Cho tôi ngủ thêm chút nữa

Chương 40


Đọc truyện Cho tôi ngủ thêm chút nữa – Chương 40:

Edit: LazyGirl.
——————
Thần sắc của tên mập thật là một lời khó tả.
Tên gầy bắt đầu kiêu căng ngạo mạn: “Nhanh lên đi? Tao đang chờ đó.”
Thấy mọi người bao vây tứ phía đang nhìn chằm chằm, tên mập đành thỏa hiệp.

Chỉ thấy hắn ta chậm rãi đi đến gần Tô Hành cùng tên gầy, cúi đầu nói: “Tôi nói cậu cùi bắp mà chiến đội GI cậu thích cũng cùi bắp, tôi nói sai rồi.”
Tô Hành nhíu mày, thanh âm lãnh đạm trước sau như một: “Còn gì nữa?”
Tên mập cuối cùng cũng không thể nhịn được nữa: “Tôi đã thừa nhận cô lợi hại hơn tôi rồi, cũng nói fans GI không có cùi bắp, cô còn muốn gì nữa?”
Tô Hành bình tĩnh nhướng mày.
Thật sự không nghe hiểu những gì cô nói à?
“Ngay từ đầu tôi đã nói, nếu thua thì phải thu hồi câu GI rác rưởi đi.” Biểu tình của Tô Hành dần trở nên nghiêm túc lên: “Còn tôi lợi hại hơn cậu, căn bản không cần cậu phải thừa nhận.”
Tên mập không phục nói: “Cô cũng là fan GI, cũng đánh thắng tôi, nhưng cô là cô, GI là GI, sao có thể nhập lại thành một được.”
Tô Hành bắt đầu thấy phiền.
Cô không thể chịu đựng được khi người khác cứ làm trò chửi bới đội của cô trước mặt cô.
Càng không thể chịu đựng được sự nỗ lực của Chu Lệnh Hành lại bị sỉ nhục như vậy.
Nghĩ đến đây, thần sắc Tô Hành ngày càng lạnh hơn, lời phản bác tới miệng rồi vẫn chậm chạp không nói nên lời.
Đúng là cô cảm thấy không cam lòng khi GI bị nói như vậy, nhưng hiện tại đội của cô cũng không đem về được thành tích gì hết.
Cô cũng không có lời gì để nói.
Tên mập thấy cô không phản bác, nghĩ rằng cô chột dạ, khí thế ngày càng hung mãnh.
“Chờ khi nào GI đánh được đến vòng chung kết thế giới LOL đi rồi tôi liền thừa nhận bọn họ không phải rác rưởi, dù sao thì tôi vẫn không thu hồi lại những lời đã nói.”

Bởi vì tên mập này lật lọng, quần chúng vây quanh xem đều bắt đầu phỉ nhổ, la hét tứ tung.
Tên gầy cũng há miệng thở phì phò, muốn mở miệng nói gì đó, liền bị cánh tay gầy gò đột nhiên chặn lại.
Hắn nhìn về phía Tô Hành.
Ngũ quan tinh xảo cùng với bộ dáng nghiêm nghị.

Hắn cư nhiên trong lúc nhất thời bị khí thế của Tô Hành làm cho ngơ ngẩn, dừng mọi động tác.
Tô Hành ngăn lại tên gầy, trên mặt đột nhiên xuất hiện một nụ cười: “Chờ đến khi GI tiến vào vòng chung kết thế giới LOL, bọn tôi phải đi đâu tìm cậu để bắt cậu thực hiện đây?”
Tên mập có chút kinh ngạc với giọng điệu vô cùng chắc chắn của cô, nhưng hắn ta cũng hoàn toàn không xem trọng lời nói này , tùy ý móc di động ra: “Weibo làm chứng, bây giờ tôi liền nhắn một tin cho Weibo của GI.”
Đám đông bắt đầu bàn tán sôi nổi hơn, Weibo cũng đâu có chứng minh được gì?
Tên này rõ ràng là nói dối mà.
Không ngờ là Tô Hành vậy mà lại gật đầu: “Được, nhớ kỹ những lời cậu nói.”
Tạ Huy đứng phía sau đỡ trán, vừa định khen cô trong thời gian này có tiến bộ, biết cách bênh người mình.
Kết quả chưa được bao lâu lại gây thêm chuyện.
Nếu vậy thì cái trận solo khi nãy cũng đâu có ý nghĩa gì đâu?
Đúng là làm mấy chuyện vô ích mà.
Chỉ là Tạ Huy không biết, sau khi mọi người tản đi, Tô Hành yên lặng lấy di động ra.
Sau khi tìm kiếm một hồi ở Weibo Offical, cô liền chuyển phát một bài đăng.
【GISleeping: Hẹn gặp lại vào tháng 7 năm sau. //  LING thì dựa vào mặt, Sleeping thì suốt ngày ngủ, GI ai cũng đánh như rác rưởi. ps: khi nào GI tiến vào được chung kết thế giới, tôi sẽ xin lỗi. 】
Chỉ trong nửa giờ, bình luận đều nổ tung.
Có người não tàn, cũng có người phụ họa, có người trào phúng nói Tô Hành chuyện bé xé ra to.
Tô Hành cũng không đáp lại, mặc kệ mọi người bình luận.
Thời gian sẽ minh chứng cho tất cả.
Chỉ là một đoạn video ngắn bất ngờ được tải lên từ một Weibo vô danh.
Trong video, người con gái đang solo, thao tác đơn giản, nghiền ép được đối thủ.
Video này trở nên phổ biến nhanh chóng, leo lên vị trí đầu tiên trên trang tìm kiếm từ khóa liên quan.
Vô số lời khen ngợi từ các cư dân mạng. Họ đều khen rằng tốc độ và thao tác tay này của cô gái trong video có thể sáng ngang cùng với các tuyển thủ chuyên nghiệp.
【 Chết tiệt! Cái tốc độ tay này có thể sánh ngang với Sleeping rồi! 】
【 Cầu chân tướng. 】
【!!!! Thật, lầu trên nói mới để ý, bóng lưng nhìn rất giống Sleeping! 】
【 Đừng có làm loạn lên nữa. Làm gì có vụ nhìn bóng lưng thôi đã biết chắc là Sleeping? Trên thế giới có rất nhiều người dáng dấp giống nhau. 】
【Sleeping không bao giờ làm vậy đâu. Mỗi ngày cô ấy đều phát sóng đúng 1 tiếng rồi tắt đi luyện tập. Làm gì có thời gian chạy ra quán cà phê Internet solo cùng người khác được? Xin lỗi nhưng tôi không tin đâu. 】

【 Chị gái nhà tôi chơi vị trí đi rừng, sao có thể chơi một vị tướng đi đường TOP được? 】
【 Thứ cho tôi nói thẳng, nếu trình độ thao tác này mà không phải là Sleeping thì chúng ta sẽ mau chóng được diện kiến thêm một nữ tuyển thủ chuyên nghiệp thứ hai. 】
【 Mấy người có phải thổi phồng hơi quá rồi không? Vị tướng Annie này thao tác rất đơn giản, chơi xíu là thành thạo liền, sao có thể so được với Sleeping? 】
Bởi vì cô gái trong video gần 10 phút không hề lộ mặt nên các cư dân mạng đều để lại lời nhắn trên Weibo chính chủ.
Chủ Weibo ngay sau khi up video lên cũng mai danh ẩn tích.
Tại chiến đội FHL, Đỗ Nhược đang chơi game thì màn hình di động chợt sáng lên.
Trong lúc quay trở về đường của mình sau khi mua xong trang bị, cậu bớt chút thời gian nhìn điện thoại, nhanh chóng bị chú ý bởi một bài đăng trên Weibo.
【 Kinh ngạc trước một loạt thao tác chuyên nghiệp của một cô gái tại quán cà phê Internet! Các cư dân miệng đều có những ý kiến trái chiều về danh tính của người này. 】
Cô gái?? Quán cà phê Internet???
Đỗ Nhược nhíu mày, trong đầu hiện lên một hình dáng mơ hồ.
Sau khi ván game kết thúc, ôm tâm trạng hoài nghi, cậu nhanh chóng nhấn vào Weibo.
Chỉ mười phút ngắn ngủi, Đỗ Nhược không ngừng nhíu mày.
Nói thật thì thao tác này không tính là nổi bật nếu đặt giữa dàn tuyển thủ chuyên nghiệp.
Điều khiến cậu chú ý nhất chính là những khung cảnh của quán cà phê Internet này.
Nó khớp với lại những hình ảnh rải rác trong trí nhớ của cậu.
Cô gái này…. sẽ không phải tình cờ như vậy chứ?
Những suy nghĩ mâu thuẫn cứ lởn vởn trong đầu, sau khi nghĩ một lúc, Đỗ Nhược cử động ngón tay.
Chuyển phát Weibo này cho Tô Mang.
【 Này là quán cà phê Internet của chị gái em phải không? 】
Bên kia nhanh chóng trả lời lại: 【 Hình như vậy, sao thế? 】
Tuy đã nhận được câu trả lời nhưng biểu tình trên mặt Đỗ Nhược vẫn không thể thả lỏng được.
Cái quán cà phê Internet đó… hình như ở gần căn cứ GI?
Vẻ mặt Đỗ Nhược nhanh chóng xuất hiện một tia trào phúng, lắc lắc đầu, cố gắng gạt bỏ những suy nghĩ không thực tế này đi.
Cậu nghĩ… chắc chỉ là trùng hợp thôi.
Sau một lúc mới nhàn nhạt gõ chữ trả lời: 【 Không có việc gì. 】

*
Hôm xuất phát đi Hàn Quốc thì trời lại mưa.
Tuy mưa không lớn, nhưng trời vẫn rất âm u.
Trước khi lên máy bay, Chu Lệnh Hành lặng lẽ đến gần Tô Hành, đưa cho cô một cốc giấy.
“Ở tiệm cà phê sân bay không có sữa bò, tôi mua cho cô cốc nước ấm.”
Thần thái vô cùng tự nhiên khiến Tiểu Bản đứng một bên âm thầm kinh hãi.
Lệnh ca thay đổi quá, thay đổi nhiều quá.
Tưởng tượng đến mỗi ngày đều phải ăn một đống cẩu lương, cả người đều cảm thấy khó chịu.
Tô Hành tiếp nhận cốc giấy, nhẹ giọng nói cảm ơn.
Chu Lệnh Hành chỉ liếc mắt nhìn, nhàn nhạt mở miệng: “Người trong video là cô à?”
Câu này là câu khẳng định, chứ không còn là câu nghi vấn nữa.
Tô Hành cũng không nghĩ sẽ giấu giếm, nhanh chóng thừa nhận: “Là tôi.”
Chu Lệnh Hành còn chưa kịp trả lời thì Tiểu Bản đã lên tiếng trước: “Là chị thật hả?! Lúc đó em còn thề với cư dân mạng không phải là chị!”
Giọng điệu của Tô Hành vô cùng thản nhiên: “Lúc ấy, cậu ta nói GI đều toàn là rác rưởi nên tôi cùng cậu ta solo.”
Nói xong lại liếc nhìn Chu Lệnh Hành, quyết định giấu đi cái cụm từ “LING chỉ biết dựa vào mặt” của tên mập kia.
Tuy có xúc phạm thiệt, nhưng mà cậu ta nói cũng có ý đúng. Tô Hành có chút buồn cười.
Tiểu Bản nhảy dựng lên, trong giọng nói không khỏi tức giận: “Mẹ nó, em xem cái video đó. Thấy kỹ năng của tên đó còn chả ra gì mà dám nói GI rác rưởi á?!?”
Chu Lệnh Hành nhíu mày, theo bản năng trừng mắt với Tiểu Bản.
Nghĩ một lúc, anh bỗng hắng giọng: “Cần giúp gì không? Khả năng tìm kiếm của cư dân mạng rất nhanh, video chính là đầu mối. Chẳng phải cô không muốn người kia biết cô đang đi đánh giải chuyên nghiệp sao?”
Tô Hành hơi đơ người, đóng băng trong một giây.
“Nếu tôi tiếp tục đánh giải chuyên nghiệp, một ngày nào đó bà ấy cũng sẽ biết thôi.”
Chu Lệnh Hành nhướng mày, theo bản năng muốn trấn an Tô Hành.
Quay đầu lại liền bắt gặp ánh mắt nghiêm túc của cô, sửa lại lời nói.
“Đúng rồi.” Anh trầm giọng nói: “Nhưng tôi sẽ cố gắng để ngày đó đến trễ một xíu.”
Tiểu Bản run lên, đứng dậy chạy đến chỗ kiểm soát vé.
Tuy rằng không hiểu hai người này đang nói gì, nhưng mà cậu thấy mình không nên ở đó quá lâu.
Trái tim Tô Hành khẽ run, nhanh chóng dời mắt đi chỗ khác.
Lúc này, Chu Lệnh Hành cũng đã đứng dậy cầm lấy ba lô của hai người, đi thẳng đến cửa soát vé.
Đi được hai bước, không nghe thấy động tĩnh phía sau, anh quay lại nhìn về phía Tô Hành: “Đi thôi, máy bay sắp cất cánh rồi.”
Tô Hành lấy lại tinh thần, vội vàng đuổi theo.

Trên mặt lộ ra ý cười.
Nghĩ về tương lai sau này.
Nếu thật sự không được thì vẫn còn có anh mà.

*
Khi cả nhóm đến ký túc xá ở Hàn Quốc cũng vừa lúc đến giờ cơm tối.
Lão Ngư la hét muốn đi ăn cơm Hàn, Thẩm Giai Niên cũng không có sắp xếp huấn luyện gì vào ngày đầu tiên nên đồng ý cho mọi người xuống dưới kiếm gì đó ăn.
Tuy Wave là người lớn lên ở Hàn Quốc nhưng về khoản ăn uống vẫn phải cúi lạy trước Lão Ngư.
Lão Ngư đã lên chi tiết kế hoạch cho từng bữa ăn trước khi lên đường.
Ngay cả Tô Hành cũng cảm thấy kinh ngạc trước cuốn sổ dày đặc chữ của Lão Ngư.
Cái cậu này rốt cuộc là có bao nhiêu niềm đam mê với mỹ thực vậy?
Dưới sự dẫn dắt của Lão Ngư, quanh quanh quằn quằn mấy con hẻm nhỏ đặc trưng của Hàn Quốc xong cũng đến được một cửa hàng cơm trộm kim chi phô mai Hàn Quốc.
Mặt tiền của cửa hàng trang trí không tồi, không gian có hơi nhỏ, mới 6 giờ tối mà đã chật kín người.
Wave sợ những nơi đông người, nhanh chóng rút lui.
Ai ngờ Lão Ngư kéo cánh tay của Wave lại không cho đi, quăng cho mọi người một ánh mắt rất tự tin: “Xem em đây.”
Nói xong liền sải bước nhanh đến chỗ quần thu ngân, thân hình đầy đặn lúc này trông vô cùng thoăn thoắt trong mắt mọi người.
Năm phút sau, bọn họ ngồi vào hai ghế lô duy nhất trong tiệm.
Tiểu Bản nhìn về phía Lão Ngư, hai mắt sáng lấp lánh: “Cá, sao cậu làm được vậy?”
Chu Lệnh Hành liếc Lão Ngư một phát, nhàn nhạt mở miệng.
“Còn không phải là dùng danh tiếng của Wave giả dạng lừa bịp à?”
Lão Ngư nhảy dựng lên, lạnh giọng phản bác: “Em lấy được ghế lô bằng thực lực của em, thế nào mà gọi là giả dạng lừa bịp?”
Tôn Hòa nhướng mày, cười cười nói: “Hm? Vậy nói nghe một chút cậu làm sao lấy được đi?”
Lão Ngư bĩu môi, thanh ầm dần dần nhỏ xuống.
“Cửa hàng này phải hẹn đặt lịch trước, nên em đã kiếm và vô FB của chủ quán tính đặt chỗ, mới phát hiện, chủ quán này cư nhiên lại là một người đam mê thể thao điện tử, lại còn siêu thích Wave. Em nói em sẽ đưa cho chủ quán một bức ảnh có chữ ký của Wave nên chủ quán liền đồng ý chừa lại ghế lô cho chúng ta.”
Tô Hành thích thú nhìn chằm chằm khuôn mặt đang đỏ bừng của Wave.
Nhịn không được trêu chọc nói: “Không nghĩ đến nhân khí của Wave ở Hàn Quốc lại cao vậy nhe.”
Wave còn chưa kịp nói thì cánh cửa đột nhiên bị gõ.
Một chàng trai chậm rãi ló đầu vào, đôi mắt sáng long lanh.
“Wave?”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.