Đọc truyện Cho tôi ngủ thêm chút nữa – Chương 13:
Edit: LazyGirl.
——————
Khi Tô Hành quay trở lại quán cà phê Internet, Tạ Huy với ánh mắt đầy sự lo lắng liền bước tới: “Cô đi ra ngoài mà không nói gì, ông chủ tìm cô khắp nơi đó.”
Tô Hành không khỏi kinh ngạc: “Ba tôi trở lại rồi hả?”
Tạ Huy gật đầu: “Buổi chiều vừa về, ông ý tưởng cô đi siêu thị bổ sung hàng hóa liền tới đó tìm cô,” vừa nói vừa lấy điện thoại ra bấm một dãy số, “Để tôi gọi cho ông ấy kêu về đã.”
Tô Hành xua xua tay, đầu óc bắt đầu không còn nhiều tỉnh táo: “Đừng, không chịu đựng được nữa, ngày mai tôi sẽ tự đến tìm ông ấy.”
Nói xong liền lên lầu, chỉ nghe thấy tiếng thở dài bất lực của Tạ Huy.
Tô Hành cuối cùng cũng đã gặp ba ba của cô ấy. Tô Viễn Quân biết con gái của mình đã trở về bình an, liền vội vã chạy đến thành phố B, căn bản còn không kịp nghỉ ngơi.
Có thể là vì còn có chuyện chưa giải quyết nên ngày hôm sau, Tô Hành thức dậy cực sớm.
Trước tiên liền gọi điện ngay cho Tô Viễn Quân.
Tô Hành có chút khẩn trương, ba con hai người đã lâu rồi chưa gặp nhau. Sẵn tiện lần này, Tô Hành liền nói về việc thi đấu chuyên nghiệp với Tô Viễn Quân vậy.
Một lúc sau điện thoại được kết nối, một giọng nam trầm thấp truyền đến từ đường dây bên kia.
【 Hành Hành. 】
Tô Hành cười: 【 Ba, có đang ở trong quán không? Con xuống dưới tìm ba. 】
Người đối diện liền trầm giọng nói: 【 Ba tối hôm qua đã trở lại thành phố B. Cửa hàng bên này vừa mới khai trương không lâu, vẫn còn nhiều việc cần phải sắp xếp. 】
Tô Hành nghẹn lại, không biết nên phản ứng sao.
Thật lâu sau vẫn không nghe thấy Tô Hành đáp lại, Tô Viễn Quân lại nói: 【 Ngày hôm qua, ba quay về lấy một ít giấy tờ, vốn dĩ tưởng sẽ gặp được con…. Đúng rồi, hôm qua con đi đâu vậy? 】
Tô Hành từ trên giường ngồi dậy, có chút chần chừ.
【 Hôm qua, con đi một chuyến tới câu lạc bộ bên cạnh, cơ mà ba, ba có biết đến game Liên Minh Huyền Thoại không? 】
Tô Viễn Quân cười ra tiếng: 【 Đương nhiên là biết rồi, mở quán cà phê Internet, không lẽ không biết tới LOL?】
Tô Hành nghe vậy liền gấp gáp nói: 【 Vậy ba cũng biết trò này có một nghề gọi là tuyển thủ chuyên nghiệp chứ ạ? Ngày hôm qua, con đã đến câu lạc bộ thể thao điện tử. 】
Giọng nói bên kia dần trở nên có chút do dự: 【 Hành Hành, con đây là muốn đi đánh chuyên nghiệp? 】
Tô Hành trầm mặc một lúc lâu, chậm rãi nói: 【 Vâng ạ, con muốn đi đánh chuyên nghiệp. 】
Ngữ khí tuy mềm nhẹ nhưng cũng vô cùng kiên quyết vang lên khiến cho Tô Viễn Quân vốn định phản đối phải đình trệ hai giây.
Trước khi Tô Viễn Quân mở miệng, Tô Hành tiếp tục nói: 【 Bọn họ không ngại con có bệnh, không ngại giờ giấc làm việc và nghỉ ngơi không ổn định của con, thậm chí còn không ngại con là người mới. 】
Thiếu nữ xuống giường kéo ra bức màn, ánh mặt trời đổ xuống.
Cô không khỏi nheo mắt lại, cũng không muốn nhắm mắt bỏ lỡ buổi sáng hiếm hoi này.
【 Con muốn thử,
Cùng bọn họ kề vai chiến đấu,
Muốn đi tìm hiểu thế giới của bọn họ. 】
Không biết đã qua bao lâu, Tô Viễn Quân rốt cuộc cũng tìm lại được giọng của chính mình: 【 Muốn đi thì đi đi, chỉ là bệnh của con… mà thôi, con nhớ cẩn thận chút. Con vui là được. 】
Được sự đồng ý của Tô Viễn Quân, Tô Hành thở phào nhẹ nhõm, đơn giản thu dọn một ít quần áo cùng vật dụng hàng ngày rồi đi xuống lầu.
Cô không biết sự nhiệt tình của mình có thể kéo dài trong bao lâu, nhưng cô bây giờ chỉ muốn bất chấp tất cả để theo đuổi sự nhiệt huyết này dù chỉ một lần.
Đi ngang qua quầy bar, Tạ Huy thấy Tô Hành xách một chiếc vali lớn, vội đứng dậy dò hỏi: “Cô đây là muốn đi đâu?”
Tâm tình Tô Hành không tồi, cười với Tạ Huy: “Đi đánh giặc, có việc gì thì gọi điện thoại.”
Tạ Huy nhìn nụ cười hiếm hoi trên khuôn mặt của Tô Hành, nhất thời có chút nói không nên lời.
Chờ khi cậu hồi phục lại tinh thần, bóng dáng người con gái ấy đã dần biến mất trong ánh ban mai.
Ánh mặt trời vừa lên, gió nhẹ thoảng qua.
Thiếu nữ giương buồm, cuối cùng ra khơi.
*
“Thứ sáu có trận đấu nên tạm thời không cần phải phát sóng trực tiếp, bên đội sẽ bảo mật tình huống của Tô Hành. Hiện tại, Tô Hành chỉ cần luyện hai vị tướng, nếu cả hai vị tướng ấy đều bị BAN trong trận đấu, chúng ta liền GG ①.”
Tôn Hòa nhìn những gương mặt còn chưa tỉnh ngủ, dặn dò.
Wave bất mãn: “Gần đến cuối tháng rồi, mấy ngày nay mà không phát sóng trực tiếp, không bổ sung kịp thời gian thì làm sao bây giờ?”
Tôn Hòa nhướng mày, nhìn về phía Wave vừa rời giường kia, lại liếc sang Chu Lệnh Hành còn đang gật gà gật gù bên cạnh: “Lệnh ca của cậu còn chưa nói gì mà cậu đã nhiều chuyện rồi á.”
Wave có chút sợ hãi Tôn Hòa, miệng lẩm bẩm: “Lệnh ca là thuộc dạng bất chấp tất cả rồi, dù sao cho dù anh ấy có live hay không live thì cuối tháng vẫn không bao giờ lãnh đủ tiền lương.”
Chu Lệnh Hành híp mắt nhìn Wave, nói bằng giọng mũi:” Hửm?”
Vừa dứt lời, bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa.
Wave âm thầm thở phào nhẹ nhõm, chạy nhanh đi mở cửa, nhìn thấy người đối diện, sự cảm kích liền tụt dốc không phanh.
Khoảnh khắc mở cửa thấy Tô Hành, nụ cười của Wave cũng tắt theo.
Tôn Hòa thấy Tô Hành, vội tiến lên cầm giúp vali, dẫn Tô Hành lên lầu hai: “Đi thôi, anh dẫn em đi xem phòng.”
Lầu hai tổng cộng có ba phòng. Trước khi Tô Hành đến, Tôn Hòa một phòng, Lão Ngư cùng Wave một phòng, Chu Lệnh Hành cùng Thẩm Tư Niên một phòng.
Nhưng vì giờ có Tô Hành gia nhập, Tôn Hòa nhường lại phòng của mình cho Tô Hành, còn mình thì dọn qua ở chung với Chu Lệnh Hành.
Tôn Hòa dắt Tô Hành lên lầu hai, chỉ đường cho cô.
Phòng không lớn cũng không nhỏ, một người thì dư dả, còn có phòng WC bên trong. Căn phòng thật sự rất sạch sẽ, có thể thấy được sự dụng tâm của Tôn Hòa.
Tôn Hòa nhìn Tô Hành, nghĩ đến về sau, cô sẽ ở cùng một đám đàn ông, không khỏi cảm thán: “Sống cùng đồng đội là để bồi dưỡng sự ăn ý với nhau. Để em phải chịu ủy khuất rồi khi mà phải ở chung với một đám nam nhân thô kệch như bọn anh. Anh sẽ dặn dò bọn họ, về sau đều chú ý một chút.”
Tô Hành lạnh nhạt lắc đầu: “Không sao, làm phiền mọi người.”
Tôn Hòa lúc này mới bật cười, buông vali xuống: “Vậy em thu dọn một xíu rồi xuống dưới lầu huấn luyện, anh xuống trước.”
Tô Hành nhìn một vòng quanh phòng, thở dài, lần lượt lấy đồ trong vali ra sắp xếp.
Xong xuôi hết mới chậm rãi xuống lầu.
Phòng huấn luyện cực kỳ yên tĩnh, chỉ truyền đến âm thanh của trò chơi.
Wave cùng Lão Ngư đang đi đánh đôi, Tôn Hòa thì đang xem số liệu thi đấu, chỉ duy nhất một mình Chu Lệnh Hành mí mắt còn chưa mở lên, ngủ gà ngủ gật.
Tuy mỗi người đều làm việc riêng, nhưng không khí lại hài hòa đến lạ.
Đây chắc hẳn là sự ăn ý trong miệng Tôn Hòa đi, Tô Hành ngẫm nghĩ.
Tô Hành yên lặng đi đến trước máy vi tính của mình, mở ra giao diện trò chơi.
Cô quay đầu sang nhìn Chu Lệnh Hành bên cạnh, có chút mắc cười.
Không ngờ, người đàn ông đột nhiên mở mắt, nhìn thẳng về phía cô.
Tô Hành vội vàng tránh đi tầm mắt của anh, cảm thấy hơi xấu hổ khi nhìn lén bị bắt gặp.
Sau một lúc không nghe thấy động tĩnh gì, Tô Hành không khỏi nghiêng đầu, từ khóe mắt nhìn về phía người đàn ông.
Chu Lệnh Hành vẫn luôn nhìn cô,nhưng nếu nhìn kỹ sẽ thấy, đồng tử của anh ta không hề nhìn Tô Hành, mà đang nhìn một cách mông lung.
Tô Hành thờ phào nhẹ nhõm, nhẹ giọng hỏi Tôn Hòa: “Không cùng nhau đấu tập hả?”
Tôn Hòa đang chuyên chú phân tích số liệu thi đấu, cũng không nhắc mắt lên: “Đừng lo lắng, em tự chơi trước đi. Lão Chu mỗi ngày đều phải mất một tiếng mới tỉnh ngủ hẳn.”
Tô Hành kinh ngạc, ngang nhiên trắng trợn nhìn chằm chằm vào Chu Lệnh Hành.
Quả nhiên, người đàn ông lại lần nữa nhắm mắt, cau mày, trông có hơi trẻ con.
Tô Hành nhìn chằm chằm Chu Lệnh Hành một lát, dời mắt đi, xếp hàng vô trận.
Thời điểm Tô Hành chơi game thực sự rất tập trung, liền gạt bỏ những suy nghĩ linh tinh ra sau đầu.
Ván này, Tô Hành chơi rất suôn sẻ. Cô cũng không có phân vân một cách một cách mù quáng nữa, bắt đầu tham gia giao tranh cùng đồng đội.
Phút thứ 20, năm người phe đối diện ra hiệu đầu hàng.
Ván game kết thúc, chờ đến khi Tô Hành ngẩng đầu lên thì Chu Lệnh Hành đã nhìn cô từ rất lâu rồi.
Người đàn ông dường như cảm nhận được Tô Hành nhìn về phía mình, cong môi nói: “Tiến bộ rất nhanh.”
Tô Hành chớp chớp mắt: “Anh tỉnh rồi hả.”
Chu Lệnh Hành bật cười, cô gái này đôi khi thật đáng yêu.
Tôn Hòa nhìn thấy mọi người cuối cùng cũng đã tỉnh ngủ hẳn, liền chậm rãi lên tiếng: “Bắt đầu luyện tập đi, chỉ còn ba ngày nữa là đến trận đấu rồi.”
Mọi người bắt đầu cùng tiến vào giao diện trò chơi.
Lão Ngư nhìn Wave và Tôn Hòa đang sắp xếp lại trang bị kỹ năng, trong lòng thầm thương tiếc thay cho năm người đi đường nào sẽ lên dĩa khi gặp bọn họ đây.
Vài giây sâu, Lão Ngư hào hứng chọn Thresh.
Không thể không nói, ngược người khác thật thoải mái.
Mấy người qua đường thì bị ngược tới ngược lui cả một ngày. Tô Hành cảm thấy ngạc nhiên khi đến giờ ăn cơm chiều mà cô vẫn không hề thấy buồn ngủ.
Tô Hành nhìn những người khác có chút mệt mỏi, đành nói: “Tôi có hơi buồn ngủ, tôi đi ngủ một giấc. Sẵn tiện thì mọi người ăn cơm trước đi, khi nào huấn luyện lại thì kêu tôi dậy.”
Tôn Hòa lo lắng nhìn về Tô Hành: “Nếu thân thể của em không cho phép thì lát nữa không cần tham gia đấu tập đâu. Dù sao cũng đã luyện cả ngày hôm nay rồi.”
Tô Hành nhàn nhạt lắc đầu: “Em không sao, hôm nay chắc là do sáng thức dậy sớm quá nên giờ có hơi buồn ngủ. Lát nữa cứ đánh thức em dậy là được.”
Chu Lệnh Hành nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Tô Hành, trầm giọng nói: “Cưỡng bức đánh thức bệnh nhân đang ngủ mê là một hành vi nguy hiểm. Cô cứ ngủ đi, chỉ là đấu tập thôi mà.”
Mặc dù rất ngạc nhiên với việc Chu Lệnh Hành hiểu được tình trạng bệnh tình của mình, Tô Hành lại không có thời gian nghĩ nhiều đến vậy, cơn đau đầu đang nhè nhẹ truyền đến.
Vì thế, chỉ thấy Tô Hành hướng Chu Lệnh Hành gật đầu rồi bước nhanh lên lầu vào phòng.
Dưới lầu, Wave cùng Lão Ngư liếc nhìn nhau, không biết nên nói gì cho phải.
Chỉ là trận đấu tập thôi mà???
Chỉ là???
Thiếu đi mất một người thì làm sao đấu tập được?
Tô Hành vắng mặt, có nghĩa là họ phải ngưng đấu tập trong tối nay.
Bọn họ đều đã sắp xếp lên lịch tập luyện hết rồi. Ngay cả đội hai cũng có sự sắp xếp của riêng đội hai.
Các huấn luyện viên, quản lý, và trợ lý trong đội đều đang chấm hỏi. Hiện tại vì một người vắng mặt đã làm hỏng hết các kế hoạch của bọn họ. Mà dám nói “chỉ là” thôi ư?
Chu Lệnh Hành dửng dưng nhìn mọi người, không muốn giải thích quá nhiều.
Tôn Hòa tính tình tốt lên tiếng nói: “Tiếp nhận Tô Hành nghĩa là đã tiếp nhận bệnh tình của em ấy.” Nói xong, Tôn Hòa đứng dậy đi ra cửa, “Anh đi gặp huấn luyện viên nói một tiếng, không cần phải bực bội hay gì cả, buổi tối ngoan ngoãn bổ sung giờ phát sóng trực tiếp đi.”
Mà đêm nay, việc hủy bỏ trận đấu tập cũng đã giúp trang Weibo chính thức của GI nhàn rỗi được xíu.
Ba ngày trước thềm thi đấu đầu tiên của Tô Hành, Weibo chính thức của GI đã đăng lên một thông báo gây xôn xao cho cư dân mạng.
【 Vì người đi rừng Thẩm Tư Niên trước trận đấu đã vi phạm quy tắc của đội nên bị cấm phạt thi đấu một năm. Người đi rừng mới Sleeping sẽ cập bến hôm nay. Dự bị cho vị trí đi rừng sẽ là Tiểu Bản của đội hai. Chị gái Sleeping sẽ bắt đầu phát sóng sau khi mùa giải kết thúc vào thứ sáu này. Link phát sóng trực tiếp sẽ được công bố vào thứ sáu. Mong các bạn hãy tích cực ủng hộ. 】
———-
1. GG: good game. Tuy dịch là good game nhưng từ hoàn cảnh mà nghĩa của nó khác nhau (good game/đầu hàng đi/hay/ …)
trong ngữ cảnh này thì mình mạnh dạn đoán GG nghĩa là …. là không biết :v maybe nghĩa là chết chắc chăng?
“Nếu hai vị tướng ấy đều bị BAN hết thì chúng ta xác định.”