Chồng Của Tôi Rất Nhiều Tiền

Chương 114


Bạn đang đọc Chồng Của Tôi Rất Nhiều Tiền – Chương 114


Chương 114: Một trăm mười bốn đồng tiền
 
Sau khi xác nhận thân phận, Tần Tuấn gọi điện cho Bắc Bắc, nói sơ lược về việc của Lê Miên và mong cô có rảnh thì tới thăm bà.
 
Tuy giờ Lê Miên trở nên như thế, nói chuyện cũng gặp khó khăn, nhưng vẫn rất thích cô con gái mãi mới có được.

Tình cảm máu mủ ruột thịt không thể cắt bỏ ấy dường như trời sinh ra đã vậy.
 
Bắc Bắc đều đồng ý: “Được, không sao, mai cháu lại tới.”
 
Tần Tuấn gật đầu: “Mai chú phải đến công ty một chuyến, lúc đến thì con gọi cho Lê Mẫn nhé.”
 
“Vâng.”
 
Tắt máy, Bắc Bắc gọi điện thoại cho Trần Tĩnh, dặn chị không nhận nhiều việc cho mình.

Cô không tả được cảm giác của mình thế nào, tóm lại, trước mắt Bắc Bắc chỉ muốn ở chung với Lê Miên nhiều hơn.

Tuy rằng tình cảm có thể không thân, nhưng cô vẫn muốn đến thăm bà.

Nhiều năm chưa làm tròn chữ hiếu là do không biết mẹ ở đâu, nhưng giờ đã biết, Bắc Bắc cảm thấy mình nên làm gì đó.
 
Trần Tĩnh cũng coi như biết được đôi chút về chuyện của Bắc Bắc, vậy nên cô vừa nói Trần Tĩnh đã đồng ý, nhưng những công việc đã sắp xếp từ trước thì không bỏ được.
 
“Phim sắp được công chiếu rồi.”
 
Bắc Bắc giật mình, hơi ngạc nhiên: “Đến lúc phải đi tuyên truyền ạ?”
 
Trần Tĩnh gật đầu: “Ừ, Mã Viễn nói muốn dẫn em cùng đi tuyên truyền.

Vai của em rất quan trọng, hơn nữa chủ yếu là em có thể xuất hiện trước công chúng, em thấy thế nào?”
 
Bắc Bắc suy nghĩ giây lát: “Vâng, đến lúc xếp lịch thì chị nhắc em nhé.”
 
Trần Tĩnh ừ một tiếng: “Không thành vấn đề, sắp tới chị sẽ không xếp việc mới cho em nữa.”
 
“Vâng.”
 
Bàn với Trần Tĩnh xong, Bắc Bắc trở nên rảnh rỗi hẳn.
 
Hằng ngày cô đều tới nhà họ Lê thăm Lê Miên.

Thật ra Bắc Bắc cũng không phải làm gì, chỉ ngồi với bà, im lặng, thi thoảng nói một hai câu, kể về tình huống dạo gần đây của mình, cùng xem TV với Lê Miên.

Bắc Bắc xem, còn bà thì nghe.

 
Sau thời gian đó, Lê Miên chậm rãi tiếp nhận Bắc Bắc, ít nhất thi thoảng sẽ nói thêm hai câu với cô, có lúc Chu Thịnh tới, Lê Miên cũng không tỏ vẻ quá kháng cự.
 
Thời gian trôi nhanh như thoi đưa, mọi người trong nhà họ Lê đều chấp nhận Bắc Bắc.

Còn nhà họ Đồng, đến khi Bắc Bắc hay tin, mọi thứ đã không thể thay đổi được nữa.
 
Án phạt của ông Đồng là ở tù chung thân.

Cô không biết nhà họ Lê đã giở thủ đoạn gì, theo lời Chu Thịnh, sau khi thu thập được toàn bộ chứng cứ, nhà họ Lê nộp đơn báo án ngay lập tức.
 
Vụ án được thẩm tra nhanh hơn bất cứ vụ án nào khác, ngay hôm sau, ông Đồng liền bị dẫn vào cục cảnh sát.

Mọi người thăm hỏi cũng vô ích, còn ông Đồng đại khái cũng biết mình đã vô vọng, từ chối gặp luật sư, sau đó, ông ta nhận toàn bộ tội lỗi của mình.
 
Quyết định ở tù chung thân cũng theo đó mà được phán quyết.
 
Khi Bắc Bắc nghe tin, cô đang ngồi xem TV với Lê Miên.

Nghe vậy, cô ngẩn ra một lát rồi ồ một tiếng: “Em biết rồi.”
 
Chu Thịnh ngập ngừng một chút, giọng anh vang lên ở đầu bên kia: “Bọn họ tìm em.”
 
“Ai cơ?”
 
“Đám Đồng Xuân.”
 
Bắc Bắc hừ một tiếng: “Chu Thịnh, em không muốn gặp họ.”
 
Chu Thịnh đã hiểu: “Em không muốn gặp thì thôi.

Anh cũng đã thu mua xong công ty nhà họ rồi.”
 
Bắc Bắc mím môi, cúi đầu đáp: “Vâng, em biết rồi.”
 
Tắt máy, Lê Miên quay sang nhìn Bắc Bắc, đại khái chắc muốn biết nội dung cú điện thoại vừa rồi.
 
Bắc Bắc nghĩ nghĩ, nhìn Lê Miên hỏi: “Cô muốn ra ngoài phơi nắng không?”
 
Lê Miên lắc đầu, không nói chuyện.
 
Bắc Bắc im lặng một chút, khẽ giải thích: “Ra ngoài phơi nắng có thể làm sức khỏe cô tốt nhanh hơn, hay là chúng ta ra ngoài một chút nhé? Ở đây không có người xấu, cháu cũng sẽ luôn luôn ở bên cô, Tần Tuấn cũng thế.

Đây là nhà họ Lê, mọi người đều ở đây mà.”
 
Bắc Bắc cố gắng để giọng mình nhẹ nhàng ấm áp nhất có thể để trấn an cảm xúc của Lê Miên.

 
Cô rất muốn dẫn Lê Miên đi ra ngoài một chuyến.

Bắc Bắc sợ bà bị bệnh sau khi ở trong phòng quá lâu, vì thoạt trông bà rất không bình thường, mặt quá trắng, hơi dọa người.
 
Bắc Bắc không nhịn được mà nghĩ: Nếu Lê Miên bằng lòng bước ra căn phòng này một bước thì thời gian bà chấp nhận điều trị sẽ càng gần hơn.
 
Nhưng Bắc Bắc khuyên can mãi, nhưng đến khi đỡ Lê Miên ra đến cửa, cửa mới chỉ he hé, Lê Miên đã có phản ứng kịch liệt.

Lui ra sau để trốn, thậm chí còn ngã sấp xuống đất, miệng vẫn luôn lẩm bẩm lời mà Bắc Bắc nghe không hiểu.
 
Cô nhanh chóng đỡ bà lên, nhỏ giọng dỗ dành: “Thôi thôi thôi.

Chúng ta không ra nữa, chúng ta liền ở nhà xem TV được không?” Bắc Bắc cười nói: “Xem phim cháu đóng nhé, cháu kể cho cô nha?”
 
Lê Miên run run gật đầu, vươn tay cầm tay Bắc Bắc, có thể nhìn ra trạng thái khẩn trương của bà.
 
Bắc Bắc trấn an bà một hồi lâu rồi đỡ Lê Miên lại ngồi trên sofa trong phòng khách.

Cô tìm phim của mình, vừa xem cô vừa kể cho Lê Miên.
 
Hai người cứ chung sống như thế, thoạt trông ấm áp vô cùng.
 
*
 
Rời khỏi nhà họ Lê, Bắc Bắc kể lại phản ứng lúc ban ngày của Lê Miên cho Chu Thịnh.
 
Sau khi nghe xong, Chu Thịnh nhìn cô: “Đừng nản, ít nhất bà đã đồng ý với em rồi mà.

Chẳng qua vẫn chưa ra được mà thôi.”
 
Bắc Bắc gật đầu bất đắc dĩ: “Em biết.”
 
Đã hơn nửa tháng, Lê Miên không đối xử gì khác với cô, chỉ ngồi chung với Bắc Bắc.

Ngoài ra thì chẳng còn phản ứng dư thừa nào khác.
 
Bắc Bắc lặng im, bắt đầu suy xét đến một vài tình huống dạo gần đây của Lê Miên.
 
“Anh nói xem phải thế nào mới có thể ra ngoài?”
 
“Chờ đợi.” Chu Thịnh thấp giọng giải thích: “Giờ tình huống bà như vậy, chỉ khi có đủ cảm giác an toàn, hãy chờ đợi, phải có người mà bà tin tưởng  liên tục ở cùng, sống chung, có lẽ mới dần dần bước ra được.”
 
Nghe vậy, Bắc Bắc ừ một tiếng, ngẩng đầu nhìn Chu Thịnh: “Vậy sau này ngày nào em cũng đến thăm bà nhé?”

 
“Ừ.” Chu Thịnh bật cười: “Được mà, chỉ cần em muốn thì cứ làm đi.”
 
Bắc Bắc gật đầu, ôm Chu Thịnh khẽ ừ một tiếng: “Cảm ơn.” Cô không biết mình phải may mắn đến cỡ nào, mới có thể cưới được ông chồng tốt như Chu Thịnh.
 
Hai người đứng ở cửa một lúc rồi liền về nhà, chẳng qua, công việc của Bắc Bắc khiến cho cô không thể đến thăm Lê Miên hằng ngày nữa.

Bộ phim đầu của cô sắp công chiếu, Mã Viễn muốn cô đi tuyên truyền nhiều hơn, nên phải dẫn Bắc Bắc chạy đi tuyên truyền.
 
Đương nhiên, Bắc Bắc cũng đồng ý.
 
Sau khi đi theo đoàn phim qua mấy thành phố, rốt cuộc Bắc Bắc cũng hoàn thành.
 
Hưởng ứng về phim khá tốt.

Đây là bộ phim đầu tay của cô, tuy vai diễn nhiều, ai cũng rất xuất sắc, nhưng Bắc Bắc diễn khá tốt, ngoại trừ Triệu Manh Manh và Lê Tiêu, khán giả cũng dành khá nhiều lời khen cho cô, nói cô diễn có hồn.
 
Nhất thời, Bắc Bắc xem như lại nổi tiếng lần nữa.

Tác phẩm của cô không nhiều, nhưng mỗi lần ra mắt công chúng đều khiến người ta phải sáng mắt.
 
Hôm nay là lần tuyên truyền cuối cùng ở thành phố T, Triệu Manh Manh ngồi tám phét với Bắc Bắc: “Cảm giác thế nào?”
 
Bởi vì đang ở trạm tuyên truyền nên bên dưới có rất nhiều khán giả và phóng viên.

Tuy nhiên hai người ngồi gần nhau, lại chưa phải lên sân khấu nên hơi làm càn mà tám chuyện.
 
Bắc Bắc không yên lòng nhìn nơi khác, nghe vậy hả một tiếng: “Chị nói gì đấy?”
 
Manh Manh tò mò nhìn chằm chằm Bắc Bắc: “Dạo này em sao thế? Sao ngày nào cũng mày ủ mặt ê?” Trong khoảng thời gian này ngày nào mọi người cũng ở cùng nhau, những người khác còn đỡ, Triệu Manh Manh thân là chị em tốt của Bắc Bắc, chị vô cùng hiểu rõ các phản ứng của cô.
 
Bắc Bắc gật đầu: “Có chút việc.”
 
“Chuyện gì thế? Nghiêm trọng không?”
 
Bắc Bắc lắc đầu: “Không sao, không phải chuyện công việc.”
 
Triệu Manh Manh nhíu mày: “Liên quan tới Chu Thịnh à?” Hai người đứng trong góc xì xầm.
 
Bắc Bắc bật cười, liếc chị: “Không phải đâu, Chu Thịnh có thể có chuyện gì chứ.”
 
Triệu Manh Manh ồ một tiếng: “Không phải thì tốt, chị còn tưởng hai người cãi cọ.

Nhưng mà chị thấy cũng không đến mức đó, Chu Thịnh thích em thế cơ mà, sao có vấn đề gì được.”
 
“Sao mà chị biết Chu Thịnh thích em đến mức nào chứ?”
 
Manh Manh tặc lưỡi hai tiếng: “Có phải chị không biết Chu Thịnh tính tặng lại Đồng thị đã thu mua cho em đâu.”
 
Nghe vậy, Bắc Bắc ngẩn ra giây lát, kinh ngạc nhìn Triệu Manh Manh: “Chị nói gì cơ?”
 
“Em không biết à?”
 

“Em nên biết việc gì à?” Bắc Bắc không hiểu ra sao nhìn tiền bối, cô chưa bao giờ nghe thấy gì về việc Manh Manh vừa nói cả.
 
Triệu Manh Manh cả kinh, bất giác nhận ra lẽ nào mình đã lỡ mồm nói ra bí mật động trời???!
 
Chị ngập ngừng một chút, ngậm miệng im lặng một hồi.
 
“Em…!không nghe tin đồn gì à?”
 
Bắc Bắc nhìn chằm chằm chị ấy: “Giờ chị nói với em đi.”
 
“Vậy không tốt lắm đâu, ngộ nhỡ là quà tặng bất ngờ của sếp Chu dành cho em thì sao?”
 
Bắc Bắc nhíu mày, cười cười: “Vừa rồi chị nói rồi mà.”
 
Triệu Manh Manh: “…” Đây chính là ví dụ điển hình cho câu “Gậy ông đập lưng ông” mà.
 
Chị suy nghĩ giây lát rồi giải thích cho Bắc Bắc: “Thì Đồng thị đã bị Chu thị thu mua ấy.”
 
“Ừ, chị nói tiếp đi.”
 
“Chị nghe anh trai bảo giờ công ty kia chưa có thay đổi gì, là vì Chu Thịnh chuẩn bị đổi tên.”
 
“Sửa thế nào?”
 
Chị cũng không biết cụ thể tên gì, nhưng chị nghe anh trai nói Chu Thịnh chuyển toàn bộ cổ phần công ty đó cho em, có lẽ giờ vẫn chưa xong thủ tục nhưng đến lúc đó sẽ tuyên bố với công chúng, em là cổ đông lớn nhất của công ty.” Triệu Manh Manh hâm mộ nói thêm: “Sếp Chu đối xử với em thật sự tốt không còn gì để miêu tả luôn ấy.”
 
Tuy rằng Đồng thị bị thu mua, nhưng giá trị vẫn cao như trước.

Chu thị tiêu phí vào đây rất nhiều tài lực và nhân lực.

Nhưng thu mua lại chỉ vì đưa công ty cho Bắc Bắc.
 
“Chị còn nghe nói sở dĩ Chu Thịnh có ý thu mua Đồng thị là vì nhà họ Đồng bắt nạt em nên anh ấy báo thù cho vợ cơ.”
 
Nghe vậy, Bắc Bắc thất thần nhìn Triệu Manh Manh, hỏi với vẻ khó tin: “Chị nói thật không đấy?”
 
Manh Manh nghiêm túc gật đầu, nhỏ giọng kể lại drama mình nghe thấy, chắc là nghe Triệu Tử Dịch nói: “Đúng vậy, anh chị lải nhải ở nhà thế đấy, còn nói sao chị vẫn chưa tìm thấy người đàn ông nào đối xử tốt với chị nữa.”
 
Lúc này hai người ngồi trong góc, nói chuyện không kiêng nể ai.

Bên cạnh, đạo diễn và nhân viên công tác khác đang trả lời câu hỏi của phóng viên, không ai chú ý tới bắt đầu từ lúc nào, phóng viên phía trước và đạo diễn nhìn về phía hai cô, tỏ vẻ còn nói đến hai người.
 
Nhưng Bắc Bắc và Triệu Manh Manh rất tập trung vào đề tài đang tán phét, ngay cả có người đi đến bên cạnh hai người cũng không chú ý tới, vẫn nói tiếp chuyện cũ.
 
Bắc Bắc nhíu mày: “Sao anh ấy phải làm thế?”
 
Triệu Manh Manh nghe Bắc Bắc hỏi thế, tăng giọng lên: “Vì chiều em chứ sao, ai bảo em là vợ anh ấy.”
 
Bắc Bắc nhìn microphone xuất hiện trước mặt Triệu Manh Manh, ngẩn ra trong nháy mắt, hoàn toàn không thể phục hồi tinh thần lại.
 
Mà sau khi Triệu Manh Manh nói ra những lời này, tiếng chị ấy qua microphone truyền khắp toàn bộ hiện trường tuyên truyền, hiện trường nháy mắt chìm trong trạng thái yên tĩnh.
 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.