Chồng tôi có rất nhiều tiền

Chương 9


Đọc truyện Chồng tôi có rất nhiều tiền – Chương 9:

Chương 9: Chín đồng tiền
 
Không khí trong phòng khách cứ như thể bị đông cứng lại vậy.
 
Mặt Đồng Bắc Bắc trở nên đơ ra, còn Chu Thịnh càng miễn bàn, anh hoàn toàn không ngờ người nhà sẽ nhanh chóng “bán” mình như vậy.

 
Mà đương sự dường như hoàn toàn không biết những lời này bất thường ở đâu, kéo tay Đồng Bắc Bắc tiếp tục trò chuyện, mà Đồng Bắc Bắc quay cuồng trong mơ hồ. Cái gì mà Chu Thịnh năn nỉ bà nội cho cưới cô???
 
Trong kí ức có thể nhớ lại của Đồng Bắc Bắc, cô không hề quen biết Chu Thịnh, nói tên thì cô biết, dù sao thì hotsearch có tên anh có rất nhiều, người trong giới cũng hay nhắc đến, nhưng về việc tư, Đồng Bắc Bắc dám chắc chắn mình không quen biết Chu Thịnh.
 
Ngồi trong phòng khách một hồi, tán gẫu ít chuyện, ăn trưa xong, Đồng Bắc Bắc liền bị mẹ của Chu Thịnh – Chu phu nhân đuổi cô và Chu Thịnh lên phòng anh, bà còn cười vui mừng nhìn cô một cái.
 
Cho dù có ngốc, Đồng Bắc Bắc cũng biết ẩn ý của mẹ Chu.
 
Cô hơi cúi đầu, chóp tai đỏ lên vì ánh mắt trêu đùa của mẹ Chu. Lúc này, Chu Thịnh vẫn chưa hồi phục tinh thần từ chuyện vừa rồi, chỉ có thể ngoan ngoãn ngây ngốc nắm tay Đồng Bắc Bắc đi ra ngoài phòng khách, phòng của anh không ở bên này.
 
Vừa ra khỏi phòng khách trước mắt bao người, Chu Thịnh liền bỏ tay cô xuống, ho hai tiếng, giọng vô cùng bình tĩnh: “Đi thôi.”
 
Đồng Bắc Bắc: “…Ừ.”
 

Hai người đi theo thứ tự một trước một sau, nơi Chu Thịnh ở đằng sau phòng khách, phải đi qua một dãy hành lang rất dài, hai người không đi quá gần nhau, càng không có hành động thân mật thái quá, nhưng thoạt trông vẫn làm người ta cảm thấy xứng đôi.
 
Vừa vào trong phòng, Chu Thịnh ngước mắt nhìn lướt phòng mình, ho khụ khụ hai tiếng liên tiếp, rồi quay đầu nhìn Đồng Bắc Bắc: “Cô Đồng này.”

 
“Hả?” Đồng Bắc Bắc ngước mắt, ngỡ ngàng nhìn anh: “Có chuyện gì?”
 
Chu Thịnh quay mặt đi, ánh mắt mơ màng nhìn sang chỗ khác: “Lời bà nội tôi nói vừa nãy… em còn nhớ rõ không?”
 
“Nói gì cơ?” Bà nội và mẹ anh nói với cô quá nhiều điều, sao cô nhớ hết được chứ?
 
Chu Thịnh mím môi, vẻ mặt hơi mất tự nhiên: “Ngay câu đầu ấy.”
 
Mắt Đồng Bắc Bắc lóe lên một tia sáng khác thường, biết ngay Chu Thịnh đang ám chỉ điều gì, cô nhìn vẻ mặt kì quặc của anh, kết hợp với cái cổ đang ửng lên, cố nhịn cười, cô cố ý nói: “Ồ, bà nội Chu bảo là anh đòi bà…”
 
Câu kế tiếp còn chưa nói xong, Chu Thịnh đã vội vã ngắt lời: “Bà nội tôi nói thế chỉ là nể mặt em thôi, còn em thực ra là do nhà họ Đồng vì tiền…”
 
Nói đến một nửa, Chu Thịnh nói không nên lời.
 
Lúc này sắc mặt Đồng Bắc Bắc cũng thay đổi, trở nên vô cùng khó coi.
 
Chu Thịnh thấy thế, thầm mắng mình trong lòng một câu, rồi vòng sang đề tài khác: “Em mệt không, nghỉ ngơi đi, chỗ này của tôi chỉ có một phòng thôi, em vào phòng tôi nghỉ ngơi một chút.”
 
“Không có gì.” Vẻ mặt Bắc Bắc trở nên hơi nặng nề, “Tôi không mệt, tôi ngồi ở phòng khách này là được rồi.”
 
Miệng Chu Thịnh giật giật, định khuyên cô nhưng lời nói ra đến miệng lại bị nuốt về. Thay vào đó, anh nói một câu khác: “Vậy được rồi, tôi đi nghỉ ngơi một lúc.”
 
“Ừ.”
 

Nhìn Chu Thịnh vào phòng, Đồng Bắc Bắc ngồi phịch xuống sofa.
 
Tuy rằng biết bản thân bị nhà họ Đồng “bán cho nhà họ Chu”, nhưng khi chính tai nghe thấy Chu Thịnh nói ra, cô vẫn thấy nhục nhã, Đồng Bắc Bắc nghĩ, chắc hẳn đó là cảm xúc còn tồn tại của nguyên chủ.
 
Nhìn quanh một vòng, Đồng Bắc Bắc liền cúi đầu nghịch điện thoại, tuy trong máy cũng chẳng có gì, nhưng cũng coi như giúp mình đỡ nhàm chán.
 
Đồng Bắc Bắc mải để ý điện thoại, hoàn toàn không chú ý tới cửa phòng ở bên cạnh lặng lẽ mở ra, đằng sau cửa, có người đứng đó lén lút nhìn cô chằm chằm.
 
*
 
Thời gian thoáng cái đã qua, Chu Thịnh và Bắc Bắc đăng ký kết hôn một cách thuận lợi.
 
Còn về phần đám cưới, nhà họ Chu đã đồng ý tạm chưa tổ chức đám cưới, việc này toàn bộ đều là do Chu Thịnh đề nghị, còn cụ thể thế nào thì Đồng Bắc Bắc không biết, cô chỉ biết nhà họ Chu đối xử với mình khá tốt.
 
Đến Tết, cô về nhà họ Đồng một chuyến, người nhà họ Đồng đã không còn kiên nhẫn để đối xử với đứa con gái đã gả ra ngoài như cô, nhưng Chu Thịnh thì rất đặc biệt, dù sao người ta cũng là ông chủ lớn, còn Bắc Bắc, cô hoàn toàn bị phớt lờ.
 
Nếu không nhờ Chu Thịnh thi thoảng nhắc tới tên khi nói chuyện, cô nghĩ chắc chẳng có ai còn nhớ cô đang ngồi trong phòng khách.
 
Tết ở lại nhà họ Chu mấy ngày, sau đó hai người liền về căn hộ ở trung tâm thành phố ban đầu cô dọn đến. Chỗ ở khá tiện cho Chu Thịnh đi làm, Bắc Bắc cũng đã quen với ngôi nhà này.
 
Cô rất biết ơn Chu Thịnh, dù thế nào thì những việc mà anh làm cho cô trong mấy ngày nay, cô đều thấy cả.
 
Song, cô vẫn không hiểu tại sao anh lại đối xử với mình đặc biệt như thế.

 
Cô rất muốn hỏi thẳng, nhưng vừa mở miệng Chu Thịnh đã đánh trống lảng, thậm chí anh còn tự động tránh né, sau khi nhắc đến hai lần, cô đành phải bỏ qua.
 
Thoáng chốc, Bắc Bắc ở đây cũng đã hơn một tháng, cô nhẩm tính thời gian, hình như cũng sắp đến ngày khai giảng rồi.
 
Nguyên chủ Đồng Bắc Bắc theo học vẽ tranh, nhưng cô…. lại chẳng có tí năng khiếu nào về hội họa, tuy nhiên, nhờ kí ức của nguyên chủ vẫn còn nên đến trường cũng không có gì đáng lo ngại.
 
Ngày hôm đó, Chu Thịnh vừa tan tầm về nhà, Bắc Bắc đã gọi anh lại.
 
“Chu Thịnh.”
 
“Ừ?” Chu Thịnh quay đầu nhìn cô: “Sao thế?”
 
“Tôi sắp khai giảng rồi.”
 
Nghe vậy, Chu Thịnh hơi giật mình, “Bao giờ thế?”
 
“Ngày kia.”
 
Chu Thịnh nhẩm tính thời gian, thấp giọng hỏi: “Hôm ấy có lẽ tôi không đưa em đến trường được.” Anh đã đặt vé máy bay chuyến tối mai, đúng lúc phải xuất ngoại công tác. Đây là hành trình đã được sắp đặt từ trước, Chu Thịnh muốn thay đổi cũng không làm gì được.
 
“Không cần không cần.” Bắc Bắc vội vàng từ chối, cô còn ước gì Chu Thịnh không đưa mình đến ấy chứ.
 
Chu Thịnh nhíu mày, nhìn hành động khẩn thiết của cô, bình tĩnh liếc cô một cái: “Em không thích tôi đưa đến trường thế cơ à?”
 
Đồng Bắc Bắc: “…” Qua mấy ngày ở chung với Chu Thịnh, cô gần như đã nắm rõ tính cách thật sự của người này, bèn trả lời: “Đâu có đâu có, tôi không có ý gì hết, chỉ là tôi thấy anh quá bận, không nỡ trì hoãn anh, dù sao khai giảng cũng không phải chuyện to tát gì.”
 
Nghe vậy, mắt anh ngậm ý cười, nhìn gương mặt sinh động của cô, lại thấy hơi buồn cười.

 
“Em sợ tôi lắm à?”
 
Đồng Bắc Bắc: “Có sợ đâu.”
 
Chu Thịnh ừ một tiếng, thấp giọng nói: “Đã không sợ thì giải thích làm gì?”
 
Bắc Bắc: “…”
 
Cô nghẹn không nói ra lời.
 
Chu Thịnh nhịn cười, tiếp tục thong dong nói: “Đến hôm đó sẽ sắp xếp tài xế đưa em đi học, mai có cần đi mua đồ dùng chuẩn bị cho khai giảng không?”
 
Cô hơi giật mình, kinh ngạc nhìn Chu Thịnh, đáy lòng hơi cảm động. Lúc trước, trong trí nhớ của Đồng Bắc Bắc, không một ai trong nhà họ Đồng nhắc đến việc đưa cô tới trường, càng không ai hỏi han có cần đi mua đồ dùng cần thiết hay không.
 
Cho dù thi thoảng có thì cũng chỉ có nữ giúp việc trong nhà nhắc đến, Đồng Bắc Bắc tìm tài xế trong nhà đưa đi. Những người còn lại đều không biết một tí gì, kể cả thời gian khai giảng, thời gian nghỉ lễ ở trường của cô.
 
Không thể không nói, có đôi lúc lời nói của Chu Thịnh làm Đồng Bắc Bắc thổn thức.
 
Cô ngẩn ra một hồi lâu mới hồi thần trong tiếng nói của Chu Thịnh, rũ mắt, Đồng Bắc Bắc nhìn mặt sàn dưới đất, khẽ nói: “Không cần đi.”
 
Chu Thịnh nhìn cô: “Ngày mai tôi đi mua đồ đạc cùng em, ngày kia sẽ bảo tài xế đưa em đi học.” Dừng một chút, Chu Thịnh nhắc nhở: “Đừng từ chối, nói thế nào thì em cũng là vợ tôi.”
 
Dẫu rằng chỉ là hữu danh vô thực (*).
 
(*) có tiếng không có miếng.

 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.