Đọc truyện Cho tôi ngủ thêm chút nữa – Chương 14:
Edit: LazyGirl.
——————
Ngày thứ năm là một ngày đẫm máu.
Hôm qua, kênh Weibo chính thức của GI đã dấy lên một màn mưa bão cho các fans hâm mộ.
Bình luận phía dưới bài viết cũng muốn nổ tung.
【 Lượng tin tức quá lớn tôi tiếp thu không nỗi!!!! 】
【 Có phải là cái người Sleeping mà tôi biết không? 】
【 Từ từ… chị gái???? Tôi không nhìn lầm chứ?? 】
【 Tôi xin phân tích một chút: Người đi rừng ban đầu bởi vì đánh nhau nên bị cấm thi đấu, đổi thành sát thủ rank Bạc Sleeping (muốn biết tình hình cụ thể thì nhấn vào link này http:dsnbcm /5heoifd), quan trọng nhất chính là, Sleeping này vậy mà là con gái. 】
【 GI vì chiến thắng mà cái gì cũng dám mạo hiểm. 】
【 Con gái ư??? Tôi cười vô mặt. 】
【 Các đội chuyên nghiệp không lo đi luyện tập, một hai cứ phải làm ra những mánh lới quảng cáo này để câu kéo sự chú ý, LPL sớm tàn thôi. 】
【 Người đi rừng trước kia của GI đã phế rồi, bây giờ lại còn đổi sang để nữ đi rừng nữa chứ, ha ha. 】
Trong số tất cả các bình luận, vẫn có một số bình luận bênh cho Sleeping/
【 Má ơi, này không phải do tôi nhiệt liệt đề cử Sleeping hay sao?? 】
【 Có thể đoán được Sleeping sẽ làm đảo loạn hết toàn bộ trò chơi ha ha ha ha ha ha 】
【 Thao tác của Sleeping … là của một chị gái? 】
【 Tôi ủng hộ Sleeping. Kể từ khi gặp, Sleeping trong mấy trận đấu, như mở ra một cánh cửa mới vậy.】
Trong khi mọi người bàn tán xôn xao, thì Tô Hành, mang danh là người được nhắc đến nhiều nhất hôm nay lại không hề hay biết gì hết. Ngủ một mạch đến 3 giờ chiều mới thức dậy.
Khi Tô Hành xuống dưới lầu, Wave đang cầm điện thoại lén xem bình luận, lâu lâu lại cười nhạo hai lần, thật kỳ lạ.
Lão Ngư thì đang cầm cái tô còn to hơn cái mặt, vừa ăn mì vừa xem hoạt hình.
Chu Lệnh Hành và Tôn Hòa đang thảo luận gì đó với nhau.
Không một ai để ý đến chuyển động của Tô Hành cho đến khi cô im lặng ngồi xuống trước máy tính.
Wave giật mình vì sự xuất hiện đột ngột không tiếng động của Tô Hành. Điện thoại suýt nữa rơi xuống, tức hộc máu nói: “Sao mà bước đi không tiếng động gì hết vậy trời? Cô như vậy đang dọa chết người đấy, có biết không!”
Bởi vì Wave rống to lên, thành công thu hút sự chú ý của mọi người.
Tôn Hòa liếc mắt nhìn Wave: “Được rồi, ngày mai thi đấu, phải nắm chắc thời gian.” Nói xong liền quay sang Tô Hành, “Cho em một ít thời gian để ăn cơm trưa. Để dì giúp việc giúp em hâm nóng lại đồ ăn. Ăn xong thì bắt đầu luyện tập.”
Tô Hành lắc đầu: “Em không đói, đợi Lão Ngư ăn nốt mì đi rồi vô luyện tập luôn.”
Tôn Hòa cau mày tỏ vẻ không đồng tình cho lắm.
Bên này, Chu Lệnh Hành lên tiếng: “Ngủ nhiều tới mức ăn không nổi nữa, cô muốn chúng tôi đi đâu tìm người đi rừng mới bây giờ?”
Tô Hành trầm mặc một lát, cuối cùng đành nhấc chân bước vô phòng bếp.
Hai mắt Tôn Hòa hiện lên ý cười, liếc nhìn người đàn ông bên cạnh.
Chậc.
Cả đội năm người đánh cả buổi chiều đều bất bại. Nửa tiếng trước khi bắt đầu đấu tập cùng đội hai, Wave không nhịn được lên tiếng mở miệng.
“Hôm qua, cô đọc bình luận trên Weibo chưa?”
Tô Hành chớp chớp mắt, không nghĩ tới Wave sẽ chủ động mở miệng nói chuyện cùng mình: “Weibo gì cơ?”
Wave cầm lấy điện thoại trên bàn, mở Weibo ra đưa tới trước mặt cô: “Tự xem đi.”
Tô Hành nhận lấy di động, nghiêm túc đọc, vẻ mặt không lộ ra một tia cảm xúc nào.
Một lúc sau, Tô Hành trả lại điện thoại cho Wave, nhàn nhạt nhìn về phía Tôn Hòa: “Cho nên một năm sau, Thẩm Tư Niên sẽ quay lại thi đấu?”
“Sẽ không.”
Cánh cửa đột nhiên được mở ra. Thẩm Giai Niên bước đến, nói một cách rất chắc chắn.
Wave trợn mắt, cái cô Tô Hành này hình như không hiểu đúng trọng tâm vấn đề thì phải.
Thẩm Giai Niên tiếp tục nói với Tô Hành: “Cô không cần phải nghĩ đến vấn đề đó, cũng không cần phải quan tâm đến những lời của cư dân mạng, yên tâm lo thi đấu là được.”
Tròng mắt đen trắng của Tô Hành dừng trên Thẩm Giai Niên đột nhiên ở đâu xuất hiện này, chậm rãi gật đầu.
Thẩm Giai Niên lại hỏi: “Nghe Tôn Hòa nói, cô chỉ luyện đúng hai vị tướng Lee Sin và RekSai?”
Tô Hành mím môi: “Em chỉ luyện hai vị tướng này, nhưng em cũng đã hiểu hết cơ bản kỹ năng của những vị tướng đi rừng khác.”
Thẩm Giai Niên gật đầu: “Trước khi thi đấu, bên Weibo chính thức của GI đã công bố người đi rừng mới. Hầu hết những video của cô được truyền lan trên mạng đều là tu sĩ mù Lee Sin. Nếu đối thủ có theo dõi, chắc chắn Lee Sin có tỉ lệ bị cấm sẽ rất cao.”
Dừng một chút lại nói: “Hôm nay luyện RekSai đi, để tôi nhìn xem có vấn đề gì không.”
Những gì Thẩm Giai Niên nói, cũng chính là những gì Chu Lệnh Hành cùng Tôn Hòa thảo luận nãy giờ. Chỉ là bọn họ còn chưa kịp nói.
Tô Hành nhìn lướt Weibo một lần cũng ý thức được điều này nên không hề có dị nghị gì.
Chỉ là lúc này, Tô Hành càng muốn gia tăng bể tướng của mình.
Cô không muốn kéo chân đồng đội, nhưng mà thời gian không đủ, cô chỉ có thể luyện cho tốt hai vị tướng này đã.
Đúng như những gì đã đoán, không một ai ngốc cả.
Trong trận đấu tập buổi tối, đội hai lập tức BAN đi Lee Sin.
Thẩm Giai Niên có chút ngoài ý muốn, nhướng mày, ở những trận đấu tập trước, Lee Sin không đóng vai trò quyết định nhiều, nhưng không ngờ đội hai lại cấm đi.
Thẩm Giai Niên nhìn Tô Hành vẫn đang nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính mà nhíu mày. Anh cảm thấy hình như mình đã đánh giá cô quá thấp rồi thì phải.
Chỉ là trận đấu tập, Tô Hành đã khiến đội hai cảm thấy cô nhất định sẽ là một mối nguy hiểm.
Cái tình huống này, ngay cả Thẩm Giai Niên cũng không hề ý thức được.
Ngay lúc Thẩm Giai Niên còn đang mãi mê suy nghĩ, hai đội đã tiến vào giao diện trận đấu.
Vừa mới thời điểm đầu trận, Tô Hành cùng Tôn Hòa cùng nhau hành bên đỏ, hành đánh dã Tiểu Bản trở tay không kịp.
Tô Hành thống trị cả hai khu vực rừng.
Ván đấu thắng một cách nhẹ nhàng, nhưng Thẩm Giai Niên lại nhìn ra được không ít vấn đề.
Sau khi họp tổng hợp sau trận đấu, Thẩm Giai Niên hỏi riêng Tô Hành.
“Không thích chơi RekSai hả?” vừa hỏi vừa châm một điếu thuốc.
Tô Hành siết chặt ngón tay cái: “Làm sao anh biết?”
“Cảm giác cô dùng RekSai không thuận bằng Lee Sin. Thao tác cùng ý thức đều tốt, nhưng vẫn chưa thuần thục lắm.” Thẩm Giai Niên cũng không muốn lãng phí thời gian, trực tiếp chỉ ra thẳng vấn đề.
Tô Hành gật đầu, tán đồng: “Em cũng cảm thấy vị tướng này không mạnh.”
Thẩm Giai Niên bật cười, lắc đầu: “Không có vị tướng nào mà không mạnh cả, chỉ có người chơi không mạnh.”
Thẩm Giai Niên phun ra khói thuốc. Văn phòng tràn ngập khói thuốc, một mảnh mơ hồ.
“Chỉ cần cô đủ mạnh, cho dù dùng vị tướng nào đi nữa, cũng có thể khiến đối diện phát nổ. Phải để đối thủ nhìn thấy vị tướng của cô như nhìn thấy cô vậy. Là cô điều khiển vị tướng ấy, không phải vị tướng ấy điều khiển cô.”
Đồng tử Tô Hành khẽ động trong giây lát, cô cảm thấy máu mình đang dâng trào sau khi nghe những lời của Thẩm Giai Niên.
Thấy Tô Hành có hơi lay động, Thẩm Giai Niên lại nói: “Vị trí mà cô chơi hiện giờ là đường đơn. Tôi biết cô thích tính toán tất cả thời gian và kinh tế của tất cả các đường, nhưng có rất nhiều yếu tốt bất ngờ trong trận đấu chính thức, không phải lúc nào cô cũng tính toán chính xác.”
“Những gì mà nãy giờ tôi nói với cô, cho dù giờ có luyện tập cả đêm cũng chẳng ích gì. Điều cô cần hiện giờ là thực hành và tích lũy kinh nghiệm hàng ngày.”
“Cô trở về rồi suy ngẫm lại những gì tôi vừa nói đi. Hi vọng ngày mai tôi có thể thấy được sự đột phá của cô.”
Nói xong cũng không đợi Tô Hành đáp lại, Thẩm Giai Niên liền đi ra khỏi phòng họp, để lại một mảnh trầm mặc.
Đêm nay, Tô Hành đã ngồi trong phòng họp đến sáng.
Đến khi ra khỏi cửa, ánh mắt của người con gái đã không còn sự mê mang nào nữa.
Khát vọng leo lên đỉnh núi, muốn tham lam được ngắm toàn bộ cảnh vật làm sao.
Tương lai còn dài, sợ gì gục ngã.
*
Bất luận Tô Hành có lo lắng gì đi nữa thì thứ sáu cũng đã đến.
Hôm nay có một trận thi đấu.
Tô Hành gần như đã thức cả đêm. Mặc dù Thẩm Giai Niên nói trong lúc thi đấu sẽ có những tình huống bất ngờ xảy ra, nhưng Tô Hành cô lại là người giỏi nhất trong việc tính toán.
Vì thế mà Tô Hành cả một đêm không ngủ, dành cả đêm để tính toán tất cả tình huống có thể xảy ra, và sắp xếp lại mười mấy cái phương án thi đấu.
Để đảm bảo mỗi một lần có tình huống nào phát sinh, cô đều có năng lực để ứng phó.
Khi những người khác thức dậy và nhìn thấy Tô Hành đang ngồi trước máy tính, tất cả đều lựa chọn im lặng.
Ngay cả Wave, người duy nhất có mâu thuẫn với Tô Hành, cũng không vì lúc này mà nói năng lung tung.
Chu Lệnh Hành đi đến sau Tô Hành, nhìn nhìn quyển sổ trên bàn.
Chữ viết của Tô Hành rất rõ ràng, lưu loát, và trang nhã. Toàn bộ kế hoạch và tính toán được viết đầy cả mặt giấy một cách hoàn chỉnh.
Nét chữ ở phần đầu và phần cuối đều không có sự khác biệt lắm cho thấy cô không hề có sự mệt mỏi hay thiếu kiên nhẫn nào.
Chu Lệnh Hành nhìn Tô Hành đang chăm chú xem video trận đấu giữa CEO và FHL trên màn hình, tim dường như lỡ một nhịp.
Da của Tô Hành rất trắng, nên lúc này quầng thâm mắt đặc biệt hiện lên rất rõ ràng.
Tô Hành dường như nghe được động tĩnh phía sau, tháo tai nghe ra đứng dậy.
Không ngạc nhiên khi nhìn thấy họ, Tô Hành nhìn bốn người và cười: “Buổi sáng tốt lành.”
Mấy người bọn họ nhìn thấy nụ cười hiếm khi nào xuất hiện trên mặt cô, có chút hoảng thần, chỉ có Chu Lệnh Hành trầm giọng hỏi: “Một đêm không ngủ?”
Tô Hành gật đầu: “Tôi ngồi xem một số video thi đấu của CEO trước đây rồi điều chỉnh một số kế hoạch.”
Nói xong, lại nhìn về phía mọi người: “Hôm nay mọi người không cần phải nhân nhượng tôi, tôi muốn phối hợp cùng mọi người.”
Tôn Hòa cười: “Đừng lo lắng, yên tâm.”
Chiến đội CEO mà hôm nay GI phải đối đầu là một trong những đội lội ngược dòng của LPL. GI trước kia cũng từng thắng và từng thua khi đấu với CEO. Chủ yếu là do CEO nghiên cứu ra chiến thuật nhằm vào Thẩm Tư Niên. Đây cũng chính là lí do mà Thẩm Tư Niên đã đánh nhau với CEO.”
Chiến đội CEO tuy rằng ở cách vách với GI, vốn là ngẩng đầu không thấy thì cúi đầu sẽ thấy, hiện tại xem ra chỉ có thể là oan gia ngõ hẹp.
Đám bọn họ thu dọn một chút liền lên xe buýt của câu lạc bộ. Trước khi lên xe, Tô Hành đột nhiên chạy về phòng lấy thứ gì đó làm cho Wave càm ràm một trận. Dọc đường đi, Wave cứ lải nhải không ngừng, ngược lại còn giúp giảm bớt căng thẳng cho Tô Hành nữa chứ.
Trước khi lên sân khấu, Chu Lệnh Hành quay đầu lại để xem tình hình của Tô Hành, nhưng chỉ thấy một đôi mắt đen to tròn của cô. Không biết cô đeo khẩu trang vô khi nào, khuôn mặt bị che khuất hết một nửa.
Chu Lệnh Hành cùng Tô Hành nhìn nhau một lúc: “Cô đang làm trò con bò gì vậy?”
Tô Hành chớp chớp mắt, giọng nói vang lên sau chiếc khẩu trang, trông có vẻ rầu rỉ: “Tôi không thể đeo khẩu trang sao?”
Chu Lệnh Hành nhướng mày, nhàn nhạt lắc đầu.
Phụ nữ đúng là nhiều phiền toái mà.
Tôn Hòa ở phía trước cũng quay đầu lại khi nghe thấy hai người nói chuyện, phát hiện chiếc khẩu trang to đùng trên mặt Tô Hành, ngẫm lại khi nãy cô nói về phòng lấy đồ, thì ra là cái này, không khỏi cảm thấy buồn cười.
Wave liếc một cái rồi nhếch miệng xem thường: “Thật không biết mắc cỡ.”
Các nhân viên hậu trường vừa tới đã la hét kêu mọi người: “Bắt đầu giới thiệu đội viên rồi, mau lên sân khấu nhanh đi.”
Tôn Hòa gật đầu với nhân viên công tác liền cùng mọi người bước lên sân khấu.
Trò chơi, cuối cùng cũng sắp bắt đầu.