Bạn đang đọc Chiếm Hữu Tù Binh (đam Mỹ)[h] – Chương 11: H (1)
Người mở cửa , đứng đó nhìn bọn họ ngồi gần nhau , nụ cười của Ngụy Thương còn chưa ngớt .
Lý Tống Khiêm cười lạnh , bàn tay hắn nắm chặt nắm tay khóa cửa , nhìn hai người ở bên trong .
Hắn sải bước về phía Ngụy Thương .
Thấy hắn đáng sợ như vậy , Nguy Thương rùng mình , theo bản năng lùi lại , hơi nhích gần về phía Lý Tống Anh .
Lý Tống Khiêm hỏi cậu :
– Em còn muốn chạy đi đâu ?
Ngụy Thương căn bản thật sự chỉ muốn chạy . Cậu mơ hồ cảm nhận được nếu không tránh hắn ngay bây giờ , có lẽ người kia sẽ đánh chết cậu mất .
– hừ , chắc em quên mất chúng ta còn thời hạn 3 tháng nữa .
Nhớ là mình không thể trốn chạy , cậu như chết lặng , bây giờ cậu căn bản đâu còn sự tự do như một con người nữa ?
– Lại đây .
Nhận ra cậu thất thần , Lý Tống Khiêm cau có nói , Ngụy Thương liền đi đến gần hắn .
Hắn không nói không rằng kéo cậu về , mắt nhìn Lý Tống Anh nãy giờ cười cười nhìn hắn .
Lý Tống Khiêm thành công lấy được người , bớt giận dữ hơn một chút , lên tiếng nói với người em trai kia :
– Tam hoàng tử , có một số chuyện ta phải nhắc nhở ngươi , những thứ gì thuộc về ta , ngươi động tay , ta chặt tay , động chân , ta chặt chân , còn có ý muốn cướp , ta liền giết ngươi .
Nói xong liền kéo Ngụy Thương ra ngoài . Hắn sai người chuẩn bị xe về biệt thự .
Sợ hắn sẽ làm gì , Ngụy Thương nghĩ tốt nhất nên làm gì đó để kéo dài thời gian , cậu chủ động lên tiếng :
– Hoàng đế ban nãy có hẹn anh .
Người kia không thèm để ý , nhét cậu vào trong xe , nói với tài xế :
– Về biệt thự .
– Vâng
Suốt cả quãng đường không ai nói câu gì .
Nhưng vừa về đến nhà , Lý Tống Khiêm một mặt bắt lấy cậu , một mặt nói với thuộc hạ :
– nói với Hoàng đế , bây giờ ta không rảnh nghe ông ta tiếp chuyện , 2 ngày sau ta sẽ đến .
Nói rồi liền kéo Ngụy Thương vào nhà , lên thẳng phòng ngủ .
Nhận ra con đường hắn đi hơi khác ngày thường , trong lòng Ngụy Thương bắt đầu rối lên .
– Anh định làm gì ?
Lý Tống Khiêm đóng cửa phòng lại
Đôi mắt hắn như kẻ săn mồi nhìn từ trên xuống . Hắn nở nụ cười trào phúng :
– Có lẽ em nên làm tròn phận sự của một tình nhân nhỉ ?
– Anh nói cái gì ?
Ngụy Thương tái mặt lại , run rẩy lùi về sau . Lý Tống Khiêm tháo cavat . Chân cũng từ từ bước đến gần Ngụy Thương , hắn cười cười :
– Tôi muốn em làm tròn trách nhiệm của một tình nhân .
Nhìn hắn như một tên điên đang muốn ăn sạch mình , Ngụy Thương bắt đầu hiểu ra sự nghiêm trọng của vấn đề , cậu xoay người cố gắng chạy ra tận cửa phòng .
Thế nhưng lúc vừa bắt được tay nắm cửa , liền bị người phía sau nắm lấy cổ áo trực tiếp kéo cậu ném lên giường .
Cả người hắn cao lớn ép sát cậu , một tay chế trụ hai tay cậu đưa lên đỉnh đầu , một tay bắt đầu chu du trên làn da của cậu .
Ngụy Thương tái mét mặt lại , cố vùng vẫy để thoát khỏi người Lý Tống Khiêm , mùi rượu nhàn nhạt trên người hắn khiến cậu càng thêm sợ hãi .
Con người dịu dàng thường ngày của hắn dường như biến mất không chút dấu vết .
– Làm ơn thả tôi ra …. xin anh đấy .
Ngụy Thương vẫn giãy dụa , nước mắt trực trào rơi xuống vì bất lực không thể thoát khỏi hắn .
Lý Tống Khiêm vẫn chưa hề có dấu hiệu muốn dừng lại , hắn bất chợt cúi người xuống , muốn nếm thử đôi môi ngọt ngào của cậu .
Ánh mắt vẫn dõi theo biểu tình của cậu .
Ngụy Thương muốn xoay mặt tránh hắn , lập tức liền bị một tay chế trụ cằm , bắt cậu cùng hắn hôn môi .
Cho đến khi cậu không thể thở nổi , hắn mới rời đi .
Lý Tống Khiêm dùng hàm răng cắn vào cổ áo cậu , ra sức kéo . Sức lực mạnh đủ để một hàng cúc bị đứt .
Ngụy Thương tuyệt vọng khóc nức nở . Lý Tống Khiêm liền đưa tay che miệng cậu , đôi môi hắn theo vạt áo , hôn sâu vào da thịt cậu .
Mỗi lần đến lại để một dấu vết chói lóa . Sau ngày hôm nay , hắn muốn người này hoàn toàn thuộc về mình .