Đọc truyện Chồng tôi có rất nhiều tiền – Chương 2:
Chương 2: Hai đồng tiền
Người đàn ông trước mặt quần áo chỉnh tề, vẻ mặt lãnh đạm, mắt nhìn thẳng vào Đồng Bắc Bắc.
Bốn mắt nhìn nhau, ai cũng không nói chuyện.
Mãi đến khi Đồng Bắc Bắc không thể tiếp tục mắt đối mắt với đôi mắt sâu thẳm kia, cô mới xoay đầu, tránh khỏi ánh nhìn của Chu Thịnh.
“Tỉnh rồi?” Chu Thịnh tùy ý ngồi trên sofa, bên tai cô văng vẳng giọng nói trầm ấm của anh.
Đồng Bắc Bắc nhíu mày, nghĩ lại hình thức ở chung giữa người này và nguyên chủ. Cho tới giờ, Đồng Bắc Bắc đều không hề thích người đàn ông tên Chu Thịnh này, thậm chí còn hơi ghét, vấn đề này bắt nguồn từ ấn tượng về Chu Thịnh trong lòng Đồng Bắc Bắc.
Chu Thịnh là người đàn ông có thể lên hotsearch hằng tuần, thậm chí là hằng ngày. Mà người xuất hiện trên hotsearch cùng anh chắc chắn là phụ nữ trong showbiz hoặc người nổi tiếng trên mạng khác… Chu Thịnh cứ như thể ai đến cũng không khước từ, cô gái nào dâng tới cửa cũng đều được nâng đỡ.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao Đồng Bắc Bắc không đồng ý cưới anh: quá khốn nạn. Đối với Đồng Bắc Bắc – một thiếu nữ vừa tròn hai mươi chưa từng yêu đương mà nói, cô rất trông mong về tình yêu, hy vọng có một mối tình say đắm đơn giản đẹp đẽ, mà không phải việc vừa đủ tuổi đã bị ép cưới một người đàn ông xa lạ, thậm chí còn ghét cay ghét đắng.
Đồng Bắc Bắc im lặng một lúc, mới lạnh nhạt trả lời: “Ừ.”
Chu Thịnh cười khẽ, tiếng cười hơi ngả ngớn, có phần làm người khác khó chịu.
“Không đồng ý gả cho tôi ư?” Chu Thịnh kề lại sát gần cô, tiếng anh lướt qua tai, làm cô tê dại một hồi.
Nếu không nhờ định lực tốt, đảm bảo Đồng Bắc Bắc sẽ bị hành động của người đàn ông trước mặt làm cho mặt đỏ tim đập, cô quay mặt đi, không muốn tiếp tục nhìn gương mặt gợi đòn của người đàn ông trước mặt.
“Anh nói xem?” Cô dừng lại rồi nói tiếp: “Bất kể tôi đồng ý hay không, không phải kết quả cuối cùng vẫn như nhau à?”
Nghe vậy, Chu Thịnh nhíu mày, hơi kinh ngạc vì nghe cô phản bác lại mình. Nếu anh không nhớ nhầm thì nữ sinh tên Đồng Bắc Bắc này lúc nào cũng nhìn mình với ánh mắt chán ghét, khi nói chuyện với cô thì hầu hết anh nói được mười chữ, cô chỉ đáp có một chữ.
Đây là lần đầu cô mở miệng phản bác Chu Thịnh như vậy. Nhìn tình trạng cô hiện tại, trái lại Chu Thịnh cảm thấy người này có sức sống hơn hẳn quá khứ. Chu Thịnh nheo mắt, nhìn chằm chằm gương mặt gần trong gang tấc, cười khẽ: “Em nói rất đúng.”
Anh dừng lại một chút, lên tiếng nhắc nhở: “Cho nên đừng làm những việc ngu ngốc như thế này nữa. Dù sao kết quả vẫn thế thôi.”
Đồng Bắc Bắc: “…” Nếu cô không ở trong showbiz nhiều năm, sớm học được cách giữ cảm xúc cá nhân thì giờ đã nhìn người đàn ông này bằng ánh mắt khinh bỉ.
Cô cười lạnh, không đáp lại.
Cười lạnh phù hợp với tính cách vốn có của “Đồng Bắc Bắc”, Chu Thịnh nhìn cô xong liền thu người lại, ngồi xuống ghế tựa bên cạnh giường nằm.
“Trưa nay muốn ăn gì?”
“Không muốn ăn gì cả.”
Chu Thịnh nhíu mày, nhìn cô, nhắc: “Vậy thì uống thuốc đi.”
Đồng Bắc Bắc: “??????” Uống thuốc??? Cô quay đầu sang lườm Chu Thịnh, nghẹn đỏ mặt, nhưng câu “anh mới là người cần uống thuốc” thế nào cũng không thốt ra ngoài miệng.
Chu Thịnh khẽ cười thành tiếng, nhìn vẻ mặt cô lúc này, cong cong môi: “Thế này sinh động hơn.”
Đồng Bắc Bắc bị chặn họng, trực tiếp nhắm mắt ngủ tiếp.
Cô cũng không muốn nói nhiều với Chu Thịnh. Dù sao với tình huống hiện giờ, cô vẫn nên ít lời nhất có thể thì hơn, lỡ bị Chu Thịnh nhận ra điều gì cô cũng khó mà giải thích.
Tính tình nguyên chủ quá khác cô.
Đồng Bắc Bắc giữ im lặng, còn Chu Thịnh lại nhìn người nằm trên giường chăm chăm một lúc rồi cười tự giễu, cũng im lặng không nói gì nữa. Hai người trong phòng bệnh đều không hẹn cùng giữ im lặng, duy trì cảnh ở chung hòa hợp.
Mãi đến khi có người mang đồ đến, trong phòng bệnh mới xem như náo nhiệt lên.
“Tổng giám đốc Chu, cơm trưa đến rồi ạ.”
Chu Thịnh hơi ngẩn ra, trực tiếp nhìn người vừa lên tiếng, nhíu mày nói: “Nhỏ tiếng chút.”
Người tới vội vàng trả lời, hạ giọng nói: “Vâng vâng.”
Trợ lý đặt đồ lên bàn xong liền chuẩn bị rời đi, nhưng còn chưa ra ngoài, Đồng Bắc Bắc đã mở mắt, nhìn về phía người tới.
“Chào cô Đồng.”
Đồng Bắc Bắc im lặng, khẽ ừ một tiếng: “Chào anh.”
Trợ lý dừng một chút rồi nói với Chu Thịnh: “Tổng giám đốc Chu, tôi ra ngoài trước nhé, có chuyện gì cứ gọi tôi ạ.”
“Biến.”
Trợ lý đáp vội: “Đây đây.”
Đồng Bắc Bắc: “…” Tình huống gì đây? Vì sao sau khi tiếp xúc ngắn ngủi, cô lại cảm thấy Chu Thịnh có hơi khác với nhân vật trong trí nhớ của Đồng Bắc Bắc nhỉ?
Chu Thịnh nhướng mày nhìn cô: “Sao thế, không nhận ra người em ghét nữa à?”
Đồng Bắc Bắc nghẹn họng, hơi bất đắc dĩ: “Không.”
“Dậy ăn gì đi, đã nghĩ thông rồi vậy thì chăm sóc sức khỏe mình cho tốt.”
“Ừ.”
Đối thoại của hai người vừa chán vừa buồn tẻ.
Chu Thịnh có chuẩn bị sẵn bàn nhỏ để cô trực tiếp ngồi ăn cơm trên giường, về phần Chu Thịnh, anh bê thức ăn của mình, ngồi ở bàn bên kia ăn cơm.
Cảnh tượng hai người đều không làm phiền gì đến nhau thật ra cũng khá tốt.
*
Ăn cơm trưa xong, trợ lý Chu Thịnh vào trong dọn dẹp phòng một chút, sau đó, Chu Thịnh rời đi.
Trong khoảng thời gian đó hai người cũng không nói thêm lời nào, mãi đến khi cửa khép lại, Đồng Bắc Bắc mới có thời gian suy ngẫm tình trạng hiện tại.
Cô không biết vì sao bản thân biến thành Đồng Bắc Bắc, nhưng tính cô luôn nhanh chóng thích ứng với mọi hoàn cảnh, nên Đồng Bắc Bắc nghĩ: nếu đã biến thành Đồng Bắc Bắc hiện tại, vậy cô sẽ nỗ lực tiếp tục sống cuộc sống của Đồng Bắc Bắc một cách tốt đẹp nhất.
Đồng Bắc Bắc lấy tay day mi tâm, thở dài, cũng không biết hiện tại tình huống của mình thế nào, liệu đã qua đời hay bị Đồng Bắc Bắc thay thế. Cô thấy hơi thất bại, khốn khó mãi mới có bộ phim có thể làm mình trở nên nổi tiếng hơn thì giờ lại bất ngờ gặp sự cố.
Ngoài cửa sổ gió thổi vù vù, giờ đang vào thời gian trời đông giá rét, Đồng Bắc Bắc định đi đóng cửa sổ lại, nhưng còn chưa đứng lên, đã nghe được tiếng truyền vào từ bên ngoài.
“Bà nói xem sao bà cứ khăng khăng ép Bắc Bắc lấy Chu Thịnh làm gì?”
“Tôi cũng có cách nào đâu, nhà họ Chu muốn Bắc Bắc làm dâu, tôi từ chối được chắc?”
“Nhưng bà cũng phải trông Bắc Bắc, không thể để con bé tự sát chứ, thế này là thế nào.”
Giọng nữ kia đáp: “Bắc Bắc không gặp vấn đề to tát gì, chúng ta đã phát hiện kịp thời rồi, cũng không biết nhà họ Chu bên kia có ý kiến gì không, giờ Bắc Bắc xảy ra chuyện cũng chẳng có ai tới thăm hỏi.”
Giọng nam than trách: “Xem chuyện tốt bà làm đi.”
Tiếng hai người càng ngày càng gần, Đồng Bắc Bắc nghĩ nghĩ, nhanh chóng nhắm mắt lại, vờ như đang ngủ.
Hai người nọ một trước một sau tiến vào phòng bệnh, nhìn Đồng Bắc Bắc một hồi, đứng một bên nhỏ giọng xì xầm hai tiếng, Đồng Bắc Bắc mới vờ như lơ đãng tỉnh lại, nhìn hai người mới vào.
Cô đã nhìn thấy người phụ nữ nọ vào lúc sáng hôm tỉnh dậy, đó chính là người phụ nữ trung niên ôm cô khóc rống, cũng là mẹ của Đồng Bắc Bắc, còn người đàn ông… Cô ngước mắt nhìn thoáng qua liền biết: là cha của nguyên chủ Đồng Bắc Bắc – Đồng Hoa.
Hai người mắt đối mắt với Bắc Bắc, cười gượng: “Bắc Bắc tỉnh rồi à?”
Bắc Bắc vâng, trả lời rất lạnh nhạt.
Mẹ Đồng dừng một chút, nhìn cô lo lắng hỏi: “Giờ cảm thấy thế nào? Có khó chịu không?”
Bắc Bắc gật gật đầu: “Khá ổn.”
Ba người ngồi trong phòng bệnh, bầu không khí xấu hổ một cách khó hiểu.
Đồng Bắc Bắc rõ ràng không muốn tán gẫu nhiều với họ, hai bậc phụ huynh cũng không biết nói gì với cô.
Qua một hồi, mẹ Đồng ngồi trong phòng thở dài, vô cùng bất đắc dĩ nhìn Bắc Bắc, thành khẩn nói: “Bắc Bắc à.”
“Vâng mẹ.”
Mẹ Đồng hắng giọng nói: “Đám cưới của con với tổng giám đốc Chu, nếu không có gì bất ngờ thì vẫn sẽ cử hành như bình thường, cha mẹ cũng hết cách rồi, nhà họ Đồng cần có nhà họ Chu giúp sức…” Mẹ Đồng khuyên bảo hết lời, giọng điệu làm người ta cảm thấy rất nặng nề.
Chẳng qua lúc này Đồng Bắc Bắc không chú ý tới điều này, suy nghĩ của cô bay xa theo lời nói của mẹ Đồng.
Cô hoàn toàn không ngờ, xã hội này vẫn còn tồn tại tình huống nhà giàu ép cưới thật. Chỉ vì vấn đề xuất hiện trong xí nghiệp của dòng họ mà phải gả con gái cho nhà người.
Nghĩ vậy, Đồng Bắc Bắc bật cười tự giễu. Rũ mắt nhìn mẹ Đồng trước mặt, cô mím môi im lặng nghe rồi nói: “Con biết rồi.”
Ánh mắt mẹ Đồng sáng hẳn lên như thấy được hy vọng nào đó, “Cho nên con bằng lòng kết hôn với tổng giám đốc Chu rồi sao?”