Chí Tôn Đào Phi

Chương 79: Rời kinh


Đọc truyện Chí Tôn Đào Phi – Chương 79: Rời kinh

Tiểu tử kia căn bản không ngờ Thương Kỳ Thụy sẽ đột nhiên động thủ, không khỏi lảo đảo vài cái, thiếu chút nữa liền té lăn quay trên mặt đất, không khỏi quay đầu bất mãn nhìn về phía Thương Kỳ Thụy, trên vẻ mặt lại có chút không kiên nhẫn, nói: “Ngươi muốn làm gì?”

Thương Kỳ Thụy nhìn bốn thị vệ đi phía sau mình, vẻ mặt không khỏi càng kiêu căng, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn liếc xéo tiểu tử kia, nói: “Nhìn thấy bản thế tử thế nhưng không quỳ xuống hành lễ, ngươi thật to gan a!”

Tiểu tử kia nhăn mũi lại, nhìn hắn giống như nhìn một đứa ngốc, nói: “Thân phận và địa vị của chúng ta là giống nhau, ngươi dựa vào cái gì bắt ta hành lễ với ngươi?”

“Ai cùng có thân phận và địa vị với ngươi? Phụ vương ta nói, chỉ cần không lâu sau, ta sẽ trở thành thái tử, thế nào, sợ rồi chứ?”

“Thái tử?” Tiểu tử kia nghiêng đầu nhìn hắn bằng vẻ mặt hờ hững, giống như đang nhìn một thằng hề, sau đó đem tầm mắt dời đi, nghĩ muốn đi vòng qua bên cạnh bọn họ. Bé còn muốn đi tìm Trần Nhiên thúc thúc, hỏi hắn có tìm được mẹ hay không!

Nhìn thấy hành động của tiểu tử kia, Thương Kỳ Thụy nhíu chặt mi, vẻ mặt không vui nhìn hắn, nói: “Thương Tuyệt Thế, ngươi vội vã như vậy là muốn đi đâu?”

Tiểu tử kia không để ý tới hắn, đi thẳng về phía trước.

Thương Kỳ Thụy đuổi theo về phía trước vài bước, chắn phía trước bé, nói: “Ta đang nói chuyện với ngươi, ngươi không có nghe thấy sao?”

Không kiên nhẫn nhìn hắn lấy một cái, chu cái miệng nhỏ nhắn, nói: “Nghe thì nghe được, có điều ta làm sao phải nghe ngươi nha? Ta còn có việc, ngươi tốt nhất đừng chắn đường của ta!”

“Ngươi có việc gì?”

“Không nói cho ngươi biết!”

“Ta lệnh cho ngươi phải nói cho ta biết!”

“Mệnh lệnh của ngươi là cái gì a, ta vì sao phải nghe ngươi?”

Tiểu tử kia vẻ mặt khinh thường cùng thiếu kiên nhẫn, sau khi nói xong, cũng không quản Thương Kỳ Thụy tức giận hay không, xoay người liền đi qua hắn, không thèm để ý đến hắn, nếu không khẳng định hắn sẽ lại nói ta khi dễ hắn!

Cho tới bây giờ đều là được người khác cung kính hầu hạ, có điều từ sau khi Thương Tuyệt Thế xuất hiện, địa vị của hắn giống như bị hạ thấp đến nghìn trượng, điều này làm cho tâm hồn bé nhỏ của Thương Kỳ Thụy không khỏi có một tia thương tổn, hơn nữa tiểu tử kia không thèm nhìn hắn lấy một cái, càng lúc càng lớn.

Nhìn bóng dáng Thương Tuyệt Thế rời đi, dường như đang thầm cười nhạo hắn ngu xuẩn, điều này làm cho Thương Kỳ Thụy nhịn không được trong lòng càng oán giận, còn đối với Thương Tuyệt Thế ghen ghét càng sâu.

Mắt thấy bóng dáng Thương Tuyệt Thế đã cách hắn gần trăm mét, Thương Kỳ Thụy đột nhiên không nói một tiếng nào tiến lên bám theo, bốn gã hộ vệ đi theo phía sau hắn liếc nhìn lẫn nhau, không biết tiểu vương gia của bọn họ muốn làm gì, nhưng mặc kệ là muốn làm gì, bọn họ đều phải làm tròn phận sự đi theo đến cùng.

Tiểu tử kia dừng bước, xoay người lại nhìn Thương Kỳ Thụy đi phía sau mình, bất mãn nhíu mày, nhưng không nói cái gì, chỉ chu cái miệng nhỏ nhắn, sau đó xoay người tiếp tục đi.

Thương Kỳ Thụy rất tức giận, hắn đã đi theo phía sau nó lâu vậy rồi, Thương Tuyệt Thế chết tiệt, như thế nào ngay cả hỏi cũng không hỏi hắn một tiếng vì sao hắn lại muốn đi theo mình?

Tiểu tử kia càng không để ý tới hắn, trong lòng Thương Kỳ Thụy lại càng bực mình, thật giống như Thương Tuyệt Thế như đang khinh rẻ và coi thường hắn, làm cho hắn hận không thể xông lên hung hăng đánh Thương Tuyệt Thế vài cái.

Bước chân không khỏi nhanh hơn một chút, rất nhanh liền cách tiểu tử kia không đến mười thước, mà tốc độ hắn vẫn nhanh hơn, cũng không có muốn dừng lại hay giảm tốc độ xuống.

Cảm giác được phía sau truyền đến tiếng bước chân càng ngày càng gần, tiểu tử kia hơi hơi phồng má, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy khó hiểu cùng không kiên nhẫn, Thương Kỳ Thụy này hắn lại muốn làm gì nữa nha? Làm sao cứ đi theo bé vậy? Chẳng lẽ muốn cùng bé đi tìm Trần Nhiên thúc thúc?

Trong lòng hừ hừ vài tiếng, đối với Thương Kỳ Thụy tràn ngập khinh thường.


Hôm nay bé không muốn tìm bất kì kẻ nào phiền toái, thậm chí ngay cả Thương Kỳ Thụy chủ động tìm đến bé, bé cũng không thèm để ý tới hắn nữa, có điều hiện tại, nếu hắn không biết phân biệt tốt xấu như vậy quyết định muốn cùng bé đối nghịch, đừng trách bé không khách khí nha!

Bước chân tiểu tử kia nhanh hơn, rất nhanh liền đi vào bên trong một cái ngõ nhỏ, thấy thế, Thương Kỳ Thụy tự nhiên là không chút do dự đi theo, dù sao hôm nay hắn dẫn theo bốn gã thị vệ, không tin Thương Tuyệt Thế có thể làm gì được hắn!

Chỉ là khi hắn vừa tiến vào trong ngõ nhỏ, đột nhiên trợn tròn hai mắt, bởi vì trong ngõ nhỏ sâu thẳm kia, sớm đã không có bóng dáng Thương Tuyệt Thế, phải nói, không có nửa người nào đi qua.

“Các ngươi có nhìn thấy Thương Tuyệt Thế ở nơi nào không?” Quay đầu lại hỏi bốn gã thị vệ ở phía sau.

Thị vệ hướng về phía ngõ nhỏ nhìn xung quanh một lượt, thậm chí tìm khắp nơi trong một lúc lâu, cũng không có tìm thấy được bóng dáng của tiểu tử kia, không khỏi một trận kinh ngạc, đồng thời lắc đầu nói: ” Xin tiểu vương gia thứ tội, không có nhìn thấy ạ”.

Nhìn ngõ nhỏ sâu thẳm, khóe miệng Thương Kỳ Thụy nhẹ nhàng run run vài cái, trong mắt toát ra một tia sợ hãi cùng e ngại, ngõ nhỏ, vừa nhỏ lại vừa sâu, thậm chí ánh mặt trời cũng không thể chiếu vào trong được, đứng ở chỗ này nhìn vào, còn có loại cảm giác âm u, khó trách Thương Kỳ Thụy cảm thấy sợ hãi.

Cẩn thận đánh giá toàn bộ trên dưới trái phải một lần, muốn đi vào tìm Thương Tuyệt Thế, nhưng mà lại không dám đi vào, nhưng nếu cứ như vậy mà rời đi, lại khiến cho hắn thực không cam lòng, có một loại cảm giác giống như hắn thua cuộc.

Khẽ hừ một tiếng, nói thầm giống như đang tự an ủi mình: “Đừng tưởng rằng ngươi vào chỗ này ta liền không dám vào theo, ngươi đã không sợ, ta càng không sợ!”

Hắn có đến bốn gã hộ vệ bảo vệ, thế mà so với Thương Tuyệt Thế lại kém hơn như vậy, về sau hắn sao còn mặt mũi đi gặp người khác?

Cho nên hắn cũng rảo bước đi nhanh vào ngõ nhỏ, trong ngõ nhỏ, vốn dĩ gió có vẻ lớn, Thương Kỳ Thụy vừa vào liền cảm giác được một trận gió lạnh, sợ tới mức hắn cả người cứng ngắc một hồi lâu, đứng yên đó.

Một nơi tối tăm đến mức ánh mặt trời cũng không chiếu đến được, trực giác như đang thúc giục hắn ra khỏi đây.

Thoáng lui lại phía sau mấy bước, để cho hai gã thị vệ đi ở phía trước hắn, phía sau lại là hai gã thị vệ, phút chốc khiến cho lá gan hắn có cảm giác lớn hơn rất nhiều, sau đó một đường đi vào ngõ nhỏ, hắn còn muốn nhanh đến xem Thương Tuyệt Thế rốt cuộc muốn làm gì đâu!

Một cái đầu nhỏ từ trên nóc nhà ló ra dò xét, nhìn năm bóng người đang vào trong ngõ nhỏ, a cái miệng nhỏ nhắn tươi cười sáng lạn, hai chiếc răng nanh dưới ánh mặt trời lòe lòe tỏa sáng.

Rất nhanh bé lại lui đầu về đến trên nóc nhà, khiến cho người phía dưới dù có ngẩng đầu cao tới đâu cũng không thể nhìn thấy bé được, cẩn thận đi qua nóc nhà bên cạnh, rất nhanh liền xuất hiện ở trên đường cái, xoay người không thèm quay đầu lại hướng về phía hiệu thuốc bắc đi đến.

Mới không có thời gian chơi đùa cùng các ngươi đâu, bản mỹ nam còn muốn đi tìm mẹ!

Thương Kỳ Thụy đi theo hai gã thị vệ phía trước, phía sau còn có hai gã thị vệ nữa, tiếp tục tiến vào trong ngõ nhỏ, rất có tư thế không tìm thấy Thương Tuyệt Thế tuyệt không buông tay, lại căn bản không ngờ tới tiểu tử kia sớm đã quay lại chỗ cũ, xoay người liền rời đi.

Trách cũng chỉ có thể trách bốn gã thị vệ hôm nay Thương Kỳ Thụy mang theo là thị vệ bình thường, không thể phát hiện hơi thở của tiểu tử kia tránh ở trên nóc nhà, nếu không tiểu tử kia sao có thể dễ dàng thoát khỏi bọn họ như vậy? Cho dù bé có võ công.

***

Thương Diễm Túc đang cùng Thương Diễm Hách ở trong thư phòng thương nghị, quản gia đột nhiên báo lại, nói là Diệp Trần Nhiên cầu kiến.

Biết Diệp Trần Nhiên vẫn luôn tìm kiếm Nghiên nhi, cho nên Thương Diễm Túc lúc này tạm thời dừng việc trước mắt, để Diệp Trần Nhiên vào thư phòng.

Diệp Trần Nhiên sắc mặt có chút quái dị, chần chờ một lát mới nói: “Đã có tin tức Thanh Nghiên, nàng bị một người Ngọc Diễm quốc từ trong rừng cứu ra ngoài, sau đó… Sau đó bị bán vào thanh lâu”.

Trong nháy mắt thư phòng trở nên yên tĩnh, Thương Diễm Hách há to miệng, vẻ mặt không dám tin, thất tẩu bị bán vào thanh lâu? Nha, là người nào, vậy mà mỹ nhân như thất tẩu như vậy cũng có thể bỏ mà bán vào thanh lâu được?


Thương Diễm Túc đột nhiên đứng lên, tâm hung hăng run rẩy vài cái, mặt âm trầm, nói: “Là người nào? Hiện tại Nghiên nhi đang ở nơi nào?”

Nhún vai, vẻ mặt vô tội, sau đó nói: “Yên tâm đi, đúng ngày đó Ngọc Diễm quốc săn bắn, lại vừa vặn Tang Dĩnh nữ phẫn nam trang trà trộn vào thanh lâu kia, thuận tiện đã dẫn Thanh Nghiên ra, hiện tại hẳn là ở trong hoàng cung Ngọc Diễm quốc. Về phần là loại người nào đem Thanh Nghiên bán vào thanh lâu, điều này ta cũng không biết, chỉ là nghe nói Thanh Nghiên hình như đã tìm được người kia, hơn nữa cũng đã dạy dỗ hắn, về phần thanh lâu kia, xem mấy ngày qua không gây khó dễ cho nàng, thậm chí còn để cho nàng ở lại dưỡng thương cho tốt, Thanh Nghiên cũng không có khó xử người nơi đó”.

Nghe nói nhiều như vậy, nhưng kỳ thật Thương Diễm Túc chỉ nghe được vài câu mà thôi, không có chậm rãi ngăn lại, nói: “Nếu hiện tại ở Ngọc Diễm quốc, vậy tạm thời không có vấn đề gì, có điều ngươi nói dưỡng thương? Nghiên nhi bị thương sao?”

“Đúng vậy, hơn nữa bị thương không nhẹ, dù sao ngày đó nàng một mình một người đối mặt với một bầy sói, bây giờ còn có thể sống cũng là không tệ rồi”.

“Vậy hiện tại nàng thế nào? Có bị thương nặng không?”

“Đã không có việc gì, ngoài ra, Tang Dĩnh để ta báo ngươi một tiếng, chờ sau khi ngươi đem chuyện ở Thương Lang quốc giải quyết xong hãy đi đón Thanh Nghiên trở về đi, nếu không cho dù ngươi đến đón nàng cũng sẽ không để Thanh Nghiên trở về, bởi vì hiện tại Thương Lang quốc rất nguy hiểm”.

Ánh mắt híp lại, dường như đối với lời nói của Tang Dĩnh thực bất mãn, nhưng chung quy hắn cũng không nói cái gì, chỉ là nhẹ gật đầu, nói: “Nếu như vậy, vậy đa tạ Ngọc Diễm hoàng chiếu cố Nghiên nhi”.

Diệp Trần Nhiên khóe miệng đột nhiên run rẩy một chút, dường như nghĩ tới chuyện gì đó rất khó mở miệng, sau một lúc lâu sau mới nói: “Ngoài ra, còn có một việc, cần nói cho ngươi một chút”.

“Chuyện gì?”

“Cái kia… ừm, là chuyện về tiểu tử kia”.

Sửng sốt, vội vàng hỏi: “Cục cưng làm sao vậy?”

Diệp Trần Nhiên một bộ khó mở miệng, quanh co nói: “Ừm, này… Cái kia… Tiểu tử kia nó muốn… Ách, ha ha, đã rời khỏi kinh thành, nói là muốn đi tìm mẹ mình”.

“…” Thương Diễm Túc hết chỗ nói, sau một lúc lâu sau, bất đắc dĩ thở dài, gật đầu nói, “Đã biết, đa tạ”.

Phản ứng bình thản như vậy? Diệp Trần Nhiên có chút không dám tin nhìn Thương Diễm Túc, nhịn không được hỏi: “Ta nói Thương Diễm Túc, tiểu tử kia một mình đi ra ngoài đến Ngọc Diễm quốc tìm mẹ nó, ngươi như thế nào hình như một chút cũng không lo lắng?”

Ai nói không lo lắng? Nhưng mà hiện tại lo lắng có thể làm sao? May mắn vừa rồi khi bé xuất môn đã phái hai gã hộ vệ đi theo bé, tin tưởng có hai người kia âm thầm bảo hộ, hẳn là không có nguy hiểm gì.

Hắn cũng biết, cục cưng mấy ngày nay rất nhớ mẹ, huống hồ, bé đi ra ngoài nói không chừng so với ở lại kinh thành an toàn hơn rất nhiều, mà hắn cũng có thể không cần lo lắng sẽ có người muốn thông qua cục cưng đến uy hiếp hắn.

***

Hoàng cung Ngọc Diễm quốc, Tang Dĩnh cứng rắn lôi kéo Lãnh Thanh Nghiên đi tới nơi này, hơn nữa còn vô cùng cường ngạnh không cho nàng rời đi, nói cái gì tỷ muội thật vất vả mới có thể gặp nhau một hồi, làm sao sẽ để nàng dễ dàng rời đi như vậy?

Lãnh Thanh Nghiên bất đắc dĩ, huống hồ nàng quả thật rất muốn gặp Tang Dĩnh, dù sao cơ hội các nàng gặp mặt thật là rất ít, nếu trùng hợp như vậy, nàng cũng liền cung kính không bằng tuân mệnh, huống chi, Tang Dĩnh đã đưa tin tức nàng vẫn bình yên đến Thương Lang quốc, tin rằng Túc cũng không cần lo lắng.

Có điều, nàng lại không biết tình huống hiện tại trong Thương Lang quốc, dù sao nơi này là Ngọc Diễm quốc, mà còn là ở thâm cung, hơn nữa Tang Dĩnh cũng không có đem tình huống nơi đó nói cho nàng, nếu không chỉ sợ Lãnh Thanh Nghiên sẽ không chút do dự trực tiếp hồi Thương Lang quốc.

Ngọc Nhàn Dật ôm lấy Tang Dĩnh, hỏi: “Dĩnh nhi, nàng không nói cho nàng ấy biết tình huống ở Thương Lang quốc hiện nay, có sao không?”


Tang Dĩnh cong cong cái miệng nhỏ nhắn, dường như đối với những lời này của Ngọc Diễm hoàng có chút bất mãn, hừ hừ nói: “Có cái gì? Dù sao ta cũng sẽ không để Thanh Nghiên nhanh như vậy trở về đâu, thật vất vả mới gặp mặt. Hơn nữa, hiện tại Trữ hoàng hậu Thương Lang quốc đã hoàn toàn tỏ vẻ đối đầu với Thương Diễm Túc, thậm chí là đối nghịch với Thương Lang hoàng, Thanh Nghiên nếu trở về, làm Lạc vương phi, khẳng định là đứng mũi chịu sào sẽ bị Trữ hoàng hậu kia tính kế!”

“Không phải nàng nói vị tỷ muội này của nàng rất lợi hại sao, căn bản là không cần e ngại chuyện của những người đó sao?”

“Tuy đúng là như vậy, nhưng ngàn tính vạn tính còn có điểm sơ sót, vạn nhất Thanh Nghiên không cẩn thận bị tính kế làm sao bây giờ? Chuyện nguy hiểm như vậy, ta mới không xem thường đơn giản như vậy đâu!”

“Nếu để nàng ấy biết nàng giấu mình chuyện quan trọng như vậy, nàng ấy có thể tức giận với nàng hay không?”

Sửng sốt, lập tức nhăn mũi, có chút lo lắng nói: “Ta mới không sợ nàng ấy tức giận đâu, ta đây là vì tốt cho nàng, hơn nữa, nàng ấy cũng không có hỏi ta a, ta nào biết nàng ấy có muốn biết những điều này hay không? Huống chi, Thương Diễm Túc kia không phải rất lợi hại sao? Vậy để hắn một mình đi giải quyết chuyện này là được rồi, đợi đến khi giải quyết xong mới có thể đến đón Thanh Nghiên nhà ta đi!”

Nhéo nhẹ cái mũi của nàng, Ngọc Nhàn Dật không khỏi bật cười, có điều nghĩ đến những yêu cầu của nương tử thân ái hắn đều đáp ứng, tuy có cảm giác không nên lừa gạt Lãnh Thanh Nghiên chuyện quan trọng như vậy, nhưng hắn cũng không muốn khiến Tang Dĩnh mất hứng.

Hơn nữa, hiện tại trong hậu cung thực lạnh, thật ra có điểm hối hận khi giải tán hậu cung, đơn giản là lúc trước, Dĩnh nhi còn có thể đối phó với một vài nữ nhân có việc mà làm, còn có thể hơi chút an phận ở trong cung, hiện tại, hắn nhưng càng ngày càng cảm nhận được, nàng đã rất là nhàm chán rồi, tùy thời đều có thể chuồn ra ngoài chơi!

Hiện tại Lãnh Thanh Nghiên đột nhiên xuất hiện ở Ngọc Diễm quốc, Ngọc Diễm hoàng ước gì nàng ta ở lại lâu một thời gian, bởi vì hắn cảm giác được, Dĩnh nhi mấy ngày nay thực vui vẻ, không chỉ có việc làm, không phải không có hàn huyên, còn bởi vì, có hảo tỷ muội từng gắn bó sinh tử có thể cùng nhau nói chuyện phiếm, có thể nói một ít tâm sự.

Lãnh Thanh Nghiên liền trực tiếp ở tẩm cung của Tang Dĩnh, tuy rằng như vậy vô cùng không hợp quy củ, nhưng mà ở hậu cung, lời Tang Dĩnh nói chính là quy củ, ai lại dám nói nửa câu vô nghĩa?

Đương nhiên, nàng cũng chỉ là ở sườn điện trong cung, nàng không có hứng thú đi quấy rầy vợ chồng người ta thân thiết, có điều hình như Tang Dĩnh thường xuyên đến quấy rầy nàng nghỉ ngơi.

Nàng cảm giác được một chút, Ngọc Diễm hoàng có đôi khi đối với nàng rất oán hận, bởi vì liên tục vài buổi tối, Tang Dĩnh đều là đến phòng của nàng, cọ muốn cùng nàng nằm cùng giường, đem hoàng đế tướng công nhà nàng đá đến lên chín tầng mây.

Một tiểu hài tử đại khái sáu bảy tuổi ở trong sân luyện kiếm, diện mạo hiên ngang, trời sinh còn có một loại khí chất vương giả uy nghiêm, đó là thái tử điện hạ Ngọc Diễm quốc, cũng chính là con bảo bối của Tang Dĩnh – Ngọc Hàm Uyên.

“Thanh di, ta luyện đúng không?” Thu kiếm, xoay người lại nhìn Lãnh Thanh Nghiên đứng bên cạnh, cung kính hỏi.

Lãnh Thanh Nghiên cười gật gật đầu, nói: “Đúng vậy, đây là mẫu hậu dạy ngươi sao?”

“Là phụ hoàng dạy, mẫu hậu chỉ có lúc nhàn rỗi nhàm chán mới chỉ điểm một hai cái”.

Nghe vậy, Lãnh Thanh Nghiên không khỏi bật cười, nói: “Vậy cũng đúng, mẫu hậu ngươi không giống người có kiên nhẫn như vậy”.

“Ai đang nói xấu bản cung?” Lãnh Thanh Nghiên mới vừa bắt đầu muốn nói xấu người nào đó, thanh âm người nào đó cũng đã vang lên sau lưng nàng, đi tới bên cạnh nàng ngồi xuống, liếc xéo nàng, nói, “Ngươi thật to gan, dám ở trong này nói xấu bản cung, ngươi là chán sống đi?”

Lãnh Thanh Nghiên chỉ là khóe miệng khẽ nhếch, tầm mắt cũng dừng lại trên người Ngọc Hàm Uyên, hướng hắn vẫy vẫy tay, nói: “Hàm nhi, lại bên này nghỉ ngơi một chút đi, ngươi đã luyện đến hai canh giờ rồi”.

“Cám ơn Thanh di”.

Lãnh Thanh Nghiên tay nhẹ vỗ về tóc dài ở trên vai Ngọc Hàm Uyên, cười nói: “Hàm nhi thực là ngoan nha, nếu Tuyệt Thế nhà ta có thể nhu thuận như Hàm nhi thì thực tốt”.

Tang Dĩnh ngồi ở bên cạnh nghe được bĩu môi, nói: “Được rồi được rồi, ngươi đừng sinh ở trong phúc không biết phúc, ngươi là không biết tiểu tử này đôi khi có bao nhiêu khiến người ta tức giận a, hiện tại chỉ là ở trước mặt ngươi làm bộ mà thôi!”

Nghe lời Tang Dĩnh nói, Lãnh Thanh Nghiên ý cười không khỏi càng sâu, chỉ là, nhìn Ngọc Hàm Uyên, đột nhiên nhớ cục cưng nhà mình, không biết hiện tại bé đang làm gì.

Thấy Lãnh Thanh Nghiên một bộ có chút không yên lòng, Tang Dĩnh nhãn châu chuyển động, đột nhiên cả người liền dán trên người Lãnh Thanh Nghiên, cười tủm tỉm nói: “Đi thôi Thanh Nghiên, ta mang ngươi đi thăm non sông Ngọc Diễm quốc, ngươi tới lâu như vậy, nhưng mà còn chưa có thấy phong cảnh Ngọc Diễm quốc đâu!”

Khẽ nhíu mày, cũng là hỏi: “Ngươi có thể ra cung sao?”

Tươi cười trên mặt hơi hơi cứng đờ, sau đó hừ hừ nói: “Ta chính là hoàng hậu nương nương, ta muốn xuất cung, ai dám ngăn trở?”


“Hoàng tẩu, ta cũng muốn cùng đi!”

Đột nhiên phía sau vang lên một thanh âm, chính là Liễn Tiêu công chúa, không biết khi nào thì xuất hiện ở nơi này, nghe Tang Dĩnh nói muốn xuất cung đi dạo, vội vàng đi lên.

Ngọc Hàm Uyên nhìn ba người trước mắt này, đột nhiên nói: “Mẫu hậu, ta cũng muốn đi”.

Tang Dĩnh mặt mày hớn hở, tròng mắt quay tròn, nhìn trái phải không phát hiện người nào khả nghi, tươi cười trên mặt không khỏi càng thêm sáng lạn, nói: “Được, cùng đi, ai nha, bản cung đã lâu không có ra cung chơi a!”

Không phải vừa mới săn bắn trở về vài ngày sao?

***

Rời kinh thành đi tìm mẹ tiểu tử kia đột nhiên từ trên mặt đất đứng lên, dùng hai tay che che ánh nắng trước mắt, đánh giá tình huống chung quanh, cũng đã nghỉ ngơi tốt, bé cũng nến tiếp tục đi, có điều, phài đi bên nào mới đúng đây?

Quan sát nửa ngày, rốt cục xoay người hướng tới bên trái, hai người theo sau âm thầm bảo vệ an toàn cho bé nhìn hướng bé đi, không khỏi nhìn nhau liếc mắt một cái.

Trong đó một người nhẹ giọng hỏi người kia, nói: “Tiểu vương gia hình như đi nhầm hướng, chúng ta có nên đi nhắc nhở một chút không?”

“Nhưng mà nếu như vậy, khẳng định tiểu vương gia sẽ phát hiện chúng ta, đến lúc đó, khẳng định là sẽ không muốn chúng ta tiếp tục đi theo”

“Vậy làm sao bây giờ? Đi Ngọc Diễm quốc, hẳn là đi hướng khác a”.

“Này… Vẫn là tiếp tục đi theo đi, chỉ cần tiểu vương gia không gặp nguy hiểm, hoặc là không có nguyên nhân vì tìm không thấy đường mà khóc, chúng ta liền tiếp tục đi theo người là được rồi, tin rằng Vương gia rất nhanh cũng có thể tìm ra”.

“Ừm, chỉ có thể như vậy”.

Tiểu tử kia tiếp tục đi về phía trước, rất nhanh liền đi tới một trấn nhỏ, đối với hai bên ngã tư đường náo nhiệt đều làm như không thấy, chính là đi thẳng về phía trước, sau đó đột nhiên xoay người tiến vào trong một quán trà cũ nát.

Tiểu nhị đang nằm úp sấp ngủ ở trong góc cảm giác được có khách tiến vào quán trà, vội vàng tỉnh lại, đi đến trước mặt tiểu tử kia, mắt buồn ngủ mông lung hỏi: “Tiểu khách quan, ngài muốn dùng cái gì?”

Tiểu tử kia đứng ở quán trà, cẩn thận đánh giá một phen, phát hiện trong quán trà cũ nát hình như chỉ có bé là khách nhân, nhưng mà bé vẫn ngẩng đầu nói: “Ta muốn nước sôi”.

“Nước sôi?” Tiểu nhị sửng sốt một chút, lập tức hỏi, “Vậy không biết tiểu khách quan là muốn nóng hay là ấm hoặc là lạnh đâu?”

“Không nóng không ấm không lạnh, có hay không?”

“Có có có, tiểu khách quan mau vào bên trong!”

Tiểu nhị dẫn tiểu tử kia vào quán trà, lại trực tiếp cùng nhau vào hậu viện. Vừa tiến vào hậu viện quán trà, tiểu nhị nhất thời giống như thay đổi thành một người khác, hướng tới tiểu tử kia khom mình hành lễ nói: “Thuộc hạ tham kiến thiếu chủ!”

Tiểu tử kia khẽ gật đầu, nói: “Ngươi giúp ta chuẩn bị một chiếc xe ngựa, còn có một chút đồ dùng sinh hoạt, mau chóng!”

“Dạ! Thiếu chủ thỉnh chờ một lát, thuộc hạ lập tức đi làm, có điều, không biết thiếu chủ là muốn đi đâu, cũng để khi chủ nhân hỏi, thuộc hạ có thể bẩm báo lại”.

“Ừm, nếu mẹ hỏi ngươi, ngươi nói, ta đã đi Sa Châu!”

“Sa… Sa Châu?”

“Đúng vậy, ngươi chỉ cần trả lời như vậy là được, ngoài ra, nhanh chút đi chuẩn bị những thứ ta đã phân phó, nhanh chút nha, ta muốn xuất phát sớm một chút!”

“Dạ, thỉnh thiếu chủ chờ một chút!”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.