Đọc truyện Chồng tôi có rất nhiều tiền – Chương 105
Chương 105: Một trăm linh năm đồng tiền
Buổi sáng thời tiết rất đẹp. Sau khi dậy, Bắc Bắc không đi đâu, chỉ nằm ỳ trong nhà, nhưng Chu Thịnh không được như thế, anh phải đến công ty.
Chu Thịnh đi rồi, Bắc Bắc còn ở nhà một lúc mới tới trường. Lúc khai giảng chưa xin phép, giờ đã về, dù nói thế nào Bắc Bắc cũng phải đến trường một chuyến để gặp giảng viên, tiện thể xin nghỉ dài hạn.
Cũng may sinh viên trong ngành biểu diễn chỉ cần đạt đủ điểm khi kiểm tra là qua, không yêu cầu nghiêm khắc trong việc lên lớp. Miễn là bận thật hoặc có lý do chính đáng, hầu hết các giảng viên đều cho phép xin nghỉ.
Bắc Bắc tới trường, chào hỏi xong lại đi ra.
Cô ngẩng đầu nhìn mặt trời trên cao, hơi chói. Vừa định ra cổng bắt xe, nhưng cô còn chưa ra ngoài, Bắc Bắc đã bị gọi lại.
“Tôn Vệ?” Cô híp mắt nhìn người đi tới.
Tôn Vệ mỉm cười đi tới chỗ cô: “Tôi đây, cậu về trường khi nào thế?”
Bắc Bắc dừng một chút, nhìn Tôn Vệ nói: “Mới sáng nay thôi, hôm qua mới rời phim trường, hôm nay tới xin nghỉ.”
Nghe vậy, Tôn Vệ dò xét Bắc Bắc từ trên xuống một lượt, mới cười nói: “Là thế à, tốt thật ha, giờ cậu đang quay phim gì đấy?”
Bắc Bắc cười mỉm: “Không phải bạn trong lớp biết hết rồi à?” Bắc Bắc vừa mới ra khỏi văn phòng giảng viên. Giảng viên nói bạn cùng lớp rất ngưỡng mộ cô, vì vừa vào showbiz không lâu nhưng tài nguyên sau đã tốt hơn tài nguyên trước. Biết bao người ao ước được góp mặt trong tác phẩm của Lê Mẫn.
Tôn Vệ ngẩn ra một lát, không khỏi lấy làm ngạc nhiên: “À ừ, vừa rồi tôi quên mất, quay xong rồi à?”
“Vẫn chưa, được nghỉ hai ngày, chúng tôi sắp đi quay ở chỗ khác.”
Tôn Vệ gật đầu: “Cố lên nhé.”
Bắc Bắc ừ một tiếng, “Ok, cảm ơn ha.”
Tôn Vệ dừng một chút, nhìn Bắc Bắc, nói: “Tôi có thể hỏi cậu một chuyện chứ?”
Bắc Bắc ngẩn ra, nhoẻn miệng: “Được, cậu hỏi đi.”
“Cậu có quan hệ tốt với lãnh đạo công ty không?”
Bắc Bắc sửng sốt, hỏi lại: “Ý cậu là sao?”
Tôn Vệ khẽ ho một tiếng, giải thích: “Thì là cả nhóm chúng ta cùng được tuyển vào công ty, tài nguyên của ai cũng tốt, nhưng trừ tôi.” Tôn Vệ gãi đầu, hỏi Bắc Bắc: “Nếu cậu quen biết với chủ công ty thì có thể hỏi giúp tôi một câu được không? Dù sao chúng ta cũng là bạn cùng lớp mà.”
Nghe vậy, Bắc Bắc ngẩn ra giây lát mới nói: “Đây là vấn đề sách lược của công ty chăng? Có thể là do kịch bản hiện giờ chưa hợp với cậu lắm chẳng hạn.” Dừng một chút, Bắc Bắc bổ sung: “Chuyện thế này tôi không rõ lắm, tôi còn có việc, đi trước nhé.”
Tôn Vệ còn muốn nói thêm nhưng lời đến miệng cuối cùng vẫn không nói ra.
Mãi đến khi Bắc Bắc bắt xe rời đi. Tôn Vệ mới cười xùy một tiếng, nhìn theo hướng xe rời đi, mắng: “Chảnh cái đếch gì, còn không phải dựa vào bán mình lấy được tài nguyên à.” Cậu ta vươn chân đá vào vách tường bên cạnh, chửi tục một tiếng rồi tức giận vào trường.
Trong khoảng thời gian này, thanh danh ở trường của Tôn Vệ rất khó nghe.
—
Rời khỏi trường, Bắc Bắc đi thẳng tới công ty Chu Thịnh.
Cô suy nghĩ về câu hỏi Tôn Vệ vừa hỏi, cảm thấy cứ như Tôn Vệ đã biết gì đó, nếu không sẽ không tìm đến truy hỏi cô nhanh như thế.
Nghĩ nghĩ, Bắc Bắc nhắn tin cho Trần Tĩnh: “【Chị Tĩnh, chị có biết tình huống nhân sự trong công ty không? Của các nghệ sĩ ấy. 】
Trần Tĩnh nhắn lại rất nhanh:【Em muốn hỏi ai, chị đi hỏi thăm cho em? 】
Bắc Bắc: 【Tôn Vệ.】
Trần Tĩnh: 【Chà, thăm hỏi chàng trai khác cơ. Em không sợ sếp ghen à? 】
Bắc Bắc: 【… Chuyện nghiêm túc đấy, chị hỏi cho em đi. 】
Trần Tĩnh: 【 Ok, chiều sẽ nhắn lại cho em nhé. Em muốn hỏi về cái gì?】
Bắc Bắc: 【Gì cũng được ạ, nhưng chi tiết chút chị nhé.】
Trần Tĩnh: 【Ok, chờ tin chị ha.】
Bắc Bắc: 【Vâng.】
Cô tắt máy, chống tay lên cửa kính nhìn cảnh sắc bay qua ngoài cửa sổ.
Vẫn đang là buổi sáng, có rất ít xe trên đường. Từ trường đến Chu Thị, Bắc Bắc không bị kẹt xe, cô đi một mạch đến văn phòng Chu Thịnh.
Bởi vì đã tới nhiều lần, bảo vệ ngoài cửa đã quen mặt Bắc Bắc, ngay cả ban lễ tân cũng biết cô. Song vì thường đi thang máy chuyên dụng của Chu Thịnh nên cũng chẳng mấy người biết cô thường xuyên đến Chu Thị. Cho dù biết, mọi người cũng giữ miệng kín như bưng.
Bắc Bắc cười cười với lễ tân, quen nẻo đi thẳng vào thang máy.
Nhìn số tầng lên cao trong thang máy, Bắc Bắc suy nghĩ đến phản ứng khi nhìn thấy cô của Chu Thịnh trong chốc lát. Chỉ có điều, cô mong Chu Thịnh hôm nay đừng cho mình “một niềm vui bất ngờ” nào nữa.
Đến văn phòng Chu Thịnh, Bắc Bắc chào hỏi Tào Nhất Minh: “Chào trợ lý Tào.”
Tào Nhất Minh cười cười: “Chào bà chủ, sếp đang làm việc trong phòng ạ.”
“Bận không?”
Tào Nhất Minh gật đầu: “Cũng khá bận ạ.
Bắc Bắc nhếch môi, chỉ tay vào cửa: “Vậy tôi vào trước nhé.”
“Vâng.”
Bắc Bắc gõ cửa, nghe thấy tiếng đáp bên trong mới mở cửa vào.
Đúng lúc Chu Thịnh ngẩng đầu nhìn tới. Vừa thấy Bắc Bắc đến, Chu Thịnh vội vàng đứng dậy đi tới chỗ cô, mặt đầy sự vui mừng: “Sao em lại tới đây?”
Bắc Bắc nhướng mày: “Không được tới hả?”
Chu Thịnh cười, đứng trước mặt cô rồi cúi đầu hôn: “Ai cũng không được, chỉ mình em được thôi.”
Bắc Bắc bật cười, duỗi tay đẩy anh ra: “Còn ở trong văn phòng đấy, anh đừng có xằng bậy.”
Chu Thịnh nhíu mày: “Cái gì mà xằng bậy, anh chỉ hôn vợ mình thôi mà.”
Bắc Bắc: “…” Cô đã cạn ngôn với trình độ mặt dày của Chu Thịnh.
Hai người ngồi sến sẩm một lúc, Bắc Bắc hỏi: “Em hỏi anh một chuyện nhé?”
“Em nói đi.”
“Anh có cố ý cắt tài nguyên của Tôn Vệ không đấy?”
Chu Thịnh ngẩn ra, khó hiểu hỏi lại: “Tôn Vệ là ai?”
Bắc Bắc: “…Anh không biết à? Bạn cùng lớp em đấy, lớp trưởng.”
Chu Thịnh hừ lạnh một tiếng: “Anh biết rồi, em chú ý đến cậu ta như thế làm gì?”
“Em có chú ý đâu, hôm nay tới trường gặp phải nên hỏi thôi mà.”
Nghe vậy, Chu Thịnh nghi ngờ nhìn Bắc Bắc một hồi mới giải thích: “Anh không cắt tài nguyên của cậu ta, nhưng cậu chàng này không biết điều lắm, đắc tội cấp trên.”
Bắc Bắc sáng mắt lên, lập tức bắt đầu hóng drama: “Ai? Cậu ta đắc tội ai thế?”
Chu Thịnh nhìn vợ mình, hơi cạn lời.
“Tò mò thế cơ à?”
“Tò mò chứ.” Bắc Bắc nhớ lại lời Tôn Vệ hỏi mình, phải biết chối tai đến cỡ nào. Cô cũng không ngốc, không hiểu lời nói ám chỉ này.
Chu Thịnh cười cười, nói qua về chuyện Tôn Vệ. Chuyện này, Chu Thịnh vô tình biết được.
“Lúc trước không phải Tôn Vệ đã tự lấy được một vai à?”
“Ừ, sau đó thì sao?”
“Sau đó, vai ấy có người khác được chọn, cậu ta không cam lòng, muốn đi cửa sau.”
Bắc Bắc: “… … Kết quả thì sao?”
Chu Thịnh nhún vai: “Kết quả bị người ta quăng ra, cửa sau cũng đâu dễ mở. Đâu phải ai cũng hứng thú với mỹ nhân kế.”
Bắc Bắc chống tay lên, ngồi đối diện Chu Thịnh, nhìn anh chăm chú: “Anh thì thế nào?”
“Gì?”
Bắc Bắc cười cợt: “Mỹ nhân kế có tác dụng với anh không?”
Chu Thịnh: “Tùy người chứ.”
“Ai thì được nhỉ?”
Mong muốn sinh tồn của Chu Thịnh vô cùng mạnh mẽ, anh vội vàng sửa lời: “Anh chỉ muốn trúng mỹ nhân kế của vợ thôi.”
Bắc Bắc bật cười, chuyển cốc nước ở bên cạnh ra trước mặt anh, cười nói: “Anh uống nước đi. miệng lưỡi trơn tru hơn đấy.”
Chu Thịnh cười cười, từ chối cho ý kiến về câu nói của Bắc Bắc.
Bắc Bắc và Chu Thịnh ngồi trong văn phòng cả một ngày. Thời gian nghỉ của cô trôi qua thoăn thoắt, tuy hơi chán, nhưng dường như cũng khá tốt.
—
Hôm sau, Bắc Bắc đi theo Trần Tĩnh tới sân khấu trên cao làm việc. Một sản phẩm cô nhận làm người phát ngôn trước đó cần phải đứng trên sân khấu trên cao.
Ban đầu cũng không có chuyện gì, tất cả đều thuận lợi. Cho đến khi… sắp kết thúc, đến phần trả lời câu hỏi của người hâm mộ có mặt ở hiện trường, cuối cùng đã xảy ra chuyện.
Phóng viên truyền thông: “Có thể hỏi về vấn đề cá nhân của Bắc Bắc không?”
Bắc Bắc ngẩn ra, cúi đầu nhìn phóng viên ngồi bên dưới, im lặng một lúc rồi nói: “Được.”
Nói ngắn gọn, nếu cô không đồng ý, chỉ e hôm nay sẽ không bước ra khỏi sân khấu này được. Hơn nữa lúc trước đã tuyên bố, rằng hôm nay người hâm mộ và phóng viên ở hiện trường có thể đặt câu hỏi bất kì, Bắc Bắc sẽ đồng ý trả lời nghiêm túc tối thiểu mười câu hỏi.
Người hỏi là một phóng viên ăn nói sắc bén, anh ta hỏi thẳng vấn đề giữa Bắc Bắc và Chu Thị: “Bắc Bắc là quý cô nhà họ Đồng, giờ lại là nghệ sĩ ký kết với Chu thị. Cô thấy thế nào về ân oán giữa Đồng thị và Chu thị, liệu nó có ảnh hưởng đến công việc của cô không?”
Bắc Bắc sửng sốt, nhìn phóng viên khí thế bừng bừng trước mặt, cười cười: “Không biết anh đây nghe ân oán của Đồng thị và Chu thị ở đâu? Những tin mà báo đưa lúc trước không đúng sự thật, còn vấn đề còn lại, tôi không hiểu lắm. Tôi là nghệ sĩ Chu thị tuyển chọn, nên trong công việc, tôi sẽ làm trọn vẹn, chỉ vậy thôi.”
Có phóng viên khác truy vấn: “Nhưng giờ ai chẳng biết chuyện Đồng thị đổi chủ? Theo tin tức hiện giờ, Đồng thị sẽ xuất hiện trước công chúng với cái tên mới, cô Bắc Bắc có biết chuyện này không?”
“Không biết.” Bắc Bắc đáp không do dự, cô không hỏi nhiều về chuyện làm ăn của Chu Thịnh.
Gần đây, Bắc Bắc cắm mặt trong đoàn phim, biết rất rất ít chuyện xảy ra ở bên ngoài. Chu Thịnh có nói về việc Đồng thị đổi chủ với cô thật, nhưng đổi tên gì đó… thì cô không biết.
Phóng viên bên dưới hùng hổ hỏi tiếp, Bắc Bắc trả lời từng câu một.
Đến câu hỏi cuối cùng, toàn bộ hiện trường ồ lên.
“Mong Bắc Bắc trả lời một chút. Quan hệ giữa cô và nhà họ Đồng cụ thể thế nào? Có người nói, cô không phải con gái ruột nhà họ Đồng, đúng vậy không?”