Bạn đang đọc Chiếm Hữu Tù Binh (đam Mỹ)[h] – Chương 12: 12 H(2)
– Đừng vậy , Lý Tống Khiêm , chúng ta không thể như vậy được .
Ngụy Thương cố kìm nén sự run rẩy , nói với hắn . Lý Tống Khiêm chẳng màng cậu nghĩ gì , đôi môi hắn vẫn lướt trên thân thể cậu , thi thoảng cắn một vết thật sâu .
– Em chắc chắn có thể .
Hắn nói , bàn tay bắt đầu mò mẫm đến thắt lưng cậu .
Ngụy Thương cắn chặt môi để không bật ra tiếng rên rỉ . Cậu quay sang hướng khác , nước mắt nhòe đi ướt một mảng gối , tầm nhìn mờ mờ .
Thế nhưng cậu nhận ra trên bàn có một chiếc gạt tàn thuốc , liền với lấy .
Lý Tống Khiêm như tìm thấy một bảo vật , từng chỗ trên làn da Ngụy Thương đều không thể bỏ sót , nào ngờ ngay sau đó hắn liền mờ mờ nhận ra được Ngụy Thương sắp động thủ với mình qua cái bóng in dưới sàn nhà .
Lý Tống Khiêm liền tránh đi .
Cơ hội cho Ngụy Thương chạy thoát .
Cậu ném cái gạt tàn xuống đất , chạy thật nhanh ra phía cửa , mở toang cửa chạy ra ngoài . Bây giờ , nếu chạy xuống tầng dưới , nhất định sẽ bị cảnh vệ bắt lại , vậy nên , cậu đã chạy về 1 phòng nào đó khóa cửa lại , để hắn không thể nhìn thấy mình .
Khi chạy đến cuối hành lang Ngụy Thương mở cửa một căn phòng , vừa định đóng cửa , thì bên ngoài cánh tay của Lý Tống Khiêm ngăn lại .
– mở cửa .
Hắn nhàn nhạt nói .
– Không , Lý Tống Khiêm , anh tha tôi đi . Nếu hôm nay anh làm gì , tôi nhất định sẽ chết mất .
Ngụy Thương sợ hãi đè cả thân hình lên cánh cửa .
Nhưng có vẻ cậu đánh giá thấp sức lực của người này .
Hắn đẩy được cửa , bắt cậu như bắt một con gà con , bật cười nhìn xung quanh phòng :
– Thì ra em thích làm ở đây .
Ngụy Thương vùng vẫy , miệng vẫn liên tục cầu xin sự tha thứ của Lý Tống Nghiêm .
Nhưng hắn chẳng thèm đoái hoài gì đến những lời van xin đó , trực tiếp đem dây cột cậu vào thành giường .
– Ngụy Thương , không sao , đừng sợ .
Hắn hôn lên mái tóc cậu , lướt xuống gò má đang tràn đầy những giọt nước mắt lăn dài của cậu . Cần phải khiến cho cậu quen dần với những chuyện này .
Lý Tống Khiêm đã cởi hết những thứ còn sót lại trên người cậu , tất cả , tất cả từng món một , thậm chí hắn còn vặn đèn ngủ ở mức sáng nhất .
Điều này khiến cho Ngụy Thương chỉ cảm thấy xấu hổ và chật vật .
Hắn dùng sức tách rộng hai chân cậu , chen vào giữa , thân thể cậu bại lộ hoàn toàn dưới góc nhìn của hắn . Không đợi cậu kịp phải ứng , người đàn ông phía trên liền cúi xuống , thả nụ hôn trên phía đùi trong của cậu , thích thú cắn cắn , sau đó lướt dần lên đến đầu gối .
Một lát sau , tay hắn vân vê điểm mẫn cảm trên ngực cậu , Ngụy Thương chỉ cảm thấy toàn thân run rẩy , tê liệt hết mức , không kiềm nén nổi , rên khẽ .
Lý Tống Khiêm nở nụ cười
cúi người mở ngăn kéo tủ một tuýp thuốc bôi trơn đổ ra lòng bàn tay , sau đó hắn trườn lên phía trước , một tay đỡ lấy gáy Ngụy Thương , một tay đưa xuống thăm dò tiểu huyệt phía sau của cậu .
Nhận ra ý đồ của hắn , Ngụy Thương càng vùng vẫy mạnh hơn , bàn chân cậu càng quẫy đạp hăng hơn nữa .
Thấy vậy , Lý Tống Khiêm liền mạnh mẽ áp sát hai chân cậu , hắn không vui cau có nói :
– Nằm im nếu không muốn bị đau .
Nhưng Ngụy Thương càng ra sức chống trả , mặc dù vậy vẫn không nhằm nhò gì so với Lý Tống Khiêm .
Ban đầu là một ngón , sau đó là ngón thứ 2 , và ngón thứ 3 . Ngón tay thon dài của Lý Tống Khiêm xoáy trong cơ thể cậu như những con rắn trườn bò , nhẹ nhàng nhưng cũng mạnh mẽ , khiến cho Ngụy Thương trở nên mất lý trí .
Cảm giác được nhân vật kia của Lý Tống Khiêm đã dần đứng lên từ lúc nào , Ngụy Thương hoảng hốt , nhưng bên dưới khiến cậu không thể làm gì khác ngoại trừ vặn vẹo cơ thể .
– Phản ứng run sợ này của em thật khiến đàn ông tự hào .
Lý Tống Khiêm cười khẽ , đưa tay nắm lấy phân thân đã dựng sẵn của mình , chà chà vào nơi hậu huyệt của cậu đã được hắn nới lỏng ra trước đó .
– Không , tôi xin anh , đừng làm vậy , tôi sẽ không chịu nổi .
Ngụy Thương biết rõ giây tiếp theo hắn sẽ làm gì mình , chân cậu vung vẩy cố ý kẹp chặt , đồng thời muốn đẩy người bên trên mình ra .
– Ngụy Thương , em nhẫn nại cho tôi .
“Chát ” tiếng bạt tai vang lên , đầu óc Ngụy Thương trở nên ong ong , cậu dừng mọi động tác , ánh mắt vô hồn , cũng không kêu la . Lý Tống Khiêm biết mình ra tay nặng , nên đưa tay xoa tóc cậu , hôn lên tai nói nhẹ :
– Ngoan , đợi một chút thôi , sẽ không đau , được không ?
Sau đó , Ngụy Thương chỉ cảm giác nơi riêng tư của mình bị một vật thể lạ to lớn đi vào . Nơi đó vốn chật hẹp , bỗng dưng bị khai mở khiến nó không tránh khỏi sự bài xích .
– A đau quá …
Cậu la lên , cảm giác như bị xé rách khiến cậu sợ hãi , mặc dù đã có thứ bôi trơn , và màn dạo đầu đã được Lý Tống Khiêm chuẩn bị kỹ càng .
Nhưng kết quả tiếng kêu này của cậu không đủ khiến cho Lý Tống Khiêm thương hại mà buông tha , ngược lại , hắn nắm lấy đùi cậu , lặng lẽ di chuyển eo , còn lên tiếng an ủi :
– Thả lỏng một chút . Em đang kẹp chết tôi đấy .
Dần dần , động tác của Lý Tống Khiêm càng trở nên nhanh và mạnh mẽ , hắn điên cuồng áp sát cậu luận động .
Nhận ra Ngụy Thương như cá chết mặc cho mình dày vò , Lý Tống Khiêm không vui , khẽ đánh vào mông cậu :
– Kêu lên , kêu to lên cho tôi .
Ngụy Thương ra sức cắn chặt môi đến bật máu . Sau đó cằm liền bị người phía trên bóp , ép cậu kêu lên . Nước mắt từ đầu tưởng chừng cạn kiệt , nào ngờ bây giờ lại một lần tuôn ra thật nhiều .
– Tôi còn chưa vào hết , em khóc cái gì ?
Lý Tống Khiêm đem chân cậu gác lên vai hắn , thỏa mãn thở dài một tiếng , tay cũng không dùng lực bóp lấy đùi cậu nữa , nhưng phần hông mạnh mẽ đưa đẩy như cũ , không có dấu hiệu ngừng nghỉ , thậm chí dần dần hắn còn cố ý chôn vùi thật sâu vào trong cơ thể cậu .
Bên trong cậu mềm mại , ấm nóng bao quanh lấy phân thân hắn , khiến cho khoái cảm Lý Tống Khiêm như bùng nổ .