Bạn đang đọc Chiếm Hữu Tù Binh (đam Mỹ)[h] – Chương 10: 10
Khi Ngụy Thương ngẩng đầu lên phía đối diện , bắt gặp Lý Tống Anh mỉm cười nâng ly . Không muốn để ý đến sự hiện diện của hắn , Ngụy Thương cúi xuống chăm chú vào phần ăn của mình . Cậu quyết định sẽ coi mình như 1 người riêng thế giới .
Thế nhưng sẽ chẳng có ai muốn để yên cho cậu cả , vì người cậu đi cùng chính là Lý Tống Khiêm .
Một hầu nữ đi qua vô tình làm đổ ly rượu lên áo cậu . Ngụy Thương giật mình , cậu nói với hầu nữ kia không sao , và hỏi cô ta nơi thay đồ . Lý Tống Khiêm bất mãn lấy khăn lau lau áo cho cậu , hầu nữ giật mình co rúm người lại liếc nhìn về phía Lý Tống Anh .
Lý Tống Khiêm lúc này mới ngẩng đầu lên nhìn cô hầu nữ đang tái mét mặt lại , hắn chỉ nhàn nhạt nói :
– Ngươi … đày làm khổ sai .
Mọi người choáng váng với câu phát ngôn của hắn , sau đó quay lại nhìn kỹ Ngụy Thương có gì đặc biệt như thế .
Trong lòng họ , mỗi người một tính toán riêng .
– Tôi sẽ đưa em đến phòng thay đồ .
– Không cần , tôi tự đi được .
Tránh hắn càng xa càng tốt .
– ….
– Chỉ là thay đồ mà thôi , không cần anh phải đi theo – Ngụy Thương nhẹ giọng nói với hắn , sắc mặt Lý Tống Khiêm dịu đi vài phần .
– Em chắc mình biết nơi thay đồ ?
– Chỉ cần anh nói đường đi , tôi tự tìm được .
Được ở một mình giờ khắc nào là quý giá giờ khắc đó , cậu không muốn bị làm phiền .
Lý Tống Khiêm buông cậu ra khỏi vòng tay , cho đến khi bóng dáng cậu biến mất sau cánh cửa , sắc mặt hắn quay trở về nét mặt ban đầu . Đôi mắt thâm thúy nhìn Lý Tống Anh đang cười cười nhìn mình .
Khi Ngụy Thương cởi áo trong người , cánh cửa phòng đột nhiên vặn mở khóa . Cậu thất thần ngẩng lên nhìn . Bóng người cao lớn đứng ngoài cửa , đôi mắt hắn nhìn cậu cười như không cười , hắn tiến lại gần cậu . Lý Tống Anh đóng cửa đằng sau lại , khóa chốt .
Ngụy Thương lùi người lại gần phía bàn , tay nắm chặt bình thủy tinh đặt bên trên bàn .
Lý Tống Anh nheo mắt , càng đến gần , nụ cười của hắn càng trở nên áp bức hơn khiến cậu khó thở .
– Anh vào đây làm gì ?
Ngụy Thương cau mày hỏi , cậu cảnh giác rất cao với những con người hoàng tộc ở hành tinh này , ai cũng vô cùng nguy hiểm .
Lý Tống Anh không thèm trả lời câu hỏi , mà tán thưởng :
– Rất đẹp .
Ánh mắt hắn đánh giá một hồi . Sau đó hắn hỏi :
– Cậu là tình nhân của nhị ca sao ?
Ngụy Thương khó chịu liếc nhìn chiếc áo vứt trên thành giường mà cậu chưa kịp mặc .
– Ngụy tiên sinh , ngài … có muốn sau lưng anh trai làm chuyện gì đó với tôi không ?
Trong lòng Ngụy Thương chợt run bần bật sau câu nói của hắn , nhìn bộ dạng này như là muốn chiếm tiện nghi của cậu bất cứ lúc nào vậy .
Ngụy Thương nhàn nhạt mở miệng , trên môi giữ nụ cười :
– Điều kiện không tồi .
Ánh mắt Lý Tống Anh sửng sốt , sau đó hắn cười khẩy 1 tiếng :
– Thì ra người hắn thích lại là loại người này .
Ngụy Thương nghĩ mình đã đạt được mục đích , chỉ chờ hắn mau rời đi , thì đột nhiên Lý Tống Anh bật cười :
– Nhưng về căn bản thì tôi vẫn thích , thế nào , bây giờ chúng ta có thể bắt đầu chứ ?
– Anh .. anh làm gì , bắt đầu cái gì cơ ?
Thấy Ngụy Thương gần như muốn lùi lại , Lý Tống Anh cười nguy hiểm , hắn nhanh chóng bắt lấy cậu , gần như định chế trụ cả người cậu trong khoảng không gian chật hẹp .
– Sao nào , không phải cậu đồng ý làm tình nhân của tôi sao ?
Ngụy Thương tránh phải đối mặt với hắn , bàn tay càng nắm chặt lấy chiếc bình đằng sau , Lý Tống Anh đã kề sát mặt tới cổ cậu .
– Thơm thật !!!
Nhưng khi chiếc bình vừa định vươn lên đánh hắn , thì Lý Tống Anh bắt được tay cậu , căn bản động tác rất nhanh khiến Ngụy Thương không thể trở mặt , cậu cau mày , hắn 1 tay khóa trụ 2 tay cậu , 1 tay cầm chiếc bình ném đi :
– Nguy hiểm thật , nhị Ca đã làm gì mà để một con người nguy hiểm như cậu ở lại đấy ?
– Thì ra hoàng tử ở hành tinh CAPRICORN căn bản đều một duộc , đều vô liêm sỉ như nhau
Ngụy Thương trào phúng nói . Lý Tống Anh thất thần nhìn cậu , bàn tay chế trụ 2 tay cậu liền buông lỏng .
Người này hắn đương nhiên phải có được , nhưng sẽ không thể dùng theo cách mà Lý Tống Khiêm theo đuổi cậu đã làm .
Lý Tống Anh xoay người đến giường , cầm lấy áo đưa cho cậu , nói :
– Tôi chỉ muốn thử cậu thôi , không có ý gì cả .
Ngụy Thương chưa hết bàng hoàng , sau đó vội vã mặc áo vào .
– Tôi … có thể làm bạn với cậu chứ ?
Đáp lại hắn chỉ là một cái lắc đầu . Mà hắn thừa hiểu nguyên do .
– Tôi sẽ không làm hại cậu , sẽ sớm đưa cậu thoát khỏi nhị Ca thật nhanh chóng .
Ngụy Thương ngẩng đầu dò xét , một lát sau cậu mở miệng hỏi :
– Thật ?
– Phải .
– Hắn đang nắm giữ những người dân còn xót lại của hành tinh chúng tôi .
– Không thành vấn đề , chỉ cần cậu cho tôi cơ hội .
Suy nghĩ một lát , Ngụy Thương gật đầu :
– Được .
Không khí trong phòng đã hài hòa hơn trước , mà Ngụy Thương cũng khác hẳn thái độ . Cậu vui vẻ tiếp nhận những gì mà Lý Tống Anh nói , đôi khi còn cười cười với hắn .
Cho đến khi cả hai tưởng như mọi việc đều trở nên tốt đẹp hơn , thì cánh cửa phòng mở khóa .