Cho Tôi Thích Cô Nha !?!

Chương 11: Đã Có Một Người Rời...chiến Trường


Đọc truyện Cho Tôi Thích Cô Nha !?! – Chương 11: Đã Có Một Người Rời…chiến Trường

Tại Lotteria
Nó ngồi giữa hắn và Long ( ây cha, chỗ đó của Min mà! ) khiến mọi người đều nhìn về phía nó với ánh mắt rực lửa (có máy lạnh mà sao nóng thế?)
– Qúy khách ăn gì ạ?
Chị nhân viên niềm nở đi đến
– Ch…
Hắn chưa kịp nói hết thì nó nhảy vào
– Cho em 1 pizza, 2 gà rán, 1 hamburger, 3 khoai tây, 2 coca lớn và 1 cây kem
– Vậy là hết rồi đúng không em?
Chị nhân viên sau 1 hồi hí hoáy ghi cũng ngẩng lên hỏi nó
– Đã hết đâu ạ. Còn 2 người này chưa gọi mà
* Té ghế* Chị nhân viên há hốc mồm, “hàng xóm láng giềng” thì biểu cảm chẳng khác chị ấy là bao. Chị ấy lắp bắp hỏi lại
– Ý…Ý…em…
– Vâng. Phần đó là em ăn
Nó trả lời tỉnh bơ. Nó vừa dứt, chị nhân viên đưa mắt thăm dò. Nhìn nó không mập, body phải nói là chuẩn trên từng milimet mà sao ăn lắm thế?
– Cho 1 pizza, 1 coca lớn
Long lên tiếng theo sau là hắn
– Tôi cũng vậy nhưng thêm 1 cây kem
Nói xong hắn chống cằm nhìn nó
– Gọi nhiều vậy, tự trả nhá
– Aaa, cái gì? Anh nói khỏi cần mà
– Đổi ý rồi
– Anh đổi xoành xoạch vậy thì biết đường nào mà lần
– Để tôi trả
Long bất ngờ chen ngang. Nghe vậy nó chồm qua chỗ Long, nịnh nọt (đúng là mỏ nhọn mừ)
– Tự nhiên hôm nay thấy Long dễ “thưn” ghê vậy á !
Nghe nó nói mà hắn chợt suy nghĩ “cô ta chưa bao giờ khen mình đáng yêu hay dễ thương cả”

Thấy khuôn mặt càng lúc càng xị xuống của hắn, Long chợt mỉm cười đắc thắng. Nhưng nụ cười đó không giữ được lâu trên Long và đã “xuống cấp trầm trọng” từ khi nhìn thấy hóa đơn tính tiền
– What the….Có khi nào cháy túi không ta? Nhưng không sao, 2 triệu rưỡi mà chiếm được trái tim của cô ấy thì chẳng tiếc
Long lủng bủng rồi rút thẻ ra (khoái xài thẻ nhỉ?) Xì tốp, bữa tối này hết 2 triệu rưỡi á? Trời ơi, số tiền đủ để mua mấy quyển ngôn tình ấy chớ. Đúng là 1 con số không nhỏ. Tiếc quá!
– Long ơi, lâu quá à!
Giọng nó, khiếp, phải nói là cực đại chớ, từ bên đường mà hét đến tai Long là 1 chuyện và vượt qua tấm khính dày của nhà hàng lại là 1 chuyện nữa, khác xa là đằng khác. Khâm phục *cúi gập người*

Xe hắn vừa đỗ kịch trước một siêu thị lớn, có thể nói rất ăn khách và nổi tiếng của Sài Thành. Nó nhanh chóng mở cửa xe và chạy lon ton vào trong đó sau rồi mất hút. Làm cho hắn với Long vừa gửi được xe vào bãi, mệt chưa kịp quệt mồ hôi thì lại phải đi tìm con nhóc tài lanh như nó. Sau một hồi lòng vòng khắp nơi, hắn cũng tìm thấy nó đang đứng trước một quầy bán …đồ chơi con nít. Nó nhìn từng món với ánh mắt thèm thuồng, nhấc món đồ lên, ngó ngang dọc rồi lại lắc đầu hạ xuống. Hắn tức phì khói đi đến định “quạt” cho nó một trận vì dám bỏ đi mà không nói nhưng thấy cảnh nó cứ thích thú nhìn một “em” gấu bông siêu dẽ thương nhưng lại cụp mắt xuống khi thấy giá tiền, hắn nhìn biểu cảm siêu vô tư, siêu con nít đó của nó mà vai run lên bần bật. Hắn nín lại đi đến cạnh nó, cúi xuống (hắn cao hơn nó nguyên 1 cái đầu) thì thầm nhỏ vào tai
– Thích thì chọn đi. Một con thôi nhé!
Nó giật mình quay lại, hắn đứng sau mỉm cười. Nó cười tươi, hí hửng chạy lăng xăng khắp quầy gấu bông, kiến hắn chóng hết cả mặt, hoa hết cả mắt
– Con này đi, à mà thôi con này dễ thương hơn, không, con này mới đẹp, không con kia…con nì…con tê… Nhìn nó cứ chạy qua chạy lại như con bé 4 tuổi được bố dẫn đi chơi lần đầu ( Nó: crốp…crốp…Lần này bà chết thiệt rồi Min ạ, xin lỗi nhé, tôi không muốn thế này nhưng là tại bà ép tôi đấy…Binh…Bốp…Rầm…Bộp…binh…Bốp….; Min: *thương tích đầy mình đang được đưa vào phong cấp cứu*), hắn tức quá, giữ chặt 2 vai nó lại, nói như rít qua kẽ răng
– Nhanh. Đổi ý!
Có 3 chữ vỏn vẹn vậy mà nó cũng hiểu. Phải thôi, ở chung nhà với hắn gần nửa năm rồi, ít ra nó cũng phải hiểu một số câu nói hay hành động của hắn chứ. Nó chạy đi, chọn ình một con gấu bông…ờm…người ta gọi nó là…Bảy Mập (Baymax) haha. Nó cũng khôn, biết hắn chỉ mua cho nó 1 lần này (chém gió) nên chọn con to kinh khủng, 1 vòng tay ôm mới hết. Nó ôm Bảy Mập mà không nhìn thấy đường là tự hiểu rồi ha ! Ờ…Kích cỡ cụ thể à? Ừm…Để xem nào..! A..nói ngắn gọn hen..có thể nó to bằng kích cỡ trong Big Hẻo 6 hoặc nhỏ hơn tí ti, he he
Còn về phần Long, trong lúc này anh vần đang cuống cuồng lên đi tìm nó. Nhưng bước chân đang gấp gáp bỗng chậm lại rồi dừng hẳn. Gì vậy nhỉ? Có chuyện gì khiến cho Long nhà ta đơ ra thế ? * Đưa mắt nhìn* Hờ hờ, Min thấy rồi ne, thấy Min giỏi hôn nè? Vỗ tay *tiếng quạ kêu* Quê tột độ. E hèm, nào quay về chủ đề chính. Cảnh nó và hắn đang đi song song với nhau, cười nói vui vẻ như 1 cặp tình nhân (chỉ thiếu mỗi nắm tay). Long biết, anh chỉ là người thứ 3, anh là kẻ thua cuộc mặc dù nó chưa nói thích ai nhưng anh vẫn linh cảm rằng trái tim nó mãi mãi sẽ không có chỗ cho anh, nếu có nó chỉ dừng ở mức “tình bạn” chứ không thể là “tình cảm” được. Long sẽ “rút lui” về “hậu phương” và ra sức cổ vũ cho hắn ở “tiền tuyến” sẽ “hạ gục” được “kẻ địch” (haha, liên tưởng thú vị)
Nó ngó xung quanh, rồi mắt nó chợt “đậu” trên Long, nó vẫy vẫy tay
– Long à, tớ ở đây nè
Thấy ve mặt tươi cười của nó mà Long không nở tỏ ra bí xị. Anh đi đến cạnh nó, sờ vào Bảy Mập, tiện thể “cuỗm” luôn
– To hen!
– HIhi, đễ thương không? Tớ nhắm nó từ đầu rôi
– Thiệt không đó?
Hắn giở giọng mỉa mai
– Ờ thì…Đến đây chỉ có vậy thôi hả? Đi đâu nữa đi
– Đánh trống lảng giỏi thiệt
– Nghề mà, đi thôi
Nó lôi tay Long và hắn đi. Ây da, tự nhiên nhiệt độ nóng thấy bà cố lun, nhớ là có máy lạnh mà. Aaaaaaa. Trời, hàng ngàn con mắt “laze” của đám đàn bà con gái đang hướng về nó như muốn thiêu dịu nó thành tro (Ầy, kiểu này ba người có đi đâu chung thì nhớ bảo Min chuẩn bị quạt nha. Cứ đà này, có khi nào bị thành khúc xương khô không ta?)
KHU VUI CHƠI

– Nè, vào đây làm gì? Cô có còn là con nít đâu
Hắn giằng tay nó ra, nói lớn (lớn chứ không phải quát nhé)
– Ở đây có nhiều trò vui mà như đua xe nè, bắn cá nè, hockey nè, blo…bla…
Nó vừa nói vừa trưng đôi mắt long lanh như mắt chó ( Nó: nè, muốn vào nhà thương một lần nữa hả?) nhìn hắn. Hắn nhìn nó mà không tài nào từ chối được, khẽ gật đầu miễn cưỡng. Long hiểu ý đặt tay lên vai hắn vỗ vỗ, thể hiện tình đồng đội sâu sắc :” Tao hiểu mà”
Trời đất, hổng hiểu hôm nay nó ăn cái quái gì mà hên thế? Bắn cá thì thắng được cả đống xu, phải cho bớt để chơi trò khác. Đua xe thì toàn nhất, thế là được thưởng cho cả đống bim bim (snack)…bla…bla…Hắn với Long cũng chơi cùng nó nhưng xui thí bà nội lun. Bắn cá thì toàn bị hết xu, phải xin xu của nó. Đua xe thì lâu lâu mới nhất nhì được lần ( hôm nay đổi hồn cho nhau à?)
– Thôi, đi, chơi hoài, chán!
Nó than
– Đi đâu?
Long buông cái trò chơi điện tử ra
– Nhà sách Fahasha
– Cô mà cũng đọc sách á? Hôm nay ốm à?
Hắn khinh
– Có anh á. Đọc sách cũng có tội nữa à?
– Qua đó thì cô đọc cái gì?
– Tiểu thuyết
Nghe nó nói mà cả 2 chàng cười nắc nẻ như 2 thằng điên ( Hắn: Ai điên?; Min: *giật mình* cười xong rồi à?)
– 2 người cười cái gì?
– Cô…mà đọc tiểu thuyết á?
Hắn làm mặt lạnh
– Ớ…đọc tiểu thuyết…bình thường mà
Nó ngây thơ chưa hiểu chuyện
– Bình thường. Nhưng tôi thấy cô suốt ngày ăn-ngủ-nghỉ lấy thời gian đâu mà tiểu với chả thuyết
– Thì giờ sắp xếp

– Khó tin
Hắn xoa cằm nhìn nó
– Không tin thì thôi…Hứ…éo cần
Nó phẩy tóc ra sau, đi thẳng
– Cô không có tiền đâu, đừng làm tàng
Hắn nói với lại cho nó. Nó khựng lại, sờ vào túi quần. Thoạt đầu, hắn thấy vậy biết ngay là nó không đem tiền, sẽ chạy lại năn nỉ ỉ ôi, xin lỗi hắn. Nhưng thật ra tất cả chỉ là ảo tưởng và sự thật là đây. Nó quay lại, bước lui lại rồi móc trong túi ra 1 thẻ tín dụng ( của hắn, hehe ), cười gian mãnh
– Cái này…đủ chưa?
Hắn sững lại, nó lấy lúc nào? Thì ra, lúc hắn đang chơi bắn cá thì thẻ rớt ra và nó lượm được, định trả hắn nhưng nghĩ lại rồi thẳng tay đút vào túi quần. Trong lúc hắn đơ ra vì bj cướp mất thẻ một cách phũ phàng thì nó “ba chân bốn cẳng” chạy vào nhà sách. Còn “bé” Bảy Mập thì được nó cất giữ ở một nơi an toàn – chỗ…ông bảo vệ nhà sách
Nó chạy ngay đến quầy tiểu thuyết, ây da, truyện nào cũng hay nó muốn mang về hết ( tham )
– Truyện nào ta? ” Sẽ có thiên thần thay anh yêu em” hay “Yêu không lối thoát” hay…
– Hay quyển “Hàng vạn cú đấm vào đầu”?
Giojng nói này đang chất chứa một thứ sát khí “dâng trào”, mà “phun ra” thì nó chỉ có chết. Còn ai khác ngoài hắn nữa. Nó quay lại, hắn cười với nó – nụ cười không được tự nhiên cho lắm. Nó lắp bắp
– C…c…có quyển đó hả?
– Có chứ. Cô muốn ” đọc” không để tôi “mua” về à ” đọc”?
– Ơ, thôi. Tôi nghĩ mình đọc 1 quyển là đủ rồi
– “Mua” quyển đó về đi. Đảm bảo “đọc” hết là cô “du hành vũ trụ” về liền
– Thôi khỏi. Tôi không mơ cao thế
– Ờ, biết vậy thì khôn hồn đưa tôi cái thẻ
Hắn gằn giọng. Chắc phải kìm nén lắm, hắn mới không ép nó “đọc quyển sách” dó, hic. Tay nó run run thò vào túi quần, mắt không thể rời khỏi Long. Hiểu ánh mắt, hắn rút chìa khóa đưa Long
– Ra lấy xe. Về
Long chỉ biết làm theo thôi. Mặc dù anh cũng là đại ca nhưng vẫn ở trong tầm kiểm soát của hắn. Nó nhắm mắt nuốt khan “ực, có khi nào Long đi rồi hắn “hành hung” mình không trời?”
Hắn vẫn nhìn nó với đôi mắt sắc như dao cạo. Nhẹ nhàng, từ tốn, chầm chậm, nó đặt vào tay hắn cái thẻ. Động tác nhanh lẹ, hắn nắm lấy rồi đút sâu vào túi (sợ rớt lần nữa là mất luôn), tay kia hắn nắm lấy cổ tay nó lôi đi. Ngang qua bác bảo vệ, hắn vẫn không dừng lại mặc dù nó la ỏm tỏi
– Bảy Mập, Bảy Mập của tôi. Anh dừng lại để tôi lấy Bảy Mập
Hắn không dừng, xem như cách A thất bại chuyển sang cách B
– Bác ơi, bác bảo vệ ơi, lấy giùm cháu con gấu bông, con Bảy Mập trắng trắng ý
Nghe thấy gọi mình, bác bảo vệ quay lại, thấy nó đang bị lôi đi xềnh xệch mà miệng thì luôn gọi bác, bác mới nhớ ra là nó có gửi con Bảy Mập ở chỗ bác. Lật đật, bác ôm con gấu chạy đến đưa nó, nó cười hì hì rồi cảm ơn. Cách B thành công mĩ mãn
Quay trở lại nó với hắn. Hắn cứ kéo nó đi không ngừng, hệt như không đi thì cả thế giới sẽ chết í. Đã thế, hắn còn bước những bước dài thòng lòng làm nó chân ngắn phải chạy mới theo kịp hắn. Hắn không ôm gì, nhẹ nhõm rồi, còn đây nó ôm nguyên một con gấu bông to bằng người nó. Muốn vứt đi cho nhẹ người nhưng nó không thể, nó phải giữ lại để làm kỉ niệm ( niệm gì? Ghét người ta mà giữ quà người ta làm kỉ niệm? Con người…)
– Anh đi từ từ thôi, bẩn hết Bảy Mập của tôi rồi
Nó vừa nói vừa lấy tay đập vào lưng hắn. Hắn không trả lời, nó lại í ới tiếp

– Dù gì Bảy Mập cũng là tiền của anh mà, không xót à?
– Không
Bởi vậy, người giàu mà xài tiền như xài giấy lộn có khác, 900 nghìn chứ ít ỏi gì

– Cô ngồi đây cho tôi
Hắn mở cửa, đẩy nó vào chỗ cạnh bác tài, tức cạnh hắn
– Ế, tôi muốn ngồi xe Long để nói về tiểu thuyết mà
Hắn nhìn Long sắc nhọn rồi “văng” ra câu khiến nó tức lộn ruột
– Ngồi yên
Hình như hắn chưa biết là Long bỏ cuộc thì phải. Trong xe có máy lạnh nay lại càng lạnh hơn khi không có ai nói gì, trừ điện thoại của hắn reo có tin nhắn
Long: [ T bỏ cuộc. Chúc m may mắn ]
Hắn: [ Đùa à?]
Long: [ Nghiêm túc ]
Hắn: [ S dễ thế? ]
Long: [ Cảm nhận ]
Hắn: [ Có tiếp tục thì m cũng k qua nổi đâu ]
Long: [ Đừng tự kiêu. Coi chừng bị giật ]
Hắn: [ Cám ơn]
Chợt khóe môi hắn vểnh lên, nó đang nghịch nghịch 2 má của con Bảy Mập, bất ngờ khi thấy 1 người vốn lạnh lùng nay lại cười bởi 1 tin nhắn. Nó muốn xem tin nhắn “thần thánh” đó là gì, “công lực thâm hậu” như thế nào mà khiến hắn cười. Nó chồm người qua phía hắn. Chưa kịp nhìn thấy cái mô tê cái chi chi gì sất thì hắn đã tắt nguồn điện thoại, liếc sang nó ý hỏi: “Đang làm cái gì đó?”
– Làm cái gì là làm cái nồi. Anh lo lái xe đi, có mệnh hệ gì là anh đền 3 mạng đấy
Nó nói như đọc được suy nghĩ trong đầu hắn
– Sao lại 3? Không biết đếm à?
– 2 mạng người với 1 mạng của Bảy Mập nữa
Hắn tức sôi máu lên khi nghe thấy câu trả lời của nó, hắn ghen với Bảy Mập ( Đúng là…đến con gấu bông cũng ghen với nó nữa à? )
Xe vừa về đến nhà, nó cùng Bảy Mập chạy tót lên phòng để…”an tọa trên mây”
….

..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.