Đọc truyện Chồng tôi có rất nhiều tiền – Chương 104
Chương 104: Một trăm lẻ bốn đồng tiền
Bóng đêm dày đậm. Đi vào khu rừng nhỏ bên kia của trường học, Bắc Bắc bị không biết bao nhiêu con muỗi cắn, đưa tay ra gãi gãi, cô nhỏ tiếng cùng nói chuyện tiếp với Chu Thịnh.
“Không về nhà sao?”
Bắc Bắc hơi chột dạ đáp: “Vâng. Em đã đồng ý với đám Tiểu Ngư rồi, đêm nay ở lại trường ngủ.”
Bên kia Chu Thịnh yên lặng một lúc, nhìn về phía cổng trường sinh viên ra ra vào vào, anh vươn tay xoa mi tâm: “Ừm. Vậy đêm nay ở ký túc xá nhớ chú ý một chút.”
“Vâng.”
Bắc Bắc cúi đầu, khẽ hỏi: “Bây giờ anh mới tan làm sao?”
“Cũng sắp rồi.”
Bắc Bắc mím môi im lặng, cô ngước mắt nhìn về phía những đôi tình nhân đang tay trong tay, day ấn đường: “Vậy anh nhanh về nhà đi, em đi tắm đây.”
“Được.”
Sau khi cúp điện thoại, Bắc Bắc đi dạo ở đây một lúc, bấy giờ không biết đụng phải bao nhiêu đôi tình nhân . . . . . . . . . . . cuối cùng chỉ có thể co cẳng mà chạy ra khỏi khu rừng.
Về đến ký túc xá, Bắc Bắc ngay lập tức tắm rửa rồi đi ngủ. Chỉ có một khoảng thời gian không về trường học mà cô có chút không quen chỗ.
Sau khi tắm rửa xong hết, trong phòng ký túc xá lại tiếp tục rơi vào trạng thái buôn chuyện. Bốn cô gái biến thành mấy cái loa phát thanh nhưng trên cơ bản thì Bắc Bắc chỉ nghe ba cô nàng kia nói, nói về những chuyện xảy ra trong trường với cả bạn học ở lớp cũ, ai đang yêu ai, sau đó chia tay là bởi vì nguyên nhân gì. Nói tóm lại, trong ký túc xá nữ cứ đến đêm chủ yếu là tám mấy chuyện này.
Bắc Bắc cứ lắng nghe, cơn buồn ngủ lại kéo đến. Khi đang đấu tranh vật vã với cơn buồn ngủ thì dưới lầu bất ngờ truyền lên tiếng thét chói tai, mọi người trong ký túc xá ngẩn ra. Lý Mai ở dưới lao ra hóng trước, sau khi mở cửa ra thì tiếng ồn bên ngoài càng lớn, náo nhiệt ầm ĩ, giọng nam nữ phía dưới vang lên.
Bắc Bắc ngay lập tức hỏi: “Dưới lầu có chuyện gì vậy?”
“Có người tỏ tình đấy.” Tiểu Ngư ngó xem rồi quay lại nói: “Ở dưới trang trí rất nhiều hoa hồng, còn làm cả hình trái tim. Sao lúc chúng ta đi về không nhìn thấy nhỉ?”
Lý Mai vẫn đứng bên ngoài hành lang. Bây giờ ngoài hành lang người không là người, bon chen xem náo nhiệt.
“Được đấy, được đấy, anh chàng này đúng là thủ đoạn.”
“Ai tỏ tình thế?”
“Chờ tớ nhìn kỹ đã.”
Tầng ký túc xá của bọn họ không cao lắm, tầm tầm thôi, cho nên bây giờ nhờ vào ánh sáng mỏng manh, lờ mờ vẫn có thể nhìn rõ người đứng bên dưới là ai.
“Ôi trời, là người cùng khóa của chúng ta.”
“Ai?”
“Học trưởng đó, học trưởng năm tư đó!”
Bắc Bắc gật đầu: “Không quen.”
Lý Mai quay đầu nhìn Bắc Bắc: “Cậu ít ở trường nên không biết. Đây là nhân vật phong vân của trường chúng ta, đặc biệt ở khoa chúng ta đó. Thành tích siêu giỏi nhưng mà anh ấy đã nộp đơn đi du học rồi. Đang tỏ tình với ai đây nhỉ?”
“Không biết.”
Dưới lầu toàn là người hóng hớt, đang rần rần cả lên.
Bắc Bắc nghe những tiếng huyên náo đó, có một loại cảm giác không rõ ràng, tuổi trẻ thật là tốt.
Tự nhiên cô nghĩ về chuyện của mình với Chu Thịnh, cơn buồn ngủ đã hoàn toàn biến mất. Ở dưới lầu ồn ào một lúc, Bắc Bắc giờ lại vô cùng tỉnh táo. Cô trở mình nhìn điện thoại, trên màn hình chỉ có hai chữ “ngủ ngon” do Chu Thịnh gửi.
Suy nghĩ giây lát, Bắc Bắc chăm chú nhìn điện thoại, nghĩ về bản thân một chút.
Thật ra chuyện buổi chiều, có thể lý giải được, cô hoàn toàn hiểu tại sao Chu Thịnh lại làm như vậy, vì thế . . . . . . . . . . . . . . Bắc Bắc vò đầu bứt tai, không hiểu nổi bản thân tức giận cái gì, giống như là hơi quá kiêu căng vậy.
Bỗng nhiên cô nghe thấy âm thanh náo nhiệt hơn, chắc là tỏ tình thành công rồi. Tiếng hô hào Hôn đi, hôn đi vẫn cứ truyền vào.
Thời điểm Bắc Bắc chuyên tâm nhìn, yên lặng một lúc rồi bỗng nhiên trèo dậy khỏi giường khiến cho Tiểu Ngư đang chuẩn bị ngủ hú hồn.
“Bắc Bắc, cậu làm gì vậy? Đi xem náo nhiệt à?”
Bắc Bắc lắc đầu, mặc xong quần áo rồi mới nói: “Đột nhiên tớ nhớ ra có việc, phải về nhà một chuyến.”
“Hả?” Tiểu Ngư giật mình, nhìn cô: “Rất gấp sao?”
Bắc Bắc gật đầu: “Khá là gấp, đêm nay phải về.”
Tiểu Ngư cúi đầu nhìn thời gian: “Bây giờ đã là mười một giờ rồi. Giờ mà về thì không an toàn lắm.”
Nghe vậy, Bắc Bắc suy nghĩ: “Không sao đâu. Tớ gọi taxi là được. Sau đó sẽ gửi ảnh taxi cho cậu, về đến nhà thì cũng sẽ nói với cậu.”
Tiểu Ngư gật đầu: “Vậy cũng được. Cậu nhớ chú ý an toàn nhé, ngày mai lại về đây.”
“Ừm Ừm Ok.” Bắc Bắc tức tốc mặc xong quần áo, đi giày, cầm túi xách trên bàn lên, hướng về hai người kia nói: “Tớ đi đây. Đến nhà thì tớ sẽ nhắn lên nhóm chat.”
“Chú ý an toàn.”
“Cẩn thận nhé.”
“Ok!”
Trong trường vẫn náo nhiệt như cũ, bạn học tỏ tình dưới lầu vẫn chưa rời đi, nhưng âm thanh ồn ào thì không bằng như lúc trước nữa.
Bắc Bắc đeo khẩu trang lên. Lúc xuống lầu thì lên mạng gọi xe luôn, vừa kịp đi ra ngoài là có xe. Khi cô đến cổng trường, tài xế vừa đến.
Sau khi lên xe, Bắc Bắc cúi đầu nhìn điện thoại, nhắn tin cho mấy cô bạn.
Từ trường về nhà không xa lắm, không lâu sau thì tới nhà rồi.
Bắc Bắc khẽ ngâm nga, theo bóng đêm đi vào trong tiểu khu. Lúc bảo vệ trước cổng nhìn thấy Bắc Bắc thì hơi bất ngờ.
“Sao muộn rồi mới về?”
Bắc Bắc mỉm cười gật đầu: “Ra ngoài có chút việc ạ.”
Chú bảo vệ cười nói: “Nhanh vào đi, muộn rồi đấy.”
“Vâng. Chú vất vả rồi.”
Bắc Bắc tăng tốc độ đi về hướng tòa nhà của mình.
Mặc dù cô không biết tại sao bản thân lại kích động như vậy, nhưng mà . . . . . . . . . . . . trong lòng có một sự kích động không rõ ràng, phải quay về. Tổng cộng chỉ có ba ngày ở nhà thôi, mà còn giận dỗi Chu Thịnh, thật sự là không hay.
Trong tiểu khu yên tĩnh, căn hộ của Bắc Bắc vẫn sáng đèn.
Cô nhìn cánh cửa trước mặt, sau khi hít một hơi dài rồi mới móc chìa khóa trong túi ra, chuẩn bị mở cửa.
Bắc Bắc cúi đầu mở cửa, không hề chú ý đến việc lúc mình mở cửa sẽ phát ra tiếng động. Mở cửa xong, Bắc Bắc đóng cửa lại, cúi xuống thay giày.
Vừa mới cởi một bên giày, một bên khác vẫn chưa kịp cởi, phía sau cô xuất hiện một bàn tay, ôm ngay lấy cô.
“A . . . . . . . . . . . .” Bắc Bắc hét lên.
Chu Thịnh duỗi tay áp người lên sau cánh cửa, trong phòng đèn vẫn bật, thậm chí còn hơi chói.
Cô bị ánh sáng đó làm lóa mắt, nhắm mắt lại theo bản năng.
“Chu Thịnh!”
Chu Thịnh khẽ ừm, cúi đầu hôn cô, chặn tất cả những lời cô muốn nói lại.
Môi răng va vào nhau. Nụ hôn của Chu Thịnh vừa nhanh vừa gấp, khi cúi đầu xuống hôn, Bắc Bắc cảm thấy tim mình đập chậm đi vài nhịp.
Cô vươn tay vòng qua ôm cổ Chu Thịnh, chủ động tiến tới để anh hôn.
Hai người hôn nhau ở sau cửa không biết bao lâu, mãi cho đến khi đi vào phòng ngủ, Bắc Bắc vẫn chưa lấy lại tinh thần . . . . . . . . . . . . . . . . Sau nửa đêm, Bắc Bắc trừ việc khẽ ngân rên ra thì không nói được câu nào.
Cô rất muốn nhận lỗi, nhưng đến trước khi ngủ cũng không nói ra được.
Trước khi ngủ, Bắc Bắc chỉ có một ý niệm xuất hiện ở trong đầu . . . . . . . . . . . . . sau này không nên giận dỗi Chu Thịnh nữa, nếu không . . . . . . . . . . . . . . bản thân chết thế nào cũng không biết.
—
Đêm khuya tĩnh mịch. Hai người ôm nhau ngủ trên giường, nhìn vô cùng xứng đôi. Chu Thịnh rũ mắt nhìn chăm chú dáng vẻ lúc ngủ của Bắc Bắc một lúc, rồi vươn tay xoa đầu hơi ủ rũ của cô, cúi xuống hôn, âm thanh khàn khàn vang lên trong căn phòng yên tĩnh
“Ngủ ngon!”
Nếu như đêm nay Bắc Bắc không về, ngày mai Chu Thịnh sẵn sàng đến trường bắt người. Anh cho Bắc Bắc thời gian suy nghĩ, nhưng giới hạn chỉ một đêm, nhiều hơn nữa thì anh không chịu được.
Còn vấn đề của Lê Mẫn, anh cũng không hoàn toàn cố ý giấu giếm cô. Chẳng qua là có rất nhiều chuyện, bản thân Chu Thịnh quả thật cũng không giải thích rõ được. Bây giờ anh lo lắng nếu nói cho Bắc Bắc, lỡ như đến cuối cùng, kết quả sẽ khiến cô thất vọng. Chu Thịnh không biết cô còn có thế chịu đựng được hay không.
Chuyên tâm nhìn Bắc Bắc một lúc lâu, Chu Thịnh mới khẽ thở dài, sờ lên tóc cô, ôm cô cùng ngủ.
—
Khi ánh mắt trời sáng sớm chói rọi, xuyên qua tấm rèm cửa đơn sơ, chiếu vào trong phòng.
Bắc Bắc động đậy tấm thân đau nhức, muốn xoay người lại. Còn chưa kịp xoay người thì cánh tay đặt trên eo cô càng siết chặt hơn.
Cô hơi giật mình, cúi đầu nhìn cánh tay đó, ý thức quay về. Kết quả của việc xúc động chạy về nhà chính là . . . . . . . . . . . bị Chu Thịnh hung hăng ăn hiếp một trận. Cuối cùng, cô không còn chút sức lực nào cả, nói được một câu rồi thì không còn hơi sức nào để động ngón tay cả.
Bây giờ nhìn cánh tay của Chu Thịnh, những việc xảy ra đêm qua hoàn toàn hiện rõ trong đầu, Bắc Bắc chẳng hiểu sao mà đỏ mặt.
Trên đầu truyền đến một tiếng cười, cô giật mình, kinh ngạc ngước mắt nhìn lên người đang cười: “Dậy rồi à?”
Chu Thịnh ừm một tiếng, ôm cô chặt hơn: “Sao lại đỏ mặt?”
Bắc Bắc hắng giọng, đưa tay bịt mắt anh lại: “Anh nói xem.”
“Ngại à?”
Bắc Bắc lườm: “Lúc em mở cửa thì anh đang làm gì?”
“Tắm.”
“Hả?” Bắc Bắc vô cùng ngạc nhiên nhìn anh: “Vậy sao anh đi ra đúng lúc vậy chứ?”
Chu Thịnh nhướng mày, nói: “Có thể là trong lòng có linh cảm.”
Khi Bắc Bắc quay về quả thật là anh đang tắm, nhưng mà vừa tắm xong, ngay cả quần áo cũng chưa kịp mặc thì anh đã đi ra rồi. Vừa đi được hai bước, Chu Thịnh nghe được tiếng mở cửa, suy nghĩ chốc lát, vào giờ này người có thể đến đây chỉ trừ vợ quay về thì anh không có suy đoán nào khác.
Từ trong phòng bước nhanh ra, nhìn thấy Bắc Bắc đang ở cửa thay giày. Khi đó cũng không nghĩ gì, Chu Thịnh bước ngay đến.
Bắc Bắc liếc mắt nhìn anh: “Nói bậy.”
Chu Thịnh cười, khóe môi cong lên nhìn anh: “Vẫn giận sao?”
Bắc Bắc nhướng mày: “Giận chứ. Định dỗ em sao nào?”
Chu Thịnh cười: “Em muốn anh dỗ thế nào?”
Nghe vậy, Bắc Bắc không nhịn được mà lên giọng: “Cái này còn phải để em dạy sao? Vậy thì chẳng còn bất ngờ nữa.”
Chu Thịnh cười, xoa đầu cô, ẩn ý nói: “Đêm qua không phải dỗ em rất lâu sao? Bây giờ còn muốn dỗ tiếp?” Anh tạm dừng trong giây lát, giọng nói mang theo ý cười: “Anh cũng không để ý, chỉ lo lắng cho vợ yêu không chịu nổi thôi.”
Lời nói vừa dứt, Bắc Bắc đạp ngay một đạp.
Tổng giám đốc Chu danh tiếng lừng lẫy . . . . . . . . . . . . . . vì sơ suất mà bị vợ mình đạp lăn xuống giường.