Bạn đang đọc Chờ Ngày Em Nói Lời Yêu Anh – Chương 14: Nơi Anh Đưa Em Đến
Từ Hồng Quân nhìn qua gương chiếu hậu trên xe, quan sát nét mặt tò mò của Y Linh khi cô bóc tách lớp giấy gói bên ngoài của chiếc hộp đựng quà.
Đôi mắt sáng của Y Linh mở to hết cỡ vì ngạc nhiên, hết nhìn món đồ trong hộp lại quay sang nhìn anh.
– A, sao anh lại biết em thích chiếc túi xách này?
Thấy được nét mặt phấn khích của Y Linh, Từ Hồng Quân nở nụ cười đắc ý.
– Lúc đi ngang đó, nhìn ánh mắt của em là anh đã đoán được rồi.
Cuối tuần trước, Từ Hồng Quân dẫn cô đến trung tâm thương mại để mua sắm.
Lúc hai người chuẩn bị ra về, đi ngang qua một gian hàng bán túi xách, Y Linh có ấn tượng đặc biệt với một chiếc túi xách màu tím nhạt được trưng bày ở vị trí trung tâm khung cửa sổ bằng kính.
Một phần vì hôm đó Từ Hồng Quân đã mua cho cô rất nhiều thứ khác, một phần vì giá tiền được ghi trên đó là một con số rất lớn nên Y Linh không hề nói với anh về việc cô thích chiếc túi.
Y Linh nhớ là khoảnh khắc cô nhìn qua lớp cửa kính đó chỉ kéo dài vài giây.
Vậy mà Từ Hồng Quân lại để tâm đến từng cử chỉ nhỏ nhất của cô.
Cô nói anh bằng một giọng trêu ghẹo:
– Sao anh lúc nào cũng ghi nhớ mấy chi tiết bé xíu như này vậy.
Có phải nếu như một lúc nào đó, em làm điều gì khiến anh giận thì anh cũng sẽ để mãi trong lòng không?
Y Linh nheo mắt quan sát phản ứng của anh trước lời trêu đùa của cô.
Từ Hồng Quân không trả lời.
Tay phải của anh rời khỏi vô lăng, xoè ra đưa về hướng của cô.
Y Linh cười tươi để lộ hàm răng trắng rạng ngời, đặt tay của mình lên tay Hồng Quân.
Mười ngón tay đan vào nhau, xiết chặt.
Từ Hồng Quân đặt một nụ hôn lên bàn tay cô.
– Nếu như vậy thì em đừng bao giờ làm chuyện gì khiến anh phải giận là được rồi.
Nét tò mò quay trở lại trên gương mặt Y Linh:
– À phải rồi, món quà bất ngờ này em rất thích, nhưng còn điều bất ngờ còn lại, anh muốn đưa em đến đâu vậy?
Khoé môi anh cong lên, ra vẻ thích thú khi thấy điệu bộ mong chờ của cô.
– Đến nhà của anh.
Nét mặt ngây ra của Y Linh khiến Từ Hồng Quân bật cười.
– Anh dặn dì Châu chuẩn bị bữa tối rồi.
Em không được từ chối đâu.
Từ Hồng Quân lái xe rẽ vào sân của căn biệt thự nằm ở cuối đường được xây dựng theo kiến trúc hiện đại với cánh cổng lớn sơn đen.
Xung quanh khu vực này cũng có khá nhiều căn biệt thự khác nhưng xem chừng nơi này là to nhất.
Lúc bước xuống, Y Linh thấy trong sân còn đỗ bốn chiếc siêu xe khác.
Cô có đôi chút lo lắng, quay sang hỏi anh:
– Trong nhà anh còn có những ai nữa?
Nhìn theo ánh mắt của Y Linh, đoán được lý do cô thắc mắc, anh vòng tay qua ôm eo, đưa cô vào nhà.
– Đều là xe của anh thôi.
Ngoài anh ra thì trong nhà chỉ có thêm mấy người giúp việc.
Bên trong căn biệt thự vô cùng rộng lớn.
Nếu lấy nơi này để chơi trốn tìm thì có khi mất cả buổi chiều vẫn chưa tìm thấy.
Dì Châu nấu ăn rất hợp với khẩu vị của Y Linh, tay nghề của dì rất tốt.
Sau khi ăn tối xong, anh đưa cô đi tham quan một vòng trong biệt thự.
Nơi cuối cùng là phòng ngủ của anh.
Thấy cô chừng chừ chưa chịu bước vào, Từ Hồng Quân từ phía sau ôm lấy cô, thì thầm sát bên tai.
– Em chưa chịu vào là muốn đợi anh bế em vào hay sao đây?
Đôi gò má của cô ửng hồng, cảm nhận được nhiệt độ trên da mặt tăng lên, Y Linh lườm yêu anh một cái rồi nép sau cánh tay anh cùng đi vào.
Sau lần ở căn hộ của cô, Y Linh biết bản thân không thể né tránh mãi.
Kết quả của cuộc tranh đấu là con tim cô đã chiến thắng lý trí.
Mưa đến đâu mát mặt đến đó.
Trong suy nghĩ của cô bây giờ, dù ngày mai có ra sao thì hôm nay cô cứ sống trọn vẹn từng giây phút bên cạnh người đàn ông này.
Từ Hồng Quân là người theo phong cách tối giản nên căn phòng dù rất rộng lại không có nhiều đồ đạc.
Cô ngồi ở mép chiếc giường trải ga trắng muốt.
Anh ngồi sát bên cô.
Từ Hồng Quân đưa tay nựng một bên má của Y Linh.
– Em thấy nơi này có thật là thoải mái hơn chỗ của em không?
Y Linh bĩu môi trêu anh:
– Anh còn phải hỏi sao, em thật không biết, một mình anh sao lại ở căn nhà rộng như thế này.
Anh áp sát vào mặt cô, ánh mắt trìu mến.
– Vậy em đến ở với anh đi.
Thấy thái độ của cô cho rằng anh chỉ đang nói đùa, Từ Hồng Quân đưa tay nâng cằm, xoay nhẹ khuôn mặt Y Linh để cô nhìn thẳng vào mắt anh.
– Anh đang nói nghiêm túc với em đấy.
Anh lúc nào cũng thấy nhớ em.
Anh muốn mỗi buổi tối đều được ôm em ngủ.
Có lẽ nào em lại không nhớ anh sao?
Y Linh mỉm cười, hai tay ôm lấy cánh tay vững chắc của Từ Hồng Quân.
Cô tựa đầu vào vai anh mà thì thầm.
– Em cũng rất muốn, lúc nào cũng được ở bên cạnh anh..