Chồng Của Tôi Rất Nhiều Tiền

Chương 116


Bạn đang đọc Chồng Của Tôi Rất Nhiều Tiền – Chương 116


Chương 116: Một trăm mười sáu đồng tiền.
 
Rời khỏi hiện trường, vừa lên xe Trần Tĩnh liền bảo Bắc Bắc lên weibo xem tin.
 
Bắc Bắc nhướng mày, bất đắc dĩ hỏi: “Giờ có phải tất cả mọi người lại mắng em không?”
 
Trần Tĩnh cười: “Em xem là biết mà.”
 
Bắc Bắc ồ một tiếng, im lặng cúi đầu lấy di động ra, vừa đúng lúc Chu Thịnh gọi đến.
 
“Chu Thịnh.”
 
Lúc này Chu Thịnh đang đọc bình luận trên mạng, nghe vậy ừ một tiếng: “Anh vừa thấy tin tức.” Chu Thịnh vốn đang làm việc thì Tào Nhất Minh sốt ruột tiến vào, nói trên mạng xảy ra ít việc, bảo Chu Thịnh xem, có tin về Bắc Bắc.
 
Chu Thịnh xem hết cuộc phỏng vấn, giờ chỉ có bình luận nhắn lại, có tốt có xấu.

Nhưng Chu Thịnh không thèm để ý, anh chỉ quan tâm những lời Bắc Bắc nói.
 
Cho tới nay, thật ra không phải Chu Thịnh không biết Bắc Bắc đang ỷ lại mình, thậm chí càng ngày càng ỷ lại, nhưng sự ỷ lại đó không khiến Chu Thịnh có cảm giác khác.

Còn chuyện yêu hay không yêu, Chu Thịnh rất ít khi hỏi cô, hai người cũng rất ít khi bàn về chuyện này, vậy nên nếu đoán theo lẽ thường, Chu Thịnh chỉ cảm thấy Bắc Bắc thích mình, còn yêu hay không thì không chắc.
 
Nhưng anh cũng chẳng để ý, vốn dĩ anh đối xử tốt với Bắc Bắc cũng không mong cầu hồi báo công bằng.

Cuộc sống hai người chung sống vốn phải bao dung, vậy nên một số việc, Chu Thịnh không so đo với vợ.
 
Nhưng giờ nghe Bắc Bắc nói những lời này, Chu Thịnh rung động.
 
Thì ra Bắc Bắc vẫn luôn biết ý nghĩ của anh, thì ra cô vẫn luôn biết.
 
Vậy nên tuy giờ gọi cho Bắc Bắc nhưng trong lúc nhất thời, anh không biết nên nói gì.
 

 
Bắc Bắc gật đầu, ừ một tiếng: “Xem video rồi à?”
 
Chu Thịnh khụ một tiếng, giọng nói trầm khàn vang bên tai: “Xem rồi, giờ em đang ở đâu?”
 
“Trong xe, chị Tĩnh sắp đưa em về đấy.” Cô hỏi: “Em công khai quan hệ chúng ta như thế có ảnh hưởng gì không?”
 
Chu Thịnh cười: “Chỉ cần em muốn công khai thì chẳng có ảnh hưởng gì cả.”
 
Bắc Bắc khẽ cười ra tiếng, gật đầu: “Về nhà rồi lại nói với anh, em xem tình huống trên mạng thế nào đã.”
 
“Ừ, anh sẽ về ngay.”
 

“Ok.”
 
Cúp điện thoại, Bắc Bắc mới lên mạng xem weibo của mình, nhận được vô số thông báo tag @.

Cô đọc bình luân bên dưới video trước, rõ ràng vừa chỉ up lên chưa được 30 phút nhưng đã có mấy nghìn lượt bình luận, tình huống vô cùng hiếm gặp với ngôi sao nhiệt độ không quá cao như Bắc Bắc.

Có thể đoán được mọi người thích tin bên lề này đến mức độ nào.
 
— Đậu má, chị gái nhỏ kết hôn rồi á???? Còn chưa đến hai mươi tuổi cơ mà!!! Má ơi, thế giới này bị làm sao rồi.

Tôi đây 25 còn chưa có bạn trai, chủ yếu là vừa đẹp còn đang phát triển tốt, sao lại luẩn quẩn đi kết hôn chứ.
 
— Thoát fan, đồ lừa fan.
 
— Lầu trên thần kinh à? Giới này có bạn trai có chồng, ai mà chẳng thế, ngôi sao cũng là người chứ.

Chẳng lẽ cái gì cũng phải nói cho toàn dân à? Cô ấy muốn nói thì nói, không muốn thì giấu, hơn nữa tôi chưa bao giờ cảm thấy Bắc Bắc lừa fan.

Từ đó tới giờ phóng viên và fan toàn hỏi cô ấy có người yêu không còn gì.

Cô ấy có người yêu đâu, chẳng qua người ta có chồng thôi mà.

Đây không tính là lừa fan chứ, nhưng vẫn mong Bắc Bắc có thể giải thích rõ ràng rõ hơn cho fan biết.

Mong là vậy.
 
— Đồng ý với lầu trên, tôi rất thích phim của Bắc Bắc.

Tuy rằng không nhiều lắm nhưng rất có hồn, trông cũng xinh.

Tôi đại khái là hâm mộ sắc đẹp nên có người yêu hay không cũng không để ý, nhưng mà đúng là không thích bị lừa, vẫn mong một lời giải thích hợp lí.
 
— Khóc một dòng sông, miệng bị tọng thức ăn cho cún rồi.

Cảm thấy chúng ta đều nên cảm ơn Manh Manh!!! Quá đáng yêu, nói ra câu đó xong, chắc giờ Manh Manh đang khóc đó, làm lộ cả bí mật to nhất của Bắc Bắc rồi!!!
 
— Chỉ có tôi muốn biết chồng chị gái nhỏ là ai thôi à!! Người đàn ông có thể làm chị cưới sớm chắc chắn rất ưu tú, tò mò ghê!!
 

 
Bắc Bắc đọc bình luận, mặc dù có mắng chửi cô, cũng có người hô hào thoát fan, nhưng tổng kết lại dường như vẫn tàm tạm, bình luận xấu không nhiều như cô tưởng.
 
Cô ngạc nhiên nhìn Trần Tĩnh lái xe: “Sao không giống em nghĩ lắm nhỉ?” Cô còn tưởng lúc này trên mạng toàn tiếng thóa mạ chửi bới mới đúng.
 
Trần Tĩnh nghẹn họng, bất đắc dĩ nhìn cô: “Không giống chỗ nào, chẳng lẽ cảm thấy không quen vì hơi ít người chửi à?”
 

Bắc Bắc thành thật gật đầu: “Hình như là vậy thật.”
 
Trần Tĩnh: “…!Thôi đi, em hãy để chị bình tĩnh một chút, ít người mắng không tốt à?”
 
Bắc Bắc: “…!Rất tốt ạ.” Cô cũng không thích người khác mắng chửi mình, chỉ hơi ngạc nhiên thôi.
 
Trần Tĩnh uhm một tiếng, phân tích cho cô: “Giờ fan khá dễ dãi chấp nhận thần tượng của mình có bạn trai hay gì gì đó, không giống lúc trước, lần nào công khai tình cảm thì đều đồng loạt thoát fan.

Giờ fan khá thoáng nên cũng không tệ, hơn nữa em là nghệ sĩ nữ chứ không phải nam.

Nếu là nam thì sẽ có nhiều người thoát fan hơn.” Dù sao fan nữ càng nhiều thì càng nhiều cô gái hô hào gả cho thần tượng của mình.
 
Bắc Bắc bất đắc dĩ nhún vai: “Vậy là tốt nhất, em còn tưởng fan mình sẽ thoát hết cơ.”
 
Trần Tĩnh nhìn cô: “Nghĩ quá nhiều.”
 
“Giờ thế nào đây chị?”
 
“Cứ thế thôi, thuận theo tự nhiên.

Em và sếp Chu có muốn công khai thân phận không?”
 
Bắc Bắc nghiêng đầu nghĩ ngợi: “Em cảm thấy chưa đến một tuần là bị chụp ảnh lại thôi, trừ khi bọn em mãi mãi không ra cửa.” Nhưng đó là điều không thể.

Sau lần tuyên truyền cuối cùng này, ngày mai cô phải tiếp tục qua nhà họ Lê, mà vẫn luôn là Chu Thịnh đưa cô đến đó.

Trước kia cô không được chú ý nhiều nên phóng viên cũng sẽ không nhìn cô chằm chằm quá, nhưng sắp tới thì chắc chắn sẽ vậy.
 
Vẫn còn đề tài hot, phim cũng sắp chiếu vậy nên theo lẽ thường, sắp tới nhất định phóng viên sẽ nhìn chằm chằm Bắc Bắc.
 
Nghe vậy, Trần Tĩnh nhìn cô cười: “Tự giải quyết cho tốt, đến lúc đó cho chị biết trước để làm quan hệ công chúng tốt là được.”
 
Bắc Bắc: “…”
 
Cô không tìm được lời nào để cãi.
 
*
 
Sau khi về nhà, Bắc Bắc vừa vào bếp rót nước ra thì Chu Thịnh về.
 
Hai người nhìn nhau, Bắc Bắc bật cười nhìn người đứng ở cửa: “Sao anh còn đứng đấy?”
 
Chu Thịnh khụ một tiếng, lững thững tới gần cô: “Vào rồi.”
 

Anh vươn tay ôm người trước mặt, cúi đầu hôn tai cô: “Ở hiện trường có bị dọa không?”
 
“Hơi hơi, còn ngây ra đấy nữa.” Bắc Bắc ôm lại Chu Thịnh, nở nụ cười, hỏi: “Anh ôm em chặt thế làm gì?”
 
Chu Thịnh hừ một tiếng: “Vợ tôi chưa bao giờ nói yêu tôi, nhưng lại nói trước mặt người khác.”
 
Bắc Bắc: “…” Cô bật cười, buông bàn tay đang ôm Chu Thịnh, ngẩng đầu nhìn người đàn ông trước mặt, vào lúc anh không kịp đề phòng, Bắc Bắc vươn hai tay nâng mặt Chu Thịnh, kiễng chân hôn khóe môi anh, mỉm cười nói: “Em yêu anh.”
 
Hậu quả của việc chủ động trêu chọc là…!Đêm đó Bắc Bắc không xuống được giường, cũng không được nghỉ ngơi.

Giọng nói từ trong sáng biến thành khàn khàn, đứt quãng, không thể nói một câu hoàn chỉnh.
 
Sau khi chấm dứt, Bắc Bắc dùng sức lực cuối cùng đá Chu Thịnh một cước mới xem như đỡ tức.
 
“Anh có điên không?”
 
Chu Thịnh mỉm cười dỗ dành, được ăn no, ai đó vui sướng không tả được.
 
“Vợ.”
 
“Câm miệng.”
 
Chu Thịnh sờ sờ mũi, cúi đầu hôn cô: “Không câm được, anh muốn nói chuyện với em.”
 
Bắc Bắc hứ một tiếng: “Em muốn đi ngủ, không muốn nói chuyện với anh.”
 
Chu Thịnh bật cười, cúi đầu nhìn cô gái hai má hồng hào, hỏi: “Em muốn chúng ta công khai sau khi bị chụp, hay là để phía anh công khai trực tiếp luôn?”
 
Lúc trước thật ra cũng có phóng viên chụp được ảnh hai người, nhưng đã bị Chu Thịnh mua lại với giá cao.

Đơn giản là vì Bắc Bắc không muốn để lộ, nhưng dựa trên tình huống ngày hôm qua, có lẽ sau này Chu Thịnh không cần mua lại ảnh chụp hai người nữa.
 
Bắc Bắc chớp chớp mắt, nghĩ một lát rồi đáp: “Tùy đi, anh xem tình hình mà làm.”
 
Dù sao cô cũng chẳng sao cả.
 
Qua một lúc, cô chui đầu ra khỏi chăn, nhìn Chu Thịnh nói: “Nhưng mà em muốn giải thích với fan trước đã, tạm thời anh đừng công khai.”
 
“Em chuẩn bị khi nào thì giải thích?”
 
“Dậy rồi giải thích.”
 
Chu Thịnh bật cười, xoa tóc cô: “Ừ, vậy giờ không làm phiền em nữa, an tâm ngủ đi.”
 
“Ừ.”
 
“Ngủ ngon.”
 
“Vợ ngủ ngon.”
 
Hai người quay ra ôm nhau ngủ, yên lặng mà đẹp đẽ.
 

 

Sáng sớm hôm sau, Bắc Bắc dậy cho tỉnh táo rồi bắt đầu viết weibo.
 
Tối qua cô nghĩ rất lâu, cảm thấy tuy rằng tạm thời chưa tiết lộ thân phận của Chu Thịnh, nhưng có thể kể lại chuyện giữa mình và Chu Thịnh.

Thật ra hai người họ chung sống cũng không quá thuận lợi.

Lúc trước sở dĩ không nói cũng quả thật có lý do cá nhân, tóm lại, cô sẽ giải thích rõ, còn fan có tin hay không, muốn thoát fan hay không, Bắc Bắc không nhúng tay vào được.
 
Sau khi đăng weibo, Bắc Bắc cũng mặc kệ bình luận trên mạng.
 
Cô ăn sáng xong rồi ra cửa, đến nhà họ Lê.
 
Mấy ngày nay vì quá bận rộn, Bắc Bắc chưa đến nhà họ Lê thăm Lê Miên, cũng không biết Lê Miên còn nhớ tới cô không.
 
Khi Bắc Bắc đến nhà họ Lê thì đã hơn mười giờ, vừa vào trong Lê Mẫn liền nhìn cô, còn cười cười làm Bắc Bắc hơi rén: “Chị Mẫn, có việc gì ạ?”
 
Bởi vì đủ loại nguyên nhân, Bắc Bắc vẫn gọi người trong nhà họ Lê như lúc ban đầu.
 
Lê Mẫn cười: “Chị đọc tin trên mạng rồi.”
 
Bắc Bắc im rồi lại im, hỏi Lê Mẫn: “Không phải người ta đồn chị không đọc tin trên internet ư?”
 
Nghe vậy, Lê Mẫn nhíu mày hỏi: “Em cũng biết đấy là đồn à? Thực ra chị cũng hóng hớt lắm, hơn nữa đây còn là tin bên lề của em và Chu Thịnh.”
 
Bắc Bắc sờ sờ mũi, không hiểu sao lại đỏ mặt.
 
Lê Mẫn cười: “Đừng ngại, chị chỉ thuận miệng nói thôi, lát nữa chắc Tần Tuấn sẽ tìm em đấy.”
 
“Tìm em làm gì?”
 
Lê Mẫn hất hàm: “Dù gì em cũng là con gái nó, con gái đã gả đi thì thôi, còn thổ lộ trên weibo, Tần Tuấn đọc được thể nào cũng ghen.”
 
Bắc Bắc: “…!Không đến mức đó chứ.” Thật ra cô cảm thấy Tần Tuấn không đối xử đặc biệt gì với mình.

Mỗi lần hai người nói chuyện hay ngồi chung cũng chỉ như bạn bè bình thường, có đôi khi Bắc Bắc còn cảm thấy hai người thua cả bạn bè bình thường.
 
Lê Mẫn hừ một tiếng: “Em cứ tới chỗ Miên Miên là biết thôi.”
 
Bắc Bắc à một tiếng: “Vâng.”
 
Cô ra nhà đằng sau, thăm Lê Miên xong thì vừa đến lúc ăn cơm trưa thì Tần Tuấn xuất hiện.

Hai người đối diện, Bắc Bắc hỏi: “Về rồi ạ.”
 
Tần Tuấn gật đầu, do dự nhìn Bắc Bắc.
 
“Chú có chuyện muốn nói với cháu à?” Bắc Bắc hỏi toạc ra.
 
Tần Tuấn gật đầu: “Có một ít, có rảnh không?”
 
“Có chứ.” Bắc Bắc không do dự liền đồng ý, trong lòng điên cuồng gào thét: Lê Mẫn đoán chuẩn như thần vậy.
 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.