Chồng tôi có rất nhiều tiền

Chương 11


Đọc truyện Chồng tôi có rất nhiều tiền – Chương 11:

Chương 11: Mười một đồng tiền
 
Chu Thịnh vừa nói xong, Đồng Bắc Bắc quay lại nhìn anh.
 
Hai người mắt đối mắt, Bắc Bắc nhìn vào mắt anh, rũ mắt che giấu sự u ám trong mắt, rồi cô nói với giọng hờ hững, làm cho người nghe không nghe ra cảm xúc riêng của mình: “Đến rồi đấy à.”

 
Chu Thịnh đáp “ừ”, đứng bên cạnh cô, ngước mắt nhìn người đàn ông đối diện Bắc Bắc, nhăn mày.
 
Mã Viễn kinh ngạc nhìn người đàn ông trước mặt mình, “Chu Thịnh?”
 
“Ừ.” Chu Thịnh gật đầu: “Sao chú lại ở đây?”
 
Sự kinh ngạc trong ánh mắt của Mã Viễn quá rõ ràng, ông nhìn Chu Thịnh và Đồng Bắc Bắc, hai người trước mặt tuy không có hành động gì quá thân thiết, nhưng người sáng suốt đều có thể nhận ra giữa cả hai có gì đó không giống như biểu hiện bên ngoài.
 
“Tới ăn cơm.”
 
Chu Thịnh: “… Một mình?”
 
“Không phải, còn đang chờ nhà sản xuất khác.”
 

Nghe vậy, Chu Thịnh gật đầu, không để ý thêm, “Vậy chúng tôi đi trước.”
 
Trong lúc hai người nói chuyện, Bắc Bắc không nói gì, cô đang cố nhớ đến những chuyện có liên quan đến Mã Viễn: một vị đạo diễn rất nổi tiếng, chỉ cần là phim ông quay, doanh thu thấp nhất cũng lên tới mười triệu. Mã Viễn có thể coi là đạo diễn có danh tiếng và thành tích top 1 trong nước, tác phẩm nào do ông quay cũng đều được công chúng yêu mến.
 
Mã Viễn nhìn hai người phải rời đi, vội vàng nói: “Khoan đã.”
 
Chu Thịnh dừng chân, nhíu mày quay đầu nhìn ông: “Còn có việc gì?” Giọng nói đã hơi mất kiên nhẫn.
 
Mã Viễn nhìn chằm chằm ánh mắt như muốn giết người của Chu Thịnh, vẫn kiên trì nhìn về phía Đồng Bắc Bắc: “Cô gái này, cô thật sự không có ý định đóng phim ư?”
 
Đồng Bắc Bắc hơi giật mình, mỉm cười: “Tạm thời không.”
 
Chu Thịnh đứng bên cạnh cười nhạo thành tiếng, ghét bỏ nhìn Mã Viễn: “Nghe rõ chưa?”
 
Mã Viễn: “…”
 
Cuối cùng ông chỉ có thể bất đắc dĩ nhìn bóng lưng đi xa của hai người, yên lặng thở dài.
 

“Ông than thở cái gì thế?” Nhà sản xuất Vu vỗ vai Mã Viễn, hơi tức cười, vừa đến đã nghe thấy ông bạn làm ăn thở dài. 
 
Mã Viễn nhìn người tới: “Tôi vừa gặp một mầm non tốt.”
 
“Nói rõ ra xem nào?”
 
“Một cô bé rất hợp vào vai nữ phụ trong bộ phim tôi mới quay, vai mà tôi muốn tự chọn ấy.” Mã Viễn đang trù bị cho dự án phim mới, vừa đúng lúc có một nhân vật khá đặc biệt, tuy không phải nhân vật chính, nhưng phần diễn khá tốt. Quan trọng hơn cả, nhân vật này có liên quan tới toàn bộ bộ phim. Đối với Mã Viễn, phân vai ông thích nhất không phải nữ chính, mà là vai nữ số 3 này.
 
Cho nên ngay từ đầu, Mã Viễn đã khăng khăng muốn tự chọn vai, cũng may vì không phải nhân vật quan trọng nên phía đầu tư bày tỏ tùy theo ý ông. Chính ông cũng không ngờ sẽ nhanh chóng gặp được người có ngoại hình phù hợp như thế.
 
Nhà sản xuất Vu hơi kinh ngạc: “Thật à? Thế cô bé đó đâu?”
 
“Đi rồi.”
 
“Người như ông mà để người ta chạy mất ư?”
 
Mã Viễn bất đắc dĩ nhìn ông ta: “Bạn của Chu Thịnh, còn đi cùng Chu Thịnh, tôi có thể làm gì?”
 
Nhà sản xuất Vu bật cười, hiếm lắm mới thấy được vẻ mặt bực tức của Mã Viễn, vỗ vai ông tỏ vẻ an ủi: “Ông thử lại lần nữa xem, nếu là bạn gái Chu Thịnh, chắc cũng khả thi đấy chứ?”
 
Nghe vậy, Mã Viễn trầm ngâm suy tư một chút: “Chưa chắc đã là bạn gái.” Ông nhớ lại dáng vẻ bảo vệ vừa rồi của Chu Thịnh, cho dù là bạn gái thì cũng không phải bạn gái có quan hệ tầm thường.
 
“Được rồi, cùng lắm thì lại tìm một người có kĩ thuật diễn trong showbiz là được, chắc cũng không khó đâu.”
 
Mã Viễn trầm ngâm giây lát, gật đầu: “Cũng đúng, chúng ta vào trong thôi.”
 
“Ừ.”
 
*
 
Chu Thịnh và Bắc Bắc hai người lên tầng cao nhất ăn cơm, phòng ăn được trang trí sắp đặt lịch sự, vừa tới cửa đã nghe thấy tiếng đàn violon réo rắt từ bên trong.
 
Hai người tìm vị trí cạnh cửa sổ rồi ngồi xuống, nhân viên phục vụ đi tới ghi món xong liền rời đi.
 
Chu Thịnh ngước mắt nhìn Bắc Bắc, hỏi trước: “Vừa rồi đi dạo ở đâu?”
 
“Ừm, tùy tiện nhìn quanh đây thôi.”
 
Chu Thịnh nhìn quần áo trên người cô, “Mặc ít thế này không lạnh à?”
 

Bắc Bắc cúi đầu nhìn trang phục của mình, bên ngoài có mặc áo khoác ngoài, bên trong còn mặc một chiếc áo len dệt kim basic, không thể coi là ít chứ.
 
“Đâu có ít.”
 
Mặt Chu Thịnh hơi sượng, anh vội chuyển đề tài: “Đã nghĩ sẽ mua gì chưa?”
 
Bắc Bắc lắc đầu: “Chưa.”
 
Chu Thịnh: “. . .”
 
Cuộc trò chuyện của hai người nháy mắt đã chấm dứt, chủ yếu là vì không biết biểu đạt thế nào, thậm chí Bắc Bắc còn không chủ động trò chuyện.
 
Tuy rằng đã ở chung khá lâu với Chu Thịnh, nhưng cô vẫn không tìm được hình thức chung sống với Chu Thịnh, cảm thấy Chu Thịnh khác biệt quá lớn với trong kí ức của mình.
 
Sau khi ăn cơm trưa xong, hai người xuống mua đồ ở tầng dưới của trung tâm thương mại, Bắc Bắc chưa nghĩ ra nên mua gì, thì Chu Thịnh đã kéo cô vào một cửa hàng: “Mua ít sản phẩm chăm sóc da đi.”
 
Bắc Bắc: “? ? ? ? A? Không phải trong nhà đã có sản phẩm chăm sóc da rồi à?”
 
Lúc mới dọn đến chỗ Chu Thịnh, tuy không vào trung tâm mua, nhưng sau khi về nhà, Chu Thịnh cố ý tặng cho cô trọn một bộ sản phẩm dưỡng da, đồ trang điểm còn chất đống ở nhà. Chẳng qua vì không ra ngoài nhiều, nên cô chưa dùng đến mà thôi.
 
“Phải tới trường mà, mua mới đi.”
 
“À được.”
 
Chu Thịnh bảo một nhân viên cửa hàng tới tư vấn, nghiêm túc hỏi xem kiểu da như Bắc Bắc hợp với sản phẩm thế nào. Mua hết đồ chăm sóc da, đồ trang điểm cũng được mua thêm kha khá. Miễn là sản phẩm nhân viên cửa hàng nói hợp với cô, Chu Thịnh đều mua.
 
Đến cuối cùng, Bắc Bắc nhìn mấy túi đồ, hơi dở khóc dở cười.
 
Nhìn Chu Thịnh đứng thanh toán phía trước, cô vừa buồn cười vừa cảm động. Người đàn ông này dường như đối xử với cô rất rất tốt.
 
Đột nhiên, Bắc Bắc nhìn sang cửa sổ của cửa hàng đối diện. Ở đó có treo một tấm áp phích lớn, trên poster là hình đôi môi đỏ mọng hút mắt. Cô nhìn chăm chú vào hộp son bên cạnh, chợt thấy động lòng.
 
Chu Thịnh thanh toán xong quay đầu, nhìn theo ánh mắt của Bắc Bắc, hơi giật mình.
 
“Đi thôi.”
 
“Ừ.” Bắc Bắc thu lại ánh nhìn, rũ mắt nhìn túi đồ anh xách theo: “Để tôi cầm đỡ cho.”
 

Chu Thịnh cười từ chối: “Không cần, mấy việc nhỏ này tôi vẫn làm được.”
 
Nói rồi anh dẫn Bắc Bắc đi về phía trước, hướng thẳng đến cửa hàng ở đối diện, Bắc Bắc sửng sốt: “Không phải chúng ta mua đủ rồi à?”
 
“Mua nhiều một chút, làm gì có ai chê ít đồ bao giờ.”
 
Đồng Bắc Bắc kích động, song vẫn cố giữ tỉnh táo khuyên Chu Thịnh: “Nhưng không cần nhiều tới mức đó chứ, tôi không dùng hết được mà.”
 
Chu Thịnh dừng bước, quay đầu nhìn cô: “Bắc Bắc.”
 
“Huh?”
 
“Không dùng hết cũng chẳng sao, tôi có tiền.”
 
Bắc Bắc: “. . .”
 
Cô nhớ đến cuộc sống lúc trước, vào cái thời mà miếng ăn cũng là một vấn đề lớn, lại nhìn dáng vẻ phá của hiện giờ, chợt thấy đời mình như một giấc mơ.
 
Hay là ông trời thấy kiếp trước cô sống quá vất vả nên mới cố tình đổi cho cô một cuộc đời mới, gả cho một người đàn ông có tiền nhỉ.
 
Khi cô còn đang sững sờ, Chu Thịnh đã kéo cô vào trong.
 
Hai người vừa vào, nhân viên cửa hàng đã sáng mắt nhìn hai vị đại gia đang tới gần. Nhân viên công tác ở trung tâm đều là lão làng, mắt sắc đến mức vừa nhìn đã phân tích khách tới có tiền hay không, chịu chi hay không.
 
Hiện giờ trong tay Chu Thịnh xách hai túi lớn, tất cả đều được mua ở cửa hàng đối diện. Hơn nữa quần áo của hai người cũng bắt mắt, cô gái đang mặc kiểu mẫu vừa mới ra cho độ xuân hè năm nay, còn người đàn ông đi cùng tuy mặc tây trang không rõ của hãng nào, nhưng tay có đeo đồng hồ Vacheron Constantin. Tóm lại là không có món nào không đắt tiền.
 
Hơn nữa, gương mặt người đàn ông này vô cùng quen thuộc. Đó là gương mặt điển trai hàng ngày đều có thể thấy trên weibo khoảng thời gian trước: tổng giám đốc tập đoàn Chu Thị – Chu Thịnh.
 
Mặc dù không biết đến cô gái đang đi bên cạnh, nhưng chỉ cần là Chu Thịnh dẫn tới, mọi người đều chẳng có lí do gì để xem nhẹ.
 
Các nhân viên nghĩ vậy, vội vàng cười tươi đón khách: “Chào mừng quý khách tới cửa hàng chúng tôi.”
 
Chu Thịnh chỉ vào poster bên ngoài: “Tôi muốn xem bảng son này.”
 
“Vâng, xin anh chờ một lát.”
 
Bắc Bắc nhíu mày, nhìn Chu Thịnh: “Đừng mua cho tôi.”
 
Chu Thịnh nhướng mày nhìn cô: “Không thích?”
 
“Không phải.” Làm gì có cô gái nào không thích, chẳng qua là vì cô thấy hơi lãng phí, người chỉ có một cái miệng, hơn nữa họ vừa mua một hộp son khác, bên trong có tận 12 thỏi, giờ còn mua thêm, Bắc Bắc thật sự cảm thấy quá nhiều.
 
Chu Thịnh khẽ cười, ghé sát tai cô, tiếng nói khàn khàn như trêu người: “Đã không phải không thích, vậy thì mua thôi.” Anh dừng một chút, bổ sung thêm: “Mua nhiều một chút, đến lúc thích hợp thoa cho tôi ngắm.”
 
Mặt Bắc Bắc đỏ lên trong nháy mắt.
 

Cô vẫn luôn biết khả năng cao Chu Thịnh có ý khác với mình, nhưng đây là lần đầu, anh nói ra lời lập lờ như vậy.
 
Trong nháy mắt, cô không biết phải đáp lại thế nào.
 
Còn Chu Thịnh, lúc này cũng ý thức được mình vừa nói gì, anh quay đầu nhìn sang nơi khác, tai hơi nóng, hắng giọng nói: “Mua nhiều chút, dù sao sau này cũng sẽ có lúc dùng đến.”
 
Bắc Bắc liếc vành tai bất chợt đỏ lên, chợt thấy hơi buồn cười, cảm xúc ngượng ngùng lúc này biến mất nhanh chóng.
 
Cô nhỏ giọng đồng ý: “Ừ…”
 
Cứ thế, Bắc Bắc lại thêm một hộp 50 thỏi son, không thể không nói, sau khi mua xong, cô rất vui, con gái lúc nào cũng cảm thấy son mình sở hữu quá quá ít.
 
Chu Thịnh nhìn vẻ mặt cả cô, khẽ cười: “Vui lắm à?”
 
“Ừ, cũng không tệ.”
 
Chu Thịnh vươn tay xoa tóc cô: “Vui là được.” Anh âm thầm ghi nhớ trong lòng, xem ra, sau này vẫn nên đưa cô đi mua sắm nhiều hơn, để cô vui vẻ hơn một chút.
 
“Đi mua cái khác nào.”
 
Bắc Bắc chịu thua, chỉ có thể dạo quanh trung tâm theo Chu Thịnh.
 
Sau khi dạo một vòng, từ quần áo, túi xách, giày,… toàn bộ đều được mua một lượt. Vì hai người năng lực hữu hạn, ngoại trừ đồ chăm sóc da và đồ trang điểm, những món còn lại đều đưa thẳng đến nhà họ.
 
Chuyến mua sắm lần này chỉ có thể tổng kết lại bằng một câu: lúa thu đầy bồ.
 
*
 
Sau khi ra khỏi trung tâm, Chu Thịnh nhìn Bắc Bắc ở sau, hỏi: “Muốn về hay đến công ty cùng tôi?”
 
“Tôi có thể đến công ty ư?”
 
Chu Thịnh dừng một chút, kinh ngạc nhìn cô: “Em là vợ tôi, sao lại không thể đến?”
 
Bắc Bắc lắc đầu, mắt đầy vẻ mong mỏi: “Tôi muốn đi tham quan.”
 
“Vậy thì đi.” Chu Thịnh cầm tay cô, đi đến chỗ mình đậu xe. Vừa đi vừa hỏi: “Sao em lại cảm thấy mình không thể đến công ty?”
 
Bắc Bắc à một tiếng, không biết nên trả lời thế nào. Cô vốn tưởng kiểu đàn ông như Chu Thịnh chắc sẽ không muốn cô xuất hiện ở công ty anh. Dù sao cái danh người đàn ông độc thân hoàng kim có sức hấp dẫn hơn đàn ông đã có vợ.
 
Hơn nữa cô nghe đồn những cô bạn gái lên hotsearch với Chu Thịnh lúc trước hình như đều không thể đến công ty tìm anh. Bởi vì Chu Thịnh rất giữ nguyên tắc trong công việc, tuyệt đối không để người khác quấy rầy mình khi đang làm việc.
 
Bắc Bắc không hề hay biết, rằng những quy tắc đó không được áp dụng với cô.

 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.