Chồng Của Tôi Rất Nhiều Tiền

Chương 115


Bạn đang đọc Chồng Của Tôi Rất Nhiều Tiền – Chương 115


Chương 115: Một trăm mười lăm đồng tiền
 
Hội trường lặng ngắt.
 
Bắc Bắc ngớ người, cô kinh ngạc nhìn micro trước mặt, hoàn toàn không phản ứng kịp đã có chuyện gì xảy ra.
 
Đạo diễn đứng và nhân viên công tác khác đang đứng trên bục cũng im lặng, ánh nhìn của mọi người đổ dồn về phía Bắc Bắc và Triệu Manh Manh.
 
Câu nói kia của Manh Manh đã truyền ra ngoài một cách rõ ràng, hầu như những người có mặt ở hiện trường đều nghe thấy.

Cho dù không nghe rõ, cũng có người nhắc lại.
 
Triệu Manh Manh cả kinh, chị quên béng mình vừa nói gì, nếu không có microphone thì không sao, nhưng đã có microphone mà giọng còn không nhỏ…!vậy gần như xong phim rồi.
 
Phóng viên hiện trường ngẩn ra trong chớp mắt, nhanh chóng hoàn hồn phỏng vấn: “Manh Manh cô vừa nói ai là vợ ai cơ?”
 
“Manh Manh cô vừa nói gì đó? Là về Bắc Bắc ư?”
 
“Manh Manh, câu vừa rồi của cô có ý gì thế? Có thể giải thích một chút không?”
 
“Bắc Bắc, vợ mà Manh Manh vừa nói là chỉ cô? Theo chúng tôi biết cô vẫn chưa có bạn trai đúng chứ? Có thể giải thích một chút không?”
 
Trong nháy mắt, tất cả phóng viên đều vồ vập lao tới chỗ Bắc Bắc và Triệu Manh Manh, càng ngày càng nhiều.

Hiện trường hơi mất kiểm soát, dù là Mã Viễn đang đứng trên bục cũng ngơ ngác toàn tập.
 
Sau khi tỉnh lại, ông ra hiệu cho bảo vệ giúp đỡ hai nữ diễn viên.

Nhưng ngặt nỗi hiện giờ, phóng viên liều mình lấy tin tức, cố sức chen lách về phía Bắc Bắc.
 
Hòng để hai người chấp nhận phỏng vấn.
 
Bắc Bắc cau mày nhìn, đăm chiêu rồi rút microphone khỏi tay một phóng viên, đứng lên khỏi vị trí, nhìn mọi người một lượt: “Mọi người im lặng một chút.

Muốn hỏi gì, tôi có thể trả lời, mong các vị đừng chen nữa.”
 
Cô nhìn Mã Viễn nói: “Hôm nay là buổi tuyên truyền phim, mong mọi người hoàn thành công tác cơ bản nhất, còn vấn đề vừa rồi, sau khi tuyên truyền xong, tôi sẽ trả lời sau.”
 
Mã Viễn cũng nhanh chóng tiếp lời: “Đúng vậy, hôm nay chỉ hỏi về phim thôi.

Cho dù các anh kích động thì Bắc Bắc cũng không thể trả lời vấn đề vừa rồi, mong mọi người hãy bình tĩnh.”
 
Phóng viên vẫn muốn hỏi, nhưng Bắc Bắc đã đứng ra khỏi trạm.
 

Cô nhanh chóng nghĩ ngợi, nói thẳng: Hiện giờ chỉ trả lời vấn đề về phim, nếu mọi người thật sự muốn biết chuyện khác, có thể hỏi sau khi hết phim.

Tôi chắc chắn sẽ trả lời, mong mọi người bình tĩnh.”
 
Lê Tiêu cũng tỏ động thái, trấn an cảm xúc của nhân viên hiện trường.
 
Nói thật, trong tình huống thế này thì rất khó để kéo sự chú ý về bộ phim.

Mọi người tò mò tới cực điểm về lời nói vừa bật thốt từ miệng Triệu Manh Manh.
 
Cũng may qua một lúc, hiện trường đã được khống chế.

Các phóng viên có đạo đức nghề nghiệp cũng đồng loạt tập trung vào phim.

Sau khi phỏng vấn phim, mọi người liền cùng nhau xem phim.

Trong việc tuyên truyền, đây là việc quan trọng nhất.
 
Phim của Mã Viễn lúc nào cũng được chăm chút kỹ vậy nên chỉ một lúc, những người rục rịch vì drama cũng bị tình tiết phim lôi cuốn thu hút sự chú ý.

Phim điện ảnh chiếu liên tục hai tiếng, trầm bổng nhấp nhô làm khán giả hiện trường tim đập thình thịch.

Phim của Mã Viễn thường được đánh giá cao, hơn nữa còn có Lê Tiêu và Triệu Manh Manh trợ trận.

Ban đầu ánh mắt mọi người đều chỉ nhìn hai nhân vật chính, nhưng đến phần sau, mọi người ngạc nhiên phát hiện, thật ra Bắc Bắc diễn rất tròn vai.

Cô không đoạt chủ, vừa đúng phát huy tác dụng của mình, diễn tròn phần vai của mình trước mặt mọi người.
 
Hai giờ trôi qua rất nhanh, mọi người đều bị cuốn vào, mãi đến khi kết thúc, mọi người còn chưa thoát được phim.
 
Nhưng phim kết thúc là kết thúc, lúc phim còn đang chiếu, Trần Tĩnh đã nhanh chóng liên hệ với Bắc Bắc để bàn về biện pháp giải quyết.

Vốn Trần Tĩnh nghĩ thật ra có thể nói hai người đang thảo luận về phim hoặc kịch bản, Triệu Manh Manh bắt chước nhân vật trong phim nói chuyện, nên mới nói như thế.
 
Nhưng Bắc Bắc có cái nhìn khác.

Lúc trước cô vẫn luôn không đồng ý công khai quan hệ với Chu Thịnh, đó là vì vừa vào giới, lòng tự trọng cao, cô không muốn người khác coi khinh vì là vợ Chu Thịnh, cảm thấy cho dù mình có được vai nào cũng đều nhờ anh.
 
Nhưng giờ nghĩ lại, Bắc Bắc thấy không hề gì.
 
Cô và Chu Thịnh tình cảm ổn định, hơn nữa cô cũng không để ý lời nói của người khác lắm.

Cô có năng lực, cho dù là vợ Chu Thịnh, Chu Thịnh có thể cho cô tài nguyên siêu tốt, nhưng nếu cô phát huy tài nguyên đó đến cực hạn, diễn trọn vai từng bộ phim truyền hình, từng bộ điện ảnh thì có khác gì nhau.
 

Cô ngẫm nghĩ rồi quyết định công khai tình cảm, song cô chỉ chuẩn bị công khai việc mình đã kết hôn, còn đối tượng là ai, cô cảm thấy nên cho mọi người đoán già đoán non thì tốt hơn.
 
Chung quy cũng không thể để phóng viên moi tin hot dễ dàng như vậy được, nhỉ?
 
*
 
Bộ phim kết thúc, khán giả rời đi.
 
Phóng viên và toàn bộ nhân viên vẫn ở lại, phóng viên vốn cần phỏng vấn về nhân vật trong phim, kiểu nhận xét sau khi xem.

Nhưng giờ, không ai chú ý tới Lê Tiêu và Triệu Manh Manh nữa, họ dồn toàn bộ sự chú ý lên người Bắc Bắc.

Gần như phim vừa hết liền chuyển microphone và camera về phía cô.
 
Đèn trong phòng chiếu sáng lên, hơi lóa mắt.
 
Phóng viên chen lấn tiến lên nhìn Bắc Bắc.
 
Bắc Bắc bất đắc dĩ cười cười: “Thế này là thế nào đây? Tôi cũng đâu chạy trốn.”
 
Có phóng viên nói đùa: “Vậy thì chưa chắc, chúng tôi chỉ lo xa thôi ấy mà.”
 
Bắc Bắc: “.

.

.”
 
Triệu Manh Manh ở một bên nghẹn cười: “Sao các anh không đến hỏi tôi chứ, câu đó là tôi nói mà.”
 
Phóng viên: “Nhưng lời đó là cô nói với Bắc Bắc, hỏi cô cũng vô ích.” Chủ yếu là Triệu Manh Manh là một tay già đời, cô có thể qua loa ngắt lời phóng viên, nhưng Bắc Bắc thì khác.

Cô ít nhận phỏng vấn, phóng viên đương nhiên sẽ lại cảm thấy Bắc Bắc dễ bị “bắt chẹt” hơn, nhưng sau năm phút, phóng viên nhận ra mình sai rồi, hơn nữa còn sai 1000 lần.
 
Phóng viên: “Bắc Bắc có thể giải thích câu nói vừa rồi được không, ý của Manh Manh là cô đã kết hôn rồi à?”
 
Bắc Bắc giật thót, nhíu mày cười cười: “Sao anh lại nói là đã kết hôn? Không phải Manh Manh nói là vợ của người khác ư?”
 
Phóng viên ho nhẹ: “Vậy cô nói xem Manh Manh có ý gì?”
 
Bắc Bắc nhướng mày: “Manh Manh đang đùa tôi thôi ấy mà.”

 
Phóng viên: “…”
 
Qua một lúc, một phóng viên khác đặt câu hỏi: “Giờ Bắc Bắc đã có ai trong lòng chưa?”
 
Bắc Bắc nghĩ nghĩ, nở nụ cười: “Có.”
 
Cô ngập ngừng một chút, nhìn vào camera nói: “Phỏng đoán vừa rồi cũng đúng thật, tôi đã kết hôn.”
 
Toàn trường ồ lên, phóng viên cũng sợ ngây người, đều lấy làm ngạc nhiên với câu trả lời thành thật đó.

Tuy phóng viên nhất quyết truy hỏi đến cùng, nhưng cũng không phải không có cách xử lý khác.
 
Bắc Bắc công khai thừa nhận như vậy khiến tất cả mọi người đều bất ngờ.
 
Cũng may phản ứng của phóng viên rất tốt, hỏi vội: “Vậy làm phiền Bắc Bắc tiết lộ đối tượng kết hôn của cô là ai? Cô kết hôn lúc nào? Vì sao cô đồng ý công khai vào lúc này?”
 
Bắc Bắc nhíu mày: “Đối tượng kết hôn à?”
 
“Đúng.”
 
Cô cười: “Muốn biết lắm hả?”
 
Mọi người gật đầu, đùa gì vậy, đương nhiên muốn biết rồi.
 
Bắc Bắc nhoẻn miệng cười: “Các anh đoán xem.”
 
Phóng viên: “…!Là người trong giới ư? Trước kia đã từng hợp tác với cô?” Không biết vì sao, phóng viên đột nhiên nhìn sang phía Lê Tiêu.
 
Bắc Bắc ngơ ngác hắng giọng: “Không phải, vậy nên tôi không muốn lôi anh ấy vào cuộc phỏng vấn này.”
 
“Vậy khi nào thì hai người kết hôn?”
 
“Không thể nói thời gian cụ thể nhưng mà chúng tôi kết hôn sau khi đến độ tuổi theo đúng quy định pháp luật.”
 
Phóng viên: “…”
 
Một phóng viên khác truy vấn: “Bắc Bắc có thể tiết lộ cô đã quen chồng mình thế nào không? Vì sao cô còn trẻ nhưng lại quyết định kết hôn sớm?”
 
Một đống câu hỏi gây áp lực khiến Bắc Bắc sắp không thở nổi.
 
Cô ngẫm nghĩ một lát, dịu dàng nói: “Đã quen lâu rồi, chúng tôi cũng coi như có duyên phận khó nói, còn lý do khiến tôi kết hôn sớm.” Cô cười cười: “Đương nhiên là vì thích rồi.”
 
Nhìn camera, Bắc Bắc nghiêm túc nói: “Dường như tôi chưa bao giờ nói với chồng những lời này.

Trong hai chúng tôi thì lúc nào cũng là anh ấy phải nhường nhịn.

Tôi không muốn công khai tình cảm, không muốn nói cho mọi người chuyện tôi đã kết hôn, tuy anh ấy không vui lắm, nhưng vẫn theo ý tôi.

Tình cảm lúc trước của chúng tôi cũng thế, chắc đến giờ anh ấy vẫn cho rằng, tôi chỉ hơi thích anh ấy thôi.”
 

Bắc Bắc nhoẻn miệng cười, dịu dàng nói: “Nhưng không phải vậy, tôi rất yêu chồng mình.

Tuy lúc đầu chỉ hơi mến thôi, nhưng chúng tôi đã cưới nhau lâu như vậy, tôi rất rõ ràng tình cảm mình dành cho chồng.

Tôi yêu chồng tôi, nên mới đồng ý chung sống với anh ấy.

Còn cái khác thì đừng nói, hôm nay tôi cũng nhân cơ hội này gửi lời xin lỗi với những người hâm mộ tôi.

Lúc trước giữ kín cũng chỉ vì bản thân cứng miệng mà thôi, còn vì sao lại nói vậy, tôi tin không lâu sau mọi người sẽ nhận ra thôi.
 
Cô chưa bao giờ bày tỏ nhiều với Chu Thịnh.
 
Ngay cả chữ yêu, dường như Bắc Bắc cũng chưa bao giờ nói với anh.

Cho dù có, cũng là do bị Chu Thịnh chọc ghẹo lúc trên giường, không nói trong trường hợp nghiêm túc.
 
Người duy nhất Bắc Bắc cảm thấy có lỗi là fan của mình, những người mà cô rất không muốn phụ lòng.
 
“Xin lỗi vì giấu gạt mọi người mãi.

Trước kia mọi người hỏi tôi có bạn trai hay không, thì câu trả lời đó là thật, tôi không có bạn trai, nhưng có một ông chồng.” Cô cười cười, nhìn camera: “Không biết nên nói gì nữa, nói chung lừa mọi người là lỗi của tôi, cảm ơn mọi người đã thích tôi.

Cảm ơn.”
 
Sau đó, phóng viên còn muốn đào được nhiều tin tức hơn nhưng Trần Tĩnh và nhân viên công tác khác đã tiến lên cản lại.
 
Bắc Bắc trở lại hậu trường mới cảm thấy thoải mái một chút.
 
Lê Tiêu cũng về tới hậu trường, Manh Manh xin lỗi Bắc Bắc: “Có lỗi quá, chị không cố ý đâu.”
 
Bắc Bắc lắc đầu, bật cười nhìn chị ấy: “Không sao đâu, sớm hay muộn cũng phải công khai ấy mà.”
 
Chẳng qua làm cô hơi giật mình chưa kịp chuẩn bị thôi, câu trả lời chưa được mượt mà lắm.

Cô chỉ mong đừng manh động quá lớn là được.
 
Lê Tiêu đứng cạnh, nhìn Bắc Bắc thật lâu mới hỏi: “Chồng em là Chu Thịnh?”
 
Bắc Bắc hơi giật mình, ngạc nhiên nhìn anh ta.

Thật ra không phải Lê Tiêu không tỏ ra có ý với cô, nhưng Bắc Bắc phát hiện ra liền tránh né, sau hai người cũng không gặp mặt nhiều, thi thoảng Lê Tiêu sẽ gửi cho cô đôi tin nhắn, Bắc Bắc cũng không trả lời.

Dần dần, chắc Lê Tiêu cũng đoán ra ý của cô, hai người không còn liên hệ nữa.
 
Tới giờ lại phải tuyên truyền mới xem  như gặp mặt sau ngày xa cách.

Những ngày tuyên truyền trước Bắc Bắc cũng không một mình nói nhiều với Lê Tiêu, gần như đều chỉ tương tác khi còn trên bục, nhưng giờ…!Lê Tiêu lại chủ động hỏi cô.
 
Cô ngập ngừng, gật đầu nghiêm túc nói: “Đúng vậy, chồng em là Chu Thịnh.”
 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.