Đọc truyện Chồng tôi có rất nhiều tiền – Chương 12:
Chương 12: Mười hai đồng tiền
Tập đoàn Chu Thị.
Đang là buổi chiều, tất cả nhân viên trong công ty đều đang bận rộn làm việc.
Điện thoại trước mặt nhân viên lễ tân liên tục đổ chuông. Ai nấy đều bận túi bụi. Chu Thị tốt đủ mọi mặt: các thứ như phúc lợi, đãi ngộ của nhân viên đều tốt hơn rất rất nhiều công ty khác. Vì vậy, cường độ công việc cũng lớn hơn công ty khác một chút.
Tục ngữ có câu tay làm hàm nhai, có làm thì mới có ăn. Những lời này vẫn có căn cứ khoa học nhất định.
Khi Chu Thịnh dẫn Bắc Bắc tới cửa, nhân viên lễ tân đang bù đầu bỗng chốc ngây người, không chớp mắt nhìn hai người xuất hiện phía trước, ngay cả điện thoại đang cầm trong tay cũng bị quên mất.
Bắc Bắc nhìn đại sảnh một vòng, phải đối diện với ánh mắt kinh ngạc của tất cả mọi người có mặt ở đại sảnh, cô hơi dừng chân, rồi vội cúi đầu nhìn mặt đất, duỗi tay kéo góc áo của Chu Thịnh, nhỏ giọng nói: “Chúng ta đi nhanh hơn chút được không?”
Chu Thịnh bật cười, liếc mắt cảnh cáo những người xung quanh.
Chờ những người đó nhìn sang chỗ khác, Chu Thịnh mới an ủi cô: “Không sao, sau này rồi sẽ quen thôi.”
Bắc Bắc: “Chưa chắc đâu.”
Chu Thịnh: “….” Cạn lời, Chu Thịnh kéo tay cô vào thang máy chuyên dành cho mình. Đợi cửa thang máy khép lại, mọi người trong đại sảnh mới xem như hoạt động lại sau sang chấn.
“Vừa rồi đã xảy ra chuyện gì?”
“Tổng giám đốc dẫn phụ nữ tới công ty?”
“Còn là trong giờ làm việc nữa. Cô gái này là ai thế, ai biết không?”
“Chịu, trông trẻ lắm luôn ấy.”
“Đúng thế. Mà shock hơn là tổng giám đốc còn đang xách đồ makeup??? Mẹ ơi, tôi muốn đi hóng xem cô gái kia là ai quá.”
“Đi nhanh, đi nhanh lên, bọn tôi chờ tin tốt từ cô đấy.”
…
Câu sau, Bắc Bắc và Chu Thịnh không nghe thấy, nhưng dựa trên cảnh tượng vừa rồi, hai người cũng có thể đoán được đại khái.
Bắc Bắc ngước mắt, nhìn ảnh mình phản chiếu trên mặt thang máy, mặt cô trông ngượng thấy rõ. Cô hơi ngẩn ra, thì ra… cô không thể tự nhìn thấy mặt mình, nhưng những lúc ở chung với Chu Thịnh, vẻ mặt mình trông như thế này….
Cô đang rung động ư? Bắc Bắc không chắc, nhưng không thể nghi ngờ, cô rất thích ở cùng một chỗ với Chu Thịnh. Ở cạnh anh khiến cô cảm thấy an toàn đến lạ, cứ như mình không cần phải lo lắng quá bất cứ vấn đề gì, cứ như mình sẽ được bảo vệ chặt chẽ vậy.
Cô nghĩ đến thất thần, ngay cả khi thang máy đã dừng vẫn chưa hồi thần.
“Bắc Bắc.”
Chu Thịnh nhìn người còn đang ngây ra, gọi lại: “Bắc Bắc, đến rồi.”
Bắc Bắc ngẩn ra, ồ một tiếng. Cô thu lại dòng suy nghĩ rắc rối của mình: “Đi thôi.”
Chu Thịnh nhìn cô, hơi lo lắng: “Vừa rồi sao vậy?”
Bắc Bắc lắc đầu, ngước mắt nhìn Chu Thịnh, hỏi: “Chu Thịnh, tôi có thể hỏi anh một chuyện chứ?”
Chu Thịnh gật đầu, nói thẳng: “Em hỏi đi.”
Nghe vậy, mắt Bắc Bắc lóe lên vẻ kinh ngạc, cô ngẩng đầu nhìn Chu Thịnh: “Vậy anh phải cam đoan nhất định sẽ trả lời trung thực, không được lừa dối tôi.”
Chu Thịnh: “…. Hả?”
Bắc Bắc nhìn đôi mắt sâu thẳm của anh, lặp lại câu nói vừa rồi. Tuy rằng cô chẳng biết mình lấy can đảm từ đâu để nói chuyện như thế với Chu Thịnh, nhưng lời cũng đã nói ra rồi.
Chu Thịnh ngẩn ra vài giây mới bình tĩnh lại, cong môi nhoẻn miệng cười: “Ừ.”
Vừa nói xong, Bắc Bắc liền cười một cách khó hiểu, nụ cười đó làm Chu Thịnh hơi hối hận vì vừa rồi đã đồng ý. Anh cảm thấy vấn đề Bắc Bắc sắp hỏi sẽ không đơn giản như bình thường.
Hai người vào văn phòng, Tào Nhất Minh hỏi đồ uống Bắc Bắc sẽ dùng xong liền vô cùng hiểu ý đóng cửa lại cho hai người. Bên trong văn phòng rộng rãi chỉ còn hai người họ đứng nhìn nhau.
Bắc Bắc mở to mắt, nhìn Chu Thịnh hỏi: “Sao anh lại đối xử tốt với tôi như thế?”
Chu Thịnh nhướng mày, anh vẫn có thể trả lời vấn đề này một cách dễ dàng: “Em là vợ tôi, tôi không tốt với em thì tốt với ai?”
Bắc Bắc: “…” Cô nguýt Chu Thịnh: “Tôi không có ý đó, ý của tôi là giữa chúng ta cũng chẳng có tình cảm gì, sao anh đã nghĩ đến việc cưới tôi?
Nói xong, cả căn phòng lặng như tờ, ngay cả hô hấp của hai người cũng nhẹ hơn nhiều so với lúc trước.
Bắc Bắc cắn môi dưới, hơi hối hận.
Chu Thịnh nhìn vẻ mặt quẫn bách của cô, cảm thấy buồn cười. Đúng là vẫn còn là thiếu nữ, không biết giấu cảm xúc của mình. Hắng giọng bằng cách ho hai tiếng, Chu Thịnh xoay người kề sát mặt cô, mỉm cười hỏi: “Muốn biết?”
Bắc Bắc: “…” Trợn mắt, nhìn gương mặt sạch sẽ gần trong gang tấc, cô cúi đầu đáp: “Muốn.”
Chu Thịnh cười, anh cố ý dừng lại một lúc mới nói, “Nói cho em biết cũng chẳng sao.”
Trong nháy mắt, mắt Bắc Bắc sáng rọi, “Anh nói đi.”
Chu Thịnh hít một hơi, vừa chuẩn bị nói, cửa đã bị người đẩy ra, “Tổng giám đốc Chu, cô Đồng…” Câu nói kế tiếp kẹt lại trong cổ họng, Tào Nhất Minh nhìn tư thế mờ ám của hai người cách đó không xa, lòng dậy sóng. Xong rồi, xong rồi, phá hỏng chuyện tốt của sếp mất rồi.
Đáy lòng nghĩ vậy, nhưng động tác trong tay vẫn nhanh chóng như cũ. Anh ta cấp tốc đóng cửa lại, miệng còn nói: “Hai người tiếp tục đi, tiếp tục, tiếp tục….”
“Cạch” một tiếng, cửa bị đóng lại.
Mà hai người trong phòng lúc này đều chung suy nghĩ, kéo khoảng cách xa hơn một chút, không còn dựa vào gần nhau như lúc nãy nữa.
Bắc Bắc quay đầu nhìn sang nơi khác, tai đỏ lựng, “Tôi qua bên kia ngồi nhé.”
Chu Thịnh nhìn tai cô đỏ bừng, mắt tối đi, chợt thấy yết hầu hơi khô khốc.
“Ừ.”
*
Bắc Bắc ngồi xuống sofa, trên mặt bàn trước mặt vẫn còn đặt mấy tập tài liệu, cô tò mò đọc thử, hmm, xem cũng không hiểu.
Còn Chu Thịnh, lúc này anh đã trở về bàn làm việc của mình, gọi điện thoại cho Tào Nhất Minh ở bên ngoài: “Vào đi.”
“Vâng.”
Sau bài học Tào Nhất Minh đã rút ra kinh nghiệm, gõ cửa trước, thấy đồng ý mới đẩy cửa vào. Anh ta mang nước lọc Bắc Bắc muốn uống cho cô: “Cô Đồng cứ dùng tự nhiên.”
Bắc Bắc mỉm cười: “Cảm ơn.”
Rồi anh ta bưng tách cà phê tới chỗ Chu Thịnh.
“Tổng giám đốc.”
Chu Thịnh ngước mắt, nhìn anh ta: “Cậu vừa gọi Bắc Bắc là gì?”
Tào Nhất Minh: “. . . A?” Anh ta ngẩn ra, nhanh chóng phản ứng kịp: “Bà Chu.”
Tay Bắc Bắc run lên, không khéo lại va vào chiếc cốc vừa bỏ xuống, cũng may không va mạnh, nước trong cốc chỉ tràn ra một chút, không làm bỏng tay.
Chu Thịnh vội vàng đứng dậy, đi tới: “Không sao chứ?” Giọng anh khó nén sự sốt ruột.
Bắc Bắc lắc đầu, ngước mắt nhìn anh: “Không sao, không sao.”
Cô nhìn Chu Thịnh rút khăn giấy bên cạnh lau mặt bàn sạch sẽ, giọt nước đọng trên bàn nháy mắt đã không thấy nữa.
Chu Thịnh làm xong tất cả mới quay đầu nhìn Tào Nhất Minh: “Lần sau chú ý một chút.”
“Vâng.” Tào Nhất Minh kinh hồn bạt vía trả lời: “Tôi xin phép ra ngoài trước.”
“Ừ, mang biên bản họp lúc sáng đã chỉnh lý đến cho tôi.”
“Tôi sẽ mang vào ngay.” Tào Nhất Minh chạy chậm đi ra ngoài, lại ôm tài liệu vào, buông xuống, im lặng trở ra, đóng cửa.
Bắc Bắc trợn mắt há hốc mồm nhìn, hỏi Chu Thịnh: “Trợ lý của anh lúc nào cũng thế này à?”
“Thế nào?” Chu Thịnh cười cười nhìn cô: “Ngoan một chút. Em đọc sách ở đây hay vào trong nghỉ ngơi?”
Bắc Bắc nghĩ đến phòng trong là nơi Chu Thịnh từng nằm ngủ, nghĩ hai giây, cô nói: “Đọc sách ở đây.”
Chu Thịnh kinh ngạc nhìn gương mặt ửng đỏ bất chợt của cô, khẽ ừ một tiếng: “Vậy bao giờ cần nghỉ ngơi thì vào trong nhé.”
“Ừ.”
Trong văn phòng lại khôi phục sự yên tĩnh, chỉ có tiếng lật sách và tiếng bút viết loạt xoạt.
Xem sách một lúc, Bắc Bắc hơi chán, trước mặt cô toàn bộ là sách tài chính linh tinh, cô khó mà hứng thú được.
Lúc vô cùng chán ngán, Bắc Bắc chợt mở cái túi lớn vừa rồi Chu Thịnh mang vào cùng. Cô khá hào hứng với bộ son mới mua, trước kia khi còn làm diễn viên, cô cũng thoa không ít son, nhưng Bắc Bắc không cam lòng chi tiền mua trọn một bộ thế này. Cô sẽ chọn ra màu mình thích nhất trong bảng màu của Tom Ford là màu 15 và 44 để mua, còn những màu khác thì chưa chắc.
Một phần là vì kinh tế chưa đủ giàu có, còn lí do nữa… chắc là vì không dám chi. Cho dù mua được, cô cũng không dám chi tiền mua nhiều son như thế, dù sao cũng chỉ có một cái miệng, mua nhiều cũng không dùng hết được.
Nhưng bây giờ, cô nhìn thỏi 07 vỏ trắng, không hiểu sao lại bị kích động muốn thử một lần.
07 là một trong những màu trước kia cô muốn, song lại không mua.
Chu Thịnh tình cờ nhìn qua, thấy Bắc Bắc ngẩn người nhìn son, anh dừng động tác trong tay, khẽ gọi: “Bắc Bắc.”
“Hả?” Bắc Bắc quay đầu nhìn anh: “Sao thế?”
Chu Thịnh gập ngón tay gõ vào mặt bàn, “Muốn thử son mới mua không?”
Bắc Bắc: “…” Cô cảm thấy hình như mình bị ảo giác, hỏi lại: “Anh vừa nói gì cơ?”
Chu Thịnh nghe vậy, dứt khoát đứng dậy đi tới trước mặt Bắc Bắc, mở hết nắp son ra. Sau khi mở ra, toàn bộ sắc son Tom Ford nằm trong hộp hiện ra trước mặt, rất đốt mắt, cũng vô cùng cuốn hút người khác.
Ánh mắt của Bắc Bắc nháy mắt bị những thỏi son này hấp dẫn.
Chu Thịnh khẽ cười, lấy một thỏi màu sắc rực rỡ đưa cho Bắc Bắc. Cô cúi đầu nhìn, là màu số 16, một màu đỏ tươi chói, tôn da, còn không lộ vân môi, đánh lòng môi trông rất trẻ, đánh đậm cả môi thì rất rạng rỡ, vô cùng tôn trắng da. Nếu không vì lúc trước đã sở hữu 15, cô cũng sẽ mua thỏi 16 vỏ đen này.
“Thích không?”
“Cũng tạm.” Cô không nói dối, cô thật sự cho rằng màu khá ổn.
Chu Thịnh cong cong môi, đặt vào tay cô: “Thử màu này nhé?”
Bắc Bắc chớp chớp mắt, ngước mắt nhìn anh: “Vì sao?”
Chu Thịnh hơi giật mình, hạ giọng thì thầm bên tai cô: “Tôi muốn ngắm em sau khi thoa son, được chứ?” Giọng nói nhẹ nhàng dẫn dắt lòng người mê theo. Bắc Bắc sa vào lời nói mê hoặc của anh một cách dễ dàng, cứ như thể đó là lẽ đương nhiên vậy.
Cô đáp: “Được.”