Đọc truyện Chồng tôi có rất nhiều tiền – Chương 20
Chương 20: Hai mươi đồng tiền
Ngoài cửa sổ phong cảnh khá đẹp, Bắc Bắc ngồi xe đi từ trường đến phòng làm việc của Mã Viễn, địa chỉ phòng làm việc và trường của cô chẳng khác gì một trời nam một đất bắc, muốn đi tàu điện ngầm phải đổi ba chuyến.
Cũng may sau khi qua giờ ăn cơm trưa, bên trong tàu không chen chúc lắm.
Bắc Bắc tay vịn cột, ngước mắt nhìn thông báo trạm của tàu điện ngầm, môi cong lên, tâm trạng vui sướng.
Không biết vì sao, cô cứ thấy hơi kích động, dường như không thể kìm chế sự nhiệt tình yêu thích diễn xuất trong lòng mình nữa.
Đời trước đi diễn nhiều năm như thế, ngày nào cũng cắm mặt bận rộn trong đoàn phim. Song, đến đây ba bốn tháng, ngoại trừ xem TV thì thời gian còn lại, cô chẳng còn tiếp xúc gì với diễn xuất nữa.
Thật ra lúc tới Bắc Bắc cũng khá lo lắng, lỡ như không đạt thì phải làm sao? Có vài việc bạn biết làm, nhưng lâu không đụng tới thì có thể sẽ quên đi mất.
Nhưng cô lại nghĩ, quên có lẽ càng tốt hơn, như thế, cô mới có thể bắt đầu lại, học lại những thứ đó từng chút từng chút một.
Nghĩ đến đây, Bắc Bắc khẽ cười, vừa định tìm vị trí ngồi xuống thì di động trong túi đã rung lên liên tục.
“Alo.”
Chu Thịnh ngồi trong văn phòng, nhăn mày nhìn một xấp tư liệu chồng chất trên bàn: “Bắc Bắc, chừng nào thì em tan học?”
Bắc Bắc à một tiếng, dịu dàng hỏi: “Có chuyện gì không anh?”
“Hôm nay có thể anh không tới đón em về nhà được, tối nay anh để tài xế qua nhé?”
Nghe vậy, Bắc Bắc vội vàng từ chối: “Không không, đừng. Một chút nữa tối em tự về được, hôm nay có thể em cũng sẽ về nhà muộn một chút.” Bắc Bắc dừng lại rồi nhỏ giọng nói: “Hôm nay em có chút việc.”
Chu Thịnh sửng sốt, buột miệng thốt ra: “Chuyện gì?”
Bắc Bắc nghĩ nghĩ, vẫn không nói thẳng, cô sợ lỡ mình không trúng tuyển, thế thì chẳng phải mừng hụt một hồi ư: “Ừm, chuyện này chưa chắc chắn lắm, để sau này xác định được rồi, em mới nói với anh được không?”
“Ừ.” Chu Thịnh im lặng trong chốc lát, dịu dàng nói: “Gặp phiền phức phải nói với anh, chuyện còn lại em không muốn nói thì không nói. Không sao cả.”
Bắc Bắc bật cười, gật đầu đáp: “Vâng, em biết rồi.”
Tắt máy xong, Bắc Bắc cũng sắp tới trạm, còn Chu Thịnh, anh thật sự hơi băn khoăn về cô, không khỏi gọi điện thoại cho phía nhà trường hỏi han.
—
Phòng làm việc của Mã Viễn cách xa vị trí trung tâm thành phố, ở một nơi hơi hẻo lánh một chút.
Bắc Bắc xuống tàu điện ngầm rồi còn bắt xe thì rốt cuộc mới tìm được đến nơi.
Cô ngước mắt nhìn phòng làm việc trước mặt, gọi điện thoại cho Mã Viễn.
Chỉ một lúc sau, Bắc Bắc đã thấy bóng dáng của Mã Viễn, cô lấy làm lạ, không ngờ Mã Viễn lại đích thân ra đón người, trong tình cảnh cô cũng chẳng phải sao hạng A thế này, một đạo diễn danh giá như Mã Viễn không cần đích thân ra gặp.
“Vất vả rồi.” Mã Viễn cười với cô, chìa tay về phía trước: “Vào thôi.”
Bắc Bắc hơi mỉm cười, gật đầu nói: “Làm phiền đạo diễn Mã.”
Mã Viễn nở nụ cười: “Cứ gọi chú là thầy như lúc trước cũng được.”
“Vâng.” Bắc Bắc không từ chối, dù sao với cô thì đây cũng chỉ là một cách xưng hô mà thôi.
Hai người đi vào trong, nhân viên lễ tân vừa nhìn thấy Bắc Bắc, hai mắt đã sáng ngời, hơi kinh ngạc.
Vừa rồi thấy đạo diễn nhà mình đích thân chạy ra, cô ấy đã thấy tò mò xem ai có thể diện lớn như vậy. Lúc này vừa thấy người thật, cô ấy liền không nhịn được mà nghĩ: đại mỹ nữ mà, chẳng trách đạo diễn lại tự ra đón.
“Chào đạo diễn.”
Mã Viễn hắng giọng, chỉ vào Bắc Bắc, giới thiệu hai người với nhau: “Đây là Đồng Bắc Bắc – diễn viên tôi chọn, còn đây là Đan Đan – nhân viên phòng làm việc của chúng ta.”
“Xin chào.”
“Xin chào.”
Hai người chào hỏi nhau xong, Bắc Bắc liền đi theo Mã Viễn lên tầng, vào văn phòng
Vừa vào trong, Bắc Bắc liền mắt đối mắt với một người lạ, cô hơi ngạc nhiên.
Người nọ mỉm cười nhẹ với cô, gật đầu nói: “Xin chào.”
Bắc Bắc nhìn Lê Tiêu trong văn phòng Mã Viễn, nhất thời chưa phục hồi tinh thần lại, qua một lúc mới mỉm cười: “Chào anh.”
Cô nhìn phía sau Mã Viễn, nháy mắt đã hiểu.
Nam chính bộ phim tới đây của Mã Viễn, nếu không có gì bất ngờ thì chắc là Lê Tiêu, chẳng qua vẫn chưa biết nữ chính là ai. Bắc Bắc thu lại vẻ kinh ngạc trong ánh mắt, ngồi xuống ghế tựa đối diện Lê Tiêu.
“Đọc bản này xem.”
Bắc Bắc vươn tay nhận lấy, gật đầu: “Vâng, cảm ơn.”
Thứ Mã Viễn đưa cho Bắc Bắc là một bản tài liệu, sau khi Bắc Bắc cúi đầu đọc, cô ngước mắt lên nhìn Mã Viễn, hơi khó hiểu: “Sao lại cho cháu đọc cái này ạ?”
“Cháu thấy thế nào?”
Bắc Bắc trầm ngâm giây lát rồi đưa ra nhận xét: “Cũng được, tốt hơn so với bản chú cho cháu xem trước đó.” Trong tay cô giữ một phần bản thảo, so sánh hai phần thì phần tài liệu này miêu tả kiểu người dễ được yêu thích hơn một chút, hơn nữa cũng tăng thêm một vài tình tiết người xem ưa chuộng, chẳng qua khi diễn có lẽ sẽ càng khó hơn, nhưng nếu diễn tốt, vai diễn này chắc chắn sẽ nổi tiếng.
Đây là Bắc Bắc dựa trên kiếp trước của mình mà đánh giá, song cô cũng không biết kiếp này sẽ như thế nào.
Mã Viễn hào hứng ồ một tiếng, cười hỏi: “Cháu giải thích một chút cho chú xem?”
Bắc Bắc bật cười, gật đầu trả lời, phân tích từng ý một cho Mã Viễn. Cô biết Mã Viễn đang kiểm tra mình, cho nên cố gắng nói hết những thứ mình có thể hiểu được cho ông nghe.
Tới khi cô nói xong, không chỉ Mã Viễn mà ngay cả Lê Tiêu cũng hơi kinh ngạc.
“Trước đó cháu chưa từng đóng phim chứ?”
“Chưa ạ.”
“Vậy có nghiên cứu gì về diễn xuất không?”
Bắc Bắc đáp có: “Có nghiên cứu một chút, cháu rất có hứng thú với chuyện này.”
Nghe vậy, đôi mắt Mã Viễn sáng ngời, kinh ngạc nhìn Bắc Bắc: “Nếu không để ý thì cháu có thể phối hợp diễn thử một lần với Lê Tiêu không?”
Bắc Bắc không từ chối, “Được ạ.”
*
Một giờ sau, ý cười trên mặt Mã Viễn thể hiện sự yêu thích của ông với Bắc Bắc.
“Không tệ, không tệ.” Mã Viễn đúng là vừa hài lòng vừa thích Bắc Bắc, thật sự cảm thấy mắt nhìn của mình khá tốt.
Bắc Bắc bật cười, cong cong môi nói: “Cũng thường thôi ạ, đều nhờ đạo diễn chỉ dạy tốt.”
Sau khi cô nói vậy, Lê Tiêu phản bác lại ngay: “Là do em có năng khiếu, rõ ràng đạo diễn vẫn chưa nói gì, thế nhưng chính em có thể thể hiện màn diễn này không tệ.” Quan trọng hơn là: cho dù Lê Tiêu và cô phối hợp, Bắc Bắc cũng không hề bị lấn át.
Tuy rằng, bản thân Lê Tiêu cũng đã thu bớt khí thế của mình, nhưng dù vậy, một người mới vào bình thường cũng chắc chắn không có năng khiếu như Bắc Bắc.
Bắc Bắc chỉ cong môi cười nhẹ, không giải thích dài dòng.
Gần mười năm tự tìm tòi rèn luyện kiếp trước dường như đều đã trôi qua.
“Nếu không còn vấn đề gì thì cháu xin phép đạo diễn về trước ạ.”
“Ừ ừ ừ, đến lúc chú có chuyện cần bàn thì sẽ tìm cháu.”
“Vâng.”
Lê Tiêu nhìn cô, hỏi: “Tự bắt xe tới?”
“Vâng.”
Lê Tiêu cười: “Đúng lúc tôi cũng cần đi, tôi đưa em về trường học nhé?”
Bắc Bắc ngẩn ra, vội vàng từ chối: “Không cần.”
Cô từ chối một cách thẳng thừng làm cả Mã Viễn và Lê Tiêu đều sửng sốt.
Bắc Bắc cười giải thích: “Tôi còn có việc muốn tới chỗ khác nên xin phép đi trước, không làm phiền ảnh đế(*) Lê đưa về.”
(*) Ảnh đế: Là một giải thưởng của các nhà phê bình điện ảnh HK để tôn vinh những nam diễn viên xuất sắc của năm/ dùng để gọi những nam diễn viên có tài năng, diễn xuất được giới chuyên môn và đông đảo người hâm mộ công nhận.
Lê Tiêu ngây ra, còn định nói gì đó, nhưng đã bị Mã Viễn kéo lại.
“Đúng đúng, Lê Tiêu không đưa được, cậu ta quá gây chú ý, nhỡ cậu đưa cô bé về, ngày mai Bắc Bắc liền lên hot search thì khó xử lý lắm, như vậy không được đâu.”
Cuối cùng, Mã Viễn đưa Bắc Bắc tới ga tàu điện ngầm, cô lên tàu rồi bắt xe về nhà.
Sau khi biết Bắc Bắc đi tàu điện ngầm về nhà, Mã Viễn kinh ngạc đến khó tin. Đại khái đang nghĩ, người đi chung với Chu Thịnh ấy thế mà còn phải chen chúc trên tàu điện ngầm.
Bắc Bắc có thấy biểu cảm của Mã Viễn, song không giải thích gì.
Cô cười cười rồi xoay người rời đi, đổi các chuyến rồi bắt xe từ phòng làm việc về nhà, tới khi Bắc Bắc đến cửa nhà thì đã hơn sáu giờ tối.
Trong phòng tối đen như mực, Bắc Bắc hơi kinh ngạc, không phải Chu Thịnh đã bảo… sẽ về nhà sớm hơn ư?
Cô đứng ở cửa đổi giày, vươn tay bật đèn.
Bất thình lình, Bắc Bắc nhìn người đàn ông nằm trên sofa, vô cùng kinh ngạc: “Chu Thịnh?”
Chu Thịnh không có phản ứng, Bắc Bắc sửng sốt, vội vàng đổi giày rồi đi tới, mới vừa đến gần, cô đã bị Chu Thịnh vươn tay đẩy lên ghế sofa.
“Chu Thịnh, anh muốn làm gì?” Giọng cô đầy kinh ngạc, hoảng loạn khó nén.
Chu Thịnh chợt cười lạnh, đưa tay nâng cằm cô, ép cô ngẩng đầu lên nhìn vào mắt anh, giọng nói có phần nguy hiểm vang lên bên tai Bắc Bắc: “Chịu về rồi à?”