Bạn đang đọc Chờ Ngày Em Nói Lời Yêu Anh – Chương 13: Báo Cáo Điều Tra
Từ Hồng Quân bước vào văn phòng chủ tịch của tập đoàn Hoàng Hà.
Anh nhận được cuộc gọi thông báo của Lục Khiêm lúc sáng nay.
Người đàn ông mà em họ của anh đã cử đi điều tra về Tập đoàn Ngân Xuyên – đối thủ lớn nhất trong thương vụ đấu thầu sẽ diễn ra vào thời gian tới, vừa mang đến một bản báo cáo quan trọng.
– Phạm Minh, cậu tới phòng nhân sự thông báo cho giám đốc Từ đến gặp tôi.
Thư ký của anh vâng lệnh rời đi và một lúc sau quay lại cùng với Từ Lục Khiêm.
– Tôi có chuyện cần bàn riêng với chủ tịch.
Phạm Minh hiểu ý liền gật đầu, đi ra khỏi văn phòng.
Đợi khi nghe thấy tiếng cánh cửa đóng lại và tiếng bước chân của thư ký Phạm đã đi xa, Lục Khiêm mới tiến đến đặt một phong bì lớn có chứa bản báo cáo lên bàn chủ tịch.
Từ Hồng Quân mở ra xem qua một lượt các giấy tờ bên trong.
Dựa vào thông tin và các số liệu được ghi trong này, có thể thấy Ngân Xuyên đang mắc một khoản nợ rất lớn do liên tục thua lỗ trong các dự án gần đây.
Thời gian đáo hạn để thanh toán chỉ còn lại một năm.
Từ Hồng Quân ngước lên:
– Nguồn tin này của cậu là chính xác chứ?
Giám đốc Từ ngồi trên sô pha, chân gác lên chiếc ghế nhỏ đằng trước.
Đưa tay chống một bên cằm, anh ta nhếch mép:
– Tin tức được lão Đào moi từ người trong nội bộ văn phòng của ông Trịnh nên anh có thể yên tâm.
Lão già này tuy có chút tham lam nhưng lại rất được việc.
Vị chủ tịch đưa hai tay chống cằm, vẻ mặt đăm chiêu:
– Trong báo cáo có đề cập đến việc Ngân Xuyên muốn nhận được hỗ trợ tài chính từ đối tác bên Hoa Kỳ.
Họ nhất định sẽ tranh giành cho bằng được dự án New World để tạo tiền đề kêu gọi rót vốn.
Từ Lục Khiêm cười mỉa mai:
– Buồn cười ở chỗ Trịnh Hiếu lại để cho đứa con trai phá gia chi tử của ông ta đại diện tập đoàn đến tham dự phiên đấu thầu quan trọng lần này.
Sau bao nhiêu chuyện mà ông ta vẫn cứ tin tưởng thằng con bất tài của mình có thể lấy công chuộc tội.
Từ Hồng Quân nghiêm sắc mặt nhắc nhở cậu em họ:
– Cậu không được chủ quan khinh thường đối thủ như vậy.
Đây chỉ là tin tức bí mật bên trong.
Trên phương diện truyền thông công khai, con số trên thang điểm đánh giá của bọn họ không hề thua kém chúng ta.
Trịnh Hùng bất tài nhưng phía hội đồng bên đó vẫn còn rất nhiều người cố vấn và hậu thuẫn cho hắn.
Họ đều là người đã chinh chiến ở thương trường này mấy chục năm rồi.
Bị chủ tịch nhắc nhở, Lục Khiêm cũng đổi sắc mặt sang thái độ nghiêm túc hơn.
Suy nghĩ một chút, anh đưa ra câu hỏi với Từ Hồng Quân:
– Chủ tịch, có phải ý anh là chỉ khi Ngân Xuyên hoàn toàn rút lui khỏi dự án thì chúng ta mới nắm chắc phần thắng không?
Từ Hồng Quân nhắm mắt lại, anh im lặng chờ cho cậu em họ nói tiếp.
– Anh vẫn còn nhớ vụ cá cược với Trịnh Hùng chứ?
Từ Hồng Quân đắn đo, suy nghĩ rất kỹ trước khi đưa ra câu trả lời.
– Anh không có ý đó.
Sao cậu lại cho rằng chúng ta chỉ có thể thắng bằng cái cách không mấy vẻ vang như vậy.
Cậu hết khinh thường đối thủ, lại khinh thường chính phe mình.
Từ Lục Khiêm vẫn tỏ ra cứng đầu, bảo vệ ý kiến đã đưa ra.
– Thương trường chỉ có người chiến thắng và kẻ thất bại.
Thắng bằng cách nào thì cũng có ai quan tâm.
Nếu có thể bớt đi một chút công sức, chẳng phải sẽ tốt hơn sao.
Dừng lại một chút, Từ Lục Khiêm đứng dậy, đi đến gần bàn chủ tịch, dùng ánh mắt láu cá mà nhìn vào mặt anh họ.
– Chủ tịch, anh cũng đâu cần giả vờ làm gì.
Chẳng phải là anh đang hẹn hò với cô ta sao.
Nếu không là vì vụ cá cược với Trịnh Hùng thì anh còn có lý do gì khác?
Đôi chân mày của Từ Hồng Quân nhíu lại, ánh mắt trở nên khó chịu.
Nhất thời anh chưa biết phải trả lời làm sao.
Từ Lục Khiêm nhìn thấy vẻ mặt đó của anh họ liền nhe răng cười hòng xoa dịu không khí.
– Thôi nào, anh đâu cần phải nhìn em như vậy.
Chỉ cần đến lúc đó Trịnh Hùng không nuốt lời thì chúng ta được món lợi lớn còn gì.
Từ Hồng Quân nét mặt vẫn đanh lại, tỏ ý không vui trước câu chuyện cậu em họ đề cập đến.
Nụ cười trên mặt của Từ Lục Khiêm vì vậy mà cũng trở nên gượng gạo.
– Được rồi, nếu không còn việc gì thì em quay về phòng làm việc đây.
Từ Lục Khiêm vừa bước đến gần cửa đã bị chủ tịch gọi lại:
– Khoan đã, cậu nhân tiện ghé sang phòng kinh doanh nhờ nhân viên bên đó tìm gấp giúp anh một mặt bằng tốt để mở cửa hiệu quần áo đi.
Bảo họ tiến hành đặt cọc và làm hợp đồng càng sớm càng tốt.
Lần này người nhíu mày là Từ Lục Khiêm.
– Lại là chuyện cửa hiệu Elyn của Thái Y Linh sao?
Từ Hồng Quân gật đầu.
Giám đốc Từ nhếch một bên khoé môi, tỏ thái độ mỉa mai:
– Nhìn cô ta hiền lành như vậy nhưng xem ra cũng ghê gớm quá.
Chỉ mới quen hai tuần mà anh đã tiêu không biết bao nhiêu là tiền cho cô ta rồi.
Tưởng thế nào hoá ra cũng chỉ là loại phụ nữ giỏi đào mỏ đàn ông thôi.
Từ Hồng Quân nghiêm nét mặt, ánh mắt sắc lạnh, giọng nói gằn từng chữ đến mức trầm khàn đáng sợ.
– Anh cảnh cáo cậu, từ nay về sau không bao giờ được nói ra mấy lời như vừa rồi nữa.
Thái Y Linh bây giờ là người yêu của anh, cậu cũng nên biết giữ phép tắc mà tôn trọng cô ấy đi.
Từ Lục Khiêm khẽ hừ một tiếng rồi xoay người bước nhanh ra khỏi văn phòng chủ tịch.
Cánh cửa được đóng lại có phần mạnh tay, kêu rầm một tiếng.
Từ Hồng Quân nghiêng đầu ra sau ghế, nhắm mắt lại suy nghĩ.
Anh khẽ buông ra một tiếng thở dài..