Đọc truyện Cho tôi ngủ thêm chút nữa – Chương 39:
Edit: LazyGirl.
——————
Thần sắc mỗi người mỗi khác.
Chỉ trong chốc lát, Chu Bá Tu đưa ra nghi vấn mới: “Làm thế nào mà con có thể đảm bảo cô bé này sẽ không suy nghĩ nhiều trong lúc chơi game?”
Tô Hành cũng nhìn Chu Lệnh Hành, chờ đợi câu trả lời của anh.
Ngay cả khi không chỉ huy, cô cũng không thể không suy nghĩ trong lúc chơi game được.
Chu Lệnh Hành cười nhạo: “Con sẽ không để cho cô ấy có cơ hội để suy nghĩ,” dừng một chút nói tiếp, “sau này thi đấu, tôi chỉ huy.”
Nếu đã quyết định đi cùng nhau, cũng phải có khí thế chút.
Cô là đồng đội của anh, cũng là người mà anh thích.
Vì vậy, anh muốn mình vừa là bạn đồng hành, vừa là kỵ sĩ bảo vệ cô.
Anh muốn bảo vệ cô cho đến cùng.
Tô Hành sửng sốt, ánh mắt lóe lên.
Không biết vì sao, giờ khắc này, giọng điệu của Chu Lệnh Hành khiến cô có niềm tin hơn.
Tô Hành cong môi: “Cháu tin tưởng anh ấy.”
Chu Bá Tu nhướng mày, nhìn thấy không khí khác thường giữa hai người này, liền hiểu ra.
Có chút ngạc nhiên, tại sao ông lại không hề biết con trai của mình lại thích mẫu người này ta?
Lại quay sang nhìn Tô Hành, nghiễm nhiên cũng đem cô trở thành con dâu tương lai của mình.
Ngữ khí cũng từ giọng điệu công việc chuyển sang tùy ý hơn: “Được rồi, trước tiên cứ thử trong ba tháng đã. Nếu trong ba tháng này, bệnh tình có chuyển biến tốt, bác sẽ đồng ý cho cháu tiếp tục chơi.”
Chu Lệnh Hành nghe thấy được đáp án mà mình mong muốn, vẻ mặt cũng thoải mái hơn.
Lại nói với Chu Bá Tu một câu: “Con đưa cô ấy về, cuối tuần cả đội đi Hàn Quốc tập luyện, đêm nay con về nhà.”
Chu Bá Tu bật cười, còn chưa kịp nói gì mà con trai mình đã không kìm lòng được muốn đem người đi rồi à.
Còn sợ ông đây hại gì cô bé ấy?
Nhìn thấy Tô Hành chuẩn bị rời đi, Chu Bá Tu vội nói: “Đợi lát nữa, bác kê cho cháu đơn thuốc cho đợt trị liệu đầu tiên này.”
Nói xong liền cầm tờ đơn thuốc viết viết vẽ vẽ, vừa viết vừa nói “Loại thứ nhất là khống chế sự hưng phấn của đại não, dùng để đối phó với những trường hợp khẩn cấp. Loại thứ hai là thuốc kê đơn, mỗi đêm một viên, một ngày cũng không được quên uống.”
Viết xong, ông đưa cho Tô Hành, lại nhìn về phía Chu Lệnh Hành, tùy ý hỏi: “Đi trong bao lâu?”
Chu Lệnh Hành vô cảm trả lời: “Đại khái là một tháng.”
Chu Bá Tu gật đầu: “Sau khi từ Hàn Quốc trở về thì tới tái khám. Nhất định nhớ kỹ, hạn chế dùng não.”
Tô Hành tiếp nhận đơn thuốc, nghiêm túc đáp ứng.
Nhanh chóng ra ngoài cùng Chu Lệnh Hành.
Chu Bá Tu nhanh chóng đứng dậy, lời nói mang theo chút ý cười: “Có thời gian thì đến nhà bác ăn cơm.”
Tô Hành sửng sốt, không biết nên phản ứng ra sao.
Đành phải nhìn người đàn ông bên cạnh bằng một ánh mắt dò hỏi.
Chu Lệnh Hành cười nhạt: “Không cần để ý đến ông ấy.”
Sau khi tiễn hai người đi, phòng làm việc cuối cùng cũng yên tĩnh trở lại, Chu Bá Tu chậm rãi cười ra tiếng.
“Tiểu tử thúi.”
Cái tính cách như vậy, khi nào mới theo đuổi được cô bé kia?
Trên đường về, Chu Lệnh Hành chủ động mở nhạc.
Vừa xoay vô lăng, vừa lười biếng nói: “Sao lại tin tưởng tôi?”
Tô Hành cười khẽ, thấy người đàn ông này ngập ngừng muốn hỏi nhiều lần, cứ tưởng sẽ không mở miệng hỏi luôn chứ.
“Tôi tin tưởng đồng đội, có vấn đề gì sao?”
Không chỉ là đồng đội, mà còn là bạn trai tương lai của cô nữa.
Ý cười trên mặt Tô Hành ngày càng đậm.
Chu Lệnh Hành nghe thấy câu trả lời, hơi thất vọng, nhàn nhạt nói sang vấn đề khác.
“Trước khi đi Hàn Quốc, cô có sắp xếp gì không? Quay lại quán cà phê Internet?”
Tô Hành gật đầu, nửa ngày mới ý thức được là Chu Lệnh Hành đang lái xe.
Sau đó mở miệng nói: “Ừm.”
Chu Lệnh Hành cầm tay lái gõ nhẹ, không khỏi nhíu mày.
Trước kia thì không nói, hiện giờ anh đã biết tình cảm của mình, ngẫm nghĩ về hoàn cảnh môi trường xung quanh quán cà phê, cảm thấy nơi đó không ổn đối với cô.
Trong lòng âm thầm sắp xếp lại từ ngữ một lát, Chu Lệnh Hành mở miệng nói: ” Không khí ở quán cà phê Internet không được tốt lắm, hay là cô ở lại căn cứ trong khoảng thời gian này đi. Nếu cảm thấy một mình không an toàn, tôi có thể….”
Tô Hành cắt ngang lời anh nói: “Không được, tôi đã lâu không trở về, hơn nữa, ba tôi ngày mai cũng trở lại từ thành phố B.”
Chu Lệnh Hành gật đầu, đem hết những lời còn chưa nói xong nuốt xuống.
Đáy lòng âm thầm bực, nghĩ đến hai người ở hai nơi là đã khó chịu rồi.
Tô Hành đột nhiên nghĩ đến cái gì đó, hướng Chu Lệnh Hành nói: “Đúng rồi, trong khoảng thời gian chúng ta nghỉ ngơi, phát sóng trực tiếp thì sao?”
Chu Lệnh Hành không có tâm trạng, không chút để ý gật đầu: “Thường thì thời gian phát sóng sẽ tăng lên, đến lúc đó, huấn luyện viên sẽ thông báo.”
Mí mắt Tô Hành rũ xuống, có chút phiền lòng.
Mỗi tháng 40 tiếng là đã đủ mệt rồi, giờ còn bị tăng thêm thời gian nữa chứ.
Chờ đến lúc dừng xe đợi đèn xanh đèn đỏ, Chu Lệnh Hành bớt chút thời gian, quay sang nhìn dáng vẻ thất thần của Tô Hành, không khỏi cảm thấy buồn cười.
“Không hoàn thành thì cứ không hoàn thành thôi, có gì đâu mà phải suy nghĩ.”
Tô Hành lạnh nhạt liếc anh một cái, “Không hoàn thành rồi ai trả tiền lương cho?”
Chu Lệnh Hành nhẹ nhàng nói không một chút do dự: “Tôi trả.”
Toàn bộ tiền lương anh đều có thể cho cô tất, chỉ sợ cô không cần mà thôi.
Tô Hành đơ ra, rõ ràng là không hề nghĩ đến việc này, nhất thời nói không nên lời.
Người này thật sự có độc mà.
Cho dù vậy, nhưng tim vẫn không khẽ run lên.
Chu Lệnh Hành không nhận được câu trả lời nào từ cô, yên lặng tiếp tục lái xe.
Tô Hành cảm thấy sắc mặt mình hơi nóng, nhịn không được muốn mở cửa sổ xe ra cho thoáng.
Bản tình ca tiếng Pháp kia vẫn còn văng vẳng trong xe, thanh âm dần phiêu tán ra bên ngoài.
Trái tim không khỏi rung động.
“Lamour est un don, Jamais une question.”
“On saimera quand meme, Quimporte ou ca mene.”
Tình yêu là một món quà, không phải là một vấn đề nan giải.
Cho dù có ở nơi đâu, chúng ta vẫn sẽ luôn yêu nhau.
*
Thời điểm lúc Tô Hành quay trở lại quán cà phê Internet, Tạ Huy đang nói chuyện phiếm cùng khách quen.
Nhìn thấy dáng vẻ thư thả quen thuộc.
Tạ Huy không khỏi cảm thấy vui mừng.
Nhanh chóng chạy đến trước mặt cô chào hỏi: “Tô Hành! Cô về rồi!”
Tô Hành cười, nhàn nhạt gật đầu: “Cuối tuần tôi phải đi qua Hàn Quốc tập huấn cùng chiến đội nên giờ về nghỉ ngơi một tuần.”
Tạ Huy thoạt nhìn thập phần vui vẻ, nói liên tục như cái máy hát vậy, không dừng lại được.
“Trở về là tốt, trở về là tốt. Tôi nói chứ từ sau khi cô đi mất, tôi mỗi ngày đều rất nhàm chán. Có nhiều khách còn hỏi cô đâu rồi. Tôi nói cô đi làm tuyển thủ chuyên nghiệp, họ còn la hét muốn đi xem cô thi đấu nữa kìa…”
Tô Hành nghe Tạ Huy nói thao thao bất tuyệt, trong lòng khẽ động.
Chỉ mới rời đi có một tháng, nơi này gần như không có gì thay đổi.
Trong tương lai, cô có thể sẽ phải đi xa hơn, nhưng nơi đây vĩnh viễn đều luôn có một mái ấm chờ cô trở về, để cô không phải lo lắng gì hết.
Cảm giác này không tồi.
Tạ Huy bên này nói xong, đột nhiên phát hiện trên người Tô Hành toàn túi lớn túi nhỏ, vội tới cầm giùm.
Cậu lại hỏi tiếp: “Ông chủ ngày mai cũng trở về, là cô nói sao?”
Tô Hành gật đầu: “Ừm, tôi nói,” nghĩ một lúc lại nói, “Tôi hôm nay đi gặp bác sĩ tâm lý.”
Sắc mặt Tạ Huy bỗng biến đổi, lo lắng nhìn Tô Hành: “Rồi bác sĩ nói sao?”
“Kêu tôi không được động não, kê cho tôi ít thuốc uống.” Tô Hành nhún vai nói.
“Vậy cô….”
Tạ Huy còn chưa nói xong, liền nghe thấy tiếng ồn ào truyền đến từ khu vực phòng máy.
Hai người đồng thời quay lại nhìn, một đám người vây quanh, hình như xảy ra xung đột.
Tạ Huy ra hiệu cho Tô Hành lên lầu trước, còn mình thì vội vàng chạy qua.
Tô Hành cũng không muốn nhiều chuyện, nhưng âm thanh của mấy người kia thật sự quá lớn.
Ngay lúc cô tính đi thì nghe thấy tên Chu Lệnh Hành.
“LING hiện tại không phải dựa vào mặt để thi đấu sao, còn có cái người tên Sleeping kia nữa, thi đấu sắp thắng đến nơi còn xảy ra sự cố, chiến đội GI quả nhiên là rác rưởi, đánh như gì vậy.”
“Mày xem GI thi đấu chưa mà dám nói vậy? Miệng độc như mày mẹ nó tao thấy nhiều rồi, GI vung tay đánh chơi thôi cũng có thể đánh bại được mày đó.”
Nghe đến đây, một ngọn lửa vô tình bùng lên trong lòng cô.
Tô Hành buông hành lý xuống, gạt đám đông sang một bên, chui vào.
Tạ Huy đứng bên cạnh đảm đương vị trí hòa giải, nhưng làm sao cũng không thể khiến hai vị này hạ hỏa được.
Cái tên đàn ông to béo kia vẫn còn đang nói: “Đừng có mồm điêu với tao, cùi bắp đúng là chỉ đi thích đồ cùi bắp, mày tùy tiện tìm một người bên GI đến solo với tao xem nào?”
Người đàn ông cao gầy mặt đỏ bừng bừng, hiển nhiên cũng bị tên mập kia làm cho tức giận: “Tao cùi bắp thì sao, nhưng chiến đội tao thích lại không hề cùi bắp nhá! Mày đừng tưởng rằng tao không dám làm gì mày chắc. Mày dựa vào gì mà to mồm vậy!”
Tô Hành nghe đến đó, chậm rãi đến gần Tạ Huy, kéo cậu qua nhẹ giọng hỏi: “Sao lại thế này?”
Tạ Huy nhìn thấy Tô Hành, sửng sốt: “Sao cô lại ở đây, không phải kêu cô lên lầu nghỉ ngơi trước rồi sao?”
Tô Hành không nói, nhìn chằm chằm về phía tên mập kia.
Tuy rằng cô có tức có nóng giận, nhưng cũng không thể phân biệt được ai đúng ai sai, nên cũng không vội hành động thiếu suy nghĩ.
Tạ Huy thở dài, thấp giọng giải thích.
“Hai cái người này hôm nay mới tình cờ gặp nhau ở quán Internet, tình cờ là chơi cùng một khu vực nên quyết định đánh đôi. Tên gầy bị xếp vô vị trí SP, muốn đổi đường với MID, một hai muốn lấy yêu cơ LeBlanc, kết quả lại đi feed mạng liên tục. Tên mập kia phát hỏa, hỏi hắn chơi feed liên tục vậy thì lấy LeBlanc làm gì. Tên gầy liền nói bởi vì hắn thích GI LING, còn cho tên mập xem kỷ lục thi đấu của hắn, hầu như đều dùng LeBlanc đi MID, số liệu thảm không nỡ nhìn. Tên mập thấy vậy thì điên lên, công kích chiến đội tên gầy thích.”
Tô Hành cũng không quản được nhiều như vậy, chỉ cảm thấy một cổ tức giận trào lên trong lòng.
Cái người gầy kia có lẽ là cũng không đúng vì chọn sai tướng, nhưng cái tên mập kia thì mắc gì lại đi phê bình đồng đội của cô? Thậm chí còn dám chửi đồng đội cô là rác rưởi?
Tên mập bên kia vẫn tiếp tục la hét: “Tao dựa vào gì mà to mồm á? Chứ mày dựa vào cái gì? Mày thổi phồng lên vậy rồi có thổi GI vô được tới vòng chung kết toàn cầu luôn không?”
Tên gầy không phục: “Mày muốn nói gì kệ mày, lôi GI vô làm gì? Tao với mày solo!”
Tên mập cười nhạo: “Được thôi, nếu mày thua thì phải thừa nhận mày cùi bắp, kể cả cái chiến đội mày thích cũng là cùi bắp luôn.”
“Nhưng nếu mày thua thì mày phải xin lỗi tao, thu hồi lại hết những gì mày nói về LING và GI.” Tên gầy cũng không hề tỏ ra yếu thế, cho dù có đánh dở thì khí thế cũng không được thua.
Chỉ thấy tên mập ôm bụng cười to: “Kỹ thuật của mày mà đòi thắng tao? Đừng mẹ nó sống trong mơ tưởng nữa!”
Nghĩ một chút, Tô Hành liền bước lên, đi đến giữa hai người.
“Tôi và cậu solo thì sao?”
Giọng nữ lạnh lẽo vang lên giữa một đám nam nhân cực kỳ rõ ràng.
Hai người đàn ông đồng thời nhìn vẻ mặt lạnh lùng của cô gái trước mắt.
Tên mập không chút nghĩ ngợi liền bật cười: “Cô gái, cô ở đâu tới vậy? Biết LOL là gì sao? Cút qua một bên đi.”
Tên gầy cũng không nhìn cô: “Mỹ nữ mặc kệ đi, tôi hôm nay quyết solo cùng hắn rồi.”
Tô Hành bật cười tức giận, thần sắc càng ngày càng lạnh: “Quán cà phê Internet là là của tôi, mà tôi cũng là fan của GI. Tôi với cậu solo, nếu tôi thua, về sau sẽ không lấy một xu gì từ cậu, nhưng nếu cậu thua,” cô chỉ chỉ vào tên gầy, “thì xin lỗi tên đó cho tôi, cũng thu hồi lại câu nói GI rác rưởi luôn.”
Tô Hành nhướng mi, yên lặng nhìn tên mập: “Cậu thấy sao?”
Ý cười trên mặt tên mập càng đậm: “Gì nữa đây, lại thêm một fan GI? Chắc lại đi mê nhan sắc của LING? Cô gái à, đừng có u mê nhan sắc nữa.” Nói xong còn kéo một cái ghế ra cho Tô Hành ngồi: “Được rồi, tôi cũng không cần miễn phí tiền máy, đến đây đi mỹ nữ.”
Tô Hành cũng không phản bác, lẳng lặng ngồi xuống, thao tác chuột, mở giao diện trò chơi lên.
Cô dù sao cũng là fan cuồng nhan sắc của Chu Lệnh Hành, về điểm này, cô không có gì để phản bác.
Khi đăng nhập tài khoản, ngón tay di động một chút, mau chóng ấn nhanh một chuỗi số.
Đăng nhập vào game, trò chơi liền hiện lên mấy chữ cái to Cho Tôi Ngủ Thêm Chút Nữa.
Tên mập bên cạnh vừa thêm bạn, cười ra tiếng: “Mỹ nữ, cô lấy cái acc cùi bắp này để đánh với tôi? Ngọc, phù hiệu còn chưa full?”
Tô Hành cũng cười: “Đối với với cậu, nhiêu đó đủ rồi.”
Tên mập lại lớn tiếng nói: “Được thôi, đừng có mà nói tôi khi dễ con gái, tôi cũng tháo phù hiệu ra đánh với cô.”
Đang tính tháo, liền nghe thấy âm thanh cô gái truyền đến: “Không cần.”
Hắn quay đầu nhìn, Tô Hành mở miệng: “Nếu không lại thành ra là tôi khi dễ cậu.”
Tên mập nghẹn một hơi, nhịn xuống cơn tức giận, từ bỏ tháo phù hiệu.
Nếu đã như vậy thì đừng trách.
Tạ Huy cùng tên gầy đứng ở một bên lo lắng nhìn Tô Hành.
Thực lực của tên mập như thế nào, hắn biết.
Tuy rằng không phải quá cao siêu như tuyển thủ chuyên nghiệp, nhưng để đối phó với rank Bạch Kim thì dư dả, huống chi lại là cùng con gái đấu với nhau, cho dù có mười cái phù hiệu cũng không thể làm được gì.
Bước vào trò chơi, tên mập rất tự tin khóa vào Kassadin.
Loại tướng tay ngắn này cũng đủ để đối phó với một cô gái rồi.
Khóa xong còn không quên hướng Tô Hành bĩu môi: “Tôi dùng Kassadin, cô tùy tiện dùng cái gì cũng được, không nhất định phải là hai vị tướng đấu sĩ đâu.”
Cho dù cô có dùng vị tướng gì thì kết quả cũng như nhau thôi.
Tô Hành gật đầu, tỏ vẻ chính mình đã biết.
Con chuột trượt vô vị tướng Annie.
Tuy rằng rất muốn dùng Zyra, nhưng cô đã dùng vị tướng Zyra này trong lúc phát sóng trực tiếp quá nhiều nên dễ bị lộ thao tác.
Không ngoài ý muốn, Tô Hành trực tiếp chọn Annie, một vị tướng mà cô chưa bao giờ sử dụng trước mặt ai.
Vị tướng này, thao tác cũng đơn giản.
Không cần phải sử dụng não quá nhiều, vừa lúc cũng thỏa mãn điều kiện của Chu Bá Tu sáng nay.
Nhiều người nghe ngóng được chủ quán cà phê Internet là con gái, chạy đến hóng chuyện ngày càng nhiều.
Nhìn thấy có người lấy di động ra quay, Tạ Huy vờ như lơ đãng che tầm nhìn một chút.
Nhưng vẫn không thể đảm bảo rằng sẽ có cá lọt lưới.
Rốt cuộc cũng tiến vào trò chơi.
Hai người đồng thời xuất hiện hai bên nhánh sông.
Sau khi vào trận được 2 phút, tên mập bắt đầu cảm thấy có gì đó không đúng.
Rõ ràng là không có phù hiệu, lại thêm chính mình thi thoảng xuống dưới quấy rối, vậy mà cô ấy vẫn farm đủ toàn bộ số lính như mình.
Farm lính là phần mà hắn ta luôn tự hào nhất bởi vì hắn đã bỏ ra một thời gian để luyện tập cái này.
Nhưng người con gái này…. Nhìn qua cũng không phải là một người hay chơi game.
Bất luận là di chuyển hay là thao tác đều rất lấn cấn.
Thậm chí còn có vẻ không hề quen thuộc với vị tướng này, không hề xài chiêu Q, ngược lại chỉ luôn tung chiêu A ra farm lính.
Rốt cuộc là vì cái gì? Hắn không nghĩ ra, vì cái gì mà đã không chơi hay lại còn muốn solo với hắn?
Tên mập có nghĩ trăm lần cũng không ra được đáp án.
Trong lúc tên mập mãi mê suy nghĩ, Annie đã lên cấp 3 trước Kassadin.
Ngay khoảnh khắc vừa lên cấp 3 kia, Tô Hành liền ấn E tung ra phản thương phòng ngự, đồng thời tích góp đủ 4 kỹ năng bị động, liền Q trúng ngay Kassadin đang mãi farm lính ở giữa.
Kassadin bị dính chiêu, giây tiếp theo liền thấy Annie phóng chiêu A áp sát, lại tiếp chiêu W và A.
Một combo chiêu thức thành công khiến Kassadin chỉ còn nửa máu, Tô Hành cũng ngừng tấn công, quay người rời đi phạm vi công kích của mấy con lính, một lần nữa bắt đầu farm lính tiếp.
Những người đang bao vây xem từ phía sau không ngừng xôn xao.
“Má ơi! Mấy người nhìn cái tốc độ tay kia kìa.”
“Tôi chưa bao giờ thấy ai có thể thi triển kỹ năng của mình nhanh đến vậy mà còn không cần dùng đến mấy phép bổ trợ.”
“Tên mập kia vừa rồi còn xem thường chủ quán, để xem chủ quán hành tên đó ra sao.”
“Cũng không nhất định nhe, Kassadin cấp độ 6 rất ghê gớm, tướng mà chủ quán dùng cũng không phải là một vị tướng cơ động.”
“Tôi cảm thấy hơi bị shock, mấy người cũng đừng quên chủ quán không hề có phù hiệu đầy đủ!!! Mà còn có thể đánh được vậy?”
“Tôi cũng kinh ngạc không kém, chênh lệch phù hiệu rất rõ ràng vậy mà còn có thể chiếm ưu thế được đầu trận, Kassadin cuối trận sao chơi lại được?”
Tạ Huy cũng có chút kinh ngạc, tuy cậu biết Tô Hành là tuyển thủ chuyên nghiệp, nhưng đây là lần đầu tiên cậu nhìn thấy thao tác tay của cô ấy ở một cự ly gần như vậy.
Tô Hành không hề quan tâm đến lời bàn tán ở phía sau, chăm chú nhìn màn hình.
Tâm Tạ Huy khẽ động, cậu cảm nhận được, người con gái này đang rất nghiêm túc với trò chơi này.
Cậu không nhớ rõ lần cuối cùng cậu nhìn thấy cô đã qua bao lâu rồi.
Ván đấu vẫn tiếp tục.
Kassadin bị Annie đánh cho một bộ chiêu thức, vội vàng uống thêm máu.
Tô Hành làm sao cho hắn được như ý, cô ỷ vào tay dài của Annie, một bên farm lính, một bên cứa máu hắn một chút.
Tới lui mấy đợt vậy, Kassadin hồi máu cũng vô dụng.
Cứ vậy vài phút trôi qua, Kassadin không có ai tiếp viện, chỉ có thể lui về nhà hồi máu, thậm chí đợt lính đó còn chưa ăn xong.
Tô Hành nhìn thấy Kassadin biến về nhà, không cần suy nghĩ cũng ấn B biến về nhà luôn.
Tốc độ di chuyển ban đầu của cô không nhanh bằng Kassadin, tình nguyện để chính mình bị hụt vài con lính.
Kết quả lúc trở lại nhánh sông chỉ có mỗi cô.
Tô Hành cũng có chút ngạc nhiên.
Cô thậm chí còn không ý thức được rằng, sau một thời gian dài thi đấu cùng huấn luyện, cô đã trở nên quen thuộc hơn với trò chơi này, trình độ cũng vượt xa hơn nhiều so với người bình thường. Đối với trang bị cũng đã lựa chọn một cách thuần thục mà không cần phải suy nghĩ, cho dù bản thân không thường hay chơi vị trí này.
Sau khi Annie quay lại nhánh sông được 2 giây, Kassadin cuối cùng cũng xuất hiện trong phạm vi nhìn thấy của Tô Hành.
Hai người bây giờ đều đang là cấp độ 5.
Bộ não của Tô Hành hoạt động rất nhanh, nhanh chóng tính toán thời gian mà cô cùng Kassadin đều đạt cấp độ 6.
Từ giờ trở đi, cả hai đều sẽ không bỏ sót qua con lính nào.
Quả nhiên, không có đầy đủ phù hiệu nên đành miễn cưỡng ngang cơ xíu vậy, Tô Hành nghĩ nghĩ.
Động tác trên tay vẫn như cũ không ngừng di chuyển, farm lính đồng thời cứa máu Kassadin.
Tên mập cũng bắt đầu đổ mồ hôi, nhận định của hắn đối với trình độ của cô gái này đã hoàn toàn khác.
Cảm thấy bực mình vì đã coi thường kẻ địch, đi chọn tướng tay ngắn, nếu không cũng không phải khổ sở đến thế này.
Tên mập trở nên thận trọng hơn, cố gắng duy trì số lượng binh lính với Annie.
Một phút sau, đợt lính cuối cùng trước khi lên cấp 6 xuất hiện.
Kassadin bị tiêu hao hết hai phần ba máu, lại còn không mang theo bình máu nhỏ.
Trái lại, Annie vẫn gần như là đầy máu.
Tô Hành nhìn con xe ở đối diện, điều khiển tướng của mình di chuyển sang phải.
Tên mập không quản được nhiều như vậy, cũng không nhìn rõ được tình hình, chỉ muốn nhanh chóng đạt cấp 6, thao tác lập tức hướng tới con xe bên cạnh Annie.
Tô Hành nhướng mày khi nhìn thấy Kassadin đang di chuyển lại gần đây, cô sử dụng kỹ năng Q để hạ được con xe từ xa.
Kỹ năng bị động cũng tích góp được 3 cái, đồng thời lên được cấp 6.
Tên mập thấy trên đầu Annie hiện số 6 liền hoảng sợ, chạy nhanh lên phóng kỹ năng để lấy con xe bên cạnh Tô Hành, đồng thời cũng lên cấp 6.
Trong chớp mắt, tên mập còn chưa kịp ấn nâng cấp kỹ năng, Tô Hành đã ấn E gây choáng, bật đại chiêu lên đánh thẳng lên mặt Kassadin. Thanh máu nhanh chóng giảm một lượng đáng kể.
Sau khi hết thời gian bị choáng, Annie nhanh chóng QW cùng A lập thành một bộ chiêu thức đánh liên tục, Kassadin bây giờ chỉ còn lại một chấm máu.
Tên mập cuối cùng cũng được tự do, hắn lập tức nâng cấp kỹ năng, phóng chiêu R để kéo dài khoảng cách.
Không ngờ, Tô Hành lúc này lại đang phun lửa lên người hắn.
Còn kém một chút là dính rồi, Tô Hành thầm nhẩm tính trong lòng.
Không chút do dự nhấn A lui ra.
Tên mập cũng phản ứng không chậm, chạy lui ra sau kéo dài khoảng cách.
Nhưng lại bị chậm một bước.
Chỉ thấy Annie sau khi A lui về liền phóng ra một quả cầu lửa, đánh thẳng vào người Kassadin.
Đủ rồi, thương tổn vừa đủ.
Tô Hành nhẹ nhàng quay lưng rời đi, cũng không thèm nhìn lượng máu của Kassadin.
Trên màn hình liền hiện dòng chữ FIRST BLOOD.
Người đàn ông gầy gò vẫn luôn đứng phía sau Tô Hành là người đầu tiên phát ra tiếng hoan hô.
“Win rồi win rồi! Chủ quán thắng rồi!”
Nói xong còn giơ tay lên muốn high-five cùng Tô Hành nữa chớ.
Sau đó dường như tên gầy cảm thấy hành động của mình có hơi đường đột, âm thầm rút tay về.
Nhìn biểu tình xấu hổ của người đàn ông gầy gò trước mặt, Tô Hành mỉm cười.
Nhanh chóng thoát khỏi trò chơi, giơ tay vỗ vỗ lên vai người đàn ông này: “Cảm ơn.”
Tiếng đàm luận của đám đông cũng lớn dần lên, thậm chí còn có người vỗ tay.
“Vậy mà cũng thắng nữa hả? Má ơi, thắng thiệt hả???”
“Ha ha ha tôi thắng rồi, đưa tiền đưa tiền.”
“Chủ quán cà phê Internet này không tồi nhe! Thao tác như vậy mà lại là một cô gái nữa!”
“Tôi đã nói là Annie thắng mà không tin ha ha ha!”
“Ai da, mấy người không thấy cái tốc độ tay này quá khoa trương rồi sao? Hoàn toàn không thua gì tuyển thủ chuyên nghiệp.”
“Nói không chừng cô ấy chính là tuyển thủ chuyên nghiệp thì sao ha ha ha ha.”
Mặc kệ cho mọi người mỉa mai, tên mập kia đứng dậy chuẩn bị rời đi.
Tô Hành liếc hắn một cái, lạnh nhạt mở miệng: “Tính đi đâu?”
Tên mập hung tợn mở miệng: “Cô còn muốn gì nữa?”
Tô Hành cười nhạt: “Tôi chả muốn gì cả, chỉ là…. ” nhìn sang tên gầy, “cậu hình như quên mất chuyện gì đó thì phải?”