Đọc truyện Chồng tôi có rất nhiều tiền – Chương 107
Chương 107: Một trăm linh bảy đồng tiền
Phòng sách lặng như tờ, cho dù chuyện Bắc Bắc nói ra đúng hay sai thì vẫn có khả năng xảy ra.
Trước khi đến đây, cô đã nghĩ xong cách thức để truy hỏi đến cùng.
Bắc Bắc không muốn kéo dài, vờ như mình không biết gì về thân thế rồi bay loăng quăng như ruồi bọ. Chu Thịnh không nói là vì vẫn chưa có chứng cứ xác thực. Cũng không phải Bắc Bắc không tin Chu Thịnh, mà là vì cô không biết đến khi nào Chu Thịnh mới thu thập được chứng cứ chứng minh thân phận của cô.
Cô vội vã, không muốn đợi thêm nữa.
Vì sốt ruột nên hôm nay Bắc Bắc mới xúc động đến đây, để chất vấn người đàn ông trước mặt. Bắc Bắc quan sát cha Đồng, nhìn chằm chằm ông ta. Thật ra thì nếu nhìn một cách nghiêm túc, cô chẳng hề giống ông ta ở điểm nào, mặt mũi không hề giống nhau. Bắc Bắc híp mắt, tự hỏi sao lúc trước cô không nhận ra điều này nhỉ?
Dáng vẻ của cô khác hẳn những người nhà họ Đồng.
Lúc mới chỉ biết mình không phải con gái của mẹ Đồng, Bắc Bắc chỉ nghĩ chắc là do mình giống mẹ. Nhưng điều này không thể xảy ra, cho dù giống mẹ thì ít nhất cũng phải có thứ giống bố. Giờ nhìn lại, cô và cha Đồng không hề có lấy một nét tương đồng.
“Vẫn chưa khai ra à?” Bắc Bắc nhíu mày hỏi: “Không hỏi về cha đẻ cũng được. Nhưng nếu đã có thể nuôi tôi từ bé, chắc ông cũng phải biết mẹ tôi là ai chứ?”
Cha Đồng sầm mặt, nhìn Bắc Bắc nhìn từ trên xuống dưới bằng ánh mắt sắc như dao. Hai người âm thầm giằng co.
Chu Thịnh ngồi nhìn cũng có thể cảm nhận được mùi thuốc súng trong phòng. Anh ngập ngừng vài giây rồi hắng giọng: “Tổng giám đốc Đồng này, tôi hỏi mấy câu được chứ?”
Cha Đồng không đáp. Còn Chu Thịnh hỏi cũng chẳng chờ mong cha Đồng trả lời đồng ý cho mình hỏi hay không, anh hỏi thẳng luôn: “Ông biết Lê Mẫn chứ?”
Cha Đồng cứng người, kinh ngạc nhìn Chu Thịnh.
Chu Thịnh thấy phản ứng của ông ta, cười nhạo: “Hay là nói trắng ra, tổng giám đốc Đồng đây quen biết rất nhiều người nhà họ Lê ha? Ví dụ như biên kịch Lê Mẫn này, hoặc là người đứng đầu nhà họ Lê – Tần Tuấn?”
Vẻ mặt cha Đồng càng ngày càng khó coi, ông ta nghiến răng, không nói một lời.
Chu Thịnh đảo mắt, khẽ nói: “Chẳng hay tổng giám đốc Đồng có biết nhà họ Lê không?”
“Không biết.”
Chu Thịnh cười nhạo: “Ồ thế à, nhưng cơ thể của tổng giám đốc Đồng không nói vậy đâu. Tuy miệng ông chối không, nhưng trên thực tế, ngôn ngữ cơ thể ông nói với chúng tôi, ông biết nhiều lắm.”
Chu Thịnh đưa tay vỗ đầu Bắc Bắc, nhỏ giọng trấn an: “Lát nữa anh có nói gì thì em cũng bình tĩnh một chút nhé.”
Bắc Bắc ngây ngốc nhìn anh: “Anh đã biết chuyện gì rồi đúng không?”
“Tạm thời vẫn chưa chắc chắn, nhưng em phải hứa sẽ bình tĩnh đã.”
Bắc Bắc gật đầu: “Được.”
Cô đã ước tính điều tồi tệ nhất trong lòng vậy nên dù kết quả ra sao, Bắc Bắc vẫn sẽ chấp nhận. Nhưng mà Bắc Bắc của khi ấy hoàn toàn không ngờ sự việc bị Chu Thịnh nói ra sẽ làm người ta phát rồ đến thế.
Sau khi nghe xong, Bắc Bắc chợt cảm thấy mình không tài nào chấp nhận được.
Tại sao lại có người mạnh mẽ như thế, còn mình… sao có thể ra đời như vậy?
—
Cửa phòng sách đóng chặt, ngay cả cửa sổ bên trong cũng bị kéo rèm che kín mít, không một kẽ hở, ánh sáng bên ngoài cũng khó xuyên vào trong.
Trong cả căn phòng, ngoại trừ đèn điện bật thì không còn ánh sáng thừa thãi.
Chu Thịnh ngồi trên sofa, bắt chéo chân nhìn tổng giám đốc Đồng.
Nói thật, khi Chu Thịnh nói ra chuyện này, chính anh cũng cảm thấy líu lưỡi. Nhưng anh không nỡ nhìn vợ mình tiếp tục như thế. Tóm lại, sớm hay muộn cô cũng sẽ biết, hơn nữa nếu hỏi vào hiện giờ thì có lẽ sẽ có được câu trả lời chính xác. Đây chẳng qua là vài tin nhỏ Chu Thịnh gộp được, chưa chắc chắn trăm phần trăm mà thôi.
Vậy nên anh không dám mạo hiểm, song, thấy biểu cảm ban nãy của cha Đồng, Chu Thịnh bất chợt cảm thấy: rất có khả năng chuyện mình điều tra được là sự thật.
“Tổng giám đốc Đồng muốn để tôi nói hay tự nói? Gần đây tôi nghe thấy một vài tin về con gái út của nhà họ Lê, nhưng vẫn chưa được xác minh. Không biết tổng giám đốc Đồng có bằng lòng chỉ giáo cho tôi một hai điều chăng? Hoặc là để tôi đặt câu hỏi, tổng giám đốc Đồng chỉ việc nói xem tôi đoán đúng hay sai?”
Nhà họ Lê là danh gia vọng tộc ở thành phố H, có mạng lưới quan hệ rộng rãi ở cả hai giới kinh tế và chính trị. Lê Mẫn là con thứ hai trong nhà, có một người chị và một người em.
Từ nhỏ đến lớn, người ngoài đều biết nhà họ Lê có ba cô con gái, nhưng lại ít người bắt gặp con gái út. Người ta đồn rằng vì xấu xí nên chỉ chăm nom ở nhà, nhưng sự thật không phải vậy.
Cô con gái út của nhà họ bị lừa bán từ ngày bé, đợi đến khi tìm về thì trở nên đần đần độn độn. Lúc bị lừa bán ước chừng hơn mười tuổi, đến khi tìm lại thì đã mười tám. Không ai biết sau khi bị bán điều gì đã xảy ra với cô bé, chỉ có vài người mới biết chuyện. Sau khi về, nhà họ Lê càng bảo vệ con gái chặt chẽ hơn. Vài năm sau, con gái út nhà họ Lê rốt cuộc đã khôi phục một ít ý thức, cô bắt đầu tiếp xúc với thế giới bên ngoài, nhà họ Lê thấy con chuyển biến tốt, miễn bàn có bao nhiêu vui mừng. Thế nên theo lẽ thường, thỉnh thoảng họ lại dẫn con gái út cùng xuất hiện ở những bữa tiệc.
Người đến dự tiệc do nhà họ Lê tổ chức đều có thân phận hoặc địa vị không thấp. Vậy nên họ không phải quá lo lắng bị đồn nhảm, còn cha Đồng lại bắt gặp cô trong một dịp tình cờ. Sau khi thấy cô, ông ta nhớ nhung mãi, nhưng khi đó, cha Đồng đã có vợ con, song vẫn ghi nhớ cô gái không thích nói chuyện đẹp như tiên giáng trần.
Vào năm cô 25 tuổi, nhà họ Lê gặp biến cố lớn, cụ thể là chuyện gì thì Chu Thịnh không rõ lắm, chỉ nghe con gái nhà họ Lê lại mất tích, không tìm được nữa.
Mà sau lần mất tích này, cô con gái út nhà họ Lê thật sự không xuất đầu lộ diện nữa. Nhà họ Lê bận việc, vậy nên nhiệm vụ tìm Lê Miên – cô con gái út của họ được giao cho Tần Tuấn. Tần Tuấn và Lê Miên là thanh mai trúc mã từ nhỏ đến lớn. Vào năm Lê Miên mười hai tuổi bị lừa bán cũng là do anh tìm được cô về. Hơn ai hết, Tần Tuấn quan tâm đến Lê Miên nhất.
Hai người vốn đã yêu trộm, vậy nên cho dù nhà họ Tần không đồng ý kết hôn sau khi Lê Miên bị lừa bán lần đầu tiên, thì hai người vẫn ở chung với nhau như cũ.
Nhưng chẳng ai ngờ tới, Lê Miên lại mất tích.
Tần Tuấn bắt đầu vận dụng tất cả nguồn lực để tìm thanh mai. Anh quan tâm và chú ý đến chuyện của Lê Miên hơn bất cứ ai, nhưng dẫu anh hao lòng đến mấy cũng không tìm thấy Lê Miên.
Sau đó, dù hai nhà Lê Tần đoàn kết truy tìm thì vẫn không tìm được Lê Miên.
Bởi vì cha Đồng đã giấu cô đi, giấu liền năm năm. Đến khi Lê Miên xuất hiện lại là lúc người đầy máu ngã trước cửa nhà họ Lê. Sau đó, Chu Thịnh không nghe được gì về tin của Lê Miên nữa.
Cũng không biết hiện giờ người này thế nào.
Nói xong, Chu Thịnh nhìn cha Đồng, anh nắm hai tay đang run của Bắc Bắc, vỗ về cô.
“Tổng giám đốc Đồng à, không biết câu chuyện cũ tôi vừa kể có phải là sự thật không nhỉ?”
Cha Đồng trợn trừng đôi mắt đỏ au, chỉ tay ra ngoài: “Mày cút ra ngoài, cút cho khuất mắt tao!” Ông ta hất tất cả những thứ trên bàn xuống đất, tài liệu và gạt tàn rơi đầy đất, trong phòng sách trở nên vô cùng lộn xộn.
Chu Thịnh nghiến răng, nói tiếp: “Ông đã có ý với Lê Miên lúc hai mươi tuổi đúng không? Nhưng lúc đó ông không làm gì được, mãi đến sau này, ông gặp được Lê Miên đi lạc trên đường, vừa trùng hợp lúc đó nhà họ Lê gặp biến cố, ông liền nhen nhóm ý xấu.”
“Tôi nói đúng chứ nhỉ?”
Cha Đồng siết chặt nắm đấm, nhìn thẳng Chu Thịnh, mắng: “Mày cút ra ngoài cho tao!”
Chu Thịnh đỡ vai Bắc Bắc: “Tuy ông giấu Lê Miên đi, nhưng vào lúc ấy, Lê Miên đã có thai. Vừa hay ông bị người trong nhà giục tìm một người đẻ thuê, cần một mụn con.”
“Bởi vì gặp Lê Miên, ông nổi lên ý định đó, thầm nghĩ tất cả chẳng ai biết. Nhưng ông không ngờ, Lê Miên vốn có thai sẵn, đúng chứ?” Đây là tất cả mọi chuyện Chu Thịnh điều tra được, sau khi đã vận dụng tất cả nguồn lực của nhà họ Chu.
Những chuyện trong quá khứ hầu như đã bị người nhà họ Lê giấu kín. Chu Thịnh không còn thấy người nhà họ Lê, càng miễn bàn đến những người biết việc này. Lần trước anh bắt đầu điều tra cha Đồng cũng không tra ra có dính dáng đến nhà họ Lê. Tuy nhiên, không biết từ đâu Bắc Bắc lại hỏi về Lê Mẫn, Chu Thịnh mới điều tra về biên kịch này, sau đó mới xem như biết được chút chuyện.
Anh mỉm cười, nhìn cha Đồng: “Trước kia tôi chỉ cảm thấy tổng giám đốc Đồng làm việc thiếu quyết đoán. Không ngờ, vào những lúc thế này, ông mới thể hiện rõ sự quả quyết của mình.”
Anh ngập ngừng một chút, bổ sung thêm: “Sau khi đứa bé được sinh ra, ông liền ôm về nhà. Tuy là con gái nên mẹ ông không chấp nhận, nhưng chịu thôi, dù sao cũng là máu mủ nhà họ Đồng mà. Vậy nên Bắc Bắc cứ thế được nhà ông nhận nuôi, đồng thời giam cầm Lê Miên. Nhưng sau này, bà Đồng phát hiện, một mình tìm tới Lê Miên.”
Chu Thịnh cười nhạo: “Nhưng ông giấu rất kỹ, bà Đồng phải theo dõi ông rất rất nhiều lần mới tìm được người.”
Cha Đồng tiếp tục giữ im lặng, không nói một lời.
Không khí trong phòng sách kém đến cùng cực.
Chu Thịnh thừa thế xông lên, nói ra toàn bộ sự việc: “Bà Đồng tìm đến cô ấy rất nhiều lần. Rồi đến một ngày, bà Đồng không thể nhịn được việc ông lúc nào cũng đi tìm Lê Miên nữa, dẫn người đi tìm cô ấy, cũng vào ngày đó, Lê Miên trốn ra khỏi nơi bị ông cầm tù, người đẫm máu xuất hiện trước cửa nhà họ Lê.”
Chu Thịnh nhìn thẳng vào mắt người đối diện, hùng hồn chất vấn: “Tôi nói đúng không? Hả tổng giám đốc Đồng?!” Anh nghiến răng, gằn bốn chữ cuối cùng.
Ai cũng khó mà tưởng tượng được, vào lúc cánh chim còn chưa cứng cáp, nhà họ Đồng có thể làm ra chuyện như vậy. Phương hướng nhà họ Tần tìm kiếm vẫn luôn nhắm vào bọn buôn người. Chẳng ai nghĩ đến việc người bắt cóc Lê Miên là một thương nhân, lại còn là thương nhân từng liên hệ với nhà họ Lê.