Đọc truyện Chồng tôi có rất nhiều tiền – Chương 18
Chương 18: Mười tám đồng tiền
Trong nhà bếp, Bắc Bắc nhìn tủ lạnh.
Nhìn từ trên xuống dưới một lượt, cũng không tìm được thứ gì ăn được.
Cô nhíu mày nhìn Chu Thịnh, nghĩ trong giây lát rồi nói: “Chu Thịnh, trong nhà không có đồ ăn.”
Chu Thịnh bật cười, vươn tay kéo cô vào lòng, hôn lên khóe môi cô, bảo: “Ừ, vậy thì em đừng làm nữa, chúng ta đặt cơm hộp đi.”
Bắc Bắc lắc đầu, khăng khăng muốn làm cơm cho anh ăn: “Giờ chúng ta đặt cơm hộp, anh ăn cơm xong rồi chúng ta đi dạo siêu thị, cơm tối em sẽ làm, anh thấy thế nào?”
Thấy cô kiên trì muốn nấu cơm cho mình, Chu Thịnh không nỡ cắt ngang, chỉ có thể đồng ý: “Ừ ừ, ăn cơm xong chúng ta liền đi siêu thị.”
Bắc Bắc ồ một tiếng: “Tốt quá rồi.”
Cũng lâu rồi cô không đi dạo siêu thị.
Đặt cơm hộp về, Bắc Bắc cũng ăn vài miếng, Chu Thịnh ăn kha khá, ăn xong, hai người ở nhà nghỉ ngơi một lúc rồi xuất phát đến siêu thị.
Buổi chiều, người trong siêu thị cũng không nhiều, cho nên Bắc Bắc và Chu Thịnh xem như dạo chơi vô cùng khoan khoái..
“Bắc Bắc, ăn cái này không?”
Bắc Bắc nhìn Chu Thịnh cầm chocolate, chần chừ hai giây rồi mới gật đầu: “Cũng được.”
Chu Thịnh cầm mấy hộp, họ tới mua sắm ở siêu thị hàng nhập khẩu, môi trường bên trong siêu thị khá tốt, không quá ồn ào, cũng sẽ không bắt gặp quá nhiều người, vậy nên có thể nói Chu Thịnh và Bắc Bắc khá an toàn.
Cho dù gặp được người biết Chu Thịnh hay gặp phải phóng viên muốn quay chụp, Chu Thịnh cũng sẽ giải quyết hết, Bắc Bắc không cần bận tâm đến.
Hai người đi dạo hồi lâu, Bắc Bắc mua được đầy đủ những nguyên liệu cần mua xong, cả hai liền về nhà.
Vừa đến nhà, Bắc Bắc đã hào hứng đi vào phòng bếp.
Chu Thịnh đứng tựa vào tường, nhìn vẻ mặt phấn khởi của cô, hơi nghi ngờ: “Bắc Bắc, em biết nấu ăn thật không?”
Bắc Bắc ừ ừ hai tiếng: “Em biết mà.”
Chu Thịnh nghẹn nghẹn, song vẫn hơi lo lắng: “Nếu như không biết cũng không sao, anh học là được, hoặc là chúng ta ra ngoài ăn cũng được.”
Nghe vậy, Bắc Bắc cười phá lên, đẩy người đang đứng ở cửa phòng bếp ra ngoài: “Chu Thịnh.”
“Ừ?”
Bắc Bắc nghiêm túc nhìn anh, nói: “Em biết nấu ăn thật đó, anh đừng làm phiền em trong bếp là được.”
Chu Thịnh: “… Thật không?” Anh nhướng mày nhìn Bắc Bắc, vẫn không yên tâm.
Bắc Bắc bất đắc dĩ xoa xoa mi tâm, nhìn Chu Thịnh nói: “Anh cứ để em thử một lần, nếu em bó tay thật thì đến lúc đó chúng ta hẵng đặt cơm hộp, được chứ?”
Chu Thịnh suy nghĩ giây lát, cảm thấy cũng có lý.
Anh không muốn làm phật ý tốt của cô, nhưng cũng không ôm quá nhiều hi vọng về tài nấu nướng của Bắc Bắc.
“Ừ, em làm trước đi, anh vào phòng sách xử lý vài chuyện, có gì thì gọi anh là được.”
Bắc Bắc vội vàng đáp lời: “Rồi rồi rồi, anh mau đi đi.”
Nhìn dáng vẻ vội vàng đó của cô làm Chu Thịnh dở khóc dở cười, anh rũ mắt nhìn Bắc Bắc, vươn tay nhéo nhéo mặt cô, mỉm cười hỏi: “Mong anh đi thế hả?”
Bắc Bắc ừ một tiếng: “Anh đi rồi em mới an tâm nấu cơm được.”
Chu Thịnh cong cong môi: “Được rồi, anh đi đây.”
“Ừ.”
Nhìn Chu Thịnh vào phòng sách xong, Bắc Bắc mới xoay người tiếp tục bận rộn với công việc trong phòng bếp.
Kiếp trước cô biết nấu ăn, nhưng nguyên chủ Bắc Bắc không am hiểu lắm. Vậy nên Bắc Bắc không thể thể hiện quá rõ, cô đã ở chung nhiều ngày như thế với Chu Thịnh mà anh vẫn chưa nghi ngờ hay thấy cô có điểm gì không đúng, Bắc Bắc càng không thể bị lộ tẩy vì tài nấu nướng.
Tuy cách nghĩ này không đúng cho lắm, nhưng cô cũng đã hết cách, loại chuyện đổi hồn thế này, dù cô kể cho Chu Thịnh thì chắc anh cũng sẽ không tin, chẳng bằng cứ tiếp tục sống như trước.
Bắc Bắc vẫn luôn sống với quan điểm được ngày nào hay ngày nấy, tuy rằng, cô cũng hơi muốn biết trước đây Chu Thịnh đã thích Bắc Bắc hay chưa, nhưng theo kí ức của Bắc Bắc thì Bắc Bắc thật sự không biết người đàn ông Chu Thịnh này thật.
Vậy nên nói về việc thích, Bắc Bắc thật sự không biết Chu Thịnh thích ai.
Rốt cuộc là Bắc Bắc trước đây, hay cô hiện tại.
Nếu là Bắc Bắc trước đây, vậy thì thích ở điểm nào? Rõ ràng họ vẫn chưa từng tiếp xúc với nhau. Còn nếu anh thích cô hiện tại… Bắc Bắc thừa nhận bản thân không có sức quyến rũ lớn đến mức khiến cho ông trùm tài chính yêu mến một cách nhanh chóng như vậy.
Cho nên vấn đề này, cô chỉ có thể nhịn đến lúc sau mới hỏi.
Còn hiện giờ, cô chỉ cần chung sống thật tốt với Chu Thịnh, vậy là đủ rồi.
*
Đèn đuốc sáng trưng, Chu Thịnh sững sờ nhìn ba món ăn trên bàn.
Quay đầu nhìn Bắc Bắc còn đang đeo tạp dề, sự kinh ngạc dưới đáy mắt anh vô cùng rõ ràng, “Đây thật sự do em làm ư?” Chu Thịnh hết sức kinh ngạc, ngay cả giọng anh cũng hơi run run, dáng vẻ hoàn toàn khó tin.
Bắc Bắc mỉm cười gật đầu: “Đúng vậy, em tra thực đơn trên baidu đấy, anh thử trước xem thế nào?”
Chu Thịnh còn chưa bình tĩnh sau sự kinh hãi, lúc này chỉ ngây ngốc nhìn, ngơ ngác gật đầu: “Ừ.” Anh cầm đôi đũa ở bên cạnh, chuẩn bị nếm thử.
Bắc Bắc trông mong nhìn anh, thầm mong: “Hi vọng hương vị không quá ngon.”
Cô không muốn bị bại lộ.
Chu Thịnh tỉ mỉ nhấm nháp đồ ăn cô nấu, sau đó hài lòng gật đầu: “Ăn ngon.”
Bắc Bắc sửng sốt, kinh ngạc nhìn anh: “Thật ư?” Cô nói, vội vàng cầm đôi đũa ở bên cạnh lên, tự mình gắp một miếng ăn, vừa cho vào miệng, Bắc Bắc đã nhận ra ngay.
“Đâu có ngon.” Cô nhíu mày nhìn Chu Thịnh, hương vị thức ăn khá là bình thường, chỉ có thể xem như thức ăn đã chín, không thể tính là ăn ngon.
Chu Thịnh cười cười, nhướng mày nhìn cô: “Bắc Bắc.”
“Hả?”
Chu Thịnh nghiêm túc nói: “Chỉ cần là em làm, cho dù hương vị thế nào, với anh cũng đã rất tuyệt vời.” Về phần hương vị của món ăn, Chu Thịnh không thèm để ý, cô có tấm lòng đó là được.
Đây là lần đầu tiên Chu Thịnh ăn thức ăn do Bắc Bắc làm, cũng là lần đầu cảm nhận được sự đặc biệt của Bắc Bắc trong anh.
Bắc Bắc nhoẻn miệng cười, nhìn vào mắt Chu Thịnh, cô ngẩn ra vài giây rồi rồi trở lại bình thường, cười trêu mình: “Em cũng thấy ngon mà, đây là lần đầu em làm đó, mong là lần sau có thể làm ngon hơn nữa.”
“Ừ ừ ừ, lần đầu đã ngon, có năng khiếu.”
Bắc Bắc gật đầu hùa theo: “Em cũng biết mình có năng khiếu mà.”
Bữa cơm chiều khá vui vẻ, tuy món Bắc Bắc làm không quá ngon, nhưng để cổ vũ cô, Chu Thịnh ăn sạch.
Bắc Bắc nhìn, dở khóc dở cười: “Anh đừng ăn no quá.”
“Này, không thể để lãng phí thức ăn em làm được chứ.”
Bắc Bắc bật cười, mi mắt cong cong nhìn Chu Thịnh, mỉm cười nói: “Vậy nếu lần sau em làm nhiều hơn một ít, chẳng lẽ anh cũng ăn sạch à, có ngốc không đó?”
Chu Thịnh cong cong môi, ngước mắt nhìn Bắc Bắc nói: “Ừ.”
Bắc Bắc: “…”
Ăn xong bữa chiều, Chu Thịnh tự giác nhận nhiệm vụ rửa chén, anh vào phòng bếp nghiên cứu cách rửa chén.
Còn Bắc Bắc thì đứng bên cạnh chỉ huy.
Đây là lần đầu hai người hợp tác, có một lần làm việc chung như vậy làm cả hai đều cảm thấy, dường như quan hệ lại gần thêm một bước.
Rất nhiều điều, vô thanh vô ảnh mà nhích tới gần nhau hơn một chút.