Đọc truyện Chồng tôi có rất nhiều tiền – Chương 13:
Chương 13: Mười ba đồng tiền
Cô vừa dứt lời, ngay lập tức hai người đều ngẩn ra.
Đồng Bắc Bắc trợn trừng mắt, đây là phản ứng vì không biết mình vừa nói gì, vẻ mặt hoảng hốt và hối hận. Đối diện với ánh mắt sáng bừng của Chu Thịnh, Bắc Bắc không được tự nhiên lắm, cắn môi, trong lòng khẩn trương sốt ruột.
Mà còn Chu Thịnh, đôi mắt thâm sâu nhìn chằm chằm Bắc Bắc. Ánh nhìn dừng trên khuôn mặt trắng mịn của cô, rồi từ từ đi xuống, dừng ngay trên bờ môi đỏ mọng, mềm mại.
“Đừng cắn môi nữa.” Chu Thịnh nhẹ nhàng nhắc nhở. Ánh mắt lưu luyến, đưa tay ra chạm vào môi của cô.
Cả người Bắc Bắc run lên, nhanh chóng thả lỏng ra: “Tôi không….”
Chu Thịnh thấy mặt cô đỏ ửng lên, cười nhẹ rồi lên tiếng: “Bắc Bắc.”
“Hả?”
“Có đi không?”
Bắc Bắc ngẩn ra, đi làm gì?? Sau hai giây tự thắc mắc, cô kinh ngạc nhìn về phía Chu Thịnh, mím môi, lại bồn chồn vì nghi ngờ trong lòng lại dâng lên, cô nói: “Chu Thịnh.”
Chu Thịnh rướn lông mày, chăm chú nhìn Bắc Bắc: “Cô nói đi.”
“Có phải anh…….đối với tôi…..” hai chữ “có ý” còn chưa được nói ra thì những lời của Bắc Bắc đã bị Chu Thịnh giành nói trước: “Em nói xem?”
Bắc Bắc hoang mang lắc đầu: “Tôi không biết.” Cô của kiếp trước – diễn viên Đồng Bắc Bắc trong quá khứ hằng ngày phải lao đầu vào công việc, bận rộn vì miếng cơm manh áo. Cô hoàn toàn không dám nghĩ đến những chuyện liên quan đến yêu đương. Bắc Bắc của lúc đó chỉ cầu mong có cơm no áo ấm là tốt lắm rồi, làm gì có thời gian, có tinh thần mà nghĩ đến chuyện yêu đương nhăng nhít.
Vì thế mà hơn hai mươi tuổi đầu vẫn chưa thích ai. Cũng có một, hai người theo đuổi cô nhưng lúc ấy Bắc Bắc tất bật làm việc, quên bẵng đi mất.
‘Bắc Bắc’ này cũng vậy. Cô gái hai mươi tuổi xuân cũng chẳng quá mong mỏi gì đến tình yêu giống như cô, nếu không lúc đầu đã chẳng cắt cổ tay tự sát vì phải làm đám cưới với Chu Thịnh.
Hai người mặt đối mặt, Bắc Bắc trầm tư thật lâu, sau đó gật đầu một cách trung thực.
Chu Thịnh hành động trắng trợn như vậy, dù là người phản ứng chậm cũng có thể nhận ra. Chỉ là trước đây, Bắc Bắc ngại hỏi chuyện này, dù sao, theo như cô thấy, chuyện Chu Thịnh có ý gì với cô hay là thích cô thì chẳng khác gì truyện cổ tích.
Cứ như chuyện đó không thể xảy ra trên đời này vậy.
Chu Thịnh lấy tay vỗ lên đầu cô, cười nói: “Đoán đúng rồi.”
Đôi mắt Bắc Bắc sáng mở to, kinh ngạc hỏi: “Từ khi nào?”
Nghe thấy vậy, Chu Thịnh lại mỉm cười: “Muốn biết à?”
Bắc Bắc: “…….” Không muốn biết thì cô đã không hỏi rồi.
Khóe môi Chu Thịnh cong lên, tay nhẹ nhàng vuốt tóc cô: “Sau này sẽ nói cho em biết.”
Bắc Bắc: “Ồ.” Cô im lặng một lúc rồi mới gật đầu: “Vậy cũng được.”
Chu Thịnh bật cười, chăm chú nhìn cô: “Bắc Bắc.”
“Sao?”
“Tôi biết em không có tình cảm gì với tôi nhưng mà không sao, chúng ta cứ bước từ từ nhé?”
Bắc Bắc giật mình, rất lâu sau đó mới gật đầu, nhỏ giọng nói: “Ừm.”
Cô thực sự không biết rốt cuộc bản thân có tình cảm thế nào với Chu Thịnh. Tuy có chút chút gì đó, nhưng vẫn chưa đến mức để nói là thích. Chẳng qua mỗi khi ở bên cạnh Chu Thịnh, Bắc Bắc cảm nhận được sự che chở của anh. Cô biết mình thích cảm giác khi ở bên cạnh Chu Thịnh nhưng có đôi khi lại cảm thấy cảm giác này cũng giống như khi cô ở một mình thôi.
Không khác là bao.
Chu Thịnh nhìn khuôn mặt sầu não của cô, hạ giọng nói: “Yên tâm, tôi sẽ không ép em.”
Bắc Bắc gật đầu: “Ừ, tôi biết.”
Chu Thịnh nghĩ ngợi, rồi cười cười, cúi đầu ghé sát bên tai cô nói: “Nhưng mà . . . . . .”
“Nhưng mà cái gì?”
“Bắc Bắc, em không muốn tôi thử mùi vị son môi mà tôi mới mua sao?”
Bắc Bắc: “. . . . .” Cô nuốt nước miếng, dưới ánh mắt mong chờ và thúc giục của Chu Thịnh, cô gật đầu nhè nhẹ: “Được.”
Bắc Bắc cầm lấy cây son mà Chu Thịnh vừa mua cho cô đi vào trong phòng nghỉ. Bên trong phòng nghỉ có đủ mọi thứ, Bắc Bắc nhìn xung quanh phòng một lượt, nhìn thấy quần áo Chu Thịnh đặt ở bên thì mặt đỏ lên, cô cúi đầu nhìn thấy ngay cái giường kích cỡ trung bình, nghĩ đến dáng vẻ của Chu Thịnh nằm trên giường ngủ mỗi ngày, mặt càng đỏ bừng.
Lắc đầu, Bắc Bắc vứt hết những thứ suy nghĩ không đứng đắn ra khỏi đầu.
Cô ho khụ khụ hai tiếng rồi đi thẳng vào trong phòng rửa mặt. Bên trong phòng tắm rất sạch sẽ, chắc hẳn mỗi ngày đều có người đến lau dọn.
Bắc Bắc nhìn gương trước mặt, trầm tư suy nghĩ rồi mới vặn mở cây son, nhìn vào gương để đánh son.
Rất nhanh sau đó đã xong, Bắc Bắc nhìn đôi môi đỏ mọng, ướt át, quyến rũ trong gương. Cô đánh không đậm bởi vì ban ngày đeo đồ trang sức trang nhã ra ngoài. Nhưng mà cho dù chỉ đánh vừa đủ thì đôi môi này hiện giờ cũng đủ để khiến người khác cảm thấy rất “ngon miệng”.
Cũng bởi vì không rõ nguyên nhân cô ở trong đó quá lâu, Chu Thịnh gõ cửa, hỏi thăm: “Bắc Bắc?”
Bắc Bắc ngẩn ra, phục hồi lại tinh thần, bặm môi: “Ra ngay đây.”
Vừa kéo cửa ra cô đã thấy Chu Thịnh đang đứng dựa người vào tường, nghe thấy tiếng động thì rũ mắt nhìn xuống dưới.
Nhìn thấy đôi môi như đang mời gọi mình, Chu Thịnh giật mình, sau đó cúi xuống, khàn giọng nói: “Bắc Bắc.”
“Hả?”
“Anh muốn hôn em.”
Bắc Bắc chưa kịp trả lời thì một tay Chu Thịnh đã giữ lấy đầu cô làm cho cô hơi hơi ngửa lên, anh hôn lên môi cô. Môi kề môi, răng đụng răng, Chu Thịnh từ từ chậm rãi thưởng thức hết vị son môi mà cô vừa đánh lên.
Môi bị anh ngậm vào, Bắc Bắc cảm nhận được những hành động mà Chu Thịnh đang làm.
Qua một lúc lâu, Chu Thịnh dường như vẫn chưa thỏa mãn, anh cắn nhẹ lên môi cô. Thừa lúc cô đang bị đau thì tiến thẳng vào bên trong khoang miệng cô, linh hoạt tìm được đầu lưỡi của cô, mút lấy, quấn quýt vào nhau.
Hai người đứng trước cửa phòng tắm nhỏ hôn nhau không biết đến bao lâu, mãi đến khi môi Bắc Bắc sưng đỏ, cũng sắp không thở được nữa, Chu Thịnh mới thở gấp, buông cô ra.
Trán kề trán, giọng Chu Thịnh khàn khàn vang lên bên tai cô: “Xin lỗi, anh không nhịn được.”
Bắc Bắc: “. . . . . . . . . .”
Chớp mắt mấy lần, Bắc Bắc hít một hơi dài, vừa rồi cô đã thấy mình sắp chết vì ngạt thở. Sau khi thở đều đều trở lại, Bắc Bắc hạ mắt nhìn xuống chân của hai người rồi đáp: “Ừm.”
Chu Thịnh cười nhẹ, không kiềm được mà ôm lấy cô: “Chỉ một chữ?”
Bắc Bắc lườm anh: “Anh nói không giữ lời.”
“Làm sao?”
“Anh bảo cho em thời gian suy nghĩ kỹ càng.” Còn chưa suy nghĩ được gì thì đã bị hôn thành dáng vẻ như bây giờ.
Nghe thấy thế, Chu Thịnh rướn lông mày nhìn Bắc Bắc, anh cười mỉm an ủi cô: “Vì em quá “ngon miệng”, nên anh không kìm được.”
Bắc Bắc: “? ? ? ?” Ngon miệng? Cô có phải thức ăn đâu.
Chu Thịnh cúi xuống nhìn khuôn mặt đỏ bừng của cô, đưa tay vuốt ve khuôn mặt đó, cảm nhận được sự ấm áp trên mặt cô: “Anh thề, lần sau em đồng ý rồi mới hôn.”
“Anh nói đó.”
“Ừm, anh thề.”
Song khi đến lần sau, Bắc Bắc tỏ vẻ cô sẽ không bao giờ tin những lời đường mật của Chu Thịnh nữa.
Anh là một gã lừa đảo quá chuyên nghiệp.
*
Bắc Bắc ở công ty Chu Thịnh cả một buổi chiều. Buổi tối, hai người ra ngoài ăn cơm rồi Chu Thịnh đưa cô về nhà, sau đó mới sắp xếp đồ chuẩn bị đi công tác.
Trước khi xuất phát, anh vẫn liến thoắng dặn dò Bắc Bắc kỹ lưỡng, nào là nếu đến trường gặp chuyện gì cũng phải gọi điện thoại cho anh, dù là chuyện gì cũng phải gọi.
Dáng vẻ dặn dò năm lần bảy lượt khiến cho Bắc Bắc cảm thấy buồn cười, từ khi nào mà Chu Thịnh lại biến thành một ông già hay dông dài thế này? ?
Sau khi Chu Thịnh đi, Bắc Bắc nhanh chóng quay về đi ngủ. Cô rất mong chờ lễ khai giảng ngày mai, cũng mong chờ cuộc sống đại học của bản thân. Đối với cô, được học đại học là một ước mong xa xỉ.
. . . . .
Sáng sớm hôm sau, tài xế chở Bắc Bắc đến đại học H. Khi vừa đến cổng trường đại học, Bắc Bắc thấy rất nhiều bạn học kéo hành lý đi vào cổng trường. Cô suy nghĩ giây lát, nói với tài xế ngồi phía trước mấy câu rồi tự mình kéo hành lý đi về phía trước.
Dựa vào trí nhớ mơ hồ của bản thân, Bắc Bắc cũng tìm được ký túc xá của mình. Cửa phòng ký túc xá đang mở, Bắc Bắc nhìn lên, mấy chữ “Phòng 501” rất bắt mắt.
Bắc Bắc đứng yên một lát rồi kéo vali đi vào trong. Trong phòng có người, nghe tiếng động, hai người trong phòng tập trung nhìn ra cửa: “Bắc Bắc?” hai người đồng thanh hỏi, khó nén sự ngạc nhiên.
Bắc Bắc sửng sốt, gật đầu: “Hi!”
Hai người trợn mắt kinh ngạc nhìn cô, rồi chậm chạp hỏi: “Bắc Bắc, không phải cậu nói cậu phải nghỉ học sao?”
Nghe vậy, Bắc Bắc à một tiếng: “Không nghỉ nữa, ba mẹ không ép tớ nữa.”
Cô nhớ vào cuối học kỳ trước, khi Bắc Bắc chào tạm biệt bạn bè, chỉ nói bị ba mẹ thuyết phục, từ học kỳ sau sẽ không đi học nữa, coi như là nghỉ học luôn.
Khi đó, bốn người các cô ở trong ký túc xá còn cùng ăn bữa cơm chia tay. Bây giờ Bắc Bắc còn nhớ rõ cô đã khóc lóc thảm thiết như thế nào trong bữa cơm chia tay đó.
Vậy mà bây giờ lại xuất hiện, khó trách bạn cùng phòng lại cảm thấy kinh ngạc.
“Thật không?”
“Thật.”
“Hay quá!”
“Vậy sau này ký túc xá chúng ta vẫn là một nhóm bốn người.”
Thấy thế, Bắc Bắc nở nụ cười: “Đúng vậy, vẫn là một nhóm bốn người.”
“Ơ, Tiểu Ngư đâu?”
Lý Mai, cô bạn tóc ngắn nói với giọng vô cùng hưng phấn: “Vẫn chưa đến, chắc trễ một chút nữa sẽ đến thôi. Bắc Bắc, cậu đúng là vô lương tâm, cả một kỳ nghỉ đông bọn mình đều không liên lạc được với cậu.”
Nghe vậy, Bắc Bắc cảm thấy vô cùng áy náy: “Xin lỗi nha, tớ bị mất điện thoại, sau đó thì quên luôn cả mật khẩu nên không đăng nhập vào wechat được.”
Chung Giai Giai gật đầu, vỗ vai cô an ủi: “Không sao, không sao, đi học lại là vui rồi. Giờ bọn tớ thêm lại wechat là được ấy mà.”
“Ừm, ừm.”
Lý Mai cười: “Tốt quá rồi! Nếu như Bắc Bắc đã quay lại, vậy tối nay chúng ta ra ngoài ăn cơm nhé? Làm một bữa tiệc chúc mừng, các cậu thấy sao?”
“Được thôi.” Bắc Bắc đáp: “Tớ đãi.”
“Wow, được đó, được đó!”
Ba người ở trong ký túc xá vui vẻ cười nói.
Buổi tối sau khi Tư Đồ Tiểu Ngư đến, nhóm người các cô cùng nhau ra ngoài ăn cơm rồi lại về ký túc xá. Bởi vì là sinh viên năm hai đại học rồi nên cũng không lên lớp báo cáo gì cả.
Buổi tối ăn quá no, Bắc Bắc vừa về ký túc xá liền trèo lên giường nằm thẳng cẳng, chẳng buồn nhúc nhích.
Rề rà một hồi mới đi tắm, tắm xong đi ra thì Lý Mai nói: “Cậu vừa có điện thoại gọi đến, tớ không nhận.”
“Ừ.”
Bắc Bắc lau khô tóc rồi mới cầm điện thoại lên. Sau khi nhìn thấy cuộc gọi nhỡ của Chu Thịnh, cô thận trọng nhìn lén mấy bạn trong phòng mới cầm điện thoại ra ngoài hành lang gọi điện thoại lại cho Chu Thịnh.
Bên ngoài gió lớn, Bắc Bắc bị gió thổi lạnh đến run người, giọng cũng hơi run run.
“Anh đến nơi rồi hả?”
Chu Thịnh ừ một tiếng rồi hỏi: “Vừa rồi đi đâu thế?”
“Đi tắm.”
“Ở trường đã quen chưa?” Tiếng Chu Thịnh nghe nhẹ nhàng như gió, êm dịu rót vào tai cô.
Bắc Bắc cười: “Tạm ổn. Bạn cùng phòng đều rất tốt.”
Hai người hàn huyên một hồi, Chu Thịnh vẫn luôn nghe Bắc Bắc kể về chuyện của bạn cùng phòng, trường học. Đột nhiên, anh lên tiếng, cắt ngang lời Bắc Bắc, cô trợn mắt lên rồi nói: “Làm sao?”
Chu Thịnh im lặng rồi nói: “Có nhớ anh không?”
Bắc Bắc: “. . . . . .” Cô còn chưa kịp trả lời thì Chu Thịnh đã nói.
“Anh nhớ em!”