Đọc truyện Chí Tôn Đào Phi – Chương 80: Nữ tử thần bí
Thương Diễm Túc nhìn tin tức vừa nhận được, khẽ thở dài, hướng về phía cửa nói: “Người tới!”
Theo một tiếng này, một cái bóng đen quỷ dị hiện lên trước mặt Thương Diễm Túc, chắp tay thi lễ nói: “Vương gia có gì phân phó?”
“Lại phái hai người, lập tức đến Sa Châu cùng hai người Hạo Lâm hội hợp, âm thầm bảo hộ tiểu vương gia an toàn”.
“Dạ!”
Thị vệ rất nhanh liền lui xuống, Thương Diễm Túc tay nắm thành quyền khẽ gõ lên khung cửa sổ, mày hơi hơi nhăn lại, cuối cùng đem đầy bụng phiền muộn hóa thành một tiếng than nhẹ, tự nhủ nói: “Việc này, không biết khi nào mới có thể chấm dứt đây”.
***
Ngọc Diễm quốc, Lãnh Thanh Nghiên vẻ mặt buồn cười nhìn Tang Dĩnh bị Ngọc Nhàn Dật mang đi, không nhìn đến ánh mắt cầu cứu của nàng, trực tiếp quanh người, coi như cái gì cũng không thấy. Nơi này là Ngọc Diễm quốc, nàng nào dám đắc tội Ngọc Diễm hoàng a? Chán sống?
Bên tai không ngừng truyền đến tiếng kêu thảm thiết của Tang Dĩnh, giống như sắp phải chịu đựng cái gì đó vô cùng thống khổ, nhịn không được quay đầu đi, nhìn Ngọc Liễn Tiêu bên cạnh vẻ mặt cũng là biểu tình xem kịch vui, hỏi: “Chuyện như vậy, có phải rất thường xuyên xảy ra hay không?”
Sửng sốt, không khỏi hỏi: “Vì sao ngươi lại hỏi như vậy?”
“Bởi vì thấy bộ dáng ngươi giống như cũng không hề kinh ngạc khi thấy chuyện này”.
“Hì hì, sau mỗi lần hoàng tẩu chuồn ra khỏi cung, trên cơ bản chuyện sẽ phát sinh như vậy”.
Lãnh Thanh Nghiên cười khẽ, có thể tưởng tượng, Tang Dĩnh nhất định là thường xuyên chuồn ra khỏi cung, cũng rất tự nhiên là thường xuyên thừa nhận trừng phạt của Ngọc Nhàn Dật đối với nàng.
Ngọc Liễn Tiêu đem lực chú ý chuyển tới trên người Lãnh Thanh Nghiên, trong mắt có tìm tòi nghiên cứu, nàng đối với Lãnh Thanh Nghiên quả thật là rất ngạc nhiên, hơn nữa chủ yếu là, nghe hoàng tẩu nói, nàng là tỷ tỷ của Thương Diễm Trạch!
Tuy rằng không rõ rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì, nhưng bất kể là chuyện gì, chỉ cần có quan hệ với Thương Diễm Trạch, nàng đều có hứng thú.
Cảm nhận được ánh mắt của Ngọc Liễn Tiêu, Lãnh Thanh Nghiên không khỏi quay đầu lại nhìn nàng, hỏi: “Công chúa vì sao lại nhìn ta như vậy?”
Ngọc Liễn Tiêu hơi dời đi ánh mắt một chút, thần sắc trên mặt có chút mất tự nhiên, giống như là đang trầm ngâm cái gì, một hồi lâu mới nói: “Ta nghe hoàng tẩu nói, ngươi là tỷ tỷ của Thương Diễm Trạch, đây là có chuyện gì a? Ngươi không phải Vương phi Thương Diễm Túc sao?”
Sửng sốt, lập tức hiểu liền cười, nói: “Đúng là có chuyện như vậy a, chẳng lẽ công chúa có nghi vấn gì sao?”
Bất mãn nhìn nàng, nói: “Cái gì mà nói ‘đúng là như vậy a’? Ta chỉ là ngạc nhiên giữa các ngươi đã xảy ra chuyện gì, Thương Diễm Trạch cùng Thương Diễm Túc là huynh đệ, ngươi lại là tỷ tỷ Thương Diễm Trạch, vậy làm sao ngươi có thể trở thành Vương phi Thương Diễm Túc được?”
“Công chúa không phải đã biết sao, là kết nghĩa”.
“Ta không tin!”
Khẽ nhíu mày lại, có chút ngoài ý muốn nhìn nàng, “Vì sao không tin?”
“Không biết, dù sao chính là cảm giác không tin”.
Lãnh Thanh Nghiên mỉm cười, cũng không có nói thêm cái gì, loại chuyện này, nàng cảm thấy cũng không cần thiết nói với Ngọc Liễn Tiêu, dù sao đối với nàng mà nói, Ngọc Liễn Tiêu bây giờ chính là em gái của chồng Tang Dĩnh mà thôi, gặp qua vài lần, nói với nhau mấy câu, còn đâu hình như cũng không có quan hệ gì đặc biệt.
Nếu để nàng đem chuyện này nói cho nàng ta biết, đó là không có khả năng, đến nay, người biết chuyện này, tổng cộng cũng chỉ có vài người, hơn nữa từ chính nàng nói cho, lại chỉ có hai người Thương Diễm Túc cùng Thương Diễm Hách, nha, còn có con trai bảo bối cũng biết.
Thấy Lãnh Thanh Nghiên mỉm cười, lại không trả lời vấn đề của nàng, Ngọc Liễn Tiêu có chút bất mãn, nói: “Ngươi vì sao không nói? Chẳng lẽ trong đó còn có bí mật không thể cho ai biết?”
“Không có gì, công chúa đa tâm rồi”.
“Nhưng ta lại có cảm giác ngươi còn chuyện rất quan trọng không có nói đâu?”
Ngọc Liễn Tiêu truy vấn làm cho Lãnh Thanh Nghiên có chút không thoải mái, cười khẽ, nói: “Công chúa điện hạ, nếu là chuyện rất quan trọng, làm sao có thể tùy tiện nói ra chứ?”
“Chẳng lẽ ngươi không tin ta? Yên tâm đi, ta nhất định sẽ vì ngươi giữ bí mật, tuyệt đối không nói cho người khác!”
“Công chúa nói quá lời, ta quả thật đã không còn chuyện gì để nói với ngươi”.
“Ta không tin!”
“Công chúa điện hạ, ta không có nghĩa vụ phải quản tới ngươi tin hay không tin lời ta nói”.
Sửng sốt, nhìn Lãnh Thanh Nghiên hơi nhíu mày, cái miệng kéo xuống, nói: “Ngươi sẽ không tức giận chứ? Ta chỉ là tò mò hỏi một chút thôi mà”.
Lãnh Thanh Nghiên nhẹ lắc đầu, thần sắc trong trẻo nhưng lạnh lùng, nói: “Có thể nói ta đều đã nói cho công chúa, tin hay không cũng là chuyện của ngươi”.
Nói xong lời này, Lãnh Thanh Nghiên cũng không để ý tới Ngọc Liễn Tiêu nữa, xoay người mang theo Ngọc Hàm Uyên đi luyện kiếm.
Nhìn bóng Lãnh Thanh Nghiên rời đi, Ngọc Liễn Tiêu bất mãn than thở vài tiếng, nếu không phải nể mặt Thương Diễm Trạch, nàng đối với chuyện của nàng ta mới sẽ không có hứng thú đâu, có điều hiện tại bị Lãnh Thanh Nghiên nói như vậy, lòng hiếu kỳ càng nổi lên trong lòng nàng.
Tang Dĩnh muốn tìm Lãnh Thanh Nghiên tính sổ, nữ nhân chết tiệt này a, vậy mà trơ mắt nhìn hảo tỷ muội bị mang đi giáo huấn, ngay cả nửa lời hay cũng không nói giúp, nhưng mà lúc nàng biết được Lãnh Thanh Nghiên giờ phút này đi đâu, cũng là bị kích thích thiếu chút nữa hộc máu, nữ nhân kia, nàng… Nàng thế nhưng lại ra cung đi chơi!
Điều này cũng khiến cho Tang Dĩnh hâm mộ đến đỏ con mắt, bởi vì Lãnh Thanh Nghiên dù sao cũng là khách, hơn nữa đối với Ngọc Nhàn Dật mà nói, nàng cũng không phải người hắn muốn lưu lại, tự nhiên sẽ không hạn chế tự do của nàng, mà đây cũng là chuyện Tang Dĩnh chờ đợi không biết bao nhiêu năm.
***
Thời điểm Tang Dĩnh nguyền rủa Lãnh Thanh Nghiên, Lãnh Thanh Nghiên cũng đang ở trên đường cái Ngọc Diễm thành, vừa rồi Tang Dĩnh đã mang nàng đi thăm thú một số nơi có phong cảnh tươi đẹp, đối với phong cảnh trên đường cái, cũng không có gì là mới mẻ lắm.
Vừa rồi ở trong xe ngựa, khi đi ngang qua nơi này, trong lúc lơ đãng lại nhận ra một chút quen thuộc, cho nên vừa mới tiến cung lại ra cung, chỉ là hiện tại chờ ở đây, một tia quen thuộc kia cũng đã biến mất không thấy, thậm chí nghĩ không ra vừa rồi rốt cuộc là nhìn thấy gì mới có cảm giác quen thuộc.
Ngồi ở lầu hai một tửu lâu vị trí gần cửa sổ, tùy ý điểm mấy món ăn sáng, đối với những ánh mắt kinh diễm nóng bỏng chung quanh sớm đã tập mãi thành thói quen, trực tiếp làm như không thấy, chỉ là yên lặng ngồi chỗ kia, cẩn thận hồi tưởng lại chuyện vừa rồi đi qua nơi này.
Rốt cuộc là gặp phải chuyện gì, thế nhưng khiến nàng đột nhiên có cái loại cảm giác này? Ban đầu còn không có để ý, nhưng sau làm thế nào cũng đều không thể đem cảm giác này xua đi, thậm chí là cảm giác quen thuộc này càng ngày càng mãnh liệt, thế mới khiến cho nàng nhịn không được lại đến nơi này, rốt cuộc là bởi chuyện gì?
Có điều khi Lãnh Thanh Nghiên còn đang suy nghĩ xem vừa rồi rốt cuộc là xảy ra chuyện gì, một vị công tử trẻ tuổi mặc hoa phục đi tới trước mặt nàng, hỏi: “Cô nương, không biết tại hạ có thể ngồi ở chỗ này?”
Lãnh Thanh Nghiên ngẩng đầu nhìn người muốn ngồi xuống kia, thần sắc lạnh nhạt, chỉ nhìn thoáng qua sau đó liền đem tầm mắt chuyển ra ngoài phía cửa sổ, không muốn để ý tới những người này, cũng không muốn bởi vì những người này mà cắt đứt những ý nghĩ của nàng.
Mà Lãnh Thanh Nghiên trầm mặc cũng lại khiến đối phương cho rằng nàng ngầm đồng ý, trên mặt hiện lên một tia đắc ý, thậm chí là có chút được một tấc lại muốn tiến một thước tiếp tục quấy rầy Lãnh Thanh Nghiên, nói: “Tại hạ Hứa Mộ Bạch, không biết cô nương xưng hô như thế nào?”
Lãnh Thanh Nghiên tiếp tục nhìn ngoài cửa sổ, đối lời nói của hắn có tai như điếc, chính là đang suy nghĩ chuyện kia, thanh âm bên tai không ngừng kêu to, làm cho Lãnh Thanh Nghiên có chút phiền chán.
“Cô nương…”
Lãnh Thanh Nghiên đột nhiên đứng lên, xoay người bước đi, có lẽ đi lại trên đường một lần nữa chuyện mới vừa rồi sẽ rõ, sẽ có phát hiện bất ngờ, tuy rằng nàng đã qua lại ba lượt rồi.
Người tên Hứa Mộ Bạch kia sửng sốt một chút, dường như không ngờ rằng Lãnh Thanh Nghiên nói đi là đi, ngay cả chào hỏi cũng không nói một câu với hắn, tốt xấu, hắn cũng là ngọc thụ lâm phong, anh tuấn tiêu sái, phóng khoáng, nữ tử hắn coi trọng chưa bao giờ không chiếm được đâu.
Vội vàng đứng lên, bước nhanh đi tới trước mặt Lãnh Thanh Nghiên, hơi hơi ngăn cản đường đi của nàng, cười nói: “Cô nương, ngươi cứ như vậy muốn đi đâu? Cho biết được hay không?”
Lãnh Thanh Nghiên ngẩng đầu lạnh nhạt nhìn hắn, lạnh lùng nói: “Tránh ra!”
Khóe miệng không khỏi kéo xuống, trên mặt tươi cười cũng có chút ảm đạm rồi biến mất, nói: “Cô nương, làm gì mà phải cự người ngoài ngàn dặm vậy? Biển người mờ mịt, chúng ta có thể gặp nhau lúc này, đó cũng chính là duyên phận, bản công tử chỉ là muốn mời cô nương dùng bữa trưa, cũng chính là vinh dự của cô nương a!”
Người này sao lại có thể không biết xấu hổ như vậy? Lãnh Thanh Nghiên đôi mày thanh tú nhăn lại, nàng còn có chuyện muốn đi chứng thực, cũng không có thời gian lãng phí ở đây, hơn nữa, hắn vừa xuất hiện, lại quấy rầy đến suy nghĩ của nàng.
Khóe mắt dư quang nhìn thấy có một bóng người trong ghế lô trên lầu ba tửu lâu chợt lóe rồi mất, vội vàng đưa tầm mắt đến đó, tuy rằng nàng cam đoan nàng không biết người kia, nhưng trong nháy mắt khi nhìn thấy người kia trong lòng lại kịch liệt rung động, cảm giác quen thuộc kia, đột nhiên xuất hiện mãnh liệt.
Ánh mắt không khỏi híp lại, nhìn phương hướng bóng dáng kia biến mất, trực giác muốn tiến lên đi kiểm tra, có điều nàng cũng biết, hành vi như vậy thật sự là rất đột ngột.
Hứa Mộ Bạch kia thấy Lãnh Thanh Nghiên thế nhưng hoàn toàn không nhìn đến hắn, thậm chí còn đem ánh mắt dời đến nơi khác, không khỏi cảm thấy bực bội, dù sao, cho tới bây giờ mọi người bên người đều đưa hắn nâng cao lên, lại có nhiều nữ tử chủ động đối với hắn yêu thương nhung nhớ.
Hiện tại đột nhiên xuất hiện vị nữ tử phong hoa tuyệt đại nhất mà hắn từng thấy, thế nhưng đối với phong thái của hắn lại làm như không thấy.
“Cô nương, ngươi…”
Lãnh Thanh Nghiên quay đầu lại, lãnh đạm nhìn hắn, ánh mắt trong lúc đó lạnh như băng cùng không kiên nhẫn, nói: “Tránh ra!”
Đúng lúc này, ghế lô mới vừa rồi bị Lãnh Thanh Nghiên chú ý đột nhiên mở ra, một vị giống như là người hầu tùy thân từ bên trong đi ra, mặc cẩm bào, tóc hoa râm, nhìn qua đại khái là một lão bà khoảng năm sáu mươi tuổi.
Bà ta đi tới trước mặt Lãnh Thanh Nghiên, nói: “Lãnh cô nương, chủ nhân nhà ta cho mời”.
“Ngươi làm sao mà biết ta họ Lãnh?” Lãnh Thanh Nghiên ánh mắt híp lại nhìn, trong mắt có vẻ cảnh giác, nhìn người kia hỏi.
Sửng sốt, lập tức cười nói: “Toàn bộ thiên hạ, chỉ cần đã gặp qua Lãnh cô nương, chỉ sợ không có bất luận kẻ nào có thể quên ngài”.
“Ngươi gặp qua ta?”
“Đúng vậy, mà còn không phải một lần”. Nàng cười thực khiêm nhường, nhẹ giọng nói, “Lãnh cô nương vẫn là mau đi, chủ nhân nhà ta còn đang chờ ngài!”
Lãnh Thanh Nghiên lại vẫn đứng tại chỗ như cũ, cũng không có ý tứ muốn nhích người, nhìn bà ta, hỏi: “Chủ nhân nhà ngươi là ai? Nàng tìm ta có chuyện gì?”
“Ngài gặp chẳng phải sẽ biết sao? Hơn nữa ta nghĩ, nếu như chủ nhân nguyện ý để ngài biết, nhất định ngài cũng có thể biết được thân thế của nàng”.
Mà Hứa Mộ Bạch đứng ở bên cạnh Lãnh Thanh Nghiên cũng là đột nhiên mở miệng nói: “Tôn bà bà, sư phụ tìm vị cô nương này làm cái gì? Còn có, hình như các người đều biết nàng là ai?”
Sư phụ? Lãnh Thanh Nghiên đôi mày thanh tú không khỏi nhăn lại, không dấu vết liếc mắt nhìn Hứa Mộ Bạch một cái, hắn là đồ đệ của người kia? Mà người kia lại khiến nàng có cảm giác quen thuộc, đây rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?
Nếu người ta đã chủ động đến mời nàng, hình như nàng cũng không nên cự tuyệt mới đúng, xem một chút người kia rốt cuộc là người nào, tìm nàng vì chuyện gì.
Hướng về phía Tôn bà bà theo như Hứa Mộ Bạch gọi khẽ gật đầu, nói: “Làm phiền Tôn bà bà dẫn đường”.
Chủ nhân trong lời Tôn bà bà kia, quần áo so với Tôn bà bà còn thanh lịch hơn, chỉ là khí chất phát ra từ trên người này, Tôn bà bà vô luận trang điểm đẹp đẽ quý giá như thế nào cũng không sánh bằng.
Nhìn qua một cái hẳn chỉ là một nữ tử hơn ba mươi tuổi, một thân váy dài thanh nhã màu lam nhạt, trên đầu cũng chỉ dùng hai ba cây kim trâm để cố định một đầu tóc dài như tơ, khóe miệng mỉm cười, dịu dàng gần gũi, lại có một loại khí chất uy nghi trời sinh.
Khi Lãnh Thanh Nghiên vừa tiến vào ghế lô, tầm mắt của nàng liền vẫn dừng lại trên người nàng, dường như Lãnh Thanh Nghiên đánh giá nàng giống nàng đánh giá Lãnh Thanh Nghiên.
Vươn tay chỉ vào vị trí bên cạnh, cười nói: “Cô nương không cần khách khí, ngồi đi”.
Lãnh Thanh Nghiên cũng thật sự không khách khí cùng nàng ta, đi đến bên cạnh nàng liền ngồi xuống, lẳng lặng đánh giá nàng, nghe nàng nói tìm nàng tới là có chuyện gì, đồng thời, ở trong lòng cũng không ngừng suy nghĩ, người này rốt cuộc nàng đã từng gặp ở nơi nào.
Nàng tin rằng, người này nàng nhất định đã gặp qua ở nơi nào đó, chỉ là, tạm thời chưa nghĩ ra được, rốt cuộc là ở nơi nào, hoặc là ở dưới tình huống gì.
“Các ngươi đi ra ngoài trước đi”.
Nàng hướng về phía Tôn bà bà và Hứa Mộ Bạch nói, mặc dù có chút không muốn ra ngoài như vậy, bởi vì hắn đối với Lãnh Thanh Nghiên tò mò cực kỳ, có thể làm cho sư phụ chủ động mời tới. Có điều sư phụ có lệnh, hắn cũng không dám không vâng theo, nhẹ thi lễ, cùng Tôn bà bà đi ra cửa.
Lãnh Thanh Nghiên liếc mắt nhìn hai người đi ra ngoài một cái, sau đó lại đem tầm mắt chuyển dời đến trên người vị nữ tử trước mắt này, đột nhiên hỏi: “Chúng ta trước kia, đã từng gặp nhau ở nơi nào sao?”
Lời này lại khiến cho nàng ta sửng sốt một chút, sau đó lắc đầu nói: “Chúng ta trước kia, vẫn chưa gặp mặt, ta cũng chỉ là đứng ở xa xa, mới thấy qua ngươi vài lần. Có điều, hiện tại ta nên xưng hô với ngươi như thế nào đây? Rõ ràng ngươi đã không phải là cô nương”.
Nhìn nàng kia cười khẽ bên trong mang theo chế nhạo, Lãnh Thanh Nghiên thần sắc bất động, tuy rằng đối với với việc nàng ta trực tiếp nói ra thân phận của nàng nàng có chút để ý, nhưng đây là ở Ngọc Diễm quốc, người biết thân phận nàng cũng không phải không có, dù sao ngày đó Tang Dĩnh lại quang minh chính đại mang nàng đi như vậy.
Nhẹ gật đầu, nói: “Ngươi có thể gọi ta là Lạc vương phi cũng không có gì”.
“Vậy thì khách khí qúa, nếu không, ta gọi thẳng tên ngươi thế nào?”
Yêu cầu này có chút đột ngột, cũng có chút vô lễ, nhưng từ từ miệng nàng nói ra, lại không biết vì sao, lại khiến cho Lãnh Thanh Nghiên có một loại cảm giác đương nhiên.
Đem cảm giác này dứt bỏ, nhẹ giọng nói: “Ta cảm thấy chúng ta cũng không có quen thân đến mức độ như vậy, huống chi, hôm nay vừa mới gặp mặt, không biết về sau còn có cơ hội gặp lại hay không, xưng hô linh tinh liền miễn đi, giống như ta cũng sẽ không hỏi ngươi, ngươi rốt cuộc là ai”.
“Nha? Chẳng lẽ ngươi không muốn biết ta là ai sao?”
“Nếu ngươi nguyện ý nói, ta chăm chú lắng nghe”.
Từ đầu đến giờ nàng ta vẫn chỉ mỉm cười nhìn Lãnh Thanh Nghiên, nghe được những lời này của nàng ý cười cũng là càng sâu hơn, nói: “Chúng ta nhất định còn có thể gặp lại, hơn nữa thời gian cũng không lâu nữa đâu”.
Không khỏi nhướng nhướng mày, đối với người trước mắt tựa như biết hết thảy về nàng, mà nàng ngay cả đối phương rốt cuộc là ai cũng không biết cảm giác vô cùng không thích.
“Ngươi tìm ta là có chuyện gì?”
“Nói chút chuyện phiếm không được sao?”
“Ta không cho là ngươi sẽ là người nhàm chán như vậy, hơn nữa, ta đối chuyện này không có hứng thú”.
Lúc này mặt nàng ta lại lộ vẻ kinh ngạc, nhịn không được hỏi: “Làm sao có thể không có hứng thú đâu? Chẳng lẽ ngươi đối với cuộc sống của mình hay là những suy nghĩ muốn nói ra đều không có sao?”
Nữ nhân không phải đều thích tâm sự nói chuyện phiếm sao? Nàng cũng thực hy vọng có thể kể một số chuyện phiếm cho người khác nghe, thật vất vả tìm được một đối tượng có thể nói chuyện phiếm, thật đúng là luyến tiếc buông tha cho đâu.
“Cho dù có, ta cũng không cho rằng sẽ nói với ngươi một người mà ta còn chưa có quen biết”.
Ánh mắt khẽ nhúc nhích, dường như từ đáy mắt có cái gì đó hiện lên, rất nhanh nàng liền khôi phục vẻ mặt, cười yếu ớt mà nói: “Nếu ngươi đã không có hứng thú, ta đây cũng sẽ không cùng ngươi nói chuyện phiếm, chỉ là muốn hỏi ngươi một tiếng, Thương Lang quốc đã xảy ra chuyện lớn như vậy, ngươi vì sao còn ở lại trong Ngọc Diễm quốc vậy?”
Lời này khiến cho trên mặt Lãnh Thanh Nghiên nhịn không được lộ ra kinh ngạc, hỏi: “Thương Lang quốc phát sinh chuyện gì?”
“Ngươi không biết?”
Đôi mày thanh tú nhăn lại, trong lòng ẩn ẩn có chút lo lắng, xem ra tin tức gần đây nàng ko biết rồi, thế nhưng ngay cả chuyện này cũng không biết, gật đầu nói: “Ta quả thật không biết, mong rằng phu nhân cho biết”.
Nhưng mà nàng ta cũng là lộ ra vẻ vô tội, nhìn Lãnh Thanh Nghiên, nói: “Ai nói ta là phu nhân? Ta còn là cô nương đâu!”
“…”
Nhìn Lãnh Thanh Nghiên ngạc nhiên không biết nói gì khóe miệng co giật phản ứng đến đáng yêu, nàng ta nhịn không được cười khẽ vài tiếng, từ vẻ mặt cũng không khó nhìn ra, nàng ta dường như rất thích Lãnh Thanh Nghiên.
Lãnh Thanh Nghiên lẳng lặng chờ nàng cười xong, sau đó đem chuyện nàng biết được nói cho nàng, hoặc là, nàng có thể trở về tìm Tang Dĩnh hỏi, tin tưởng nàng ta khẳng định là biết, chỉ là vì sao lại muốn gạt nàng?
Điều này làm cho Lãnh Thanh Nghiên trong lòng bất an, nếu là chuyện bình thường, Tang Dĩnh không nên gạt nàng mới đúng a, như vậy, hiện tại cho dù nàng đi hỏi, khẳng định nàng ấy cũng sẽ trả lời qua loa.
“Ngự lâm quân kinh thành Thương Lang quốc hiện tại đã ở trong tay Trữ hoàng hậu, nguyên soái trấn thủ biên quan Thiên Ưng quốc cũng bắt đầu rục rịch, mà mục tiêu của bọn họ, đều nhắm vào tướng công của ngươi, còn cả Thương Lang hoàng, ngươi nói, chuyện này có coi là đại sự hay không?”
Lãnh Thanh Nghiên sợ sệt nhìn nàng, thở nhẹ ra một hơi, nói: “Đa tạ đã nói!”
Nếu không phải nàng ta nói, còn không biết Tang Dĩnh còn muốn giấu giếm nàng tới khi nào, có điều vì sao nàng ta lại cố ý chạy tới nói cho nàng?
Nhìn trong mắt Lãnh Thanh Nghiên vẫn là lạnh lùng cùng tìm tòi như cũ, nàng cũng không để ý, chỉ là nhẹ giọng nói: “Đương nhiên, ta nghĩ dựa vào bản lĩnh của huynh đệ hai người Thương Diễm Túc, đối phó việc này cũng không khó khăn lắm, huống chi còn có Thương Diễm Trạch vẫn đứng cùng một phía với họ”.
“Ngươi biết hình như rất nhiều”. Lãnh Thanh Nghiên đột nhiên nói.
“Việc này cũng có rất nhiều người biết nha, chỉ cần hơi nghe ngóng có thể nghe được, sao lại có thể nói là biết nhiều được chứ?”
“Nhưng mà ngươi còn biết chuyện nhiều người khác không biết”.
“A? Vì sao nói như vậy? Ta cũng không cho rằng ta biết nhiều hơn so với người khác a”.
Lãnh Thanh Nghiên cũng không nhiều lời, nàng cảm thấy, nàng cần nhanh trở về Thương Lang quốc, tuy rằng nàng cũng không cho rằng Túc sẽ không thể xử lý được nguy cơ này, nhưng nàng chỉ là muốn cùng một chỗ với hắn mà thôi, cho dù không thể giúp cái gì, ít nhất còn có thể cùng hắn đứng chung một chỗ.
Nghĩ vậy, Lãnh Thanh Nghiên cũng không có dừng lại, đứng dậy hướng nàng kia gật đầu, nói: “Đa tạ đã báo, tiểu nữ còn có một số việc muốn làm, trước hết cáo từ”.
Nàng kia cũng không có ngăn cản, chỉ là cười khẽ gật đầu.
Lãnh Thanh Nghiên xoay người liền đi tới cửa, tay đang muốn mở cửa, lại dừng lại, đột nhiên xoay người, trực tiếp nhìn nàng kia, híp mắt lại.
Ngay vừa rồi, hình như nàng đã nhớ ra là đã gặp được nàng ta ở nơi nào.
***
Trong Ngọc Diễm cung, Tang Dĩnh vẻ mặt chột dạ nhìn Lãnh Thanh Nghiên thần sắc bình thản, than thở nói: “Ta cũng vì tốt cho ngươi thôi, hơn nữa, chúng ta thật vất vả mới có thể gặp mặt, ta mới không cần còn chưa gặp nhau, ngươi liền nhanh như vậy đã rời đi đâu!”
Thấy Lãnh Thanh Nghiên không nói, thậm chí giống như bởi những lời này của nàng mà có chút mềm lòng, Tang Dĩnh không khỏi mừng rỡ, vội vàng tiếp tục nói: “Ngươi cứ yên tâm, ta vẫn rất tin tưởng vào năng lực của tướng công nhà ngươi, cho dù đối thủ nắm trong tay thế lực như vậy, cũng khẳng định có thể đối phó, hơn nữa, ngự lâm quân nha, chẳng lẽ ngươi cảm thấy ngự lâm quân sẽ đối địch được với tướng công nhà ngươi sao?”
Sửng sốt một chút, giống như đột nhiên nhớ tới chuyện gì đó, biểu tình trên mặt không khỏi thoải mái hơn, nhẹ giọng nói: “Nếu ngươi đã muốn ta ở lại đây một thời gian như vậy, ta đây cũng thật sự có điểm ngượng ngùng cự tuyệt a”.
“Hì hì, biết ngươi sẽ nói như vậy!”
***
Mà ngay tại Thương Lang thành Lạc vương phủ, Thương Diễm Túc nhìn người trước mắt đột nhiên đến, không khỏi híp mắt lại, hỏi: “Thi thống lĩnh đột nhiên xuất hiện ở Lạc vương phủ ta, không biết là có gì chỉ bảo?”