Cho tôi ngủ thêm chút nữa

Chương 41


Đọc truyện Cho tôi ngủ thêm chút nữa – Chương 41:

Edit: LazyGirl.
——————
Nhìn cái người vừa mới gõ cửa, sắc mặt của Wave nhanh chóng thay đổi, biểu tình có vẻ hơi mất tự nhiên.
Quay sang dùng một loại ngôn ngữ mà cả đội đều nghe không hiểu.
Chàng trai ngoài cửa có hơi kích động, quơ tay múa chân nói nói chuyện với Wave.

Chỉ thấy cậu ấy càng nói, Wave càng đỏ mặt.
Một lúc sau, Wave cuối cùng cũng đứng dậy, làm động tác mời vô ngồi.
Chàng trai xua xua tay, mặt tươi cười nói gì đó, cúi đầu 90 độ chào Wave.
Sau đó hướng những người còn lại vẫy vẫy tay rồi rời đi.
Sau khi chàng trai rời đi, Tiểu Bản phản ứng đầu tiên.
“Cậu kia…. là Cho Hun Jeong hả?”
Tôn Hòa gật đầu, “Chắc vậy,” quay sang nhìn Wave, “Cậu ấy nói gì mà mặt cậu đỏ vậy Wave?”
Wave bĩu môi: “Cậu ấy nói cậu ấy coi trọng em, cơ mà mặt em đỏ hồi nào?!?”
Lão Ngư ôm bụng cười không ngừng: “Ha ha ha hỏi sao mà tự dưng lại cúi đầu chào cậu, bộ tính đem cậu biến thành tiền bối luôn hả?”
Wave đánh một chưởng vô người Lão Ngư.
“Cái đó là thói quen bên Hàn Quốc nào giờ rồi, tôi vốn dĩ cũng là tiền bối của cậu ấy, nên chả có gì mà phải ngượng khi cậu ấy cúi chào tôi.”
Tô Hành cười nhạt: “Vậy sao cậu đỏ mặt?”
Wave nhảy dựng lên: “Đỏ mặt hồi nào mà đỏ mặt!!!”
Mọi người cười to, sự mỏi mệt do đi dường dài đều tan biến.
Một lúc sau, trong lúc mọi người nghỉ ngơi chờ thức ăn lên, Wave nhìn Thẩm Giai Niên nói: “Lần này chúng ta tới huấn luyện cùng với CQW và CQB hả anh?”

Thẩm Giai Niên gật đầu: “Cuối tuần.”

Không những Wave mà cả Tôn Hòa cũng cảm thấy kinh ngạc: “Nhanh vậy sao?”
Thẩm Giai Niên chỉnh giọng kính, nói tiếp: “Chứ mấy cậu cho rằng tới đây để chơi sao?”
Rồi lại nhìn về phía Lão Ngư: “Quăng cái kế hoạch ăn uống gì đó của cậu ném vô hành lý đi. Bắt đầu từ ngày mai sẽ không được ra ngoài ăn cơm.”
Lão Ngư kêu rên một tiếng, nằm gục xuống bàn, cảm thấy sống không còn gì để luyến tiếc nữa.
Một lúc lâu sau, sắc mặt của Wave còn ảm đạm hơn: “Lần luyện tập tới, chúng ta nhất định phải thắng.”
Hai đội CQB và CQW đang ngồi ở ghế lô bên cạnh, cho nên khi nãy Cho Hun Jeong mới chạy qua xem thử vì mơ hồ nghe thấy tên Wave.
Hai năm trước, bởi vì Wave chuyển câu lạc bộ, GI lại không vào được vòng chung kết thế giới LOL, nên Cho Hun Jeong vẫn chưa có cơ hội so tài với Wave.
Lần này biết được Wave sẽ tới Hàn Quốc tập huấn nên Cho Hun Jeong đang rất mong đợi đến ngày hôm đó.
Chỉ muốn cùng Wave so tài, cho dù chỉ là đấu luyện, miễn sao có thể gỡ xuống được cái danh hiệu Tiểu Wave ở Hàn Quốc là được.
Vừa rồi, Hun Jeong cũng nói như vậy với Wave.
Nói như thế nào thì Wave cũng là tiền bối của Cho Hun Jeong, bản thân liên tục chiến đấu ở những đấu trường trong nước mà vẫn chưa một lần vào được trận chung kết thế giới LOL, còn đàn em của mình thì lại là khách quen của mấy trận chung kết. Mất mát là điều không thể tránh khỏi.
Nhưng nếu cứ vậy hoài thì đây cũng là một yếu tố gây kích động cho cả hai.
Nếu đã bị gọi là tiểu Wave suốt hai năm, vậy thì cứ giữ nguyên tiếp đi. Wave nghĩ thầm.
Cậu sẽ không để cho Cho Hun Jeong có bất kì cơ hội nào.
Chu Lệnh Hành cũng nhìn thấu được suy nghĩ của Wave, trầm giọng nói: “Anh biết cậu đang suy nghĩ cái gì, nhưng mà trước đó,” rồi quay sang nhìn người con gái duy nhất trong đội, “anh muốn nói về kết quả điều trị bệnh của Tô Hành trước đã.”
Mọi người nhanh chóng ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm vào Chu Lệnh Hành cùng Tô Hành.
Chu Lệnh Hành lên tiếng: “Bác sĩ nói là cô ấy không được dùng não quá nhiều, tốt nhất là không nên chơi game trong lúc điều trị.”
Không ngoài dự đoán, mọi người khẽ biến sắc, anh nói tiếp: “Mặc dù chúng ta có thể để cho Tô Hành tiếp tục chơi, nhưng với điều kiện là cô ấy phải khống chế suy nghĩ lại trong lúc chơi, không được suy nghĩ quá nhiều.”
Tôn Hòa hỏi đầu tiên: “Việc tính toán thiệt hại với thời gian làm mới quái có nằm trong phạm vi được cho phép không?”
Chu Lệnh Hành đang muốn lắc đầu thì Tô Hành nói trước: “Không.”
Nói xong còn bình tĩnh ra hiệu cho Chu Lệnh Hành.
Cô hiểu tình huống của chính mình hơn ai khác, cũng tin tưởng năng lực của mình.

Có lẽ đối với người khác, việc tính toán thiệt hại cùng với khống chế rừng đã phải tốn hết 80% trí nhớ của bộ não.
Nhưng đối với Tô Hành mà nói, việc này chỉ như một giọt nước trong đại dương.
Từ sau lần chọn đại vị tướng nào đó đơn giản để solo, cô đã cố tình không dùng não suy nghĩ.
Nhưng thời gian này, cô không phải đến đây để nghỉ ngơi.
Chu Lệnh Hành nhìn vào mắt Tô Hành, quyết định trầm mặc.
Chờ đến khi người phục vụ bưng thức ăn vào, anh mới nói nhỏ bên tai cô: “Không cần phải miễn cưỡng.”
Tô Hành nhẹ nhàng gật đầu.
Ở một góc mà không ai có thể nhìn thấy, trên mặt nhanh chóng lướt qua một tia gian xảo.
Nếu không có gì thay đổi thì về nước rồi tóm lấy Chu Lệnh Hành cũng được.
Chủ tiệm đối đãi rất nhiệt tình với Wave, không những tăng thêm phần ăn mà còn giảm một nửa giá cho bọn họ.
Lão Ngư cười tủm tỉm, cảm thấy bản thân vừa làm ra được một cái gì đó cực kì ghê gớm.
Wave thì ngượng ngùng, cuối cùng còn chụp ảnh chung với chủ quán nữa.
Ban đêm trời trở lạnh, mọi người bước ra từ cửa quán, không nhịn được khẽ run lên.
Chu Lệnh Hành nhìn người con gái gầy gò phía trước, cởi áo khoác ngoài ra choàng cho cô.
Còn dấu đầu lòi đuôi sờ sờ mũi: “Tôi thấy hơi nóng.”
Tôn Hòa lặng lẽ giơ ngón cái lên cho Chu Lệnh Hành.
Da Lão Ngư bị đông cứng thành da heo đứng bên cạnh không khỏi lẩm bẩm: “Rõ ràng lạnh vậy mà…”
Tiểu Bản nhìn vẻ mặt ngốc nghếch của Lão Ngư, âm thầm lo lắng cho chỉ số IQ của SP nhà mình.
Sau đó lặng lẽ đi lên phía trước, chứ còn đứng đây nữa thì chỉ cảm thấy tâm lạnh hơn thôi.
Thẩm Giai Niên sau khi tính tiền xong thì đứng ở cuối hàng, nhìn thấy một màn này không khỏi suy nghĩ sâu xa.

Đang suy nghĩ không biết có nên đánh chết hai người này hay không.
Trong lúc đó, Tô Hành thần sắc tự nhiên mặc áo khoác của Chu Lệnh Hành vô, nhẹ giọng nói cảm ơn.
Chứ thật ra trong lòng đang cảm thấy vô cùng sung sướng.
*
Đúng như những gì Thẩm Giai Niên nói, mọi người thật sự không có thời gian để nhàn rỗi.
Từ sau hôm đầu tiên, ai nấy cũng bận bịu với lịch trình đấu tập.
Mỗi ngày đều có ít nhất bốn trận, Tiểu Bản với Tô Hành thay phiên nhau nên còn đỡ được chút, nhưng bốn người còn lại thì thôi rồi. Hai chữ thôi, tơi tả.
Quan trọng nhất là, ngoại trừ những trận đấu tập thì thời lượng phát sóng trực tiếp còn bị tăng gấp đôi nữa chứ.
Chu Lệnh Hành với Tô Hành phải nói là ngang cơ nhau, đều ghét thời lượng phát sóng trực tiếp này.
Người thì ngủ, người thì lười.
Trong ngày huấn luyện đầu tiên, Thẩm Giai Niên đã cố ý chọn một vài đối thủ tương đối nhẹ nhàng.
Lúc Tô Hành đánh thì vẫn ổn, đến lượt Tiểu Bản lên thì lập tức lật xe.
Lão Ngư không nhịn được, mỉa mai Tiểu Bản: “Cậu chưa lên thì bọn tôi còn lái xe bốn bánh rong chơi, cậu vừa lên cái liền bánh thành xe tang luôn.”
Tiểu Bản cũng cảm thấy tuyệt vọng, cậu cũng muốn biết tại sao chị gái lên đánh thì rất nhẹ nhàng, còn cậu lên thì lại thành ra như vậy.
Chỉ có Thẩm Giai Niên vẫn luôn bình tĩnh: “Thấy được không? Có thấy được khoảng cách chênh lệch giữa hai người không?”
Tiểu Bản gật đầu, thấy được thấy được, vẫn là chị gái lợi hại nhất.
Vài giây sau, Thẩm Giai Niên lại mở miệng: “Hai người đều cách Lão Ngư 20 khoảng cách, nhưng cũng đừng nản,” rồi nhìn sang Tô Hành, “cô kém người đi rừng của đội quán quân năm ngoái tận 10 Lão Ngư lận.”
Tô Hành đơ người.
Cảm thấy thực lực của mình bây giờ không khác gì ếch ngồi đáy giếng cả.
Mặc kệ vậy, giờ lo phát sóng trực tiếp bù cho đủ giờ đã.
Kể từ sau khi biết lượng phát sóng trực tiếp bị tăng gấp đôi, Tô Hành liên tục phát sóng.
Ví dụ như hiện tại, đội bọn họ đang cùng nhau phát sóng trực tiếp trận đấu luyện.
Khán giả bên kia cũng nghe thấy những gì Thẩm Giai Niên nói, màn hình tràn ngập những lời bình luận tích cực.
【 ha ha ha ha huấn luyện viên nói thật á hả? 】
【Sleeping kém người đi rừng quán quân năm ngoái 10 Lão Ngư?? Ha ha ha ha, đột nhiên cảm thấy ngày GI trở thành quán quân không còn xa. 】
【 Mau cho tôi xem biểu cảm của Tiểu Bản hiện tại đi ha ha ha ha, khẳng định sẽ rất xuất sắc!! 】

【 Chị gái đang dạy cho mọi người biết một trăm tư thế nằm không cũng dính đạn 233333】
【 Bóng ma trong lòng Tiểu Bản giờ chắc phải lớn lắm ha ha ha ha 】
【 Đau lòng cho chị gái quá đi, sẵn tiện đau lòng cho Tiểu Bản một chút chút chút (mặt thờ ơ) 】
Tô Hành hắng giọng: “Mấy chủ đề đó không được bàn tán lung tung ở đây đâu.”
Hàng ngàn bình luận biến mất ngay lập tức.
Tô Hành vừa lòng gật đầu, đột nhiên nhìn thấy một hàng chữ đặc biệt phá lệ trên màn hình.
【 Chị gái không chơi giao diện trang phục Hanbok hả? Có thể chơi cái đó trong lúc phát sóng không, mọi người đều muốn xem. 】
Suy nghĩ một chút, Tô Hành liền thoát khỏi giao diện thường, tiến vào khu vực khác chỉ có những trang phục Hanbok.
“Vậy tôi chơi giao diện này chút xíu, tối còn phải đi huấn luyện nữa.”
Nói xong, Tô Hành liền nhấn vào xếp tổ đội.
Người Hàn ở đây tương đối nhiều, rất nhanh liền có đội.
Tô Hành di chuyển đầu ngón tay, gõ chữ.
【Jungle KhaZix, no ban. 】(đi rừng KhaZix, không BAN)
MID của đội nhanh chóng đáp lại một tràng tiếng Hàn còn thêm ??? nữa.
Trực giác của Tô Hành cho thấy là hình như câu này nói với mình, nghĩ nghĩ liền gọi Wave tới phiên dịch hộ.
Wave uể oải đi tới, nhanh chóng trả lời: “Hắn hỏi cô là người Trung Quốc hả?”
Nói xong lại hỏi cô: “Muốn tôi trả lời lại giúp không?”
Tô Hành lắc đầu, gõ từng chữ: 【 Yes. 】(đúng vậy)
Bên kia nhanh chóng xuất hiện một loạt tiếng Hàn nữa.
Tô Hành nhìn Wave.
Biểu tình của Wave lúc này có hơi quái dị, ấp úng nửa ngày cũng không nói gì.
Tô Hành nhàn nhạt nhìn: “Sao? Trình độ tiếng Hàn của cậu sa sút rồi hả?”
Wave hừ lạnh, sờ sờ mũi nói: “Hắn nói, thảo nào, trận này thua chắc.”
Tô Hành nhướng mày, bình tĩnh ngồi khởi động cổ tay.
Thua? Cô còn không biết từ đó viết như thế nào đâu.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.