có rất nhiều tiền – Chương 3:
Chương 3: Ba đồng tiền
Đồng Bắc Bắc híp mắt, không nói gì. Không đồng ý thì sao chứ, vẫn phải cưới Chu Thịnh đấy thôi. Như lời anh đã nói từ sáng, bất kể cô chống đối thế nào, kết quả cũng chẳng khác nhau là mấy, chung quy vẫn phải kết hôn.
Thay vì chống đối, chẳng bằng thẳng thắn vô tư đồng ý, chuyện khác thì nghĩ cách giải quyết sau.
Nghĩ đến tình cảnh của mình ở nhà họ Đồng, thật ra thì rời khỏi nhà họ Đồng có khi lại tốt hơn, dù sao nhà họ cũng rất thuận tay hay việc trong lĩnh vực “bán con gái”. Dù giờ cô không phải cưới Chu Thịnh như ý muốn ban đầu thì sau này cũng sẽ được sắp xếp kết hôn với một ông già nào đó khi không hề hay biết gì. Đồng Bắc Bắc nghĩ, so với việc lấy một ông già, thì ít nhất về mặt ngoại hình, Chu Thịnh cũng không tệ.
Đồng Bắc Bắc gật đầu, khẽ ừ một tiếng: “Con đồng ý.” Cô dừng lại rồi nói tiếp: “Nhưng con muốn được thương lượng với Chu Thịnh về đám cưới.”
Nghe vậy, mẹ Đồng cười tủm tỉm, vội vàng trả lời: “Được chứ được chứ, đương nhiên không có vấn đề gì, việc này mẹ sẽ sang nói với tổng giám đốc Chu.”
Đồng Bắc Bắc vâng dạ xong lại im lặng.
Cha mẹ Đồng ngồi trong phòng bệnh không quá lâu, sau khi nghe được câu trả lời từ Đồng Bắc Bắc liền rời đi với cảm giác vừa lòng thỏa dạ.
Trong phòng bệnh lại khôi phục sự tĩnh lặng vốn có. Vào những ngày sau, Đồng Bắc Bắc có gặp thêm bốn chị gái của mình, còn Chu Thịnh, tối hôm đó biết cô đồng ý thì có đến phòng bệnh một chuyến, sau đó thì không thấy bóng dáng đâu nữa.
Mãi đến khi Đồng Bắc Bắc xuất viện chuẩn bị về nhà, Chu Thịnh mới tới đón cô.
“Sao anh lại tới đây?”
Chu Thịnh nhíu mày, đút hai tay vào túi đứng một bên, cười giễu cợt: “Sao, không muốn nhìn thấy tôi à?”
Đồng Bắc Bắc lắc đầu: “Không phải.”
Chu Thịnh lấy tay gõ lên mặt bàn, ngồi xuống bên cạnh nhìn cô: “Đồ đạc đã sắp xếp xong hết rồi à?”
“Xếp xong hết rồi.”
Chu Thịnh nhìn trợ lý ở cạnh: “Mang đồ của em ấy lên xe đi.”
“Vâng.”
Sau khi trợ lý rời khỏi, Chu Thịnh mới giải thích sao anh lại đến đón cô.
“Tạm thời em qua chỗ tôi ở.” Anh ngập ngừng, nhắc nhở: “Bọn họ muốn để hai chúng ta bồi dưỡng tình cảm.”
Nghe vậy, Đồng Bắc Bắc hé miệng thở dốc, muốn từ chối, nhưng không tìm được cớ để biện hộ.
Cô đứng tại chỗ hồi lâu, cân nhắc xem mình đến ở chỗ của Chu Thịnh hay về nhà thì tốt hơn, kết quả cuối cùng dĩ nhiên là đến chỗ Chu Thịnh có thể sẽ rất tốt, ít nhất người này cũng không nói năng tùy tiện như bề ngoài.
“Ừ.”
Lần này lại đến lượt Chu Thịnh cảm thấy lạ lùng.
“Em vừa bảo ừ?”
Đồng Bắc Bắc nhướng mày, xoay đầu nhìn anh: “Tôi có quyền từ chối à?”
Chu Thịnh nghẹn họng, cau mày nói: “Không.”
Nhưng dù sao anh vẫn cảm thấy Đồng Bắc Bắc trước mặt không quá giống như trong trí nhớ của anh, nhưng anh lại không thể nói cụ thể điểm khác biệt ấy, đành nuốt sự ngờ vực vào đáy lòng.
“Vậy đi thôi.”
“Ừ.”
Hai người một trước một sau ra khỏi phòng bệnh. Chu Thịnh đi sau Đồng Bắc Bắc, ánh mắt vô cùng ngờ vực, Đồng Bắc Bắc thẳng lưng bước đi, cô biết Chu Thịnh hơi nghi ngờ, nhưng cô tin chắc Chu Thịnh sẽ không tìm ra điều gì, dù sao chuyện đổi hồn như thế này có nói ra cũng chưa chắc đã có người tin.
Nghĩ vậy, Đồng Bắc Bắc lại tự tin hơn.
Sau khi lên xe, Chu Thịnh nhíu mày nhìn nữ sinh ngồi gần cửa sổ, hỏi: “Tôi mắc bệnh truyền nhiễm cấp tính à?”
Đồng Bắc Bắc nghẹn họng, lắc đầu: “Không.”
“Vậy sao em ngồi cách xa tôi thế?”
Đồng Bắc Bắc mím môi, liếc xéo anh: “Chu Thịnh.”
Chu Thịnh sửng sốt một lúc mới nói: “Ừ?”
“Chẳng lẽ bây giờ tôi dính lên người anh thì anh mới vừa lòng sao?”
Chu Thịnh: “…” Đậu, sao anh cứ thấy Đồng Bắc Bắc không hề giống với nữ sinh ngoan hiền lúc trước ấy nhỉ!!!
Trợ lý ngồi ở ghế lái đằng trước bật cười, cười run cả bả vai.
Chu Thịnh tức tối, anh nhìn trợ lý với ánh mắt sắc lẹm, giọng nói cũng hà khắc hơn: “Câm miệng, cười nữa tôi trừ lương.”
Trợ lý vội vàng nhịn cười, ho khan, kính cẩn hỏi hai người: “Tổng giám đốc Chu, giờ về nhà chứ ạ?”
Chu Thịnh hung hăng: “Không về chẳng lẽ tới nhà cậu chắc?”
Trợ lý: “Vâng ạ.” Anh ta im lặng, nói thầm một câu: “Thật ra tới nhà tôi cũng được mà.”
Chu Thịnh đá vào ghế ngồi của anh ta, cau mày nói: “Câm miệng đi.”
Đồng Bắc Bắc: “? ? ?” Đây là tình huống gì??
Tổng giám đốc Chu tiếng tăm lẫy lừng lại mắc chứng nổi loạn??? Vì sao khác hoàn toàn với tin tức cô nhận được như thế chứ?!
*
Chu Thịnh ở trong một căn hộ thuộc trung tâm thành phố, không phải biệt thự mà chỉ là một căn hộ nằm trên tầng cao nhất của một tiểu khu(*).
(*) khu compound, kiểu khu dân cư biệt lập, có cổng vào và có bảo vệ, bên trong có đầy đủ tiện ích hướng tới phục vụ trong khu vực đó.
Đồng Bắc Bắc đi theo anh tới thang máy, nhìn Chu Thịnh bấm số tầng xong, nhíu mày, quả nhiên người giàu đều thích đứng thật cao nhìn thật xa, cô bĩu môi, nhớ lại mình trước kia chỉ ở làng nhỏ trong thành phố, chợt thấy hơi khó chịu.
Quả nhiên người với người chênh lệch quá xa.
Chu Thịnh nhìn người bên cạnh thay đổi cảm xúc liên tục, không nhịn được cười nhạo: “Ở cùng tôi làm em khó xử thế cơ à?”
Nghe thế, Đồng Bắc Bắc liếc anh một cái: “Tự anh biết thế rồi còn hỏi lại tôi làm gì?”
Chu Thịnh: “… Fuck.”
Đồng Bắc Bắc im lặng, nhắc nhở anh: “Đừng có nói tục trước mặt tôi.”
Chu Thịnh đứng cạnh cô, hai tay đút túi, miệng còn muốn trách mắng, nhưng nhìn vào đôi mắt trong suốt của Đồng Bắc Bắc, anh đành nghẹn về, trong lòng im lặng chửi thêm một tiếng “Fuck”. Chu Thịnh cảm thấy mình có bệnh, nên mới bị thiếu nữ đứng cạnh bắt chẹt.
Ra khỏi thang máy, Chu Thịnh nói cho Đồng Bắc Bắc biết mật khẩu cửa ngoài.
“1111.”
Đồng Bắc Bắc trừng mắt, hỏi: “Mật khẩu nhà anh đơn giản thế ư?”
“Ừ, tiện cho em dễ nhớ.”
Đồng Bắc Bắc: “? ? ? ?”
Hai người một trước một sau đi vào, còn hành lý của Đồng Bắc Bắc thì được Chu Thịnh đẩy vào trong.
Vừa vào trong phòng, Đồng Bắc Bắc quan sát căn nhà trước mặt, mắt hơi sáng lên. Mặc dù lúc tới, cô biết nhà anh chắc chắn khá đẹp, nhưng tới lúc vào trong thật, cô mới giật mình cảm thấy căn hộ này không phải chỉ đẹp, mà là quá tuyệt vời.
Căn hộ gọn gàng sạch sẽ thật sự làm cô bất ngờ. Cách thiết kế trang trí bên trong trông không hợp lắm với sở thích của kiểu công tử bột như Chu Thịnh, rất giản lược, không hề thừa thãi thứ gì.
Chu Thịnh đẩy hành lý của cô vào trong, đưa tay chỉ: “Em muốn ở trong phòng khách hay phòng ngủ chính?”
“Phòng khách.”
Chu Thịnh nói tiếp: “Ở bên kia, em vào xem thử đi, không thích thì gọi người tới sửa sang lại.”
“Ừ.”
Tuy hai người không nói gì nhiều, nhưng cũng coi như hòa hợp.
Đồng Bắc Bắc đẩy vali vào trong phòng khách, nhìn xung quanh một vòng, cô cười mỉm, từ đồ dùng nội thất cũng có thể nhận ra Chu Thịnh có chuẩn bị trước, ngay cả bàn trang điểm dành cho con gái cũng là màu trắng, về phần hai em búp bê váy hồng nhạt trên tủ đầu giường… Đồng Bắc Bắc cố gắng bỏ qua không bàn đến.
Cô ở trong phòng sắp xếp đồ đạc, Chu Thịnh gõ rồi mở cửa phòng: “Trưa nay muốn ăn gì?”
Đồng Bắc Bắc hơi giật mình, “Anh đặt đồ ăn bên ngoài à?”
Chu Thịnh không trả lời, chỉ nhíu mày hỏi cô: “Ăn gì?”
“Gì cũng được.”
Chu Thịnh nghe được câu trả lời liền đóng cửa phòng lại.
Tuy thấy khó hiểu, nhưng Đồng Bắc Bắc không nghĩ nhiều, tiếp tục cúi đầu chỉnh lí đồ đạc rồi treo quần áo vào tủ. Vừa treo quần áo xong, Đồng Bắc Bắc chợt nghe thấy tiếng vang lạch cạch choang choang bên ngoài.
Cô dừng lại, bỏ quần áo ở lại, cấp tốc chạy ra ngoài.
Chạy đến nơi có tiếng động, Đồng Bắc Bắc đứng ở cửa phòng bếp, nhìn một đống lộn xộn trước mặt, vô cùng giật mình, mắt vừa thấy cảnh tượng trong bếp miệng đã bật thốt: “Chu Thịnh, anh đang làm gì thế?”
Chu Thịnh một tay cầm muôi xào, một tay bưng mâm, nhìn chằm chằm người xem xuất hiện đột ngột.
Hai người bất ngờ mặt đối mặt, ai cũng không nói gì.
Đồng Bắc Bắc nuốt nước bọt, nghiêng đầu nhìn anh, vẻ mặt khiếp sợ hỏi: “Chẳng lẽ anh đang nấu cơm hả??”