Đọc truyện Chồng tôi có rất nhiều tiền – Chương 102
Chương 102: Một trăm lẻ hai đồng tiền
Bắc Bắc ngẩn ra, mặc dù có hơi kinh ngạc nhưng cũng không thể hiện ra, chỉ gật đầu: “Có thể ạ. Chị Mẫn muốn hỏi chuyện gì?”
Lê Mẫn nhìn khuôn mặt của cô, suy nghĩ khá lâu: “Những chuyện trên báo trước kia đều đã qua rồi nhỉ.”
Ôm một cái rồi ngay lập tức rũ mắt, mỉm cười: “Đều đã qua rồi, em cũng không để ý nữa.”
“Nhà họ Đồng đối xử rất tệ với em là thật sao?”
Bắc Bắc sửng sốt, không gật đầu cũng không lắc đầu, chỉ khẽ nói: “Bọn họ có lý do của mình. Bây giờ em rất ổn.” Khóe môi cô cong lên, đưa mắt nhìn Lê Mẫn nói: “Em rất thích cuộc sống hiện tại, còn về chuyện trước kia, bây giờ nghĩ lại hình như cũng không quan tâm nữa.”
Quá khứ mặc dù khó khăn nhưng những lời này Bắc Bắc không nói với Lê Mẫn, cho dù nói ra thì cô cũng sẽ có cảm giác kì cục, vì vậy chẳng bằng khéo léo né tránh là được.
Lê Mẫn khẽ giật mình, ngơ ngác một lát rồi mỉm cười: “Xin lỗi, chị thất lễ rồi.”
Bắc Bắc lắc đầu: “Không có. Em còn muốn tâm sự với biên kịch nhiều hơn nữa. Em cảm thấy kịch bản chị viết rất ý nghĩa.”
Lê Mẫn cười: “Vậy à?”
“Đúng vậy. Trước kia em còn đọc những tác phẩm khác của chị, đều rất hay.”
“Nào nói thử cách nghĩ của em đi.”
Hai người ở cùng, tiếp tục nói về công việc, mà vấn đề cá nhân mà Lê Mẫn hỏi thì không ai nhắc đến nữa, dường như thuận theo thời gian, cứ thế trôi đi.
Thời gian ở đoàn phim trôi qua nhanh. Sau khi kết thúc những cảnh quay ở bên thành phố T, đạo diễn Tống cho diễn viên và cả ekip nghỉ phép, cho mọi người ba ngày nghỉ ngơi, sau đó, bọn họ phải lên vùng núi quay phim.
Cũng chính là . . . . . . . . . . . . . . . phân cảnh nơi Lộ Tình bị lừa bán đi.
Có diễn viên đóng Lộ Tình hồi bé, cũng có cảnh diễn Lộ Tình của Bắc Bắc, và vài diễn viên không nổi tiếng lắm, Liễu Nguyên cũng có mặt. Dù sao sau này hai người quen nhau, Liễu Nguyên đi cùng cô, cùng đối mặt với những chuyện cô từng trải qua.
Khoảng thời gian quá khứ đen tối kia, dù thế nào cô cũng phải đối diện với nó. Lộ Tình không đối diện sẽ không nhìn thấy ánh sáng tương lai. Cho dù bây giờ cô có năng lực, có tiền những vẫn là con người đó, vẫn hoảng sợ như trước kia, vẫn sợ hãi như trước kia.
Tâm lý hoàn toàn không thể vượt qua được, thật sự quá đau khổ.
Mà muốn vượt qua tâm lý như vậy thì bắt buộc phải thẳng thắn đối mặt lại một lần nữa, đối mặt với tất cả quá khứ.
Đoàn làm phim nghỉ ba ngày. Bắc Bắc không có chần chừ gì mà thu dọn đồ đạc, mua vé về nhà cùng Trần Tĩnh.
“À.”
“Dạ?”
“Có một hoạt động, em còn nhớ không?”
Bắc Bắc ngẩn ra, nghĩ mãi mới nhớ đến hoạt động mà Trần Tĩnh nói là gì, là nền tảng bán hàng.
“Sao mà khéo như vậy chứ.”
Trần Tĩnh nhướng mày: “Trước kia không nghỉ phép thì cũng nói với em xin nghỉ. Ai mà biết đạo diễn Tống lại thoải mái như vậy, cho mọi người nghỉ ba ngày.”
Bắc Bắc dở khóc dở cười nhìn chị một cái, gật đầu nói: “Em đoán là đạo diễn Tống phải chuẩn bị thiết bị. Bên đó em nghe nhân viên nói lại vất vả lắm, bọn họ đã khảo sát thực địa rồi.”
Trần Tĩnh lặng lẽ nói: “Chị cũng đoán như vậy. Bộ phim này em đóng chắc phải chịu khổ nhiều.”
Bắc Bắc vâng một tiếng, lạc quan nói: “Không sao. Chỉ cần quay tốt, vất cả cũng đáng lắm.” Cô ngừng lại rồi nói: “Dọn dẹp đồ dùng trước rồi về nhà.”
“Được. Biết em gấp lắm rồi.”
Bắc Bắc cười hì hì: “Lâu lắm rồi em không gặp Chu Thịnh.”
Trần Tĩnh bất đắc dĩ lắc đầu. Đối với những thay đổi của Bắc Bắc, chị thấy vui mừng, lại có chút cảm giác vội vã không biết nên nói thế nào. Tóm lại là giống như đứa bé mình chăm sóc đã trưởng thành rồi, cảm giác vui mừng của bà mẹ già.
Không nỡ nhưng cũng hy vọng cô trưởng thành.
“Được rồi. Thu dọn thôi, nhanh chóng ra sân bay.”
“Vâng vâng.”
Hai người không ngừng thu dọn, không lâu sau thì hành lý cũng đã chuẩn bị sẵn sàng.
Cảnh quay ở thành phố T hoàn tất. Mùa hè cũng gần qua. Lần này quay về, Bắc Bắc còn phải đến trường báo cáo. Thời gian ba ngày, quảng cáo app bán hàng một ngày, về trường một ngày, xem như hoàn toàn không có thời gian nào cho bản thân cả.
Hai người đúng giờ đúng giấc lên máy bay, thuận lợi bay về thành phố H. Vừa xuống máy bay, Bắc Bắc hỏi ngay: “Lát nữa gọi xe về sao ạ?”
Trần Tĩnh nhìn cô một cái: “Không, chồng chị đến đón chị.”
Bắc Bắc: “. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .” Chẳng biết thế nào bị người quản lý của mình nhét cẩu lương là sao? ? ? ? !
Cô im lặng nhìn Trần Tĩnh một lúc rồi hỏi: “Chị Trần, có phải vì trước kia em cứ cho chị ăn cẩu lương, nên bây giờ chị rắp tâm trả thù phải không, còn gọi đạo diễn Mã đến nữa chứ.”
Trần Tĩnh bật cười: “Vậy em nghĩ quá rồi. Anh ấy đến tìm em đó.”
“Hả?” Bắc Bắc đưa tay chỉ vào mình: “Tìm em làm gì?”
“Không biết.”
Bắc Bắc: “. . . . . . . . . . . . . . . Xin lỗi chị Tĩnh nha, chiếm dụng thời gian của chồng chị.”
Trần Tĩnh phì cười, nhìn dáng vẻ tinh nghịch của cô, nhéo má Bắc Bắc: “Được rồi, đừng đùa nữa. Anh ấy đang ở bên ngoài đợi rồi, chúng ta lấy hành lý rồi đi thôi.”
“Vâng ạ.”
Sau khi lấy hành lý xong, Trần Tĩnh dẫn theo Bắc Bắc tìm được chiếc xe quen thuộc của chồng mình. Hai người lên xe rồi cùng về nhà.
Vừa lên xe, Bắc Bắc liền đối diện với ánh mắt của Mã Viễn. Cô đằng hắng, hơi căng thẳng: “Đạo diễn Mã, chú đừng nhìn cháu như vậy, cháu không có bóc lột sức lao động của vợ chú đâu.”
Nói xong, Bắc Bắc còn đặc biệt bổ sung một câu: “Thật đó. Cháu thề.”
Mã Viễn sửng sốt, bất đắc dĩ nhìn cô: “Chú đâu nói cháu bóc lột sức lao động của vợ chú.”
“Vậy chú nhìn cháu như vậy làm gì?”
Mã Viễn bỗng nhiên nói: “Gần đây bận lắm à?”
“Chú hỏi chị Tĩnh thì biết thôi.”
Mã Viễn: “. . . . . . . . . . . . . . . Có một vai diễn muốn tìm cháu bàn bạc.”
“Cháu?” Bắc Bắc vô cùng kinh ngạc chỉ tay vào mình, bất ngờ hỏi: “Bàn vai diễn gì ạ?”
Mã Viễn đưa tay gõ gõ lên tay lái, thấp giọng nói: “Nữ chính.”
Bắc Bắc quay lại khinh thường nhìn: “Chú làm đạo diễn sao?”
“Có thể.”
Bắc Bắc: “. . . . . . . . . . . . . . . . . Là sao ạ?” Cô thật sự không hiểu câu nói Mã Viễn nói rốt cuộc là ý gì.
Mã Viễn nhìn vợ mình qua gương chiếu hậu một cái rồi đánh mắt nhìn Bắc Bắc, giải thích nói: “Một kịch bản viết trước đây, không tìm được linh cảm.”
“Sau đó thì sao?”
“Muốn tìm cháu xem thử, coi có nhận xét nào hay không.”
Bắc Bắc: “. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . Đạo diễn Mã, chú thật sự không nói giỡn phải không, tìm cháu cho nhận xét?”
“Ừm, chính xác.” Mã Viễn cũng xem như hiểu Bắc Bắc. Mặc dù khi đó là lần đầu hợp tác nhưng từ khi Bắc Bắc nói ra quan điểm về kịch bản kia, quả thật là gãi đúng chỗ ngứa. Vì vậy, Mã Viễn mới muốn cùng cô thảo luận, dù sao, bộ phim này Mã Viễn thật sự rất coi trọng Bắc Bắc.
“Phim điện ảnh gì ạ?”
“Phim truyền hình.”
Bắc Bắc sửng sốt, vô cùng bất ngờ nhìn Mã Viễn: “Chú muốn quay phim truyền hình?”
“Ừm, bất ngờ lắm đúng không?”
Bắc Bắc trầm mặc, phải nói đúng là bất ngờ. Theo như cô biết, Mã Viễn từng quay phim truyền hình, nhưng chỉ là mấy năm đầu thôi, sau này một lòng đi theo mảng điện ảnh, không quay lại phim truyền hình nữa.
Vì vậy, bây giờ nghe được mới cảm thấy vô cùng ngạc nhiên, nghĩ sao nhờ, Bắc Bắc vẫn cảm thấy Mã Viễn không phải là một người muốn quay phim truyền hình, phải biết là phim điện ảnh kiếm được nhiều tiền hơn phim truyền hình.
“Có thể đây là bộ phim truyền hình cuối cùng. Kịch bản đã viết từ lâu rồi, trước kia vừa đúng lúc nhìn thấy nên lấy ra.”
Bắc Bắc ngạc nhiên: “Viết xong rồi ạ?”
“Còn đang luẩn quẩn với cái kết. Chú muốn cháu đóng cho nên nhân tiện hỏi ý kiến của cháu.”
Bắc Bắc phì cười, nhìn Mã Viễn nói: “Đạo diễn Mã nếu như cảm thấy cháu OK thì cháu nhất định không thể từ chối.” Đừng nói đến cái khác, chỉ là Mã Viễn có ơn tri ngộ với cô cũng đủ để báo đáp, huống chi người đại diện của mình còn là vợ của Mã Viễn, Bắc Bắc xem xét từ bất kỳ phương diện nào cũng sẽ đồng ý. Đương nhiên, điểm quan trọng nhất nhất là Bắc Bắc thích hợp tác với Mã Viễn, Mã Viễn – cái tên này đại diện cho chất lượng.
Mã Viễn cười: “Được. Đến lúc đó sẽ gửi kịch bản cho cháu.”
“Vâng.”
“Không gấp, không nhanh thế đâu.”
Bắc Bắc gật đầu nói: “Được ạ. Đến lúc đó chú nói với chị Tĩnh là được ạ. Sắp xếp công việc của cháu đều do chị Tĩnh làm mà.”
Nghe vậy, Mã Viễn nhìn Trần Tĩnh, hai người nhìn nhau cười: “Được.”
Sau khi đưa Bắc Bắc về nhà, vợ chồng hai người cũng rời đi ngay.
Gần hai tháng Bắc Bắc chưa về nhà, cũng có chút cảm giác xa lạ. Cô nhìn đông ngó tây, đi một vòng quanh nhà xong thì đi tắm rồi ra ngoài, đến công ty tìm Chu Thịnh.
Bởi vì đoàn làm phim cho nghỉ sớm, Chu Thịnh hoàn toàn không biết việc cô đã về nhà, cho nên Bắc Bắc quyết định cho Chu Thịnh một sự kinh ngạc.
Chẳng qua cái kinh ngạc này . . . . . . . . . . . . . biến thành kinh sợ.
—
Lúc này, Bắc Bắc đã đến công ty, vừa đúng bốn giờ chiều, sắp đến thời gian tan làm.
Cô quen cửa quen đường đi lên tầng văn phòng của Chu Thịnh, bất ngờ không nhìn thấy trợ lý của Chu Thịnh. Dạo một vòng, Bắc Bắc suy nghĩ rồi đi thẳng đến phòng làm việc của Chu Thịnh. Vừa đến cửa, còn chưa kịp gõ cửa thì cửa phòng bị ai đó bên trong kéo ra.
“Bắc Bắc?”
Bắc Bắc sửng sốt, nhìn người quen trước mắt: “Chị Mẫn? Sao chị lại ở đây?”
Biên kịch rời đi sớm hơn nhóm Bắc Bắc, nghe nói trong nhà có chuyện. Vốn dĩ mấy ngày quay cuối cùng cũng hoàn thành theo đã định, không cần biên kịch phải chỉnh sửa nữa. Nhưng Bắc Bắc không ngờ được lại nhìn thấy Lê Mẫn ở phòng làm việc của Chu Thịnh.
Khi Lê Mẫn nhìn thấy cô cũng hết sức kinh ngạc, kinh ngạc xong thì liền né tránh, cô đang né tránh ánh mắt Bắc Bắc nhìn mình.
Bắc Bắc nhíu mày, lướt qua Lê Mẫn đi về phía bàn làm việc nhìn lại, kêu lên: “Chu Thịnh, tại sao chị Mẫn lại ở đây?”
Chu Thịnh nghe thấy tiếng động liền đứng dậy đi lại, mắt nhìn Lê Mẫn, anh lịch sự nói: “Cô về trước đi, ở đây để tôi nói.”
Lê Mẫn cúi đầu, ánh mắt nhìn Chu Thịnh có chút nhờ vả: “Làm phiền anh.”
Chu Thịnh lắc đầu: “Nên làm thôi.” Tiễn Lê Mẫn đi xong, Chu Thịnh mới quay lại nắm tay Bắc Bắc, còn chưa nắm được thì đã bị Bắc Bắc vung ra. Cô bình tĩnh nhìn Chu Thịnh, cứ cảm thấy con người này đang có chuyện gì giấu mình: “Muốn nói với em chuyện gì?”
Chu Thịnh dở khóc dở cười nhìn cô: “Sao về sớm như vậy?”
Bắc Bắc hứ lạnh: “Có nói không, không nói thì em về.”
Chu Thịnh đành chịu, giữ lấy tay cô, thấp giọng nói: “Anh nói.”