Chinh Chiến

Chương 72: Tham


Đọc truyện Chinh Chiến – Chương 72: Tham

Sau khi Trương Thế Nhân đứng dưới cây mai đã chết héo nơi hậu viện Hải Dương Quán chứng kiến một thức đao của lão già què, hắn ngây ngốc đứng ở nơi đó giống như một đoạn cành khô của cây mai kia. Lão già què thi triển một thức đao pháp xong, hắn mới hiểu được chính mình sai có bao nhiêu không hợp thói thường.

Một thức đao, không phải một chiêu đao pháp.

Một thức đao, là một đường đao pháp.

Không nói đến việc đao pháp này có uy lực kinh người thế nào hay không, chỉ nói đến phương thức dùng đao cũng đã có thể hù chết người.

Đao đao đi một chữ, góc độ xuất thủ của mỗi một đao đều quỷ dị, làm cho người khác cho rằng cánh tay dùng đao của người cầm đao bị gãy. Bởi vì ở trong mắt người, một cánh tay của người bình thường đều khó có khả năng có nhiều biến hóa như vậy. Cổ tay của con người có thể dùng sức ở sáu phương vị, đây đã là do các đốt ngón tay trong bàn tay linh hoạt đến cực hạn.

Một người bình thường, khuỷu tay làm sao có thể uốn lượn về phía ngược lại?

Nếu xuất đao như vậy, ai có thể dự đoán được?

Cho nên Trương Thế Nhân choáng váng, ngốc đến vô cùng triệt để. Theo bản năng, hắn nhìn cánh tay phải của mình, tưởng tượng tình cảnh nó uốn lượn về phía sau, lập tức một tầng da gà nổi lên trên lưng hắn. Càng cẩn thận suy nghĩ cảnh tượng cánh tay của mình đứt gãy, trong lòng của hắn sinh ra ý lạnh mỗi lúc mỗi đậm đặc. Hiện tại hắn đều không có chút nghi ngờ rằng tất cả xương cốt toàn thân của lão già què có phải đã gãy cả hay không, có thế thì mới có thể tùy ý uốn lượn như vậy.

– Cái này… quá khó khăn.

Trương Thế Nhân chật vật nuốt nước bọt, xoa xoa mồ hôi lạnh ứa ra trên trán, do dự mà hỏi:

– Nếu ta muốn luyện thành một thức đao pháp này, có phải là trước tiên cần cắt đứt tất cả xương cốt để cơ thể không thể chuyển động? Sau đó dần dần thích ứng thật nhiều vị trí ra đao của các đốt ngón tay. Nhưng mà ta thật không nghĩ được… cơ bắp làm sao mà chịu đựng nổi?

– Xương cốt đều có thể chịu được, cơ bắp có cái gì mà chịu không được?

Sau khi thi triển xong một thức đao pháp, trên trán lão già què cũng đã lấm tấm mồ hôi. Bởi vậy có thể thấy ở cái tuổi này, rất nhiều chuyện hắn vẫn không có cách nào thay đổi.

Hắn vứt thanh đao loang lổ vết rỉ trong tay lên mặt đất, ngồi trên một tảng đá, uống rượu, thở ra:

– Đao pháp này là thứ ta dựa vào khi hành tẩu giang hồ vào năm mươi năm trước. Lúc trước ta giết người cướp của không ít lần, ở trong giang hồ, đường đao pháp này cũng có chút danh khí. Chỉ là sau này lớn tuổi, tính tình nhỏ hơn, thời gian dần trôi qua mà không dùng lại đường đao pháp này. Giang hồ không thấy một thức đao này đã năm mươi năm, ngươi học xong rồi thi triển ra thì cũng không có người nào biết được.

Hô hấp của lão dần dần vững vàng, lão nói:

– Đao pháp này quá mức âm tàn, độc ác, vận đao quỷ dị nằm ngoài dự liệu của tất cả người có tâm tư âm u. Lòng dạ độc ác, đao mới hung ác.

– Ngài cảm thấy ta là người có lòng dạ độc ác sao?

Trương Thế Nhân hỏi.

Lão già què cười cười nói:


– Tất cả mọi người đều không muốn tin tưởng rằng trong lòng mình có thô bạo, ai cũng không dám đối mặt với xúc động muốn giết người ở trong nội tâm của chính mình. Khoái cảm giết người tích lũy nhiều ở trong giấc mộng, một khi tỉnh lại thường thường còn giả mù sa mưa tự trách một phen. Thực chất bên trong họ có phải âm tàn, độc ác hay không không quan trọng, quan trọng là… Ngươi có muốn học cái đao pháp âm tàn, độc ác này hay không.

– Một thức đao, mỗi một đao đều có phương thức xuất đao cùng góc độ đều khiến người ta khó mà dự đoán. Dùng loại đao pháp này đánh nhau sống chết cùng người khác, mặc dù võ nghệ cao hơn ngươi không ít thì cũng sẽ bị ngươi ép đến luống cuống tay chân. Bởi vì nó vi phạm lối tư duy bình thường của con người, cho nên quy kết chính là một chữ quỷ.

Lão già què dừng một chút, có chút tự giễu nói:

– Vô luận làm chuyện gì, nếu như tập trung tất cả tinh thần tiến vào trong chữ quỷ, khó tránh khỏi rơi xuống tầm thường. Thời thiếu niên ta hành tẩu giang hồ mà truy cầu khoái ý giết người, tận tình ân cừu, cho nên tâm tư khó tránh khỏi cực đoan. Một thức đao này cũng theo cực đoan, thậm chí có thể nói không có bất kỳ một môn võ nghệ nào của tất cả mấy trong tông môn trong giang hồ càng quỷ, càng âm tàn hơn nó.

Trương Thế Nhân gật nhẹ đầu, hắn cũng đồng ý lời nói của lão già què.

Vô luận bất cứ ai, bất cứ chuyện gì, chỉ cần tiến vào bên trong cái chữ quỷ, xác thực sẽ rơi xuống tầm thường, đã mất đi quang minh chính đại.

Nhưng ở trên cái thế giới này, vốn không có gì là quang minh chính đại.

Cho nên Trương Thế Nhân cười một tiếng, nói:

– Dưới tất cả, dưới cả tầm thường, là thượng thừa. Mặc kệ quỷ hay không quỷ, đơn thuần nói về đao pháp, một thức đao pháp này là thượng thừa. Đao pháp âm tàn ở chỗ âm tàn, nếu tâm không âm tàn, cho dù dùng đao pháp âm tàn thì cũng có thể thi triển nó thành một thứ đao pháp có phong thái đường đường chính chính.

Một câu này của hắn lại làm cho lão già què cao hứng, phải nói hắn vỗ mông ngựa cực kỳ có chuẩn mực.

– Ta chưa thấy ngài dùng đao vào năm mươi năm trước như thế nào, cũng không biết vào năm mươi năm trước, một thức đao này có bao nhiêu âm tàn. Nhưng hôm nay, xem ngài thi triển đao pháp này, ngoại trừ rung động cùng kinh ngạc ở bên ngoài, còn lại chỉ có vô tận sùng bái. Ở bên trong đao pháp không hề có chút âm tàn đáng nói, trái lại, quanh minh chính đại đem thân thể cùng tiềm lực của con người phát huy đến mức cực hạn.

Lão già què ngẩn ngơ, sau đó nhịn không được cười mắng một câu:

– Vô sỉ.

Trương Thế Nhân chưa bao giờ là người biết mình vô sỉ mà day dứt, cho nên hắn cười cười, hỏi:

– Còn có một tháng nữa thì cuộc thi của Kinh Võ Viện bắt đầu, ta có thể tu thành được mấy phần đao pháp?

Lão già què cẩn thận ngẫm nghĩ, nói:

– Cái đó phụ thuộc vào việc… ngươi có bao nhiêu nghị lực.

Trương Thế Nhân im lặng, nghĩ một chút, bỗng nhiên vung cánh tay phải đánh ra sau. Cánh tay phải của hắn hung hăng đâm vào thân cây mai đã chết héo.

Răng rắc.

Cả thân cây mai bị cắt thành hai đoạn, cánh tay, cẳng tay của hắn cũng gãy thành hai đoạn.


Trương Thế Nhân cắn răng, dùng tay trái nắm lấy cánh tay đứt, gập lại về sau, hướng ngược chín mươi độ. Tình cảnh như vậy thoạt nhìn có thể dọa người chảy mồ hôi lạnh ướt sũng. Giống như vừa nói, trong đầu hắn nghĩ ra chính là bộ dạng đứt tay như thế.

Ánh mắt lão già què xuất hiện sự kinh sợ, sau đó lắc đầu mắng:

– Ngày hôm qua còn nói ngươi thông minh, hôm nay mới biết nguyên lai ngươi con mẹ nó là cái người ngu ngốc, cái hàng khờ khạo! Lời ta còn chưa nói hết thì ngươi đã tự làm gãy cánh tay của chính mình rồi. Tay gãy thì còn luyện đao thế nào? Mẹ nó… Nói ngươi âm tàn ngươi liền ngoan độc, chẳng lẽ ngươi cũng không hỏi một chút xem ta có bí quyết gì để cho các đốt ngón tay xoay ngược lại hay sao?

Trương Thế Nhân đẩy cánh tay đứt trở về, một giọt mồ hôi to bằng hạt đậu theo khuôn mặt hắn chảy xuống. Hắn nhặt một đoạn cành ở dưới đất lên, dùng hàm răng xé một mảnh vải ở tay áo, dùng tay trái và miệng gắn cành cây kia vào tay phải, lại dùng vải buộc chặt lại. Sau khi làm xong thì mồ hôi đã thấm ướt quần áo sau lưng hắn.

Lão già què không có hỗ trợ, vẫn còn liên tục mắng, chửi.

Thậm chí càng mắng thì tức giận càng lớn.

Trương Thế Nhân nằm trên mặt đất, duỗi tay, cầm hồ lô rượu của lão già què, ực một hớp, sau đó lau mồ hôi trên trán, mặt cười, nói:

– Một người quá thông minh sẽ không làm được tâm không vướng bận, cho nên nhất định phải tìm một chút biện pháp để cho mình không còn đường nào khác có thể đi. Một tháng luyện đao, chỉ có một cánh tay, ta đoán chừng ta cũng không có bất kỳ tâm tư nào suy nghĩ cách đầu cơ trục lợi rồi.

– Hết sức ngu sao?

Lão già què ngơ ngẩn một chút, lại hỏi hắn.

Trương Thế Nhân gật đầu, rất nghiêm túc trả lời:

– Hết sức ngu, rất hết sức ngu! Lão già, ngài vừa dùng đao là dùng cánh tay kia?

– Tay phải.

– Hiện tại tay phải của ta gãy rồi.

Trương Thế Nhân nói thật:

– Vậy thì… ngươi có phải nên dạy ta cách dùng đao của tay trái?

Lão già què biến sắc, chợt phát hiện mình đã hiểu ra ý đồ của Trương Thế Nhân. Bờ vai của lão khẽ run, lão xoay người nhặt lên thanh đao loang lổ vết rỉ bỏ vào tay trái của Trương Thế Nhân. Trầm mặc một hồi, lão nhìn Trương Thế Nhân, gằn từng câu từng chữ, hỏi:

– Ngươi làm sao nhìn ra được… ta mạnh nhất là dùng đao ở tay trái?


Thằn lằn gặp phải thời điểm nguy hiểm, nó sẽ chủ động bẽ gãy cái đuôi của mình để hấp dẫn địch nhân mà thoát thân. Khi sói hoang bị bẫy sắt của thợ săn kẹp lấy chân, nó sẽ tự cắt đứt cái chân kia của mình rồi đào tẩu.

Ở bên cạnh gốc mai đã chết tại hậu viện Hải Dương Quán, Trương Thế Nhân làm gãy đi cánh tay phải của mình.

Lão già què thay đổi sắc mặt, mà người thoạt nhìn hết sức ngu là Trương Thế Nhân lại không có một chút tiếc nuối cùng ảo não.

Hắn dùng loại phương thức có thể nói là thảm thiết, cũng có thể nói đó là phương thức âm tàn, độc ác để đổi lấy một thức đao pháp từ tay trái của lão già què. Ai cũng không biết đến tột cùng hắn làm sao nhìn ra được, lão già què hỏi, hắn cũng không nói. Lão già què đã có năm mươi năm không hành tẩu giang hồ. Năm mươi năm trước, ở đám cường đạo tỉnh Giang Nam, danh hiệu Tả Thủ Đao Lạc gia khiến người nghe đều mất mật, năm mươi năm sau, nó đã sớm bị người quên lãng.

Giang hồ qua năm mươi năm mưa gió, nhân vật mới đã sớm thay đổi người cũ. Ai còn nhớ rõ đao trên tay trái của lão?

Trương Thế Nhân không phải thuận tay trái, hắn ăn cơm, uống nước, thậm chí đi vệ sinh cũng dùng tay phải. Nhưng bây giờ hắn không có chút do dự mà bẻ gãy cánh tay phải của mình, chuyện như vậy thì có lẽ chỉ có những tên điên mới có khả năng làm được.

Thế nên lão già què có chút thất thần, nhịn không được hỏi một câu:

– Ngươi có thâm cừu đại hận?

Trương Thế Nhân lắc đầu.

– Ngươi có mục đích gì nhất định phải đạt tới?

Lão già què lại hỏi.

Trương Thế Nhân trầm tư một hồi, vẫn lắc đầu một cái.

Cho đến bây giờ, ở thành Gia Trang cũng tốt, đến đế đô cũng giống như thế, hắn đều không có mục đích cố định. Hắn muốn vào Kinh Võ Viện, nhưng nếu như không vào được, hắn cũng sẽ không nhảy sông tự vẫn. Lùi một bước mà nói, nếu không vào Kinh Võ Viện được, hắn sẽ đi làm một quan văn, nếu như không làm quan văn được, hắn cũng sẽ không hối hận trong đau buồn. Cho tới bây giờ, hắn cũng không phải là một người đã đến đường cùng và không thoát ra được, có lẽ sẽ có tiếc nuối, nhưng tiếc nuối cũng không phải điều quyết định.

– Không có cân nhắc lâu dài, chỉ là vì có thể tiến vào Kinh Võ Viện ở trước mắt, đáng giá sao?

Lão già què lại hỏi.

Trương Thế Nhân suy nghĩ một lúc lâu, gật đầu nói:

– Đáng giá.

Lão già què không có tiếp tục hỏi, chỉ nhìn thanh đao rỉ sét, nói lầm bầm một câu:

– Nội tình dùng đao cũng chỉ có thể tiến dần từng bước, tay phải luyện một thức đao, trong vòng một tháng cũng khó có thể đạt tới tiểu thành, ít nhất cũng chỉ là da lông bên ngoài, coi như là nhập môn… Nhưng bây giờ đổi thành tay trái, một tháng muốn nhập môn… Khó.

Nói xong câu đó, hắn xoay người đi về một bên, tựa hồ cõi lòng đầy tiếc nuối. Nhưng Trương Thế Nhân nhìn xem bóng lưng của lão già què, không nhịn được bật cười, tiếng cười ti tiện.

– Đùa nghịch mấy chiêu cho ta xem một chút.


Lão già què đi ra ngoài khoảng chục bước, lão ngồi vào trên cái ghế nằm, híp mắt, không có uống bao nhiêu rượu, nhưng bộ dáng có chút hơi say.

Trương Thế Nhân gật đầu, hít một hơi thật sâu.

Nhắm mắt, cần thận nhớ lại đao pháp lão già què đã thi triển trước kia.

Một luyện, một xem.

Một mắng chửi người, một bị mắng.

Khi nóng nảy, lão già què liền nhảy đến, đạp một cước, người bị đạp trúng cười hắc hắc đầy ngây ngô, không một chút để ý.

Cách chỗ luyện đao của bọn họ khoảng chừng ngoài trăm thước là tiền viện, chính là cái lầu gỗ ba tầng của Hải Dương Quán. Lầu gỗ rất lớn, tính từ trên xuống dưới cũng có hơn trăm gian phòng, còn chưa bao gồm một cái chính đường cực lớn. Nhiều người thì sức mạnh lớn, một ngày một đêm hôm qua, ở dưới sự chung sức của các cô nương, nô bộc, tùy tùng của Hải Dương Quán cùng các hàng xóm, láng giềng, bên trong lầu gỗ đã được quét dọn sạch sẽ. Chỉ là vì không có người ở đã lâu, cho nên có một loại mùi nấm mốc làm cho người ngửi được không thoải mái.

Các cô nương đều ở tại lầu ba, mỗi người một gian mà vẫn có không ít gian phòng còn trống. Thế nên có thể thấy được sự to lớn, có thể thấy được số lượng các cô nương lúc trước của Hải Dương Quán.

Hải Dương Quán chỉ ca múa, không phải thanh lâu.

Ở đế đô, nhà ca múa không phải quá nhiều, nhưng tốt xấu cũng có mười nhà có danh tiếng có thể đếm ra. Nhưng chỉ ca múa và khiêu vũ, không làm sinh ý thanh lâu, chỉ có một nhà và không có chi nhánh nào khác. Lúc trước, khi Trung Thân Vương Dương Kỳ dựng lên lá cờ Hải Dương Quán, cũng đã nói muốn tạo một nhà ca múa thuần túy nhất trong lịch sử ở đế đô.

Dùng thân phận của hắn, làm không được thì cũng khó khăn.

Trừ khi ai muốn chết, mới có thể đòi hỏi các cô nương Hải Dương Quán tiếp khách.

Mãi cho đến khi tờ mờ sáng thì các cô mới ngủ, vì vậy trong lầu có vẻ hơi trống trải. Tùy tùng cùng nô bộc vội vàng thu thập và bố trí. Người quản gia có địa vị không thấp dẫn theo hai người đi tới nha môn của Thanh Long để báo cáo việc chuẩn bị mở cửa lại, sau đó còn phải đi nhờ một ít giúp đỡ.

Phần lớn người đều đang trong giấc mơ đẹp, nhưng Lê đại nương lại không có một tia buồn ngủ.

Có lẽ vì xa cách tòa lâu này mười một năm khiến nàng có chút thương cảm, nàng đứng ở trên lầu gỗ, nhìn cửa sau của hậu viện mà suy nghĩ xuất thần. Nàng cứ đứng như vậy, không nhúc nhích, cũng không biết là nhìn phong cảnh bây giờ vẫn là phong cảnh của mười một năm trước.

Qua một hồi lâu, nàng chậm rãi hít một hơi, hỏi người nữ tử có dung mạo thiên tiên bên cạnh:

– Ở giữa đường ta đã từng hỏi qua ngươi, ngươi thấy thiếu niên kia thế nào.

Nàng nhìn người thiếu niên gãy tay đang múa đao, lại hỏi:

– Để luyện một thức đao của tay trái, tự đoạn cánh tay phải. Có thể có dũng khí cùng sự quyết đoán trong tâm trí như vậy, ít nhất là ở Đại Nam này, người như thế cũng không thấy nhiều. Hiện tại… ngươi thấy hắn thế nào.

Lê Mỹ Lệ mặc một bộ áo trắng xuất trần như tiên tử, nhìn xem thân ảnh của thiếu niên kia, sắc mặt vĩnh viễn giống như giếng nước yên tĩnh, dường như bất cứ chuyện gì cũng không thể quấy rầy tâm cảnh của nàng. Nàng nhìn ra ngoài cửa sổ, không biết người thiếu niên ở ngoài ấy có phải là ở trong mắt nàng hay không, nàng trầm mặt một lát, khóe miệng chớp chớp, nói lên một chữ thay lời bình.

– Tham.

Lê đại nương có chút ngạc nhiên, lập tức không nhịn được mỉm cười, nói:

– Không có tham niệm thì làm sao có chấp niệm? Tâm không có chỗ cố chấp thì làm sao thành công? Tham… Cho tới bây giờ đều là động lực mạnh nhất và bền bỉ nhất làm người không ngừng trưởng thành.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.