Chinh Chiến

Chương 71: Đất khô nứt làm hạt giống lệch ra


Đọc truyện Chinh Chiến – Chương 71: Đất khô nứt làm hạt giống lệch ra

Lão già què híp mắt chờ đáp án của Trương Thế Nhân, trong ánh mắt hoặc nhiều hoặc ít có chút chờ mong. Đối với tên thiếu niên thoạt nhìn hồ đồ này, hắn càng ngày càng hứng thú, bởi vì nếu cẩn thận tìm tòi trên người thiếu niên thì luôn có thể phát hiện ra vài thứ làm cho người ta thích thú.

Trương Thế Nhân là một người có ý tứ, vào lúc nên hiểu thì đều hiểu hơn so với người khác, vào lúc hồ đồ thì lại hồ đồ hơn bất cứ ai, hắn sẽ không tận lực giả bộ ngu ngốc đến mức yếu thế. Có lẽ là do hắn khinh thường làm vậy, cũng có lẽ người như hắn cho dù giả vờ ngu ngốc cũng giả vờ không giống. Hoặc cũng có thể là hắn tự cảm thấy chính mình còn không có cái tư cách này.

Có lẽ sẽ có người ưa thích giả heo ăn thịt hổ trong trường hợp ấy, nhưng thiếu niên này chắc chắn hiểu rõ rằng mặc dù hắn giả heo ăn thịt hổ thì không thể nào ăn được một con mãnh hổ. Trên thế giới này, người có thể giả heo ăn thịt hổ cơ hồ đều là người mạnh đến biến thái, người mà không hề kiêng kị người nào cả, chỉ xem cái người kia như trò đùa. Trương Thế Nhân không tính là cường giả, cho nên hắn không có vốn liếng mà giả heo ăn thịt hổ.

Trương Thế Nhân ngắt một khối thịt bò chín bỏ vào trong miệng, trầm ngâm trong chốc lát, hắn đang sửa sang và tìm từ phù hợp.

– Nếu như dựa theo lẽ thường mà phân tích, kỳ thật chuyện này không khó phỏng đoán ra.

Hắn uống một nghụm rượu tây bắc sau khi ăn xong miếng thịt, thế là hắn cảm nhận được sự nóng bỏng của thứ rượu này.

– Người kia là một trong bảy Hoàng tử, một người Hoàng tử duy nhất đứng bên cạnh Hoàng đế bệ hạ. Với cái ghế kia, có lẽ hắn cũng là một người Hoàng tử duy nhất không có sinh ra lòng mơ ước cho tới tận bây giờ. Đây là chuyện mà tất cả dân chúng Đại Nam đều biết, tùy tiện hỏi một ông lão ở ven đường thì hắn đều có thể nói rõ cái chuyện cũ kia. Khi đương kim bệ hạ vẫn là Thất Hoàng tử, thật ra hắn cũng không được tiên đế coi trọng. Lúc ấy, luận danh vọng, thì người có hi vọng tiếp nhận ngọc tỷ nhất là Tam Hoàng tử. Tam Hoàng tử Dương Kế là người giao du rộng rãi, có tài quỷ biện, chớ nói trong triều đình, ở trong giang hồ cũng không thiếu hào kiệt nguyện ý vì hắn mà chết. Hắn trọng nghĩa khinh tài, hắn rất hào phóng, thường dùng đặc quyền trong tay mình đến giúp đỡ người khác. Cho nên ở trong triều đình hay ở ngoài dân chúng, thanh danh của Dương Kế vẫn luôn vô cùng tốt.

– Người có thể cùng Dương Kế tranh đoạt ngôi vị Hoàng đế là một Hoàng tử đầy tham vọng khác, đó là con trai trưởng của Hoàng đế bệ hạ lúc bấy giờ: Dương Hùng. Hắn là con trai trưởng của chính cung Hoàng hậu, lúc ấy Hoàng hậu cực kỳ yêu thích hắn. Có cả gia tộc của Hoàng hậu chống đỡ, thủ hạ của hắn không hề thiếu triều thần. Gia tộc Hoàng hậu lại có uy tín rất lớn trong quân đội, cho nên so Hoàng tử Dương Hùng càng nắm chắc việc thừa kế ngôi vị Hoàng đế hơn vị Hoàng tử giao thiệp rộng Dương Kế.

– Nhưng Dương Hùng là người rất cao ngạo, hắn ỷ có gia tộc Hoàng hậu ủng hộ mà càng ngông cuồng. Thế cho nên, càng về sau, tiên đế càng chán ghét người con trai trưởng khi nam phách nữ này, là nhờ Hoàng hậu đau khổ chống lưng cho hắn nên Dương Hùng hắn không có triệt để ngã xuống.

– Vì tiên đế chán ghét Dương Hùng, cho nên Tam Hoàng tử Dương Kế càng nổi tiếng, danh khí càng lúc càng lớn.

Trương Thế Nhân uống một ngụm rượu, cười một tiếng, nói:

– Đoạn chuyện xưa này, ngay cả dân chúng thành Gia Trang cũng đều biết. Nhưng trong đó có bao nhiêu là sự thật, có bao nhiêu là giả thì không ai có thể nói rõ được. Song không thể phủ nhận rằng Hoàng đế Đại Nam chưa bao giờ che che lấp lấp chuyện tuyển Thái tử, hắn càng ưa thích các Hoàng tử của mình dựa vào bản lĩnh thật sự mà tranh giành. Cho nên câu chuyện lưu truyền ra cũng sẽ không ít, không giống như tiền triều, tất cả sự tình đều bị giấu trong bóng tối.

Lão già què cười cười, nói:

– Đại bộ phận những sự tình này đều là thật. Cũng giống như lời ngươi vừa nói, Hoàng tộc Đại Nam cùng Hoàng tộc tiền triều có điểm khác biệt lớn nhất ở chỗ: Sẽ không tuyên dương nhân nghĩa, đạo đức đầy miệng một cách rùm beng, để rồi sau lưng lại tận tình làm chút chuyện âm u, lãnh khốc. Những đời Hoàng đế Đại Nam đương nhiệm tuyển chọn Thái tử đều là đường đường chính chính lựa chọn đứa con kế nghiệp ưa tú nhất. Thậm chí Hoàng đế cổ vũ các Hoàng tử tranh giành, nhưng chỉ giới hạn ở sự tranh giành bằng bản lĩnh thật sự.

Trương Thế Nhân gật đầu:


– Không nghi ngờ chút nào rằng lúc ấy ai cũng không làm đương kim bệ hạ quyết định cho hắn ngồi lên cái ghế kia. Tiên đế bệnh nặng, trước khi lâm chung còn chưa quyết định tuyển người nào làm Thái tử. Đại Hoàng tử Dương Hùng đang lĩnh binh trấn thủ Đông Cương, cùng Đông Sở đàm phán việc phân chia ranh giới biết được bệnh tình của tiên đế nguy kịch, liền mang năm nghìn giáp sĩ nhanh chóng chạy gấp không ngừng nghỉ về.

– Lúc đó Tam Hoàng tử đã nắm chắc thắng lợi trong tay, thậm chí ở bên giường bệnh của tiên đế, những lão thần được tiên đế coi trọng cũng đứng ở phía hắn. Biết được Đại Hoàng tử kéo binh trở về, lúc ấy Tam Hoàng tử cùng những người đứng bên phía hắn cũng dẫn người của hắn chặn đường. Cũng lúc này, là Tứ Hoàng tử khi ấy, và là bệ hạ bây giờ xông thẳng vào cấm cung Thái Cực Điện, lấy lệnh bài điều binh có tên Hổ Phù. Tứ Hoàng tử Dương Định Thiên điều tinh binh Tả Võ Vệ ra khỏi thành chặn đường Đại hoàng tử, ở giữa đường thì Thất Hoàng tử Dương Kỳ đuổi theo, ai cũng không biết lúc ấy Dương Kỳ nói gì với Dương Định Thiên, nhưng lúc ấy bệ hạ mới hạ quyết tâm.

– Bệ hạ mang theo tinh binh Tả Võ Vệ chặn đứng Đại Hoàng tử, dùng lý do trái lời Hoàng mệnh, tự tiện mang binh về kinh mà bắt giữ Đại Hoàng tử. Sau đó lập tức mang binh quay về đế đô. Nhưng ở trước đó, Tam Hoàng tử hạ lệnh đóng tất cả các cửa thành. Cũng là do Thất Hoàng tử dẫn theo hai trăm sáu mươi gia nô, giữ vững vị trí một tòa cửa thành, huyết chiến khốc liệt, kiên trì đợi đến khi bệ hạ mang binh trở về. Trận chiến ấy, hai trăm sáu mươi gia nô chỉ còn có mười chín người sống sót. Thất Hoàng tử chịu trọng thương mười ba nơi, trong đó bị xuyên thủng từ trước ra sau ba nơi.

– Bệ hạ mang binh xông thẳng vào Thái Cực Điện, vây khốn tất cả các thần tử có mặt ở đây. Lão đại thần Tô Duy ở bên cạnh giường bệnh của tiên đế hỏi: “Ai sẽ kế thừa ngôi vị Hoàng đế?”. Lúc ấy tiên đế nhìn thoáng qua Tam Hoàng tử, lại nhìn bệ hạ một chút, sau đó đưa tay chỉ về phía bệ hạ.

– Tuy những vị lão thần kia càng muốn để cho Tam Hoàng tửu kế vị, nhưng di mệnh của tiên đế không thể vi phạm. Vì vậy bệ hạ đăng cơ, Tam Hoàng tử bị giáng chức làm thứ dân, đưa đi làm lính trấn thủ biên cương. Đại Hoàng tử bị giáng chức là Tiểu Tướng, cả đời đều phải trú ở thành Tín Thủy tại Nam Cương, không được bước ra cửa thành nửa bước. La Diệu là người trấn thủ Nam Cương, do đó hắn có sứ mệnh giám thị Đại Hoàng tử.

– Thất Hoàng tử Dương Kỳ… là ông chủ của Hải Dương Quán, đúng không?

Nói xong câu này, Trương Thế Nhân liếc nhìn lão già què.

Lão già què thở dài:

– Những việc này cũng không phải một ông già bất kỳ ở ven đường có thể nói ra… Trương Thế Nhân, đến cùng ngươi làm thế nào mà biết được?

Trương Thế Nhân biết đến những chuyện này đều là do Nguyễn Văn Dũng đã từng nói với hắn. Ở thành biên giới Gia Trang, có thể cùng Nguyễn Văn Dũng ngồi xuống uống rượu, nói chuyện phiếm không câu nệ, cũng không kiêng kị thì chỉ có duy nhất Trương Thế Nhân mà thôi. Mặc dù Nguyễn Văn Dũng chỉ là một người dòng thứ, nhưng nếu hắn muốn biết những nội tình này thì cũng không phải là chuyện khó khăn gì lắm. Lúc ấy bảy vị Hoàng tử tranh đoạt vương vị náo nhiệt như vậy, có cái thế gia nào có thể không để ý?

Thật ra… nói trắng ra là, Hoàng tử tranh đoạt còn nhờ có thế lực chống đỡ sau lưng của mình.

Mà sở dĩ Nguyễn Văn Dũng biết được chuyện này kỹ càng như thế, là vì Đại tướng quân Tả Vũ Vệ Nguyễn Loạn là một trong số ít người đứng bên cạnh Tứ Hoàng tử Dương Định Thiên.

Nếu không phải như thế, Nguyễn Loạn chỉ dựa vào chiến công mà muốn đưa Nguyễn gia lên hàng ngũ thế gia nhất lưu cũng là việc khó như lên trời.


Từ trước tới nay bệ hạ là một người có ân báo ân, có cừu báo oán. Thế nên Nguyễn gia thuận nước lên thuyền.

Vào thời điểm Nguyễn Văn Dũng nói những chuyện này với Trương Thế Nhân, hắn thật không ngờ có một ngày hắn sẽ cùng Trương Thế Nhân trở thành tử thù. Lúc kia, hắn còn một lòng một dạ muốn bồi dưỡng Trương Thế Nhân thành tâm phúc của hắn. Nguyễn Văn Dũng là người có dã tâm lớn, mà Trương Thế Nhân tuy còn trẻ, nhưng tuyệt đối lại là người có bản lĩnh khiến hắn động tâm.

Cho nên chuyện như vậy không phải là bí văn cần giấu, Nguyễn Văn Dũng nói ra còn thể hiện sự tín nhiệm của mình dành cho Trương Thế Nhân.

Trương Thế Nhân giải thích một lần với lão già què, sau đó khẽ cười nói:

– Lại nói tiếp, lúc ấy bệ hạ có thể ở thời khắc cuối cùng trở thành người mà tiên đế chỉ định, công lao lớn nhất thuộc về Thất Hoàng tử Dương Kỳ, hắn là người không hề muốn tranh đoạt. Nếu như không phải Dương Kỳ dùng hai con chiến mã chạy xa ngàn dặm đuổi theo bệ hạ, nếu không phải hắn mang theo gia nô tử thủ cửa thành, bệ hạ đã… không phải là bệ hạ.

Lời này hắn nói với thanh âm rất thấp, nên không làm cho người khác nghe thấy.

Việc này, nếu lời nói lung tung bị người nghe được, thì ai biết có thể trêu chọc ra cái họa lớn gì hay không?

Lão già què “ừ” một tiếng, nói:

– Sau khi bệ hạ lên ngôi, chuyện thứ nhất hắn làm là phong cho Thất Hoàng tử là Trung Thân Vương, đứng đầu trong số tất cả vương công đại thần, bổng lộc gấp ba lần các vị Thân Vương khác, đất phong gấp mười lần các Thân Vương, thậm chí có được ba nghìn binh sĩ hoàn toàn chỉ nghe lệnh Trung Thân Vương. Ân điển này long trọng, là lần duy nhất trong số hơn trăm năm Đại Nam lập quốc. Ngay cả mười chín người gia nô còn sống khi tử thủ cửa thành cũng đều được phong cho tước vị! Con nối dõi đời sau trọn đời không cần phục vụ nghĩa vụ quân sự, không cần giao thuế!

Hắn dừng lại một chút, tiếp tục nói:

– Nhưng không ai từng nghĩ tới, vào ngày thứ ba sau khi bệ hạ lên ngôi, Trung Thân Vương từ đi tất cả quân chức sở hữu, không vào triều tham chính, không trở về đất phong của mình, mà mở một nhà ca múa gọi là Hải Dương Quán ở thành Thanh Long. Hoàng đế liên tiếp hạ bảy đạo ý chỉ, muốn hắn vào triều, hết lần này đến lần khác, hắn kháng chỉ bất tuân. Thậm chí Hoàng hậu tự mình bày rượu khuyên bảo, Hoàng hậu kính hắn một ly thì hắn uống một chén, Hoàng hậu mời hắn mười sáu ly rượu, hắn uống mười sáu chén, nửa tỉnh nửa say, chỉ là không chịu lên triều một lần.

Trương Thế Nhân cảm khái:

– Người có đại trí tuệ trong thế gian, cùng lắm cũng chỉ thế này mà thôi. Nhưng tầm ảnh hưởng của hắn quá lớn. Ở lúc tiên đế đương nhiệm, Trung Thân Vương đã lĩnh binh xuất chinh mấy lần, đánh đâu thắng đó, không người nào có thể địch. Hơn nữa… Hắn là em ruột của Đại Hoàng tử, sau khi Đại Hoàng tử thất thế, gia tộc của Hoàng hậu tiền nhiệm đều đặt tất cả kỳ vọng lên người hắn. Cho nên… Hắn khó tránh khỏi việc bị người nghi kỵ, dù cho hắn đã quyết đoán biểu lộ thái độ.

Trương Thế Nhân nói tiếp:


– Cho ta ta nói, nhìn bề ngoài, Trung Thân Vương rời khỏi thành Thanh Long, biến mất không còn tung tích trong mười năm trước, Hải Dương Quán bị một vị Thân Vương khác xóa tên, có thế nào thì bệ hạ cũng không thoát được quan hệ trong việc này. Nếu như bệ hạ nhớ kỹ tình cảm, chẳng lẽ với chuyện của Hải Dương Quán, hắn liền một câu cũng không hỏi?

Lão già què nghe được câu này, nhịn không được khẽ nhíu mày hỏi:

– Ý của ngươi là đây chỉ là chuyện nhìn từ bên ngoài?

– Ta những năm này đều đọc kỹ lịch sử, bệ hạ mặc dù là Hoàng đế có tình tình ôn hòa nhất trong các đời Hoàng đế Đại Nam, nhưng hắn cũng không phải là người không có quyết đoán. Nếu như hắn muốn động thủ với Trung Thân Vương, hắn sẽ không dùng một chiêu làm người mất tích ngây thơ như vậy, sau đó càng không lập tức dẹp tất cả sản nghiệp của Trung Thân Vương ở đế đô. Chẳng lẽ ngươi không cảm thấy rằng làm như vậy quá rõ ràng sao?

Trương Thế Nhân nghĩ đến một màn mà tên thần quan Đạo tông dùng một ngón tay làm sụp đất kia, càng cho rằng ý nghĩ của mình là đúng. Một vị Hoàng đế tính toán không bỏ sót, là sao có thể phạm phải sai lầm cấp thấp như vậy?

– Nếu như hắn muốn diệt trừ Trung Thân Vương, tất nhiên hắn sẽ trừ tận gốc… Hơn nữa, cũng sẽ không dùng phương thức không có tiêu chuẩn như vậy để xử lý.

Lão già què sửng sốt, nghĩ nghĩ, nói ra:

– Gia quyến Trung Thân Vương vẫn luôn sống vô cùng tốt, đất phong cũng không bị động vào. Hàng năm bệ hạ đều ban thưởng không ít, tuy nhiên ở trong đất phong của Trung Thân Vương chỉ còn lại một đám gia nô. Ta vẫn cho rằng đây là do Hoàng đế áy náy…

– Áy náy?

Trương Thế Nhân cười nói:

– Người thật sự có thể làm ra chuyện như vậy thì làm sao sẽ áy náy?

Lão già què “ừ” một tiếng, sắc mặt có chút khó coi.

Trương Thế Nhân trầm tư một lát, nói:

– Lúc trước Hải Dương Quán bị ép rời khỏi đế đô là chuyện do một vị Thân Vương làm ra. Hoàng đế không có ngăn cản có lẽ là do Hoàng đế không kịp ngăn cản. Vị Thân Vương kia bị Trung Thân Vương đè nặng, dù Trung Thân Vương không có lên triều tham chính thì cũng không tới phiên hắn xuất đầu, cho nên sau khi Trung Thân Vương mất tích, hắn liền cho rằng đây là cơ hội hắn phải cầm lấy. Tới khi Hoàng đế muốn can thiệp thì đã chậm, hắn chỉ có thể bảo vệ mặt mũi cho người đệ đệ khác của mình, do đó hắn cũng không có mời những người Hải Dương Quán bị trục xuất khỏi đế đô trở về.

Trong đầu hắn cẩn thận suy tư một lần, nói tiếp:

– Có lẽ cái này mới đúng, chuyện Hải Dương Quán bị phân chia, chỉ có người Vương gia có bề ngoài trung thành bác ái thèm thượng vị mới làm ra chuyện ngu ngốc này. Hắn cho rằng Trung Thân Vương không còn thì Hoàng đế sẽ mượn cơ hội diệt trừ thế lực của Trung Thân Vương. Không nghĩ tới… vỗ mông ngựa lại không có vỗ tốt.

Lão già què biến sắc, do dự một chút, nói:

– Dường như… Những năm này bệ hạ vẫn luôn không dùng người Vương gia trục xuất Hải Dương Quán ra khỏi đế đô. Tuy rằng hắn còn đứng hàng Thân Vương, nhưng hắn lại là một người không có thực quyền.


– Chỉ cần chịu dụng tâm nhìn, có lẽ đều có thể nhìn mọi thứ rõ ràng hơn.

Trương Thế Nhân tổng kết một câu rất thối.

Lời nói vừa xong, thịt đã ăn xong, rượu cũng uống hết, vừa đúng.

– Đến sáng sớm ngày mai, ngươi tới hậu viện Hải Dương Quán, ta truyền cho ngươi một thức đao pháp.

Lão già què đứng dậy, hơi say, cho nên đi đường có chút loạng choạng.

Trương Thế Nhân đứng dậy, không có say, đi đường vẫn bình tĩnh như thường.

Nhưng người hơi say thật ra không có say, mà nhìn thoạt nhìn không say lại thật sự say.

Vì một thức đao pháp kia, Trương Thế Nhân không chỉ phí hết một phen đầu óc, hắn là một người chưa bao giờ có thể uống nhiều rượu lại phạm vào lỗi đó. Một cái hồ lô rượu lớn như vậy, rất mệt.

Lê đại nương khẽ nhìn qua thân hình đang rời xa của Trương Thế Nhân, lại nhìn lão già què đang nấc rượu.

– Muốn giúp hắn?

Nàng hỏi.

Lão già què cười hì hì:

– Hợp ý, hợp tính… Hắn là cái phế vật không có tu vị, tham gia cuộc thi của Kinh Võ Viện không phải là để bị đánh thành đầu heo? Tốt xấu gì cũng là một nhóm từ thành Gia Trang đi ra, nếu hắn bị người ta đánh thành tàn phế, ta cũng cảm thấy mất mặt… Một thức đao, rất lâu không cần, cũng nên trông thấy.

– Lễ này nặng.

Lê đại nương nói thật.

Lão già què không thèm để ý chút nào, khoát tay áo, dựa ở trên khung cửa, rất nhanh thì đã ngủ. Lão lẩm bẩm đánh giá vài câu, thanh âm rất nhẹ. Cũng không biết là lời nói say, hay là lời nói mớ, nhưng đến cùng thì vẫn có chút ý vị sâu xa.

– Đất khô nứt trách không được hạt giống lệch ra, tưới nhiều nước lại bón phân lên… còn có thể cứu được.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.