Đọc truyện Chồng tôi có rất nhiều tiền – Chương 19
Chương 19: Mười chín đồng tiền
Sau hai ngày sinh hoạt thảnh thơi ở nhà, chiều chủ nhật, Chu Thịnh đưa Bắc Bắc tới trường.
Trước khi đi, Chu Thịnh còn vô cùng ai oán nhìn Bắc Bắc: “Trường học cũng không xa nhà, sao em lại chọn ở nội trú?”
Bắc Bắc nhịn cười, giải thích: “Nào, ở nội trú có thể trao đổi giao lưu nhiều hơn với các bạn học mà.”
Chu Thịnh: “…”
Im lặng một lúc, Chu Thịnh nhìn làn đường chật ních ngoài cửa sổ, mày nhíu chặt: “Sao lại tắc đường thế này.”
Nghe vậy, Bắc Bắc rướn cổ nhìn phía trước, phản bác: “Bình thường mà, vẫn đang nhích dần đấy thôi.”
Còn Chu Thịnh, sau khi nhận thấy không có cớ gì để thuyết phục Bắc Bắc, tự động tắt tiếng.
Thôi vậy, cô vui là được.
“Đúng rồi, lúc trước em bảo chuyển chuyên ngành, giờ thế nào rồi?”
Bắc Bắc ừ một tiếng, hơi kinh ngạc vì Chu Thịnh vẫn nhớ đến việc này, cô gật đầu đáp: “Em đã suy xét kĩ rồi, chuẩn bị thứ hai sẽ nộp một ít tài liệu cho giảng viên, nếu sau đó có thể qua bài khảo sát thì việc chuyển chuyên ngành không có vấn đề gì.”
Chu Thịnh trầm ngâm một lúc lâu, nhắc nhở cô: “Nếu không được thì cứ tìm anh.”
Bắc Bắc bật cười, “Vâng.” Cô cong cong môi, liếc mắt nhìn người đàn ông ở bên cạnh, khẽ nói: “Lỡ không chuyển được, em lại tìm anh.”
“Ừ.”
Hai người vừa đi vừa trò chuyện, chẳng bao lâu sau đã tới gần cổng trường, vì nguyên do nào đó, Bắc Bắc không cho Chu Thịnh lái xe vào trường mà dừng xe ở một chỗ cách cổng trường không xa.
“Em đi đây.”
Chu Thịnh vẻ mặt lạnh nhạt ừ một tiếng: “Ừ.”
Bắc Bắc hơi ngạc nhiên, nhìn vẻ mặt của Chu Thịnh, hơi bất đắc dĩ: “Chu Thịnh.”
“Hửm?” Chu Thịnh liếc cô: “Sao thế?”
Bắc Bắc nhìn vào mắt anh, mím môi nói: “Em xuống xe, vào trường thật đây.”
Nghe vậy, Chu Thịnh đờ ra vài giây, rồi bất chợt vươn tay ôm vai Bắc Bắc, có chút khó khăn ôm người vào lòng. Anh cúi đầu hôn hôn khóe môi cô, nghiến răng nghiến lợi nói: “Không muốn ở cạnh anh thêm một lúc nữa à?”
Bắc Bắc: “…” Cô rũ mắt, nhìn gáy Chu Thịnh, đột nhiên vươn tay ấn xuống cổ anh: “Em đâu có bảo sẽ không ở chung thêm với anh một lúc nữa.”
Cô chớp chớp mắt, nhìn Chu Thịnh nói: “Là chính anh không giữ em lại mà.”
Chu Thịnh không nhịn được mà bật cười, vội vàng nói: “Anh giữ, em ngồi đây thêm một lúc rồi hãy vào.”
Bắc Bắc mỉm cười đáp: “Vâng.”
Hai người ôm nhau, ngồi trong xe rất lâu rồi mới tách ra. Bắc Bắc chỉ ngồi trong xe cùng Chu Thịnh, qua hơn nửa tiếng đồng hồ, cô mới chuẩn bị xuống xe.
“Em xuống xe đây.”
“Ừ.” Chu Thịnh cũng không hào hứng lắm, anh tủi thân nhìn Bắc Bắc: “Thật muốn đăng một topic.”
“Gì cơ?” Bắc Bắc kinh ngạc nhìn anh, không hiểu vì sao anh đột nhiên nói vậy.
“Chủ đề topic viết: “Có vợ còn đang đi học là trải nghiệm thế nào?””. Khi Chu Thịnh nói lời đó bằng giọng ai oán, bản thân anh không thấy buồn cười, nhưng Bắc Bắc ở bên cạnh thấy thế, thật sự không thể nhịn được, cười ầm lên.
Ngay trước mặt Chu Thịnh, Bắc Bắc cười mãi mới bình tĩnh lại, cô lau nước mắt chảy ra ở khóe mắt, nhìn Chu Thịnh, cao giọng truy hỏi: “Lời anh vừa nói có ý gì hả?”
Chu Thịnh ghé mắt liếc cô một cái, duỗi tay nhéo nhéo mặt Bắc Bắc, cả giận nói: “Đến trường nhớ gọi cho anh đấy.”
Bắc Bắc: “Em đến rồi.”
“Ý anh là ký túc xá.”
“À à, được.”
Chu Thịnh nghĩ nghĩ, tới khi thật sự không nghĩ ra còn phải dặn dò gì nữa, chỉ có thể thở dài nhìn Bắc Bắc: “Em xuống đi, anh về đây.”
“Vâng.”
Chu Thịnh nghẹn lời, nhìn dáng vẻ sảng khoái của Bắc Bắc, hơi muốn khóc: “Chỉ vậy thôi à.”
Bắc Bắc chớp mắt, nhìn anh: “Không thì sao, anh bảo em xuống mà?”
Chu Thịnh bật cười, vân vê vành tai Bắc Bắc, nói: “Hôn anh một cái.”
Bắc Bắc mỉm cười nhìn anh, từ chối: “Vậy không được.” Cô dừng một chút rồi cười nói: “Anh lúc nào cũng muốn vượt rào, rõ ràng em còn chưa có suy nghĩ kĩ càng.” Bắc Bắc nhẩm tính số lần đã bị Chu Thịnh hôn trước đó, tính ra, thật ra cô cũng thật sự không biết Chu Thịnh đã viện đủ loại cớ để hôn mình không biết bao nhiêu lần nữa.
Rõ ràng, lúc trước Chu Thịnh còn nói chắc chắn sẽ để cô suy xét cẩn thận.
Chu Thịnh kinh ngạc nhìn cô, hoàn toàn không ngờ Bắc Bắc sẽ từ chối mình.
Anh nhăn mày nhìn nụ cười hả hê của Bắc Bắc, hơi hơi bất đắc dĩ: “Bắc Bắc.”
“Ừ hứ?”
Bắc Bắc bật cười, vớ lấy túi ở ghế sau, mở cửa xuống xe: “Em đi nhé, anh mau về nhà đi.”
Chu Thịnh: “…”
Bắc Bắc xuống xe, đóng cửa xe lại cho Chu Thịnh, rồi vẫy vẫy tay với anh, trêu ghẹo nói: “Chú ý an toàn, về nhà liên lạc sau.” Nói xong, cũng chẳng thèm chờ Chu Thịnh trả lời, Bắc Bắc ngâm nga hát ca, tâm trạng vô cùng sung sướng đi vào trong trường.
Còn Chu Thịnh, anh nhìn bóng lưng quen thuộc nọ, cười bất đắc dĩ.
Vẫn nên thành thành thật thật về nhà thôi.
*
Sau khi trở lại trường, Bắc Bắc bận rộn hẳn lên.
Cô chuẩn bị tất cả tài liệu cần dùng đến một cách ổn thỏa. Vốn dĩ, vào lúc này sinh viên không thể được cho phép chuyển chuyên ngành, nhưng trường học của họ khá đặc biệt, hơn nữa chuyên ngành Bắc Bắc đang học và chuyên ngành muốn chuyển cũng hơi liên quan đến nhau, xem như cùng thuộc về khoa nghệ thuật.
Hơn nữa ban giám hiệu đã sớm lên tiếng, chỉ cần Đồng Bắc Bắc muốn chuyển chuyên ngành, dù là ngành gì thì cũng nhất định phải phê chuẩn.
Sở dĩ yêu cầu cô cung cấp những tài liệu này, chẳng qua cũng chỉ vì phải làm theo thủ tục mà thôi.
Cuộc sống ở trường trôi nhanh thoăn thoắt, chẳng bao lâu sau nhà trường đã có quyết định phê chuẩn đơn xin chuyển chuyên ngành của Bắc Bắc.
Cô có thể học lớp diễn xuất, nhưng kết quả học tập lớp mỹ thuật tạo hình vẫn được bảo lưu, xem như là một sự đảm bảo.
Bắc Bắc vô cùng thỏa mãn với lý do giảng viên đưa ra: giảng viên sợ cô bồng bột nhất thời, dù sao cô đã theo học vẽ rất lâu, còn diễn xuất thì lại là lần đầu Bắc Bắc nói đến.
Đối với chuyện này, Bắc Bắc chỉ cười cười, không giải thích quá nhiều.
Sau khi chuyển chuyên ngành thành công, ngày Bắc Bắc nhận được tin tức thì đúng lúc Mã Viễn gọi điện tới.
Từ lúc trước, cô đã liên lạc với Mã Viễn, đồng thời cũng hiểu biết sơ sơ về nhân vật Mã Viễn muốn cô thủ vai, song, cô lo bản thân không chuyển chuyên ngành thành công nên vẫn chưa đồng ý.
Chỉ đưa ra một kỳ hạn trước với Mã Viễn và nói sau khi thành công sẽ liên hệ với ông. Nào ngờ, Mã Viễn lại liên hệ với cô trước.
“Alo, thầy Mã ạ.”
Mã Viễn khẽ cười: “Bắc Bắc, suy xét chuyện bàn bạc lần trước như thế nào rồi?”
Bắc Bắc sửng sốt, khẽ cười một tiếng: “Vội như vậy ạ?”
Mã Viễn ừ một tiếng: “Ừ, phim đã chuẩn bị kha khá rồi, nếu cháu đã chắc chắn thì đến phòng làm việc thử vai, chú sẽ duyệt cho cháu. Có lẽ qua một thời gian nữa, chúng ta sẽ bấm máy.”
Nghe vậy, Bắc Bắc suy nghĩ giây lát, nói một cách mềm mỏng: “Khi nào đạo diễn có thời gian ạ? Cháu vẫn nên diễn thử trước xem được không đã, chú cũng biết lúc trước cháu chưa diễn bao giờ, không biết có thể diễn tròn vai nhân vật này không…”
Mã Viễn nghe cô nói thế, vội nói: “Không sao, chú tin cháu chắc chắn sẽ làm được. Vai diễn trong bộ phim này của chú, cháu chắc chắn sẽ hợp.”
Bắc Bắc nhoẻn miệng cười, liên thanh đồng ý: “Vâng.”
“Vậy thì chiều mai nhé, cháu có rảnh không? Qua phòng làm việc bên chú.”
Ngày mai vừa khéo là thứ sáu, Bắc Bắc ngẫm nghĩ vài giây rồi đồng ý: “Không thành vấn đề, cháu có thể qua ạ.”
“Vậy được, chú gửi địa chỉ qua di động cho cháu.”
“Vâng.”
Sau khi tắt máy, Bắc Bắc rũ mắt nhìn bản thông báo chuyển chuyên ngành trong tay, ngẫm nghĩ một hồi lâu, cô vẫn quyết định chưa gọi cho Chu Thịnh báo tin này, buổi tối ngày mai về nhà rồi nói sau.
Nhưng Bắc Bắc không ngờ cũng chỉ vì một cú điện thoại đó, giữa cô và Chu Thịnh đã xảy ra hiểu nhầm xấu hổ lớn.