Chồng tôi có rất nhiều tiền

Chương 101


Đọc truyện Chồng tôi có rất nhiều tiền – Chương 101

Chương 101: Một trăm lẻ một đồng tiền
 
Mọi người: “. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . .”
 
Im lặng trong chốc lát rồi cả trường quay không biết làm sao lại đột nhiên phá lên cười.  

 
Mọi người nhìn Bắc Bắc, trong mắt tràn đầy vẻ đồng tình. 
 
Đạo diễn Tống lúc này với việc Bắc Bắc quên thoại, cũng không mảy may tức giận: “Bắc Bắc, sao cô có thể quên thoại thế! ! Có phải do sức hấp dẫn của tổng giám đốc Chu quá lớn hay không? “
 
Bắc Bắc thầm nghĩ, rồi ngại ngùng nói: “Chủ yếu tổng giám đốc Chu là ông chủ của tôi, tôi vừa nhìn thấy anh ấy thì đã sợ rồi, làm sao có thể giống như gặp gỡ bạn bè được chứ.”
 
Lời giải thích này không sai, đạo diễn Tống vừa nghe, ngay lập tức hiểu ngay ra. 
 
Anh trầm ngâm trong giây lát rồi nhìn về phía Chu Thịnh hỏi: “Tổng giám đốc Chu, nếu như đóng phim thì có thể không cần phải nghiêm túc như thế. Bây giờ anh và Bắc Bắc là bạn bè, có thể cho phép Bắc Bắc mạnh dạn hơn chút thì thế nào?”
 
Chu Thịnh nhướng mày: “Mạnh dạn thế nào?”
 
“Đóng cảnh đánh anh, mắng anh gì gì đó. Về sau anh cũng đừng tìm Bắc Bắc tính toán, anh bảo đảm đi. Như vậy đoàn làm phim chúng tôi mới có thể tiếp tục quay được, không thể cứ quên lời tiếp nữa! !” Nói xong hết, đạo diễn Tống cũng bực bội. 
 

Chu Thịnh nhướng mày, tinh quái nhìn cô vợ đang cúi đầu xấu hổ, thâm ý nói: “Đương nhiên, tôi chưa bao giờ so đo mấy cái này với cô Đồng, gọi thẳng tên, đánh, mắng tất nhiên đều được. Trong phim sẽ không tính toán, ở ngoài càng không tính toán.”
 
Bắc Bắc: “. . . . . . . . . . . . . . . . . Được.” Người khác nghe không hiểu ý lời nói này của Chu Thịnh nhưng cô hiểu. 
 
Những lời Chu Thịnh nói ra, cô rất muốn che mặt lại. 
 
Cũng may sau một lúc, Bắc Bắc đã điều chỉnh được tâm trạng của bản thân, nhìn đạo diễn Tống nói: “Đạo diễn Tống, lần này tôi nhất định sẽ không quên thoại. Quay lại thôi.”
 
“Được. Cô đừng quên thoại nữa, lấy khí thế như khi cô đóng chung với Liễu Nguyên, hoặc cô có thể xem tổng giám đốc Chu là Liễu Nguyên! Như vậy thì dễ đóng hơn hơn đó!”
 
Bắc Bắc: “. . . . . . . . . . . . . . . . Đừng đừng.” Cô nào dám chứ, nếu để Chu Thịnh biết mình thật sự xem anh là Liễu Nguyên thì cô xong đời rồi.
 

Quay tiếp, lần này coi như không quên thoại, nhưng cũng vì vấn để của một vài chi tiết nhỏ mà cắt mấy lần. May mắn cuối cùng cũng thuận lợi quay xong. 
 
Nhưng mà đây là lần đầu tiên Bắc Bắc mắc lỗi lớn đến vậy, cho nên đạo diễn Tống không chịu được mà trêu đùa cô thêm vài câu: “Sao nào, nhìn thấy ông chủ của mình nên sợ rồi sao?”
 
Bắc Bắc bảo trì sự im lặng, không nói lời nào. 
 
Đạo diễn Tống cười haha nói: “Tổng giám đốc Chu cũng đã nói không sao rồi, cô còn lo lắng như vậy làm gì?”
 
Bắc Bắc mím môi, suy nghĩ rồi nói: “Không phải lo lắng.”
 
“Không phải lo lắng thì là cái gì? Lát nữa cô xem lại biểu cảm trước đó của cô đi, tay chân cứng nhắc, tôi cũng không dám nhìn.”
 
Bắc Bắc nhìn đạo diễn Tống, bất đắc dĩ cúi đầu xuống: “Đạo diễn, xin đừng chọc tôi nữa.”
 
Đạo diễn Tống cười, lại lên tiếng: “Khó khăn lắm mới nhìn thấy bộ dạng thế này của cô, lần đầu tiên đó, đóng cặp với Liễu Nguyên đâu có như thế đâu.”
 
Bắc Bắc hít sâu, ngước mắt nhìn về phía bên kia, đúng lúc đối diện với ánh mắt của Chu Thịnh. Cô chuyển tầm mắt của bản thân đi, nhìn chằm chằm xuống mũi chân trước mặt, yếu ớt dạ một tiếng: “Cảm giác không giống nhau.”
 
“Có thể cảm giác không giống nhau gì chứ, đều là quay phim cả thôi.”
 
Bắc Bắc nhìn đạo diễn, thật sự rất muốn hỏi, đạo diễn không có mắt nhìn như thế mà tại sao lại có thể quay được nhiều bộ phim hay đến vậy, cũng may cuối cùng Bắc Bắc vẫn nhịn lại. 
 
Lẳng lặng nghe đạo diễn Tống trêu chọc, may mắn không lâu sau đó, phó đạo diễn đến gọi anh đi làm việc, Bắc Bắc xem như được thoát. 
 
Đạo diễn Tống vừa rời đi, Liễu Nguyên liền tiến lại gần, nhướng mày nhìn Bắc Bắc: “Bắc Bắc.”
 
Bắc Bắc giật mình, nhìn ánh mắt của Liễu Nguyên mỉm cười: “Tiền bối, em đi thay quần áo trước, lát nữa phải quay tiếp.”
 
Liễu Nguyên: “. . . . . . . . . . . . . . . . . Gấp như vậy làm gì. Đạo diễn Tống nói để chúng ta nghỉ ngơi một lát.”
 
Bắc Bắc à một tiếng: “Vậy thay ra rồi nghỉ ngơi.”
 
Liễu Nguyên nhìn bóng lưng vội vã rời đi của cô, sờ lên mũi mình, ngu ngơ âm thầm suy nghĩ, lẽ nào mình đáng sợ như vậy sao? ? !

 
Nhưng sự thật . . . . . . . . . . . . Bắc Bắc chỉ muốn trốn tránh, cô lo Liễu Nguyên cũng sẽ trêu chọc mình, anh thông minh hơn đạo diễn Tống nhiều. Cái khứu giác hóng chuyện kia, Bắc Bắc thấy sợ, Trần Tĩnh nói với cô, một khi Liễu Nguyên hỏi chuyện, nhất định phải cẩn thận xem có phải gài bẫy hay không, dù sao anh cũng nhạy cảm hơn không ít phóng viên. 
 
Bắc Bắc biết rõ điều này, cho nên Liễu Nguyên vừa đến thì chạy đi làm việc ngay. Sau khi vào phòng hóa trang, Bắc Bắc mới thở phào nhẹ nhõm. 
 
Trần Tĩnh cười nhìn cô: “Quay rồi?”
 
Bắc Bắc ậm ừm: “Chu Thịnh nghĩ gì không biết.”
 
“Vậy em đi hỏi sếp Chu đi.” Trần Tĩnh rót cho cô ly nước, thấp giọng nói: “Chị đoán sếp Chu ghen đó. Cứ nhìn thấy em đóng chung với người đàn ông khác hoài thì cũng muốn tham gia thử, trải nghiệm.”
 
Bắc Bắc dở khóc dở cười.
 
“Chí ít.”
 
“Chí ít gì?”
 
Trần Tĩnh lườm cô, cười nói: “Chí ít ngày tháng tuyên truyền sau này, nói không chừng hai người còn được cư dân mạng ghép đôi CP đó.”
 
Bắc Bắc kinh ngạc, lắc đầu: “Không thể, không thể. Bọn em chỉ có hai cảnh.”
 
Trần Tĩnh mặc nhiên cười, khóe môi cong cong nói: “Có khả năng lắm. Chị thấy sếp Chu có thể mua thủy quân, cho mình một cái tiêu đề.”
 
Bắc Bắc: “. . . . . . . . . . . . . . . . . . . .”
 
Từ tận đáy lòng cô cảm thấy Chu Thịnh sẽ không đến mức trẻ con như vậy đâu. Mãi cho đến khi phim phát sóng, cô mới tin tưởng hoàn toàn . . . . . . . . . . . . . . . . . Trần Tĩnh không hổ là người từng trải phong phú hơn cô, ngay cả tâm tư này của đàn ông cũng có thể đoán được. 
 
Bắc Bắc bái phục! !
 
Tổng giám đốc Chu ở lại đoàn phim không lâu, đại khái là còn có việc bận khác nữa. 
 

Chẳng qua trước khi đi, Chu Thịnh còn dắt Bắc Bắc đi toilet bên kia . . . . . . . . . . . . . hôn môi thỏa thích rồi mới rời đi, nhân tiện dặn dò cô vài câu: “Đừng nói chuyện nhiều với anh diễn viên kia.”
 
Bắc Bắc dở khóc dở cười nhìn anh: “Yên tâm đi. Bọn em đều nói về kịch bản thôi.”
 
Chu Thịnh ừ hứ: “Anh ta dựa vào em gần như vậy, lần sau em cách xa anh ta ra.”
 
“Vâng ạ.” Bắc Bắc duỗi tay ôm cổ Chu Thịnh, nhón chân hôn lên môi anh, cười nói: “Anh đi làm việc đi. Buổi chiều bay đúng không?”
 
“Ừm. Tự chăm sóc bản thân. Mấy ngày nữa lại đến thăm em.”
 
“Vâng.”
 
Bỗng nhiên, Chu Thịnh nhìn cô nói: “Chuyện kia, sắp mở phiên tòa rồi.”
 
“Hửm?” Bắc Bắc giật mình, một lúc sau mới hiểu Chu Thịnh vừa nói chuyện gì. Cô cúi đầu, thấp giọng nói: “Vâng. Em biết rồi. Đến lúc đó anh nhớ nhắc em.”
 
“Ừm. Đừng buồn. Chuyện điều tra cũng có ít manh mối rồi nhưng mà không nhiều, chưa nói trước được.”
 
Bắc Bắc nhỏ giọng nói: “Không sao. Có thể điều tra là may mắn rồi, nếu như không thể thì xem như tùy duyên vậy.”
 
Chu Thịnh xoa đầu cô, khẽ cười nói: “Nghĩ như vậy là tốt. Anh đi đây, đừng uống say nữa nhé.”
 
Bắc Bắc thè lưỡi, dí dỏm nói: “Em đâu uống rượu.”
 
Chu Thịnh giữ lấy gáy của cô, không nhịn được mà hôn nhiều hơn. Vuốt ve khuôn mặt cô, giọng nói khàn khàn của Chu Thịnh vang lên bên tai Bắc Bắc: “Phải đi thật rồi.”
 
“Vâng.” Bắc Bắc dở khóc dở cười nhìn anh. Cho đến khi Chu Thịnh đi ra khỏi toilet, cô mới ra sau, một trước một sau, đại khái hơn kém nhau hai phút. 
 
Vừa từ đó ra ngoài, Bắc Bắc liền nhìn thấy Chu Thịnh và đạo diễn đang chào tạm biệt, còn trò chuyện. 
 
Lúc này, Lê Mẫn lặng lẽ ngồi ở bên, nhìn Chu Thịnh, rồi nhìn vẻ mặt của Bắc Bắc. Trong mắt hiện lên một sự kinh ngạc. 
 
Đột nhiên, một giọng nói kéo suy nghĩ của cô lại: “Ê.”
 
Đạo diễn Tống cười haha, chỉ vào Chu Thịnh đứng kế bên nói: “Tổng giám đốc Chu gọi cô đó.”
 
Lê Mẫn giậm chân, đứng dậy nhìn Chu Thịnh: “Tạm biệt tổng giám đốc Chu.”
 

Chu Thịnh trầm ngâm một lúc, rồi nhìn Lê Mẫn: “Biên kịch rất giỏi. Tôi đã đọc kịch bản, cảm giác rất thực tế.”
 
Sắc mặt Lê Mẫn cứng đơ, còn chưa kịp phản ứng lại thì Chu Thịnh nói tiếp: “Tôi đi trước. Lần sau có cơ hội sẽ đến.” Anh nhìn về phía đạo diễn: “Khi nào bộ phim này của đạo diễn Tống phát sóng, nhớ thông báo cho tôi một tiếng.”
 
Đạo diễn Tống cười, cả mặt đều nhăn lại: “Được được. Tổng giám đốc Chu yên tâm, đến lúc đó còn phải dựa vào anh tuyên truyền nhiều nhiều.”
 
“Ok.”
 

 
Sau khi Chu Thịnh đi, đoàn làm phim lại một lần nữa khôi phục lịch trình làm việc bình thường. 
 
Diễn viên thì tập diễn thử, những nhân viên khác trong đoàn thì chuẩn bị lại trường quay, mọi người đều cố gắng tiếp tục công việc. 
 
Giai đoạn đầu của bộ phim này quay mặc dù thuận lợi nhưng cũng mệt mỏi. Tinh thần của Bắc Bắc mỗi ngày đều ở trạng thái căng thẳng. Sợ bản thân mình diễn không tròn vai, cũng sợ bản thân không giữ vững được màu sắc vai diễn. 
 
Vì vậy, trên cơ bản mỗi ngày cô ngoại trừ học thuộc kịch bản ra thì là thảo luận chung với biên kịch. 
 
Điều khiến Bắc Bắc cảm thấy kỳ lạ là khi biên kịch nói chuyện với cô, có lúc còn mỉm cười, nhưng khi nói chuyện với Liễu Nguyên thì hoàn toàn không cười. Nói tóm lại, cả người vô cùng lãnh đạm. 
 
Có khi Liễu Nguyên còn âm thầm tìm Bắc Bắc than thở, nói biên kịch có phải không thích anh, sao mà mỗi lần đến gặp mặt mũi đều đen xì. 
 
Bắc Bắc quan sát biên kịch mấy ngày, phát hiện sự thật không phải như vậy. Biên kịch hình như chẳng thân thiết với bất kỳ ai. . . . . . . . trừ . . . . . . . cô. Bắc Bắc không biết có phải mình lại tự luyến hay không, tóm lại, cô cảm giác vẻ mặt biên kịch nhìn mình hơi sai sai. 
 
Hôm nay, giữa trưa, sau khi Bắc Bắc ăn cơm xong, chuẩn bị cùng biên kịch thảo luận phân cảnh buổi chiều. Cảnh buổi chiều là cảnh tình cảm của nữ chính thay đổi nhanh nhất, cũng là cảnh hai người chính thức bên nhau. Cô cảm thấy bản thân ngẫm không ra tâm sự của nữ chính lúc này là như thế nào, cho nên đành phải đi tìm biên kịch thảo luận, hoặc là không dựa theo kịch bản mà biểu đạt tình cảm của bản thân. 
 
Hai người thảo luận khá lâu, cũng xem như đưa ra được một kết quả. Mặc dù cách nhìn không giống nhau nhưng mà những điều mong muốn phơi bày ra cũng giống nhau. 
 
Sau khi Bắc Bắc nghe xong, không thể không khâm phục biên kịch: “Chị Mẫn, chị giỏi quá đi. Chỗ này em đã đọc đi đọc lại rồi nhưng cũng không nhìn ra cuối cùng là Lộ Tình đang nghĩ cái gì. Chị vừa nói thì em hiểu ra ngay.”
 
Lê Mẫn cười nhìn cô: “Ừm. Chỗ thay đổi này quả thật hơi đột ngột. Sau khi em nói thì chị đã sửa lại, cảm thấy như vậy cũng ổn.”
 
“Ổn ổn.” Bắc Bắc gật đầu: “Như vậy rất hay.”
 
Hai người nói chuyện, không biết từ khi nào lại nói đến chuyện riêng tư. 
 
Lê Mẫn nhìn Bắc Bắc, ngẫm nghĩ một lát rồi cẩn thận, dè dặt hỏi: “Bắc Bắc, có thể hỏi em một chuyện cá nhân không?”
 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.