Chồng tôi có rất nhiều tiền

Chương 1


Đọc truyện Chồng tôi có rất nhiều tiền – Chương 1:

Chương 1: Một đồng tiền
 
“Thành Quý Nhân, ngươi quên rồi thì phải, lúc trước hoàng thượng cũng đối xử tốt với ta y như vậy.” Dư Phi nhìn nữ nhân trang điểm tinh tế trước mặt, gằn từng tiếng đáp trả.
 
Thành Quý Nhân nhếch môi cười châm biếm, xoay người tới gần ả ta: “Thì đã sao, ít nhất bây giờ ngươi đã thành phạm nhân.” Rồi nàng cười một cách hả hê, tiếng cười chói tai vọng từ nhà giam ra ngoài, nghe đến rợn người.

 

 
“Ok, cắt, cảnh này qua.” Đạo diễn Trương ở bên cạnh nhìn hình ảnh được thu trên màn hình một cách vừa ý. Ông cười tủm tỉm vẫy tay với Đồng Bắc Bắc, cũng chính là người đóng vai Thành Quý Nhân: “Bắc Bắc tới đây một lúc, tôi giải thích phân cảnh kế tiếp cho cô.”
 
Đồng Bắc Bắc từ trong bước ra, vừa đến chỗ đạo diễn vừa đáp vội, “Vâng.”
 
Cô vừa tới nơi thì nhận được một cái vỗ vai  khích lệ của đạo diễn: “Biểu hiện vừa rồi khá ổn đấy.”
 
Nghe vậy, Đồng Bắc Bắc tặng đạo diễn một nụ cười tủm tỉm, cô biết biểu hiện của mình cũng không tệ lắm. Dù sao vừa rồi biểu cảm của vị Dư Phi kia còn chẳng thay đổi mấy, lại còn quên cả lời thoại.
 
Đạo diễn Trương cười cười: “Kệ cô ta, cảnh vừa rồi vừa đúng lúc cô che khuất người cô ta, cũng chẳng ảnh hưởng nhiều lắm.”
 
Đồng Bắc Bắc ừ một tiếng. 
 


Cô đã lần lần mò mò ở các đoàn làm phim được bảy năm. Đồng Bắc Bắc mồ côi từ khi còn nhỏ, sau đó cô cũng chưa từng  học đại học. Vì kiếm tiền, sau khi tốt nghiệp trung học, cô dốc lòng cắm rễ vào showbiz bằng cách đi theo đoàn diễn và mài dũa kĩ thuật diễn của bản thân từng chút từng chút một. Cứ thế, mãi cho đến khi có vị thế như ngày hôm nay.
 
Cuối cùng thì cô đã có thể nhận được không ít kịch bản khá tốt. Đương nhiên, cô vẫn chưa nhận được vai nữ chính, dù sao thì… Cô chẳng có ai chống lưng, song lại có nhiều vai vì được lòng các đạo diễn. Kỹ thuật diễn tốt lại không hay đi gây sự, diễn viên như vậy, chắc chẳng có đạo diễn nào không ưa.
 
Thảo luận về phân cảnh kế tiếp với đạo diễn Trương một lúc, Đồng Bắc Bắc đi theo trợ lý của mình về phòng trang điểm. Vừa vào phòng, em trợ lý đã không nhịn được mà khen cô: “Chị Bắc Bắc, vừa rồi tiếng cười của chị làm em hơi sợ đấy, cảnh ban nãy rất tuyệt luôn đó.”
 
Đồng Bắc Bắc mỉm cười nhìn cô ấy: “Tuyệt như thế nào?”
 
Em trợ lý nghiêm túc trả lời: “Em thấy hay lắm đó ạ, tuy rằng chị vào vai ác, nhưng rất nhập vai, em bảo đảm là sau bộ phim này chị sẽ nổi tiếng lắm.”
 
Nghe vậy, Đồng Bắc Bắc chỉ cười nhạt.
 
Cô khẽ “ừ” một tiếng: “Mong là vậy.” Dù không nổi tiếng, cô vẫn có thể tiếp tục làm công việc mình yêu thích.
 
“Chắc chắn sẽ vậy ạ.” Em trợ lý chuyển cốc nước ở bên cạnh cho cô, Đồng Bắc Bắc vừa uống nước vừa nghe trợ lý nói chuyện, không nhịn được bật cười thành tiếng. Trong phòng hóa trang, cả hai đều vui vẻ.
 
Nghỉ ngơi một lúc, Đồng Bắc Bắc liền tự chỉnh trang cho mình, sau khi dặm lại lớp trang điểm, cô liền đi ra ngoài, nhưng vừa bước ra, cô đã nghe thấy tiếng ồn ào.
 
Là nữ chính, cũng là người vào vai Dư Phi, đang cãi nhau với trợ lý.
 
Đồng Bắc Bắc đứng quan sát từ xa, nhăn mày đi về hướng đó. Trùng hợp thay, đúng lúc đi ngang qua chỗ hai người đang cãi nhau, cô bất ngờ bị va phải, người ngã thẳng xuống đất, dường như đầu còn đập vào đâu đó…
 
Huyệt thái dương truyền tới cảm giác vô cùng đau đớn, cô muốn kêu lên, nhưng một câu cũng không nói được. Trong giây phút còn giữ được ý thức cuối cùng, Đồng Bắc Bắc chỉ nghe được tiếng thét chói tai và kêu khóc hãi hùng trong studio.
 
*
 
“Bắc Bắc à, mẹ đã xác định xong việc cưới xin cho con rồi.” 
 
“Đừng có kêu không cưới với mẹ, lần này con không được phép phản đối.”
 
“Chuyện này cứ xác định thế đi, trước hôn lễ con không được đi đâu hết.”
 
“…”
 

Giọng phụ nữ the thé quanh quẩn bên tai, Đồng Bắc Bắc vùng vẫy muốn tỉnh dậy, mày cau chặt, cơ thể liên tục cựa quậy như để thoát khỏi giấc mộng đó.
 
Nhưng nỗ lực mãi mà vẫn vô ích.
 
Trong mơ, xung quanh Đồng Bắc Bắc có rất nhiều tiếng nói chuyện, chúng không ngừng ong ong bên tai cô.
 
Có người hỏi han, cũng có người oán trách, giọng nam trầm, giọng nữ the thé đang không ngừng trở nên gay gắt.
 
“Tôi không!” Cô hét lên, đấu tranh mãi cũng mở mắt được như ý muốn.
 
Trong khoảnh khắc mắt mở to, nhìn thấy gương mặt vài người xung quanh, Đồng Bắc Bắc giật mình ngây ra một lúc, trợn mắt nhìn những gương mặt vừa lạ vừa quen trước mặt mình, trong khoảng thời gian ngắn khó có thể phản ứng kịp rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra.
 
“Bắc Bắc, cuối cùng con tỉnh rồi hả?”
 
Một người phụ nữ lao tới: “Bắc Bắc con bị ngốc hả, sao phải cắt cổ tay tự sát? Hả?”
 
Đồng Bắc Bắc choáng váng vì bị người nọ ôm, nằm im nghe người phụ nữ trước mặt thao thao bất tuyệt. Mãi đến khi cô sắp không thở nổi, bật ho vài tiếng, người phụ nữ trước mặt mới buông cô ra.
 
Nhưng tay vẫn cầm hai tay cô như cũ, mắt thì nhìn cô chằm chằm.
 
Đồng Bắc Bắc nhìn những người trước mắt bằng ánh mắt ngờ vực, rồi quan sát cảnh tượng trước mắt. Đầu cô vẫn chưa vận hành được bình thường, hoàn toàn không biết vị trí hoàn cảnh hiện giờ của bản thân, cũng không biết rốt cuộc mình bị làm sao, giờ mình đang ở đâu, người phụ nữ trước mặt là ai…
 
Một người phụ nữ trông có vẻ chín chắn ở đó nhìn cô, lên tiếng nhắc nhở: “Có phải Bắc Bắc vẫn chưa hết mê man không, cứ gọi bác sĩ đến xem thế nào đã.”
 
“Đúng đúng, mau tìm bác sĩ qua khám xem thế nào.”

 
Sau một trận rối loạn, rốt cuộc Đồng Bắc Bắc có thể tiếp tục nằm trên giường.
 
Mà ngay vừa rồi, não bộ cô đã tiếp nhận chuyện mình biến thành “Đồng Bắc Bắc”, trợn trừng mắt, Đồng Bắc Bắc nhìn chằm chằm trần nhà trắng toát, sau khi bị va đập ở studio, cô biến thành Đồng Bắc Bắc hiện giờ.
 
Cô không rõ vì sao lại xảy ra chuyện như thế này, là vì tên hai người giống nhau? Hay còn vì thứ khác?
 
Ngày trước Đồng Bắc Bắc đọc không ít tiểu thuyết, đóng không ít phim truyền hình và điện ảnh, nhưng tới giờ cũng chẳng ngờ được chuyện hồn xuyên này sẽ xảy ra với chính mình.
 
Cô vươn tay, nhìn chằm chằm hai bàn tay trước mặt, ngón tay thon dài, mu bàn tay trắng nõn, lòng bàn tay còn chẳng có lấy một vết chai, khác hoàn toàn với đôi bàn tay trước kia của Đồng Bắc Bắc. Hồi nhỏ cô phải làm nhiều việc, lúc còn ở cô nhi viện, sáng nào cũng phải dậy sớm nấu cơm cho những đứa em nhỏ tuổi hơn mình rồi quét dọn vệ sinh cô nhi viện. Sau này lớn lên, vào đoàn làm phim, lúc đầu, ngày nào cô cũng vào vai đóng diễn viên quần chúng, cho dù là vai quần chúng nào, miễn cứ cần người cô đều sẽ thử hết.
 
Lâu ngày, bàn tay cô đã không còn mềm mịn trắng bóc nữa, khác hoàn toàn bàn tay nhỏ bé mềm mại này.
 
Đang nghĩ tới việc này, đột nhiên, có người gõ cửa, Đồng Bắc Bắc hơi giật mình, ngước mắt nhìn ra cửa.
 
Sau khi thấy người, Đồng Bắc Bắc đờ ra nhìn người đàn ông trước mắt.
 
Người đàn ông này… nếu trí nhớ của cô không có vấn đề gì thì… có lẽ anh chính là người đàn ông mà  Đồng Bắc Bắc kia khăng khăng không muốn cưới: Chu Thịnh.

 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.