Đọc truyện Cho tôi ngủ thêm chút nữa – Chương 12:
Edit: LazyGirl.
——————
Thuận thế xông lên, cả ba đều cùng nhau đẩy nốt trụ đường dưới.
Kennen lúc này mới phát hiện đường trên chỉ có một mình hổ cái Lee Sin. Trùng hợp là tu sĩ mù Lee Sin là vị tướng đấu sĩ, nên hắn cũng không muốn so tài với vị sư này.
Bên này, Tô Hành cũng nhận ra được suy nghĩ của Kennen. Hiện giờ trên đường đang có ba con lính cộng với một con xe.
Tô Hành tính toán, nếu mấy con lính này còn chưa dọn xong đám lính bên kia, việc triển khai của cô sẽ lại bị ảnh hưởng.
Trong phút chốc, Tô Hành quyết định ăn nốt cho xong đợt lính này.
Thẩm Giai Niên đứng phía sau Tô Hành, không khỏi cau mày.
Vừa rồi, Tô Hành chỉ huy không tốt, tạo nên một đợt gank không hề có chút giá trị nào.
Nhưng bây giờ, Tô Hành đang muốn ăn cho xong đám lính này, nhìn sao cũng thấy đây không phải là quyết định sáng suốt.
Vốn dĩ Kennen là một vị tướng đấu sĩ, tuy tu sĩ mù có kỹ năng dịch chuyển, nhưng dịch chuyển của Kennen còn kèm theo sát thương.
Còn hiện tại, tu sĩ mù Lee Sin chưa đến cấp độ 6 này còn chưa thể tự bảo vệ được bản thân, lượng máu của vị tướng này cũng không nhiều.
Quả nhiên, Kennen đã tiến lên phía trước và đang farm nốt mấy con lính ít máu còn sót lại. Nếu Lee Sin bước lên farm lính, chắc chắn vị tu sĩ này sẽ trong tầm ngắm của hắn.
Tô Hành cũng ý thức được điểm này.
Cô khẽ nhíu mày, tay trái khẽ nhúc nhích.
Chỉ thấy vị tu sĩ Lee Sin tung cú đạp sóng âm thanh ngay giữa Kennen.
Khoảng cách của cả ba rất sát nhau, nhưng tu sĩ Lee Sin lại chuẩn xác đá trúng Kennen ra xa.
Thẩm Giai Niên thậm chí còn không biết Tô Hành muốn đá ai.
Ngay sau đó lại thấy cái vị tu sĩ mù này lại tiếp tục Q tiến lên với vận tốc ánh sáng, phóng chiêu E ăn hết đám lính xung quanh.
Ăn ngay trong vòng vây của Kennen.
Kennen thấy Lee Sin tới gần, trực tiếp tung W rồi lại A, nháy mắt, thanh máu của tu sĩ Lee Sin chỉ còn một phần năm.
Nhưng Tô Hành lại không hề hoảng loạn, lấy mắt ra cắm tại chỗ, ấn W để thi triển kỹ năng hộ thể và chạy đi. Kennen đồng thời cũng E dí theo.
Tuy rằng cả hai đều cách nhau một khoảng cố định, nhưng chiêu Q của Kennen vẫn luôn được giữ lại, chỉ chờ đúng khoảnh khắc này.
Trong chớp nhoáng, Kennen lập tức Q phóng phi tiêu về hướng Lee Sin. Tô Hành cũng không quay đầu lại mà rẻ sang trái. Cô không định quay trở lại trụ phòng thủ đường trên, mà chạy hướng về phía sông.
Lúc này, khó khăn lắm, chiêu Q của Lee Sin mới hồi lại được. Tô Hành vừa chạy vừa Q tung cước đá ngay trúng hồng tâm Kennen. Lúc này lại không thấy Kennen đuổi theo.
Vài giây sau, chiêu Q của Kennen cũng đã được hồi lại lần hai. Hắn đột ngột tăng tốc lao ra thẳng đường giữa.
Vào lúc này, chiêu Q của Tô Hành cũng vừa hồi lại lần hai.
Nhưng Kennen đã bị Lee Sin bỏ lại phía sau quá xa rồi.
Hết lần này tới lần khác, Kennen thấy bản thân không thể bắt kịp, vội vàng phát tín hiệu đến tiểu nhân ngư Fizz ý bảo chuẩn bị bọc đánh, còn mình thì trở về lại đường trên.
Fizz muốn đi dọc theo con sông để bắt người. Thấy vậy, Yasuo của Chu Lệnh Hành liền thổi xíu gió cho vui. Tiểu nhân ngư Fizz theo thói quen muốn tránh né, liền dùng mất chiêu E.
Kết quả là Yasuo lại không hề tiến lên, mặc kệ hắn, tiếp tục farm linh.
Khi Fizz muốn đuổi theo Lee Sin một lần nữa, thật tốn công mà lại không thu hoạch được gì, bởi vì hắn ta đã mất khả năng truy đuổi cùng chiêu né kỹ năng.
Lúc này, tu sĩ mù Lee Sin đã thuận lợi về đến nhà an toàn, bắt đầu mua trang bị.
Thao tác kỹ năng của bọn họ đều thuộc hàng thượng đẳng. Chỉ cần có ưu thế, đội hai căn bản sẽ chẳng thể có cơ hội làm được gì.
Ở phút thứ 27, đội Tô Hành thành công đẩy được nhà chính, giành thắng lợi.
Sau mỗi một trận đều sẽ ngồi tổng kết lại ván đấu đó.
Ngoài việc là huấn luyện viên trưởng của GI, Thẩm Giai Niên còn kiêm thêm những chức vụ khác nữa. Bình thường thì Tôn Hòa là người đứng ra tổng kết, nhưng Thẩm Giai Niên lại có mặt và theo dõi hết ván đấu hôm nay. Cho nên nhiệm vụ tổng kết ván đấu đương nhiên rơi vào tay Thẩm Giai Niên.
Thẩm Giai Niên ra hiệu cho mọi người vào phòng họp, cùng Tôn Hòa đi ở cuối cùng.
Tôn Hòa sờ sờ mũi hỏi: “Anh cảm thấy như thế nào?”
Đối mặt với câu hỏi đột ngột của Tôn Hòa, Thẩm Giai Niên cũng không vòng vo: “Cũng không tệ lắm, chỉ cần huấn luyện thêm là có thể đuổi kịp…”
Thẩm Giai Niên vừa nói vừa moi ra hộp thuốc lá, đầu ngón tay gõ nhẹ lên đầu hộp hai cái, lấy ra một điếu thuốc.
“Nói không chừng, sang năm là chúng ta có thể đến Hoa Kỳ đó.”
Tôn Hòa dừng lại, nhìn vào khuôn mặt của Thẩm Giai Niên trong màn đêm đang được ánh lửa chiếu vào: “Anh nói S6?”
Thẩm Giai Niên gật đầu: “Ở trên người cô ấy,” nhẹ nhàng phun ra khói thuốc, “tôi thấy được hi vọng.”
Tôn Hòa bật cười: “Em cũng vậy.”
Hai người nhìn nhau cười, trong mắt phảng phất có một tia hi vọng đang le lói.
Sau khi mọi người đều ngồi xuống hết trong phòng họp, Thẩm Giai Niên điều chỉnh lại mắt kính: “Mọi người nói trước đi, lúc chơi có vấn đề gì.”
Wave cùng Lão Ngư mắt to trừng mắt nhỏ, bọn họ căn bản không hề biết đã xảy ra chuyện gì trong ván đấu, nên có thể nói là họ vô tội.
Tô Hành liếc nhìn những người đang im lặng, bình tĩnh nói: “Trong đợt giao tranh đầu tiên, em đi gank mà lại không hiểu hết kỹ năng của các vị tướng. Điều này đã ảnh hưởng đến sự phát triển của em, nên đây là vấn đề ở em. Tiếp theo, em sẽ tập làm quen với những vị tướng khác để tránh ảnh hưởng đến việc thi đấu.”
Thẩm Giai Niên gật đầu: “Cô đã ý thức được vấn đề của mình rất tốt, còn vấn đề khác thì sao?”
Tô Hành mím môi, cô không nghĩ rằng mình còn phát sinh thêm vấn đề nào khác xuyên suốt trận đấu nên chỉ có thể nhìn người đàn ông duy nhất đang đứng trong phòng họp với ánh mắt dò hỏi.
Thẩm Giai Niên thong dong cười: “Cô vì mấy con lính mà thiếu chút nữa đã bị Kennen bắt được. Cô cảm thấy đây không phải là một vấn đề sao?”
Tô Hành nhíu mày: “Lúc đó, nếu em đá trúng Kennen, em sẽ có thể ăn nốt đám lính. Nếu đá không trúng, em sẽ không đi lên lần nữa.”
Thẩm Giai Niên cũng không lý giải, chỉ lẳng lặng nhìn Tô Hành.
Tô Hành tiếp tục nói: “Q tung thẳng vô giữa Kennen, dùng tiếp E thu thập nốt lính, còn chiêu W dùng để đào tẩu. Ngay cả thời gian hồi chiêu Q của Kennen, em cũng đều đã tính toán. Còn nếu em Q không trúng, E không thể ăn hết lính, thì xem như những gì mạo hiểm đều công cốc.”
Thẩm Giai Niên lại cười: “Cho dù cô đã tính toán hết mọi chuyện, nếu không có Chu Lệnh Hành chắn cho cô ở MID, thì cô vẫn sẽ bị tên nhóc kia túm được ở đường giữa, cô có biết không?”
Tô Hành chớp mắt, yểm trợ cho đồng đội không phải là việc nên làm sao?
Chu Lệnh Hành ngồi đối diện Tô Hành, nhìn khuôn mặt đang dại ra của cô, gật đầu: “Đúng là vậy, nhưng cô cũng nên tính đến chuyện tôi yểm trợ thất bại nữa.”
Tô Hành tiếp tục chớp mắt, ủa, bộ mình vừa mới nói ra suy nghĩ trong lòng hả ta?
Chu Lệnh Hành cười nhạo: “Cô chưa nói.”
Tô Hành: ???????
Tôn Hòa nhìn hai người, ủa, hai người này đang làm trò mèo gì vậy?
Thẩm Giai Niên ngược lại cười ra tiếng: “Xem ra hai người có vẻ như đã đủ ăn ý.”
Sau đó lại thay đổi chủ đề: “Nhưng Tô Hành, cô phải nhớ cho kỹ. Đây là một trò chơi đồng đội. Đồng đội của cô luôn bên cạnh cô, nhất định phải luôn giao tiếp cùng nhau trong lúc thi đấu, ngay cả khi cô có đủ sự tự tin đi chăng nữa.”
Dứt lời, Thẩm Giai Niên hướng mọi người nhàn nhạt nói: “Đây không phải là vấn để của một mình cô ấy, mà còn là vấn đề của việc không hòa nhập với đội. Nói một cách đơn giản, ai cũng có vấn đề.”
Wave nghe thấy, đâu chịu bỏ qua.
“Có chuyện gì vậy? Đây là lần đầu tiên em gặp cô ấy. Tôn ca kêu tới đây ở để dễ tập luyện thì cô ấy không chịu, rồi giờ đổ hết lỗi cho bọn em?”
Thẩm Giai Niên cũng không thèm quan tâm đến Wave, quay đầu nhìn Tô Hành: “Tại sao lại không đến căn cứ ở? Nếu đã gia nhập cùng chúng tôi thì phải chuyển qua để bồi dưỡng sự ăn ý. Cùng nhau huấn luyện là yêu cầu cơ bản nhất.”
Tô Hành bình tĩnh liếm môi: “Còn chưa đến thời điểm.”
Nghe thấy giọng nữ đột ngột vang lên trong phòng, mọi người đều nhìn về hướng Tô Hành, chờ đợi nửa câu sau.
Tô Hành nhận được ánh mắt dò hỏi của mọi người, cảm thấy cổ họng có chút khô khốc: “Ý em không phải là…”
Cô gõ nhẹ đầu ngón tay lên bàn một cách nhịp nhàng, “Trận đấu diễn ra vào thứ sáu này phải thắng thì mới được tất cả thành viên trong đội công nhận, đúng không?”
Tôn Hòa nghe vậy, nhìn Thẩm Giai Niên, không biết anh ta đang nghĩ gì.
Lúc trước rõ ràng là Thẩm Giai Niên đưa ra điều kiện đó, giờ hiện tại nó lại trở thành lý do cứng nhắc của Tô Hành.
Không chờ Thẩm Giai Niên trả lời, Chu Lệnh Hành nhướng mày: “Không phải chúng tôi đã thừa nhận cô rồi sao?”
Bỏ qua cái nhìn chằm chằm của Wave, Chu Lệnh Hành tiếp tục nói: “Đừng lãng phí thời gian luyện tập của chúng ta chỉ vì lí do này. Ngày mai dọn qua đây đi.”
Tô Hành cảm thấy bất lực, không biết có nên đồng ý hay không, lại cảm thấy cứ từ chối hoài thật sự đã làm trì hoãn việc tập luyện của cả đội.
Thẩm Giai Niên thấy thế, liền ném cành ôliu cho Tô Hành: “Làm theo lời LING nói đi, ngày mai dọn về đây, thứ sáu thi đấu xong thì ký hợp đồng.”
Không đợi Tô Hành thư giãn, lại nói tiếp: “Sau khi thi đấu vào thứ sáu, cô có thể bắt đầu phát sóng trực tiếp. Thường thì suốt mùa giải, mỗi tháng phải live đủ 48 tiếng, còn bình thường thì 96 tiếng mỗi tháng. Cụ thể công việc như thế nào, tôi sẽ nói cho cô sau khi thi đấu xong.”
Wave cùng Lão Ngư trợn mắt há hốc mồm, chính Thẩm Giai Niên là người đặt ra điều kiện, mà chưa biết có thắng hay không đã muốn trực tiếp ký hợp đồng rồi á?
Đây có còn là Thẩm Giai Niên mà bọn họ quen biết nữa không?
Tôn Hòa nghe xong không khỏi cảm thấy buồn cười. Lúc trước nói một đằng, giờ lại nói một nẻo?
Chu Lệnh Hành bên này cũng thấy buồn cười không kém.
Người con gái này, như một tấm gương sáng phản chiếu trên mặt nước, làm đảo loạn hết tất cả bọn họ.
Cũng làm đảo loạn cái nội tâm vốn luôn bình tĩnh không gợn sóng của bọn họ.
Như vậy cũng tốt, đã bao lâu rồi không được cảm nhận sự nhiệt huyết dâng trào này, mà ngay cả chính bọn họ đều quên,
Lần cuối cùng được hò hét vì thắng lợi là khi nào;
Lần cuối cùng rơi mồ hôi vì chiến thắng là khi nào;
Lần cuối cùng có khát vọng chiến thắng là khi nào.
Không phải bọn họ không phấn đấu, không phải bọn họ không chịu bước lên phía trước, không phải bọn họ chịu đứng yên ở một góc.
Chỉ là bọn họ luôn mong chờ một hi vọng, một hi vọng có thể châm nguồn lên cái khát vọng giành lấy chiến thắng đang chôn sâu trong tâm trí họ.
Lúc này, ánh mắt Tô Hành bắt đầu trở nên mơ hồ.
Nhưng giọng nói của cô vẫn rất bình tĩnh, không gợn sóng: “Được, ngày mai em sẽ dọn đến, giờ em phải về ngay, có hơi buồn ngủ rồi.”
Tô Hành vừa dứt lời, mọi người mới để ý tới làn da trắng nõn của cô gái lại có chút không hợp lắm với quầng thâm mắt của cô. Chung quy lại vẫn là một người có chứng bệnh ngủ rũ.
Chu Lệnh Hành vội vàng đứng dậy: “Hôm nay tới đây thôi, tôi đưa cô trở về.”
Thẩm Giai Niên gật đầu, không hề tỏ ra dị nghị.
Tô Hành đứng dậy đẩy cửa, xua tay nói: “Không cần, tôi có thể tự về. Ngày mai tôi sẽ dọn mọi thứ qua.”
Thậm chí còn không hề cho mọi người thời gian để suy xét, cứ thế mà rời đi.