Chồng tôi có rất nhiều tiền

Chương 106


Đọc truyện Chồng tôi có rất nhiều tiền – Chương 106

Chương 106: Một trăm linh sáu đồng tiền.
 
Tất cả mọi người, bao gồm phóng viên và người hâm mộ đều nhìn chằm chằm Bắc Bắc, có thể thấy rõ sự tò mò trong mắt những người có mặt.
 
Bắc Bắc nhanh chóng phản ứng lại, cô ra hiệu trước khi Trần Tĩnh ra mặt. Cho dù thế nào cũng phải trả lời câu hỏi này, kể cả hôm nay không trả lời thì trên mạng cũng chắc chắn sẽ có một loạt bài phân tích.

 
Cô mím môi, nhìn camera nhấp nháy liên tục phía dưới, mỉm cười hỏi: “Không biết vị phóng viên này nghe được tin đồn đó ở đâu? Về việc tôi có phải con gái nhà họ Đồng hay không thì nếu tôi nhớ không nhầm, không phải tất cả mọi người đều biết rồi cơ mà? Giờ anh hỏi thế này là vì dắt mũi dư luận? Hay là vì quan hệ giữa Đồng thị và Chu thị?”
 
Cô cười và nói rất khéo, tóm lại, câu hỏi này đã bị Bắc Bắc làm gián đoạn cho qua chuyện.
 
Vừa khéo là câu cuối cùng, các nhân viên công tác khác lên sân khấu, nói vài câu rồi bảo vệ Bắc Bắc rời đi. Cuối cùng, cô đã hoàn thành thuận lợi công việc cả ngày nay.
 
Trần Tĩnh nhìn Bắc Bắc, hít sâu: “Chắc chắn lát nữa trên mạng sẽ bàn đến chuyện này.”
 
Bắc Bắc gật đầu, “Em đi thay quần áo rồi mình nói chuyện nhé.”
 
“Ừ.” 
 
Thay quần áo xong, Trần Tĩnh vẻ mặt khó coi đưa di động cho Bắc Bắc: “Có rồi, video clip cảnh vừa nãy.”
 

Bắc Bắc cúi đầu xem. Xem hết, cô trầm mặc rồi hỏi: “Trừ Chu Thịnh thì cũng chỉ có người nhà họ Đồng biết thân phận của em. Chắc chắn Chu Thịnh sẽ không nói, về phần người trong nhà họ Đồng thì em không chắc.”
 
Cô không dám đảm bảo người nhà họ Đồng sẽ tiết lộ chuyện này với công chúng hòng cá chết lưới rách hay không? Cũng có thể còn những người khác biết chuyện. Việc này, cô không nắm chắc.
 
Cô trầm tư một chút, nhìn Trần Tĩnh: “Đưa em về nhà một chuyến đi chị.”
 
Dừng một chút, Bắc Bắc bổ sung một câu: “Nhà họ Đồng ấy.”
 
Trần Tĩnh ngẩn ra giây lát: “Em chắc chứ?”
 
“Ừ, về xem một lần.” Kể từ sau lần bà Đồng bị bắt, Bắc Bắc liền không chú ý nhiều tới nhà họ Đồng. Cô không thích nổi nhà họ Đồng, cùng lắm thì chỉ thấy biết ơn họ đã chăm sóc mình, nhưng sự cảm kích đó chỉ khiến cô bảo Chu Thịnh không ra tay độc ác với họ là hết mức, cũng không tự nói chuyện này ra ngoài. Nhưng Bắc Bắc không ngờ, chuyện này vẫn bị người khác nói ra.
 
Giờ ở trên mạng ầm ĩ lật trời, cô thấy mình phải về xem một chuyến.
 
“Được, nhưng mà chị phải vào cùng em.”
 

Bắc Bắc thấy Trần Tĩnh nghiêm tục, đành gật đầu: “Đi thôi, chúng ta cùng vào.”
 
“Ừ.”
 
Hai người cùng đi tới nhà họ Đồng, dọc đường, Bắc Bắc đọc bình luận trên internet. Hiện tại, ở trên mạng có không ít người trả lời “thật” cho câu hỏi của cô: bên thì nói Bắc Bắc là con gái nuôi trong nhà họ Đồng, bên lại bảo Bắc Bắc không phải con gái của bà cả, nếu không vì sao nhà họ Đồng lại đối xử tệ bạc với cô như vậy? Tóm lại, đủ kiểu trả lời, ai cũng phân tích dẫn chứng hùng hồn, Bắc Bắc khó mà chối cãi.
 
Cô cười nhạo, đặt di động sang một bên, nhìn ánh nắng ngoài cửa sổ, thở dài: “Muốn giải quyết nhanh chuyện này quá.”
 
Trần Tĩnh liếc cô: “Yên tâm, nhanh thôi.”
 
Bắc Bắc gật đầu, khẽ ừ một tiếng: “Thật ra em thấy hơi vô vị, em chỉ muốn nước sông không phạm nước giếng với nhà họ Đồng thôi.” Ơn nuôi dưỡng của nhà họ Đồng ắt phải báo, nhưng không thể để mặc nhà họ Đồng làm loạn được.
 
Tính ra, những chuyện nhà họ Đồng đã làm với Bắc Bắc đã rất quá đáng, nhưng cũng không thể phủ nhận việc nhà họ Đồng đã nuôi cô từ nhỏ đến lớn. Bắc Bắc có chút đau đầu, cô xoa phần giữa lông mày, thật sự không biết nên giải quyết chuyện này như thế nào.
 
Suy nghĩ một lát, Bắc Bắc nhìn Trần Tĩnh hỏi: “Chị Tĩnh, chị nghĩ em nên làm gì vào lúc này?”
 
Trần Tĩnh nhìn cô: “Em định làm gì?”
 
“Không biết.” Bắc Bắc vừa dứt lời thì Chu Thịnh gọi đến.
 
“Chồng em à?”
 
“Vâng.”
 
Trần Tĩnh cười: “Chắc là thấy tin rồi, em nghe đi, chị tập trung lái xe đây.”
 
Bắc Bắc: “…”
 
Cô hắng giọng rồi nghe máy.
 
“Alo?”
 
“Đang ở đâu?”
 
Bắc Bắc nhìn bên ngoài: “Không biết.”
 
Chu Thịnh: “… Trần Tĩnh đang lái xe?”
 

Bắc Bắc úp úp mở mở: “Ừ, anh đọc được tin trên mạng rồi à?”
 
“Ừ, không sao chứ?”
 
Bắc Bắc đáp không: “Em không có vấn đề gì lắm, giờ em muốn đến nhà họ Đồng xem tình hình.”
 
Chu Thịnh cau mày: “Lái xe đến đoạn nào rồi?”
 
Bắc Bắc nhìn trên máy chỉ đường, báo địa chỉ. Chỉ chốc lát, Chu Thịnh tắt máy.
 
“Thế nào?”
 
Bắc Bắc chán chường nhìn Trần Tĩnh: “Anh ấy bảo giờ anh ấy đến ngay.”
 
Trần Tĩnh bật cười: “Chị bảo em này, em nên đề nghị sếp nhà em đi cùng, nếu không chỉ với hai người phụ nữ chúng ta không can được người trong nhà họ Đồng đâu.”
 
Nghe vậy, Bắc Bắc cạn lời nhìn quản lý: “Có phải đi đánh nhau đâu chị.”
 
Trần Tĩnh hừ một tiếng: “Biết đâu sẽ đánh nhau đấy, em cứ chờ mà xem.”
 
Bắc Bắc: “… Không được, em không biết đánh nhau, cũng không đánh lại họ.” Chuyện vẫn còn có thể “động khẩu”, Bắc Bắc cảm thấy không cần đánh nhau, cũng không phải ma cuồng đấm đá.
 
Trần Tĩnh xùy một tiếng: “Em cứ đợi đấy.”
 
Bắc Bắc: “…Được thôi.”
 
Cô bất đắc dĩ thở dài, cũng chỉ có thể đi bước nào tính bước đấy thôi.
 
*
 
Khi Bắc Bắc và Trần Tĩnh đến nhà họ Đồng, xe Chu Thịnh đã đỗ ở cửa.
 
“Chu Thịnh cũng tới rồi, chị về trước đi chị Tĩnh.”
 
Trần Tĩnh gật đầu: “Ừ. Sáng mai chị qua đón em, nhớ đấy nhé, mai phải đi đóng phim rồi.”
 

Bắc Bắc: “Em biết mà.”
 
Cô nhìn xe Trần Tĩnh lăn bánh mới quay đầu nhìn Chu Thịnh: “Anh gọi trước chưa?”
 
Chu Thịnh lắc đầu: “Không cần, vào thẳng luôn đi.”
 
Bắc Bắc gật đầu: “Chúng ta vào thôi.”
 
“Ừ.”
 
Người tới mở cửa vẫn là dì, thấy Bắc Bắc, dì vẫn đối xử thân thiết với cô, thể hiện không khác gì thường ngày: vô cùng nhiệt tình, vô cùng thân thiết.
 
Trong ngôi nhà này, sự ấm áp duy nhất mà Bắc Bắc cảm nhận được đều từ dì.
 
“Cha cháu có nhà không dì?”
 
Dì gật đầu: “Ở phòng sách đấy, vừa nổi cáu một trận.”
 
Nghe vậy, Bắc Bắc gật đầu, nhìn dì nói, “Vâng, cháu biết rồi, chúng cháu lên phòng sách nhé.”
 
“Cô chủ có ở lại ăn cơm tối không?”
 
“Không ạ, chúng cháu còn phải về.”
 
Dì nhìn Bắc Bắc, hơi không đành lòng gật đầu: “Vào cẩn thận một chút nhé.”
 
“Vâng.” Bắc Bắc nhoẻn miệng cười: “Dì đi nghỉ ngơi đi, bên này không có chuyện gì đâu.”
 
“Ừ ừ ừ.”
 
Bắc Bắc nhìn dì đi rồi mới dẫn Chu Thịnh lên tầng, tới phòng sách. Nhà họ Đồng trở nên im lặng, mấy cô con gái hôm nay không ở nhà, vậy nên đoạn đường này vô cùng thông thoáng, ít nhất… cô không cần tranh cãi thêm với hai cô chị Đồng Xuân.
 
Đến ngưỡng cửa phòng sách quen thuộc, Bắc Bắc dừng một chút rồi vươn tay gõ cửa. Nghe thấy tiếng đáp bên trong, cô mới đẩy cửa đi vào, cha Đồng nhìn thấy hai người, chợt ngẩn ra trong nháy mắt.
 
“Sao hai người lại đến đây?”
 
Bắc Bắc mím môi: “Không thể đến ư?”
 
Cha Đồng trầm mặc, ánh mắt nhìn Chu Thịnh có vẻ không vui: “Không biết ngọn gió nào thổi tổng giám đốc Chu đến đây, nhà của tôi lại chẳng có gì để chiêu đãi.”
 
Chu Thịnh cười cười: “Hôm nay ghé qua không phải với thân phận của Chu thị, mà đến dưới danh nghĩa chồng của Bắc Bắc.”
 
Cha Đồng cau mày, nhìn hai người: “Vào đi.”
 

Bắc Bắc gật đầu, bước vào trong.
 
“Muốn hỏi cái gì?” Hai người vừa mới ngồi xuống, cha Đồng đã hỏi thẳng.
 
Nghe vậy, Bắc Bắc nhíu mày, nhìn cha Đồng ở trước mặt. Thật ra, trong trí nhớ của cô thì ký ức về ông bố này không nhiều. Ông không làm gì trong nhà, càng không quan tâm đến Bắc Bắc, thi thoảng có săn sóc thì chắc chắn hòng ép Bắc Bắc đi xem mắt, hoặc cần Bắc Bắc hỗ trợ chuyện nào đó.
 
Vậy nên, với Bắc Bắc, ông bố này có hay không, không quan trọng.
 
Nhưng cô cũng rất muốn biết, rốt cuộc từ lúc nào thì ông ta biết mình không phải con gái ruột. Nếu không vì biết chuyện này, Bắc Bắc nghĩ, chắc chắn cha Đồng sẽ không đối xử quá đáng với mình đến vậy.
 
“Ông có biết…” Bắc Bắc trầm mặc một hồi rồi hỏi: “Mẹ ruột của tôi là ai không?”
 
Cha Đồng mỉm cười: “Vẫn là câu hỏi cũ.”
 
Bắc Bắc gật đầu: “Đây là câu hỏi tôi trăn trở bấy lâu. Nếu ông không nói, vậy tôi sẽ còn hỏi, đương nhiên, có thể trước lần gặp tiếp theo, tôi đã điều tra được rồi cũng không biết chừng.”
 
Cha Đồng nhìn cô, nhếch miệng: “Ồ thế à?”
 
“Đương nhiên.”
 
Hai người đối mặt, ai cũng không chịu thua.
 
Thật lâu sau đó, cha Đồng cười yếu ớt nói: “Xin lỗi, không thể trả lời.”
 
Bắc Bắc mím môi, khẽ cười: “À thế à, tôi hỏi câu khác vậy.” Cô nhìn cha Đồng, gằn từng chữ: “Cha ruột của tôi là ai?”
 
Vừa dứt lời, vẻ mặt của cha Đồng thay đổi xoành xoạch.
 
Tuy rằng chỉ thảng thốt trong giây lát, nhưng Bắc Bắc và Chu Thịnh đã thấy rõ ràng.
 
“Thế nào? Ngạc nhiên vì sao tôi biết chứ gì?” Bắc Bắc mỉm cười khinh khỉnh: “Không chuẩn bị nói một câu gì à? Ông không nói mẹ ruột tôi là ai, thế còn bố tôi? Cũng không muốn nói?”
 
Cha Đồng trầm mặc, bàn tay đặt dưới mặt bàn siết lại, gân xanh gồ lên trên mu bàn tay, thoạt trông vô cùng dọa người.
 
Bắc Bắc cười lạnh: “Vẫn không muốn nói à?”
 
Cô chậm rãi nói: “Tôi không biết lúc ông ôm tôi về đã biết chuyện này hay chưa. Nhưng mà…” Bắc Bắc nhìn vào mắt cha Đồng, nghiêm túc nói: “Rất cảm ơn ông vì ơn nuôi dưỡng mấy năm nay, nhưng trừ điều này, tôi cũng chẳng còn điều gì để cảm ơn nhà họ Đồng nữa. Giờ không muốn nói cũng chẳng sao, tôi tin sớm muộn gì chính tôi cũng điều tra được thôi, nhưng mà không biết… cái nhà này có thể chờ đến lúc đó được không nữa.”
 
Cô cười cười: “Chắc ông chưa đọc mấy tin xấu trên mạng nhỉ. Hình như đã có người đồn thân phận tôi ra ngoài rồi đấy. Tôi nghĩ không đến một tháng, có lẽ sẽ có người thông minh đào ra được thân phận của tôi thôi.”
 
Cô cúi người, chống tay xuống bàn viết, nhìn chằm chằm cha Đồng gằn từng chữ: “Ông thấy tôi nói đúng không?”

 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.