Đọc truyện Chồng tôi có rất nhiều tiền – Chương 103
Chương 103: Một trăm lẻ ba đồng tiền
Đối với chuyện tại sao Lê Mẫn xuất hiện ở phòng làm việc Chu Thịnh, Bắc Bắc thật sự muốn biết, rất rất muốn biết.
Cũng không biết tại sao, có một sự thôi thúc từ tận đáy lòng, thúc giục Bắc Bắc phải tìm hiểu chuyện này, tìm hiểu tại sao một mình Lê Mẫn lại đến gặp Chu Thịnh, sau khi hai người này gặp mặt thì đã nói chuyện gì.
Cô không thể chờ được mà muốn biết tình hình cụ thể.
Hai người ngồi trong phòng làm việc, ngồi xuống mặt đối mặt. Trong văn phòng cực kỳ yên tĩnh, Bắc Bắc nhìn chằm chằm Chu Thịnh, không nói câu nào cứ thể nhìn anh.
Không biết sau bao lâu, Chu Thịnh chịu không nỗi bầu không khí này nên mới che miệng khẽ ho: “Vợ à, em muốn hỏi chuyện gì?”
“Anh muốn nói với em chuyện gì?”
Chu Thịnh: “. . . . . . . . . . . . . . . . . . . .”
Bắc Bắc xem như đá thẳng vấn đề này lại, định bụng để tự Chu Thịnh nói ra tất cả. Dù sao nói thật thì, Bắc Bắc cũng không biết nên chủ động hỏi như thế nào, cô hoàn toàn không thể hỏi được.
Chu Thịnh hắng giọng: “Anh mời Lê Mẫn đến.”
Bắc Bắc gật đầu: “Sau đó thì sao?”
Chu Thịnh nhìn khuôn mặt bình tĩnh của cô, suy nghĩ rồi nói: “Bắc Bắc, không phải anh cố ý giấu em đâu.”
Bắc Bắc vô cùng bình tĩnh gật đầu: “Em biết anh không cố ý giấu em, cho nên bây giờ em mới hỏi anh không bằng lòng nói cho em sao?”
Chu Thịnh lắc đầu: “Sự việc vẫn chưa chắc chắn hoàn toàn, anh không muốn em thất vọng.”
Nghe vậy, mắt Bắc Bắc sáng bừng lên, ngạc nhiên nhìn anh: “Liên quan đến chuyện kia?”
“Ừm.” Chu Thịnh giờ không giấu diếm điều này: “Mời Lê Mẫn đến, quả thật là vì chuyện của em. Anh điều tra được một chút manh mối, Lê Mẫn hình như là người biết rõ sự việc cho nên mời đến đây để hỏi thử.”
Bắc Bắc khẽ giật mình, cau mày hỏi: “Tại sao Lê Mẫn lại là người hiểu rõ việc này? Chị ấy có quan hệ gì với em?”
Chu Thịnh che miệng ho một tiếng: “Bắc Bắc.”
“Dạ?”
“Điều này tạm thời không thể nói, em có thể đợi được không? Đợi anh sau khi điều tra rõ ràng mọi chuyện, anh sẽ nói cho em được không?” Chu Thịnh nhìn cô không chớp mắt, giống như đang cầu xin, muốn Bắc Bắc hiểu một chút.
Bắc Bắc bình tĩnh lại, yên lặng nhìn Chu Thịnh, dáng vẻ không thể nói nên lời, thật sự khiến Chu Thịnh cảm thấy hơi sợ sợ, cũng không hẳn là sợ mà là hơi hoảng.
“Thật sự không thể nói sao?”
Chu Thịnh gật đầu, không phải không muốn nói, anh chỉ lo lắng sẽ xảy ra chuyện bất trắc gì đó. Sở dĩ hôm nay mời Lê Mẫn đến văn phòng của mình cũng là vì nguyên nhân này, nhưng mà Chu Thịnh không hỏi được chuyện gì hoặc là hỏi ra chút manh mối nhưng không có gì có thể mang ra để chứng minh.
Bắc Bắc im lặng khá lâu mới ngước mắt nhìn anh: “Vậy tạm thời không hỏi nữa.”
Chu Thịnh cúi đầu, vươn tay vuốt tóc cô, chủ động chuyển chủ đề: “Sao lại về?”
“Vâng, đoàn làm phim cho nghỉ phép.” Bắc Bắc nhìn qua quả thật tâm trạng không được tốt, không có chút hứng thú gì. Cô nhìn xung quanh một lượt rồi khẽ nói: “Hôm nay anh bận lắm à?”
Chu Thịnh ngẩn ra: “Tàm tạm.”
Bắc Bắc ngẫm nghĩ rồi nói: “Vậy à.” Khóe miệng cô hạ xuống, nhìn Chu Thịnh nói: “Em chỉ đến thăm anh một chút, lát nữa em có hẹn với đám Tiểu Ngư rồi. Chuẩn bị về trường một chuyến, có chuyện phải làm.”
Nghe vậy, Chu Thịnh rũ mắt nhìn khuôn mặt cô một lúc, rồi gật đầu: “Ừm. Anh bảo tài xế chở em đi.”
“Đừng.” Bắc Bắc vội vàng ngăn anh lại: “Tự em đi là được rồi, sẵn tiện đi dạo luôn.”
Chu Thịnh ho một tiếng, nheo mắt nhìn cô, ánh mắt của hai người đối diện nhau, ai cũng không né tránh gì cả. Cuối cùng, Bắc Bắc chịu không nỗi ánh mắt kiểu xét nét của Chu Thịnh, cô đứng dậy cầm túi xách rồi nói: “Vậy em đi trước đây.”
Chu Thịnh nghĩ ngợi rồi cũng không giữ cô lại: “Đi đi. Chú ý an toàn, đến nơi thì gọi điện cho anh.”
“Ừm.” Bắc Bắc khẽ đáp.
Chu Thịnh nói: “Anh đưa em xuống dưới.”
Bắc Bắc nhanh chóng từ chối: “Đừng.” Cô thành thật nhìn Chu Thịnh: “Ở dưới nhiều nhân viên như vậy, một mình em xuống là được rồi.” Bắc Bắc vẫn không quên mối quan hệ của mình và Chu Thịnh vẫn chưa công khai.
Bây giờ mà cùng xuất hiện trước mặt mọi người, vậy không phải là quang minh chính đại nói cho tất cả biết mối quan hệ của mình và Chu Thịnh là gì hay sao. Chuyện lần trước cũng đã ém đi rồi, bây giờ càng không thể cùng anh xuất hiện trước mặt công chúng được.
Chu Thịnh nhìn dáng vẻ kiên trì của cô, thật sự hết cách.
“Ừm. Vậy em nhớ cẩn thận.”
Bắc Bắc dở khóc dở cười nhìn anh: “Em có phải là trẻ con đâu, em biết mà.”
“Ừm.”
Sau khi nhìn Bắc Bắc đi ra khỏi văn phòng, Chu Thịnh mới hơi đau đầu, ấn ấn mi tâm. Phản ứng của Bắc Bắc rõ ràng như vậy, Chu Thịnh cho dù có ngu ngốc cũng biết cô không vui, huống chi là . . . . . . . . . . . Chu Thịnh không phải kẻ ngốc.
Phải giải thích như thế nào, là một vấn đề nan giải đối với Chu Thịnh.
Hiện tại chỉ có thể tiếp tục đẩy nhanh tốc độ việc điều tra những chuyện kia mà thôi.
Sau khi gượng cười từ phòng làm việc của Chu Thịnh đi ra, Bắc Bắc lên một chiếc taxi, toàn thân mệt mỏi.
“Cô ơi, cô đi đâu?”
“Cô ơi?”
Tài xế nhìn người phía sau đang che mặt, hỏi đi hỏi lại mấy lần.
Sau một lúc, Bắc Bắc ho lên tiếng, giọng nói trong trẻo: “Đến đại học H.”
Tài xế gật dầu, ngờ ngợ nhìn cô một chút: “Sao tôi thấy cô hơi quen quen nhỉ?”
Bắc Bắc cười, tay vẫn che mắt lại, không để tài xế phía trước nhìn thấy: “Vậy ạ? Tôi có nét mặt phổ biến.”
Tài xế gật đầu, nói thầm một câu: “Hèn chi.”
Bắc Bắc cúi đầu, lấy khẩu trang từ trong túi ra đeo lên, sau đó cô mới đưa mắt nhìn phong cảnh đang xẹt qua ngoài cửa sổ. Đôi môi dưới khẩu trang đang mím lại, không vui cho lắm.
Cô quay đầu nhìn tập đoàn Chu Thị càng lúc càng xa, đưa tay ấn ấn đường.
Thực ra không phải cô cố ý tức giận nhưng trong hoàn cảnh vừa rồi, Bắc Bắc nhịn không được mà muốn giận dỗi Chu Thịnh. Một việc bản thân cô muốn biết nhất, rõ ràng anh biết gì đó nhưng lại giấu cô. Bắc Bắc biết tấm lòng của Chu Thịnh nhưng biết là một chuyện, bản thân có chịu tiếp nhận hay không lại là một chuyện khác. Cô vẫn mong muốn biết trước tiên chứ không phải để Chu Thịnh tiếp tục che giấu.
Vậy cho nên mới có kiểu tình huống như bây giờ.
Cô cúi đầu lấy điện thoại ra, gửi tin nhắn trong nhóm chat.
Bắc Bắc: [Có đứa nào ở ký túc xá không?]
Lý Mai: [Tớ nè. Cậu sắp về sao? ! Lâu lắm rồi không gặp Bắc Bắc.]
Bắc Bắc bật cười, vui vẻ nhắn tin trả lời: [Ừm nè. Đang trên xe rồi, khoảng nửa tiếng nữa là về đến trường. Mọi người đã ăn chưa? Có muốn ăn gì không để tớ mua về?]
Bây giờ vừa mới khai giảng, chắc là ở trường có rất nhiều người.
Tiểu Ngư: [Hay lắm, hay lắm. Tớ muốn ăn bánh kem, mua một cái nhỏ nhỏ đi, nhân tiện mua kem nữa nhe.]
Bắc Bắc: [Hai nàng kia thì sao? Muốn ăn gì không?]
Ba người đều nói ra những món muốn ăn, sau khi ghi chú lại, Bắc Bắc xuống xe cách cổng trường không xa, cô mua từng món xong thì quay về trường.
Cũng may lúc này ở trường không nhiều người lắm, nóng quá, tất cả mọi người đều ẩn núp trong ký túc xá mở máy lạnh.
Bắc Bắc gõ cửa ký túc xá, khóe môi nhếch lên, đẩy cửa đi vào: “Ha lồ, tớ về rồi.”
“Aaaaaaaaaaaaaaaaaa!” Lý Mai là người đầu tiên xông đến, hét lên: “Chào mừng Bắc Bắc đã quay trở lại, sao rồi sao rồi?”
“Sao rồi cái gì?” Bắc Bắc đưa mấy món trong tay ra, vẻ mặt hoang mang hỏi.
Lý Mai quan sát cô từ trên xuống dưới: “Đóng phim đó. Bọn tớ cực kỳ muốn đi thăm ban.”
Bắc Bắc phì cười, khóe môi cong cong: “Được rồi. Khi nào cậu muốn đi thì đều có thể.”
Lý Mai suy nghĩ: “Í . . . . . . . . . . . Cậu và Lê Tiêu đóng chung tớ sẽ đi, anh ấy là nam thần của tớ.”
Bắc Bắc: ” . . . . . . . . . . . . . . . . . . . Không đến mức vậy chứ.”
Tiểu Ngư từ toilet đi ra, vừa lấy đồ ăn thì ăn ngay, gật đầu tán thành: “Đến mức đó đấy. Bọn tớ đi vì muốn được gặp mặt trực tiếp Lê Tiêu, khi nào cậu mới có thể đóng chung với Lê Tiêu nữa?”
Bắc Bắc quay ra, khinh thường nhìn: “Có thể hết cơ hội rồi.”
Ba người trong ký túc xá đồng thanh kêu rên: “Cậu tranh thủ đi.”
“Bắc Bắc, cậu cố lên nào. Nói không chừng có cơ hội.”
“Đúng đó. Nếu được như vậy thì bọn tớ sẽ đến tham ban.”
Bắc Bắc cảm thấy bất đắc dĩ với những lời nói của ba người kia: “Thích Lê Tiêu vậy cơ à?”
“Thích chứ, nam thần đó.”
“Ánh trăng sáng trong lòng tớ.”
“Nam thần của tớ.”
Bắc Bắc: “. . . . . . . . . . . . . . . . . . Vậy các cậu muốn ảnh có chữ ký không?”
Mắt ba người sáng lên: “Được được. Nhưng mà cậu cứ cố gắng để đóng chung với Lê Tiêu đi, như vậy chúng tớ có cơ hội gặp mặt.”
Bắc Bắc: “. . . . . . . . . . . . . . Tớ sẽ cố gắng.”
Bốn người ở trong ký túc xá nhiệt tình tám chuyện, tiện thể ăn đồ ăn mà Bắc Bắc mua về.
Sau khi ăn xong, trời cũng tối.
Tiểu Ngư nhìn Bắc Bắc: “Tối nay cậu ở lại ký túc xá không?”
Bắc Bắc suy nghĩ, lắc đầu: “Không đâu.” Mặc dù đang không vui vẻ với Chu Thịnh nhưng cô không đến mức phải ngủ ở ký túc xá. Về nhà chỉ có ba ngày, ngày đầu tiên lại ngủ ở ký túc xá thì không được hay cho lắm.
“Vẫn về à?” Tiểu Ngư ôm cánh tay Bắc Bắc làm nũng: “Hay là đừng về nữa, bốn người chúng ta đêm nay buôn chuyện thâu đêm.”
“Đúng đó. Bắc Bắc, lâu lắm rồi cậu không về trường mà.”
Bắc Bắc bất đắc dĩ: “Trước đó không phải nghỉ hè sao?”
“Nghỉ hè qua rồi. Ngày mai không phải cậu còn đi gặp giảng viên báo cáo sao? Đêm nay còn về thì mệt lắm.”
Bắc Bắc im lặng một lúc, chỉ tay lên giường của mình: “Nhưng tớ chưa dọn dẹp mà.”
“Bọn tớ dọn giúp cậu.” Ba người đồng thanh: “Xíu là xong thôi. Cũng đâu phải không có chăn sạch cho cậu.”
Bắc Bắc: “. . . . . . . . . . . . . . . . . . .”
Cuối cùng, cô đồng ý đêm nay ở lại ký túc xá.
Không lâu sau, ga giường của Bắc Bắc đã trải xong. Lúc này trời cũng đã tối, bên ngoài tối đen như mực, gió lớn thổi.
“Hay là chúng ta ra ngoài dạo phố đi? Chợ đêm ở sau đường kìa, nhân tiện ăn thêm món gì đó.”
“Không được đâu. Bắc Bắc sẽ bị nhận ra mất.”
Bắc Bắc nghĩ: “Không sao đâu. Tớ cũng chưa nổi tiếng đến mức đó. Hơn nữa bên này cũng toàn là bạn học, không cần lo lắng quá đâu.”
“Vậy thì được.”
Bốn người phối hợp với nhau, sau khi thay quần áo thì chuẩn bị đi ra con đường phía sau trường học ăn uống dạo chơi.
Bắc Bắc thật sự thích cảm giác cùng bạn bè dạo phố, cứ cảm giác hơi thở của cuộc sống, rất trẻ trung, rất vui vẻ. Cô rất thích, có thể nói trước kia rất thiệt thòi, vì vậy cô rất trân trọng cảm giác có thể ở bên bạn bè đồng trang lứa.
Ở bên ngoài đi dạo một lúc, cũng ăn một lượt rất nhìn món ở trên con phố sau trường, những món Bắc Bắc muốn ăn cũng thoải mái ăn. Thời gian trước quay phim cô đã gầy đi rất nhiều, bây giờ có ăn thì Trần Tĩnh cũng sẽ không càm ràm cô nữa.
Ăn xong, mọi người lên đường về ký túc xá.
Bắc Bắc vừa đi một lúc, còn chưa vào trường thì điện thoại của Chu Thịnh gọi tới. Cô cúi đầu, hướng về phía ba người kia ra hiệu: “Các cậu đi trước đi, tớ nghe điện thoại.”
“Ừm.”
Bắc Bắc cúi đầu, đi qua một bên, nhận điện thoại: “Alo.”
Chu Thịnh rũ mắt, nhìn chằm chằm vào cổng trường phía trước: “Vợ ơi.”
“Hửm?”
“Vẫn chưa về nhà sao?”
Bắc Bắc mím môi, suy nghĩ rồi nói: “Đêm nay em ở lại ký túc xá, không về.”
Chu Thịnh: “. . . . . . . . . . . .”