Chồng tôi có rất nhiều tiền

Chương 10


Đọc truyện Chồng tôi có rất nhiều tiền – Chương 10:

Chương 10: Mười đồng tiền
 
Sáng sớm, nắng ban mai mờ nhạt.
 
Đồng Bắc Bắc đã tỉnh từ lâu, cô nằm trên giường nhìn ra ngoài cửa sổ. Ngoài cửa sổ, không biết trời đã đổ mưa từ bao giờ, mưa rơi tí tách từng giọt. Trong không gian tĩnh lặng này, tiếng mưa truyền vào tai một cách rõ ràng.

 
Ngoài trời sương phủ mờ mịt, sắc trời mông lung hơi khó nhìn.
 
Nghe tiếng mưa một hồi lâu, Đồng Bắc Bắc chợt nghe thấy tiếng bước chân bên ngoài, tiếng động không quá lớn, hình như người đi còn cố ý bước một cách khẽ khàng. Cô phục hồi tinh thần, vừa chuẩn bị đứng lên đã nghe thấy tiếng đập cửa.
 
“Dậy chưa?” Giọng nói trầm khàn của Chu Thịnh xuyên qua cánh cửa, truyền vào trong.
 
Đồng Bắc Bắc hơi giật mình, ho hai tiếng mới trả lời: “Dậy rồi.”
 
Chu Thịnh ừ một tiếng: “Tôi tới công ty trước, chiều sẽ về đón em.”
 
“Hả? Đón tôi?” Đồng Bắc Bắc ngồi dậy, hơi khó hiểu, đón mình để làm gì?
 
Chu Thịnh đứng ở cửa phòng, im lặng một chút, anh cúi đầu nhìn cô gái từ từ mở cửa, khuôn mặt để mộc nhưng vẫn trắng nõn và ánh mắt khó hiểu của cô xuất hiện trước mặt anh.
 

Anh khẽ cười, nói: “Quên rồi đấy à?”
 
“Hả?”
 
Dừng một chút, Chu Thịnh đột nhiên khom lưng, tới gần Đồng Bắc Bắc. Đồng Bắc Bắc ngẩn ra, muốn lui ra sau theo bản năng, nhưng còn chưa kịp hành động, mặt Chu Thịnh đã dừng lại khi còn cách cô 5 cm.
 
Cho dù cách nhau ước chừng 5 cm, Đồng Bắc Bắc vẫn thấy quá gần, gần đến nỗi cô cảm thấy dường như hơi thở của anh đều phả vào mặt mình, cảm giác cứ như có cơn gió man mát thổi qua mặt.
 
Đồng Bắc Bắc im lặng, xoay đầu nói với anh: “Đón tôi làm gì?”
 
Chu Thịnh nhìn chằm chằm cổ cô dần dần ửng đỏ, cười hả hê: “Đón em đi mua đồ dùng cần cho khai giảng, thế mà cũng quên hả?”
 
Nghe vậy, Đồng Bắc Bắc hơi giật mình, lắc đầu: “Chưa quên.” Chẳng qua cô cho rằng Chu Thịnh sẽ không nhớ rõ, hoặc anh sẽ bảo người khác đi cùng mình.

 
Cô “a” một tiếng: “Có phải anh bận công việc lắm không?”
 
“Ừ.”
 
“Vậy thì không cần đi cùng tôi đâu.”
 
Chu Thịnh tiếp tục khẽ ừ một tiếng, hai tay đút túi đứng trước mặt Bắc Bắc, mỉm cười: “Công việc thì bề bộn thật, nhưng chút thời gian đó tôi vẫn có thể sắp xếp được.”
 
Đồng Bắc Bắc: “…” Còn định nói gì đó, Chu Thịnh chợt vươn tay dùng sức xoa xoa tóc cô, bên môi là nụ cười thản nhiên: “Giữa trưa tôi sẽ về đón em, tiện ăn cơm cùng nhau luôn.”
 
Bị chặn họng, cuối cùng cô chỉ có thể ngoan ngoãn đồng ý: “Ừ.”
 
Dù sao hiện giờ Bắc Bắc cũng không quá kháng cự Chu Thịnh.
 
Ở nhà ăn bữa sáng do trợ lý đưa đến xong, Chu Thịnh liền tới công ty, còn Bắc Bắc, cô về phòng chỉnh lý đồ đạc.
 
Cô vẫn luôn ở nội trú, cho nên lần này chắc cũng chẳng có gì bất trắc. Nếu Đồng Bắc Bắc không nhớ nhầm, ở trường cô còn có một cô bạn thân, nhưng nghỉ đông năm nay cũng không thấy cô nàng liên hệ gì, nghĩ đến lại thấy hơi khó chịu.
 
*
 
Chu Thịnh vừa đến công ty, một trợ lý khác đã vội đón chào: “Tổng giám đốc, nhóm quản lý đều đã có mặt ở phòng họp ạ.”
 
Nghe vậy, mặt Chu Thịnh hơi trầm xuống, gật đầu: “Tôi biết rồi, đưa tài liệu cho tôi.”
 
“Vâng.”
 
Lấy tài liệu ra đọc một lúc, Chu Thịnh mới dẫn Tào Nhất Minh vào phòng họp, vừa vào trong, mọi người đã tập trung nhìn anh.
 
Không thể không nói, Chu Thịnh là kiểu đàn ông vừa xuất hiện đã có thể hấp dẫn ánh nhìn của người xung quanh, chẳng qua lúc này mặt anh hơi khó coi làm khi nhìn anh, trong mắt mọi người đều có vẻ lảng tránh.
 
Chu Thịnh mỉm cười, nhìn quanh một vòng, “Đã có mặt đủ chưa?”
 
Tào Nhất Minh đáp: “Đã đủ ạ.”
 

Chu Thịnh liếc anh ta, song không nói gì thêm, trực tiếp ngồi xuống vị trí đầu: “Vậy hiện giờ giải thích xem, vì sao chuyện lớn như vậy xảy ra cũng không có ai nhắc đến?”
 
Anh không quá gằn giọng, nhưng lời vừa nói vẫn làm những người có mặt biến sắc.
 
Chu Thịnh cười lạnh: “Không ai đứng ra giải thích à?”
 
Mọi người tiếp tục im lặng, hoàn toàn không dám nói lời nào.
 
Cái tên Chu Thịnh, ngoại trừ bị người biết là cái tên thường xuyên xuất hiện trên hotsearch thì ở trong công ty, hầu hết mọi người đều sợ dù không phải vì anh hung ác, năng lực nghề nghiệp của anh thế nào, ai có mắt đều thấy, đặc biệt nhất là: đã tốt lại muốn tốt hơn.
 
Trong chuyện của công ty, Chu Thịnh nghiêm túc hơn bất cứ ai. Ngày thường trông có vẻ ba lăng nhăng, chơi bời phụ nữ, nhưng những việc khác, anh đều nghiêm túc chịu trách nhiệm hơn bất cứ ai.
 
Cho nên lúc này, trong phòng họp lặng như tờ.
 
Chu Thịnh cười nhạo một tiếng, ném phắt tập hồ sơ trong tay lên mặt bàn, tiếng va đập mạnh làm tim người ta run lên, ai nấy đều nơm nớp lo sợ.
 
“Trước giữa trưa phải nộp phương án cho tôi, không được thì biến khỏi công ty ngay.”
 
Mọi người đồng thanh đáp: “Vâng.”
 

 
Cả một buổi sáng, nội dung thương thảo trong phòng họp đổi hết từ phương án này sang phương án khác, tất cả những người tham gia họp cũng đã chuẩn bị sẵn tâm thế nghe Chu Thịnh trách mắng, bầu không khí trong phòng họp vô cùng căng thẳng. 
 
Đúng lúc Chu Thịnh đang phân tích một hạng mục nào đó thì điện thoại đặt ở bên cạnh bất ngờ đổ chuông.
 
Mọi người nín thở chờ đợi, nhìn chằm chằm chiếc điện thoại của anh, trong lòng thầm cầu nguyện cho người gọi đến. Chu Thịnh ghét nhất việc đang họp thì nghe điện thoại, trước kia cũng từng có rất nhiều tiền lệ và lần nào ai cứ gọi vào lúc đang họp đều bị mắng xối xả. Kể từ đó, đến lúc Chu Thịnh mở họp thì không ai dám gọi điện thoại tới nữa.
 
Mà lúc này, mọi người thấy Chu Thịnh cau mày, ai nấy đều cầu nguyện cho số phận của người gọi đến.
 
Chu Thịnh nhíu mày, cúi đầu nhìn điện thoại, tới khi nhìn dãy số gọi đến, vẻ mặt mây đen nháy mắt chuyển sang quang đãng, anh ho một tiếng, cầm điện thoại bấm nghe máy.
 
“Chu Thịnh.”

 
“Ừ?” Giọng điệu khá nhẹ nhàng.
 
Những người có mặt trong phòng họp gần như rớt mắt ra ngoài mắt kính nhìn người đàn ông phía trước, người vừa nói là Chu Thịnh??? Là tổng giám đốc Chu???
 
Đồng Bắc Bắc cau mày, nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ: “Tôi muốn ra ngoài một chuyến, trưa nay chúng ta ăn cơm ở đâu thế?”
 
“Bây giờ ra ngoài hả? Để tôi gọi tài xế cho em.”
 
Đồng Bắc Bắc vội vàng từ chối: “Không không, tôi muốn đi dạo một mình, sau đó tới chỗ ăn cơm luôn, không cần bảo tài xế đón đâu.”
 
Nghe vậy, Chu Thịnh ngẫm nghĩ một lúc rồi nói: “Vậy nhớ chú ý an toàn, trưa nay chúng ta ăn cơm ở trung tâm Thành Viễn.”
 
“Ừ. Vậy tôi đi trước, đến giờ thì anh qua nhé.”
 
“Ừ.”
 
“Tôi có quấy rầy anh công tác không? Anh đang làm gì thế?”
 
Chu Thịnh nhíu mày, nhìn lướt qua mọi người, khẽ cười: “Không, tôi đang nghỉ ngơi trong văn phòng.”
 
Mọi người: “. . .”
 
“Ồ, vậy tôi tắt máy nhé.”
 
“Ừ, nhớ cẩn thận đấy.”
 
“Ừ ừ.”
 
Thấy tổng giám đốc tắt máy, mọi người vội vã thu lại ánh nhìn, nhưng trong đầu vẫn không ngừng quay cuồng, muốn biết cho bằng được danh tính của người vừa gọi đến. Rốt cuộc là thần thánh phương nào mà tổng giám đốc Chu lại đối xử nhã nhặn dịu dàng như vậy?
 
Chu Thịnh nhìn mọi người: “Tiếp tục cuộc họp.”
 
Trong buổi họp sau đó, mọi người cảm nhận Chu Thịnh mềm mỏng hơn một cách rõ rệt, tiến độ thảo luận cũng được đẩy nhanh hơn rất nhiều, cứ như thể tổng giám đốc muốn nhanh chóng kết thúc để ra ngoài ăn cơm vậy.
 
Vào lúc mười một giờ rưỡi, buổi họp kết thúc.
 
Chu Thịnh ra ngoài trước. Anh vừa đi, phòng họp đã ầm ĩ lên.
 
“Trợ lý Tào, vừa rồi ai gọi cho tổng giám đốc thế?”

 
Tào Nhất Minh nhớ lại biểu hiện vừa rồi của sếp, càng kiên định với ý nghĩ lúc trước đó của mình.
 
“Mọi người đoán xem?” Anh ta cười cười, gợi ý: “Người đó có thể nói là ân nhân cứu mạng tất cả các anh chị đấy.”
 
Ai nấy lại càng tò mò hơn: “Cô gái nào thế? Bạn gái tổng giám đốc à?”
 
“Chắc thế rồi, nếu không thì sao lại ăn nói dịu dàng thế được?”
 
“Tổng giám đốc còn lừa người ta mình đang nghỉ ngơi ở văn phòng cơ mà.”
 
Mọi người mồm năm miệng mười, không hề có phong cách của người lãnh đạo như khi làm việc. Tào Nhất Minh bất đắc dĩ lắc đầu, quả nhiên vừa có drama để hóng, đừng nói là phái đẹp, ngay cả nhóm quản lý đã đến tuổi trung niên cũng không kìm được sự tò mò của mình.
 
Tào Nhất Minh bị hỏi quá nhiều, chỉ có thể để lại một câu: “Tóm lại đó là người mà các anh chị không thể đắc tội, sau này cứ nhớ kĩ là được.” Rồi bỏ đi.
 
Mọi người: “. . .”
 
*
 
Những hạt mưa tí tách chẳng biết đã ngớt từ bao giờ, sau cơn mưa, không khí trong thành phố cũng trong lành hơn.
 
Đồng Bắc Bắc đi dạo một mình, trong tay vẫn cầm một cái ô để ngừa nước mưa nhỏ xuống từ cành lá cây trên đỉnh đầu.
 
Đi theo tuyến đường tới trung tâm Thành Viễn, Bắc Bắc đến nơi sớm hơn Chu Thịnh, cô ngước mắt nhìn màn hình LED cỡ lớn trước trung tâm, bên trên đang phát dở một video quảng cáo.
 
Đột nhiên, Đồng Bắc Bắc híp híp mắt, cảm thấy người trên màn hình hơi quen quen.
 
Cô nhìn chằm chằm mãi mới chợt nhớ ra người đó là ai, đó là một minh tinh mà nguyên chủ Đồng Bắc Bắc trước rất yêu thích. Đang say sưa nghĩ, đột nhiên bả vai bị ai đó khẽ vỗ một cái, cô quay đầu nhìn người tới.
 
“Chú là?” Trước mắt cô là một người đàn ông trung niên.
 
Mã Viễn nhìn mặt cô, mắt sáng lên: “Chào cô gái.”
 
“Xin chào.” Đồng Bắc Bắc mờ mịt nhìn người trước mặt: “Xin hỏi chú tìm tôi để làm gì?”
 
Mã Viễn xoa xoa tay, nhìn cô bình thản, “Tôi là Mã Viễn, hiện đang làm đạo diễn phim.” Ông giới thiệu xong, giọng nói chợt trở nên phấn khích: “Tôi muốn hỏi thăm một chút, cô có thích làm diễn viên không?”
 
Đồng Bắc Bắc hơi giật mình, còn chưa phản ứng kịp, một giọng nam quen thuộc đã trả lời thay: “Cô ấy không thích.”

 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.