Đọc truyện Chinh Chiến – Chương 70: Một thức đao pháp
“Dân quê lên làm quan lớn.”
Ở kiếp trước, Trương Thế Nhân nghe qua những lời này vô số lần. Đến khi hắn đi vào thành Thanh Long thì mới hoàn toàn hiểu rõ ý tứ của những lời này là sao. Bởi vì khi chính hắn tiến vào thành Thanh Long thì hắn mới nhận ra tâm tình của mình lúc này có lẽ giống vị dân quê làm quan lớn kia.
Không chỉ mắt không đủ dùng, không chỉ có các loại rung động, còn mang theo một loại cảm giác nhỏ bé không tự chủ nhô ra ở trong nội tâm. Bất cứ ai, đứng ở bên trong tòa thành Thanh Long to lớn này đều sẽ sinh ra cảm giác chính mình bất quá chỉ là một hạt bụi nhỏ. Một cái tòa thành mà lớn như đến vô hạn, vô luận nhìn cái phương hướng nào cũng không thấy giới hạn, vô luận nhìn vào cái góc nào cũng chỉ thấy phồn hoa. Một tòa thành trì như vậy đã trở thành một truyền kỳ bất hủ.
Kiếp trước, trên sử sách cũng ghi lại những hùng thành nổi tiếng, ví dụ như thành cổ La Mã, ví dụ như thành Bagdad, lại ví dụ như đế đô Constantinople vào thời Byzantine. Nhưng những tòa thành có thanh danh hiển hách này so với thành Thanh Long trước mặt Trương Thế Nhân lại giống như cỏ dại so cùng đại thụ, đom đóm so với ánh trăng.
Nhưng điều làm cho Trương Thế Nhân kinh ngạc nhất không phải là sự to lớn và phồn hoa của đế đô, cũng không phải là những kiến trúc nguy nga, nghiêm túc, trang trọng, càng không phải là những người nữ tử xinh đẹp, dạn dĩ ở trên đường, mà là việc Hải Dương Quán có bất động sản trong đế đô!
Hơn nữa còn lại là một tòa nhà gỗ có ba lầu rất rộng lớn ở ngay trên đường Minh Hoa phồn hoa bậc nhất đế đô. Tòa nhà có hai cái đại viện trước sau, chiếm cả không dưới mười mẫu đất. Ở nơi tấc đất tấc vàng như thành Thanh Long người có thể có một mảnh đất như thế này thì chắc chắn không phải người thường!
Đến càng gần thì mới phát hiện ra đây là một tòa lầu gỗ đã mất đi màu sắc tươi đẹp, tro bụi phủ đầy nước sơn, chuỗi dây xích ở trên cửa ra vào cũng đã tràn đầy vết rỉ. Không biết nó đã nỗ lực hoàn thành việc phong tỏa cái tòa nhà gỗ này bao nhiêu năm, đã trải qua bao nhiêu gió táp mưa sa. Hay là, nó cũng gánh vác sứ mạng gì như con người.
Ở lúc đội ngũ Hải Dương Quán dừng lại trước tòa lầu gỗ này, khi biểu lộ của Lê đại nương có chút ngưng trọng cùng thương cảm nhìn chiếc khóa sắt, trong lúc hoảng hốt, Trương Thế Nhân cảm giác được không khí xung quanh biến đổi. Theo bảo năng hắn nhìn quanh hai bên, chợt phát hiện người đến người đi trên đường cái trở nên yên tĩnh, tất cả mọi người đều đem sự chú ý đặt trên người Lê đại nương.
Những người làm ăn ở những cửa hàng bên cạnh cũng đứng lên, nhìn về phía Hải Dương Quán này với biểu lộ đều là quái lạ.
Trương Thế Nhân không biết loại vẻ mặt này đại biểu cho hàm nghĩ gì, nhưng ngay hiện tại hắn có thể khẳng định trước kia Hải Dương Quán có một đoạn lịch sử rất huy hoàng ở đế đô.
Ngay vào lúc này, bỗng nhiên có người cao giọng hô một câu:
– Hải Dương Quán trở về Thanh Long rồi!
– Hải Dương Quán đã trở về!
Theo sau cái âm thanh được la lên này, thậm chí toàn bộ đường cái đều rơi vào sôi trào. Đám người bắt đầu chen chúc về bên này, nhất là tất cả các nam nhân, trong ánh mắt họ đều lóe lên một loại hưng phấn sáng bừng. Điều làm cho Trương Thế Nhân kỳ quái lại xuất phát từ đám nữ nhân, tuy rằng các nữ nhân chưa từng la lên như đám nam nhân, nhưng trong con ngươi của các nàng không hề có một tia chán ghét nào.
Một nhà ca múa đến cùng đã trải qua bao nhiêu huy hoàng và thần bí mới làm cho dân chúng kiêu ngạo nhất Đại Nam nhiệt liệt phản ứng?
– Có chuyện ngươi khẳng định không biết.
Tiểu Đinh Điểm có chút đắc ý quệt mũi, vây quanh Trương Thế Nhân, giải thích:
– Năm đó, Hải Dương Quán có danh khí rất lớn ở đế đô, lớn đến mức ngươi nghĩ nát da đầu cũng không nghĩ được nó lớn như thế nào. Hơn mười một năm trước, vào lúc Hải Dương Quán khai trương, ngươi có biết người đến chúc mừng là những đại nhân vật thế nào sao?
Nàng kiêu ngạo ngẩng cái cằm lên, đếm trên đầu ngón tay, nói:
– Đại học sĩ của Thư Hoa Các, Thượng Thư Tả Phó Thịnh, Thượng Thư các Bộ, Thị Lang, các quan viên thiết diện vô tư của Đại Lý Tự, mà ngay cả Giám sát Ngự sử thanh cao và lạnh lùng cũng đến… Nói tóm lại là những đại nhân có thân phận tôn quý đều đến, họ tự tay dâng lên lễ vật. Thậm chí Hoàng hậu nương nương đều phái người đưa đến một cái bảng chữ, trên đó có bốn chữ “Mỹ cảnh nhân gian” do đích thân Hoàng hậu viết.
Sự kiêu ngạo trên mặt Tiểu Đinh Điểm không thể giả vờ ra được, rất chân thật.
– Mười một năm trước?
Trương Thế Nhân khẽ nhíu mày, hỏi:
– Lúc đó ở trong Hải Dương Quán còn không có ngươi chứ?
Tiểu Đinh Điểm trừng mắt nhìn Trương Thế Nhân, nói thật:
– Mặc kệ có ta hay không, nhưng bây giờ ta là một thành viên của Hải Dương Quán. Các cô nương ở đây không có cô nào là người của mười một năm trước. Ngươi nhìn xem một chút, sự kiêu ngạo trên mặt các nàng là giả hay sao? Mặc kệ chúng ta gia nhập Hải Dương Quán lúc nào, nhưng chúng ta đều vì huy hoàng của Hải Dương Quán mà tự hào. Ngươi phải biết rằng lúc đó, dù vương công quý tộc muốn đến Hải Dương Quán xem ca múa thì cũng phải tuân thủ quy tắc giao tiền từ cửa vào. Nếu như các cô nương không muốn múa, một vị quan to Nhất Phẩm cũng không có tư cách khiến nàng nhảy múa.
– Huy hoàng đáng giá kiêu ngạo như vậy thì vì sao không nghe các ngươi nhắc qua?
– Lê đại nương nói rồi, chỉ cần một ngày không trở lại thành Thanh Long thì một ngày không thể nhắc đến chuyện cũ. Chuyện cũ tuy rằng vinh quang, nhưng cuối cùng cũng chỉ là chuyện cũ. Dì còn nói, chỉ cần Hải Dương Quán lại về Thanh Long thì nhất định sẽ tìm lại được vinh quang của mười một năm trước.
– Lê đại nương có quyết đoán thật lớn, chỉ cần dì ta trở về, những quan lại quyền quý kia cũng sẽ như mười một năm trước, chạy theo như vịt.
Trương Thế Nhân nhịn không được tán thưởng một câu.
Thần sắc Tiểu Đinh Điểm có chút ảm đạm xuống, lẩm bẩm nói một câu:
– Sở dĩ Hải Dương Quán có mặt mũi lớn như vậy ở đế đô, thật ra không phải do Lê đại nương có cách làm thông thiên. Mà là… ông chủ của Hải Dương Quán là một nhân vật dưới một người, trên vạn người. Cũng chỉ có người như vậy mới có thể để cho những đại nhân mắt cao hơn đỉnh đầu kia cam tâm tình nguyện đến tặng quà. Cũng chỉ có người như hắn mới có thể làm cho một nhà ca múa có thân phận siêu nhiên ở đế đô.
– Dưới một người, trên vạn người…
Trương Thế Nhân không khỏi lặp lại một lần, lập tức trong đầu chợt xấu hiện tên của một người.
Thế là hắn hỏi trong kinh ngạc:
– Cái nhân vật thế kia làm sao sẽ mở một nhà ca múa? Hơn nữa… Vào mười năm trước, khi hắn biến mất không còn tung tích, tại sao Hải Dương Quán lại xuất hiện ở thành Gia Trang sau đó mấy năm?
– Là bởi vì lúc ấy hắn là nhân vật xuất sắc nhất của Đại Nam, ngay cả Hoàng đế bệ hạ vừa đăng cơ cũng rất tôn kính hắn. Vì vậy ngươi nên biết, với thân phận và địa vị của mình, rốt cuộc hắn cũng phải cân nhắc mối quan hệ của mình và bệ hạ. Hoàng đế bệ hạ không hề ngăn cản việc hắn mở một nhà ca múa, Hoàng đế bệ hạ càng không thể để hắn đứng ở chức thần vị cao nhất, nên hắn cũng không tham gia vào triều đình. Sự tiêu sái trong đó đâu phải bất cứ ai cũng có thể nhìn hiểu?
Người nói lời này không phải Tiểu Đinh Điểm, mà là lão già què.
Trương Thế Nhân trầm tư một lát, sau đó gật đầu nói:
– Biết tiến thối mới là phúc khí lớn nhất.
…
…
Tùy tùng, nô bộc của Hải Dương Quán đều bắt đầu quét dọn lầu gỗ, đồng thời còn có rất nhiều người láng giềng qua giúp đỡ. Lê đại nương phái người mua hoa quả tươi, ngâm vào nước trà thơm rồi để ở một bên. Nàng nhìn như một nữ nhân cao quý và vinh hoa, lại mặc vào một thân áo vải, cùng dọn dẹp với hàng xóm, láng giềng.
Không chỉ có nàng, tất cả các cô nương của Hải Dương Quán đều bắt tay quét dọn.
Chỉ có hai người không có tham gia. Thứ nhất là Lê Mỹ Lệ, là cái người thần bí, không xuống xe, để người ta nhớ tới thì ngẫu nhiên sinh ra lòng ngứa ngáy khó nhịn. Một người khác chính là người đang uống rượu trên thềm đá: lão già què.
Đương nhiên, Trương Thế Nhân cùng Trầm Khuynh Phiến cũng không có hỗ trợ.
Sau khi vào thành, Thôi Thương Lượng phải đi bái phỏng trưởng bối của các thế gia khác, một người có xuất thân như hắn tự nhiên có nhiều lễ không thể xem nhẹ. Nghe nói Hạng Thanh Ngưu – cái kẻ không đáng tin cậy này – muốn đi gặp Tiêu chân nhân của Thanh Nhạc Sơn, nhưng lúc đi, ánh mắt hắn vẫn luôn hướng về tòa Thục Hương Lầu ở bên đường cái đối diện. Đại Khuyển đi tìm phòng ở lại, Trầm Khuynh Phiến đứng ở dưới một cây đào, nhìn sắc màu sặc sỡ của hoa đào.
Trương Thế Nhân mua một chút thịt chín ở quán rượu nhỏ bên cạnh, dùng giấy bao lại, mang về rồi ngồi cạnh lão già què.
– Cùng ngài uống một ngụm rượu được chứ?
Hắn có chút nịnh nọt hỏi.
Lão già què trừng mắt mình hắn, lấy ra một cái ly rượu từ trong tay áo như ảo thuật, đưa nó cho Trương Thế Nhân. Trương Thế Nhân nhận lấy, sau đó rót một chén, rồi nhìn đám người đang tất bật kia, hỏi:
– Có thể nói cho ta biết một chút chuyện Hải Dương Quán đã từng trải qua hay không?
– Ngươi muốn biết chuyện của người kia chứ?
Lão già què hỏi.
Trương Thế Nhân gật nhẹ đầu, có chút thất thần nói:
– Một nhân vật kinh thái tuyệt diễm như vậy, làm sao lại đột nhiên biến mất và không còn thấy xuất hiện nữa? Tuy rằng ta không muốn nghĩ rằng đương kim Hoàng đế đã giở trò gì, nhưng ta không tìm được một lời giải thích hợp lý.
Lão già què nói:
– Lời này của ngươi nếu để cho người của quan phủ nghe được, bọn họ lập tức bắt ngươi, trói lại và tống vào ngục. Không đợi đến lúc xét xử cho rõ ràng mọi chuyện, thậm chí không cần hỏi tội thì cũng có thể chặt đầu của ngươi.
– Ngài không phải người như vậy.
Trương Thế Nhân xấu hổ cười một cái.
Lão già què hớp một ngụm rượu, trầm mặc một hồi mới nói:
– Lê đại nương là nữ nhân có tình có nghĩa. Tuy rằng người kia chỉ là chủ nhân của nàng, cũng không có quan hệ thân mật gì, nhưng nghe nói sau khi hắn rời khỏi thành Thanh Long, Lê đại nương đã tự mình rời khỏi Thanh Long tìm hắn. Bởi vì hắn có ân với Lê đại nương, có ân phải báo đáp… Tuy khi đó Lê đại nương căn bản không hề biết mình phải làm như thế nào để báo ân, cũng chính là khi đang tìm kiếm người kia ở nửa đường, Lê đại nương gặp cái nam nhân mặc áo thanh sam ở thành Gia Trang kia.
– Vừa gặp đã thương?
Trương Thế Nhân hỏi.
Lão già thọt cười cười, trong tươi cười lại có chút thương cảm:
– Xem như thế đi, nàng cùng hắn một tháng, sau đó là được rồi. Cũng đều đã mười năm, từ việc nàng đi tìm một người, đã biến thành tìm hai người. Hải Dương Quán ở thành Thanh Long có ánh sáng vạn trượng, nhưng trước đó chỉ mở ra có một năm. Sau khi ông chủ của Hải Dương Quán biến mất, Lê đại nương rời khỏi thành Thanh Long. Không bao lâu sau, những tên quan phủ có ý định với Hải Dương Quán đã tới rồi. Ở ngay lúc ông chủ rời đi một thời gian, họ tuyên bố phân chia Hải Dương Quán. Nhiều cô nương như vậy đều bị họ đuổi khỏi thành Thanh Long. Đã nhiều năm như thế, cũng không biết cuộc sống của những người lúc trước kia trôi qua tốt không… Nghe nói có chút lưu lạc phong trần… Đây đều là khoản nợ nghiệt ngã.
– Lúc trước ngài ở?
Trương Thế Nhân hỏi.
– Chính ta ở.
Lão già què gật nhẹ đầu.
– Ngài cũng không thể ngăn cản?
Trương Thế Nhân lại hỏi.
– Ta?
Lão già què hừ lạnh một tiếng, nói:
– Tu vị cá nhân có cao đến đâu thì có thể làm được cái gì? Chẳng lẽ một người có thể chống cự lại một cái Đế quốc? Lúc trước quan phủ mặc dù không nó niêm phong Hải Dương Quán, nhưng mang theo thủ dụ của một vị đại nhân, những quan lại và lũ triều thần đã từng qua lại Hải Dương Quán cũng không thể trêu vào vị đại nhân vật kia, chỉ có thể trơ mắt nhìn xem Hải Dương Quán rách nát như vật rồi. Để cho ta hận nhất chính là sự lãnh khốc vô tình của vị đại nhân vật đó. Mà người ở địa vị càng cao hơn người lạnh lùng kia, từ đầu đến cuối, hắn đều không có đứng ra nói một câu cho Hải Dương Quán. Nếu như lúc trước hắn nói một câu, Hải Dương Quán cũng sẽ không mai danh ẩn tích.
Trương Thế Nhân chỉnh sửa lại lời nói của lão già què, sau đó suy tư thật tỉ mỉ một lần. Một cái âm mưu làm người nghẹn họng trân trối, thậm chí buồn nôn lập tức dần dần rõ ràng, càng cẩn thận suy nghĩ, càng thấy được thế giới này âm u, lạnh như băng, làm cho người ta không biết phải làm thế nào.
Nếu như suy đoán của hắn là chính xác, như vậy, cái âm mưu rất đáng xấu hổ này đủ để người ngồi lên chiếc ghế chí tôn của Đại Nam kia vĩnh viễn nhúng vào sỉ nhục.
Sau khi lão già què uống vài ngụm rượu, cũng không biết hắn có chút hơi say, vẫn là tâm tình thống khổ, ánh mắt của hắn trở nên hơi mê ly, cúi đầu nhìn hồ lô rượu trong tay, lẩm bẩm nói:
– Nếu như lúc trước ta có đầy đủ dũng khí, không sợ hãi cái chết, đi giết mấy người, chọc cái cọc này ra, chỉ sợ vị trí người kia không rớt mất thì cũng sẽ lay động một hồi.
– Chỉ là suy đoán, không phải sao?
Trương Thế Nhân vỗ vỗ bả vai lão già què, nói:
– Có lẽ, căn bản cũng không phải như chúng ta nghĩ.
– Có lẽ? Chúng ta?
Lão già què cười cười, trong ánh mắt khôi phục một ít thần thái:
– Vậy ngươi nói cho ta biết, ta suy đoán thế nào? Ngươi chỉ nghe một chút này, nếu như có thể đoán được… lão già ta thừa nhận ngươi rất thông minh.
– Thừa nhận ta thông minh có làm được cái gì? Một điểm chỗ tốt đều không có.
– Nếu như có thể dựa vào những lời vừa rồi của ta đoán ra được, bất kể hay không là giống như suy đoán của ta, bất kể có phải đúng hay không, chỉ cần nghe hợp lý… Ta liền truyền cho ngươi hai bốn chiêu tháo khớp, hủy gân. Nếu như ngươi đoán giống như suy đoán năm đó của ta, ta liền truyền cho ngươi một thức đao pháp.
– Keo kiệt!
Trương Thế Nhân bĩu môi nói:
– Một thức đao pháp… Tại sao ngươi không nói nửa thức?
– Đừng không biết đủ…
Lão già què khẽ vuốt chòm râu, mỉm cười nói:
– Một thức đao pháp của lão già què ta không phải ai muốn học cũng có thể học. Nếu như ta không vui, dù cao thủ Bát Phẩm có thiên tư siêu quần quỳ xuống cầu ta, ta cũng sẽ không dạy.
Lúc hắn nói ra lời này, không biết là cố tình hay vô tình, hắn nhìn thoáng qua Trầm Khuynh Phiến – người đang đứng ở bên cây đào.
Mà nghe được câu này, khóe miệng Trầm Khuynh Phiến chớp chớp, ánh mắt lạnh lùng và ngạo nghễ.