Chí Tôn Đào Phi

Chương 78: Bán đấu giá


Đọc truyện Chí Tôn Đào Phi – Chương 78: Bán đấu giá

Thân thể đã khôi phục, nhưng huyệt đạo vẫn chưa được giải, nói cách khác, nàng vẫn là ‘nhược’ nữ tử nửa điểm nội lực không có, đương nhiên, nếu nhược nữ tử này muốn đối phó với những người trong Vạn Hoa Lâu, cũng không phải chuyện gì đáng kể.

Khi tú bà mang một vài nữ tử thanh lâu muốn động tay động chân với Lãnh Thanh Nghiên, trên người Lãnh Thanh Nghiên bỗng tản mát ra hàn khí mãnh liệt, nàng không thích bị người khác đụng vào, ngoại trừ một vài người, bất luận kẻ nào khác, cho dù là hơi đụng tới nàng một chút, đều khiến cả người nàng không thoải mái.

“Đi ra ngoài!”

Mọi người vì hàn khí của Lãnh Thanh Nghiên không khỏi co rúm lại một chút, trong lòng không khỏi dâng lên một chút sợ hãi, nghe một tiếng đi ra ngoài của Lãnh Thanh Nghiên, theo trực giác đã muốn lui về phía sau.

Tú bà cũng lui về phía sau một bước nhỏ, sau đó đột nhiên phản ứng lại, không khỏi trừng mắt nhìn Lãnh Thanh Nghiên, giận quát: “Ngươi đang nói chuyện với ai đây? Đừng tưởng rằng bộ dạng ngươi xinh đẹp, mama ta sẽ luyến tiếc động thủ với ngươi!”

Mấy ngày này bà đã chịu đủ rồi, nếu không phải thấy bộ dạng xinh đẹp của nàng ta, khẳng định có thể từ nàng kiếm được rất nhiều bạc, bà sớm đã kéo nàng ra ngoài tiếp khách!

Có điều bất luận hôm nay thế nào cũng không để nàng ta quyết định được, bởi vì hôm nay người đến đều là quý nhân, từ tối hôm nay đến mấy ngày nữa, trong một tối có thể kiếm tiền bằng vài ngày bình thường, quý nhân lớn từ kinh thành đến, người nào không vung tiền như rác?

Mà bà cũng chờ mấy ngày này kiếm chút bạc, đương nhiên những cô nương xinh đẹp trong các thanh lâu khác cũng sẽ ra mặt vào những ngày này, nhưng bà cam đoan, chỉ cần “Như Hoa” vừa ra đài, cam đoan có thể làm cho mấy thanh lâu khác trên trấn nhỏ vắng vẻ!

Người xinh đẹp như thế nào? Bà đã sống cả đời người còn chưa có thấy ai đẹp hơn nàng ta, quả thực so với tiên nữ hạ phàm còn đẹp hơn nhiều lần, thật sự không hiểu tướng công nhà nàng sao lại có thể bỏ đươc một nương tử tuyệt sắc như vậy, đem bán vào thanh lâu!

Có điều, nhìn tình huống nàng ta khi vừa tới Vạn Hoa Lâu, khi đó cả người nàng ta toàn máu đen, quần áo tả tơi, nói thê thảm bao nhiêu có bấy nhiêu, nếu không phải có hơi thở, chỉ sợ là nghĩ nàng ta đã chết.

Càng nhìn, tú bà lại càng thêm đắc chí, quả thực chính là quà của ông trời ban cho a, vỗn nghĩ đến nàng có nhan sắc nên mới mua nàng ta, không nghĩ tới sau khi tắm rửa, quả thực ngay cả mặt trời cũng phải mờ nhạt trước nàng!

Lãnh Thanh Nghiên nhíu đôi mi thanh tú, lạnh lùng nhìn tú bà đang không ngừng đánh giá nàng, nói: “Ngươi xem đủ chưa? Nếu xem đủ, lập tức đi ra ngoài!”

Lời này làm cho tú bà phản ứng lại, nghĩ tới hôm nay là ngày lành, sắc mặt không khỏi trầm xuống, nói: “Như Hoa, nữ nhi ngoan của ta, buổi tối hôm nay sẽ có đại quý nhân đến, mama tự nhiên là muốn biến ngươi trở nên xinh đẹp hơn, nói không chừng sẽ được vị quan gia, công tử, lão gia nào nhìn trúng a”.

Khóe miệng run rẩy một chút, đôi mi thanh tú nhíu lại, lãnh đạm nói: “Không có hứng thú!”

“Hừ? Không có hứng thú? Điều này không phải do ngươi quyết định, từ hôm nay trở đi, mỗi ngày ngươi đều phải xuất trướng cho ta, nếu không, ta cũng không có bạc nuôi một kẻ ăn không! Hơn nữa, không biết có bao nhiêu nữ tử tranh nhau muốn được các công tử lão gia ưu ái, đến lúc đó tự nhiên là vinh hoa phú quý hưởng dụng vô hạn, nha hoàn hạ nhân do ngươi sai phái, có thể không cần tiếp tục ở trong đây hầu hạ người khác!”

Lãnh Thanh Nghiên ngay cả mí mắt đều không có động một chút, vẻ mặt đạm mạc ngồi ở chỗ kia, về phần những lời tú bà nói, nàng cũng không thèm để ý đến, chỉ lạnh nhạt nói: “Nếu ngươi không muốn nuôi một kẻ ăn cơm không, hiện tại có thể để cho ta đi”.

Nghe vậy, tú bà gần như là nhảy dựng lên, quát: “Ngươi nghĩ hay nhỉ! Trước không nói những ngày này ngươi ăn của ta, ở của ta, dùng của ta, chỉ mua ngươi, ta liền tiêu ước chừng một trăm lượng bạc, thế nhưng ngươi muốn bắt ta thả ngươi như vậy, ngươi cũng thật là tưởng bở a!”

“Ta sẽ đem bạc trả lại cho ngươi, ngay cả lãi”.

“Hắc, ngươi nghĩ rằng ta sẽ tin những lời này của ngươi sao? Nếu ngươi có bạc, tướng công nhà ngươi còn có thể đem ngươi bán đến nơi đây sao?”

“Đó không phải là tướng công của ta”.

Sửng sốt một chút, tú bà lẳng lặng đánh giá Lãnh Thanh Nghiên một lần, không phải tướng công nàng ta? Hình như cũng có thể là không phải, tiểu mỹ nhân như vậy làm sao có thể gả cho người như vậy làm nương tử?

Có điều như vậy thì làm sao? Nếu đã vào Vạn Hoa Lâu của bà, cho tới bây giờ đều không có dễ dàng rời đi, huống chi, còn là một tiểu mỹ nhân có thể giúp bà kiếm một đống tiền lớn!

“Ngươi nói đó không phải là tướng công của ngươi thì không phải là tướng công của ngươi sao? Dù sao ta chính là dùng một trăm lượng bạc mua ngươi từ trong tay tướng công ngươi, hiện tại ngươi nói gì cũng vô ích, vẫn là ngoan ngoãn trang điểm, sau đó xuất trướng tiếp khách đi!”

Nói xong, bà ta lại đi từng bước về phía Lãnh Thanh Nghiên, vươn tay muốn trang điểm cho Lãnh Thanh Nghiên.

Lãnh Thanh Nghiên trong mắt phát lạnh, đột nhiên tay dùng sức bắt lấy cổ tay tú bà, lạnh giọng nói: “Ta nói, đi ra ngoài!”

“Ai nha nha!”

Tú bà đột nhiên kêu lên, vẻ mặt đau đớn, dùng sức giãy tay đang bị Lãnh Thanh Nghiên kiềm chế ra, liên tục lui về phía sau vài bước, vài nha hoàn phía sau bà ta cũng bị đẩy lui lại.


Bàn tay không bị Lãnh Thanh Nghiên bắt được, tú bà run run chỉ vào Lãnh Thanh Nghiên, sắc mặt dữ tợn, phấn trên mặt lả tả rơi xuống.

“Ngươi… Ngươi… Ngươi thật to gan, chẳng lẽ đều đã đến mức này rồi, vậy mà ngươi còn muốn phản kháng sao?”

Lãnh Thanh Nghiên trực tiếp đem tầm mắt chuyển dời đến ngoài cửa sổ, không muốn để ý tới người đàn bà đáng ghét này.

Bên ngoài màn đêm đã buông xuống, nàng hiện tại ngồi ở cửa sổ vừa vặn có thể nhìn thấy đại môn Vạn Hoa Lâu, thậm chí toàn bộ phố đều ở trong tầm mắt nàng.

Đối với tình huống chung quanh từ sau khi trời tối, nàng đã nhìn tám ngày, đại khái đã rõ, có điều hiển nhiên là hôm nay người lui tới cũng nhiều hơn.

Tuy rằng hoàng thân quốc thích tới săn bắn, nhưng sau khi săn bắn, sẽ không tránh được đi đến vùng phụ cận một phen, tự nhiên cũng sẽ có một số người đi đến các thanh lâu gần đó, hơn nữa số lượng thật đúng là không ít.

Tú bà nhìn biểu tình của Lãnh Thanh Nghiên căn bản không đem bà ta để vào mắt, không khỏi tức giận vô cùng, lại không dám tự mình xông lên, hướng về phía nha hoàn bên cạnh quát: “Các ngươi trói nàng lại cho ta, ta muốn nhìn, ngươi có thể phản kháng tới khi nào!”

Được lệnh, những người đó không có nửa điểm do dự liền lao về phía Lãnh Thanh Nghiên, mà Lãnh Thanh Nghiên vẫn tiếp tục nhìn ra cửa Vạn Hoa Lâu, giống như là đang thưởng thức cái gì đó.

Ngay tại thời điểm những người đó sắp vọt tới trước mặt nàng, Lãnh Thanh Nghiên đột nhiên quay đầu lại, thản nhiên nhìn qua mọi người, nhất thời tình thế kỳ dị như vậy khiến cho tất cả mọi người đều dừng cước bộ lại.

Khóe miệng hiện lên một nụ cười trong trẻo nhưng lạnh lùng, đạm mạc nhìn tú bà, ánh mắt của nàng, khiến cho cả người tú bà có cảm giác lạnh lẽo, ngay cả đáy lòng cũng trở nên lạnh hơn.

“Các ngươi còn thất thần cái gì? Nhanh lên a!”

Những người đó dừng lại không đến hai cái nháy mắt, liền lại lao về phía Lãnh Thanh Nghiên, thậm chí trong đó có một người trên tay còn cầm một cái dây thừng.

“Ai!” Đột nhiên khẽ thở dài một tiếng, Lãnh Thanh Nghiên tay nhẹ vỗ khung cửa sổ, nói, “Khẩn trương như vậy làm gì? Ta chỉ là muốn các ngươi đi ra ngoài mà thôi, cũng đâu có nói là sẽ không xuất trướng đâu”.

Bỗng nhiên chuyển biến như vậy khiến cho tú bà sửng sốt một chút, ngay cả những người đang xông lên muốn bắt trói nàng lại dạy dỗ cho một trận, cũng không khỏi dừng bước.

Lãnh Thanh Nghiên cũng không muốn động thủ với nhiều người như vậy, tuy rằng những người này ở trong mắt nàng cũng không là gì? Cũng không thể gây cho nàng lo lắng chút nào, nhưng mà nàng không muốn lãng phí thời gian.

Thản nhiên liếc mắt nhìn tú bà một cái, trong trẻo nhưng lạnh lùng nói: “Yên tâm đi, hôm nay ta sẽ giúp ngươi kiếm rất nhiều ngân lượng? Có điều trước lúc đó, ta cũng không muốn bị người khác quấy rầy, cũng không cần người khác tới trang điểm cho ta”.

Tuy nói vậy nhưng tú bà vẫn vô cùng lo lắng, nhưng nghĩ đến Lãnh Thanh Nghiên cũng không thể giở trò gì được, tạm thời theo ý nàng ta cũng không sao!

Màu hồng phấn tràn ngập phòng khiến cho Lãnh Thanh Nghiên có điểm đầu choáng mắt hoa, chỉ còn lại một mình nàng, từ cửa sổ nhìn tình huống bên ngoài, nhìn người đi trên đường, đặc biệt là những người vào Vạn Hoa Lâu.

Kỳ thật nàng đã từng nghĩ qua sẽ nhảy xuống khỏi cửa sổ rời khỏi đây, có điều mấy ngày hôm trước thân mình nàng còn chưa có khôi phục, hiện tại, hình như sắp có chuyện náo nhiệt để xem.

Hôm nay Vạn Hoa Lâu quả thật là vô cùng náo nhiệt, có điều cái tên Vạn Hoa Lâu này, cũng thật khó nghe a!

Nhẹ vỗ mặt mình, có chút ai oán, xem ra bộ dạng quá xinh đẹp cũng không tốt, vậy mà ngay cả tú bà thanh lâu cũng đem nàng ra làm chiêu bài câu khách, còn tính hôm nay lợi dụng nàng kiếm một đống tiền lớn nữa! Hơn nữa, dường như có rất nhiều khả năng, còn có thể bị chuộc thân bởi kẻ có tiền nào đó.

Nghĩ đến tình huống như vậy, nhịn không được liền rùng mình một cái, sẽ không thật sự bị người nào mua lại đi?

Nàng đường đường là Thương Lang quốc Lạc vương phi tôn quý, Túc, chàng ở nơi nào a? Lão bà nhà chàng bị người ta bán vào thanh lâu, chàng mau mau tới cứu ta a!

***

Lãnh Thanh Nghiên xuất hiện trên một bục đài cao, toàn bộ Vạn Hoa Lâu đều lâm vào một mảnh yên tĩnh, quần áo trắng tinh, nếp váy được thêu hồ điệp, một đầu tóc đen dùng dây con bướm buộc lại, trên trán là một viên minh châu được khắc hình hồ điệp, tỏa ra ánh hào quang nhẹ nhàng, lông mày như vẽ, trên mặt không phấn trang điểm, lại vẫn không dấu được dung nhan tuyệt sắc.

Trên cổ đeo một vòng thạch anh, buông xuống xương quai xanh mát lạnh, trên cổ tay là một chiếc vòng bạch ngọc trên nền da thịt như tuyết, đôi mắt đẹp lưu chuyển, giống như hồ điệp trong bóng đêm, vẻ mặt đạm mạc, giống như tiên tử không nhiễm khói lửa nhân gian, khóe miệng gợi lên một chút tươi cười, giống như pháo hoa lúc ẩn lúc hiện hư vô mà sáng lạn.

Cảnh đẹp như thế, bất kể là nam hay nữ, đều không tự chủ được mà đem toàn bộ lực chú ý đặt trên người nàng, nhẹ hít thở, sợ quấy nhiễu đến tiên tử, cuối cùng sẽ không còn thấy nàng nữa.


Tuy rằng sớm đã biết Lãnh Thanh Nghiên tuyệt thế khuynh thành, nhưng mỗi một lần nhìn thấy nàng, tú bà vẫn như cũ nhịn không được mà kinh diễm.

Rốt cục, trong Vạn Hoa Lâu vang lên một tiếng than sợ hãi, lập tức có hiệu quả như móc xích, mọi người đều hồi thần, nhìn về phía Lãnh Thanh Nghiên trong ánh mắt cũng là có đủ các loại thần sắc, trong đó nhiều nhất, tất nhiên là sự tham lam cùng chiếm giữ trần trụi.

Nhìn sự hưởng ứng mãnh liệt như vậy, tú bà quả thực là cười tươi như hoa, vội vàng đi đến bên cạnh Lãnh Thanh Nghiên, nói: “Các vị đại gia công tử, đây là Như Hoa cô nương mới tới Vạn Hoa Lâu ta, hôm nay là lần đầu tiên lên đài, hy vọng được các vị cổ động nhiều hơn a”.

Lãnh Thanh Nghiên đôi mày thanh tú run rẩy vài cái, trong lòng một mảnh bi thương, Như… Như Hoa?

Một chút đều không có ngoài dự liệu của Lãnh Thanh Nghiên, sau khi tú bà nói ra nàng gọi là Như Hoa, phía dưới liền vang lên một trận tiếng cười cực kỳ khoa trương, hấp dẫn lực chú ý của mọi người, là một vị công tử tuấn mỹ trẻ tuổi, mà bên người hắn, cũng có một vị công tử tuấn mỹ không hề thua kém, nhưng có vẻ càng ổn trọng, cũng có uy thế công tử.

Mà thời điểm một số người trong Vạn Hoa Lâu nhìn thấy hai người này, sắc mặt nhịn không được hơi hơi thay đổi, mọi người âm thầm trao đổi ánh mắt với nhau, sau đó cho rằng là cái gì cũng đều không có thấy.

Hình như nhận ra tất cả mọi người đều đang nhìn về phía mình, không khỏi nhẹ cắn đầu lưỡi, cố nín cười, sau đó đi tới trước đài, những người đứng trên đường đi, đều nhường đường cho hai người bọn hắn.

Ngẩng đầu liếc mắt nhìn Lãnh Thanh Nghiên đứng ở trên một cái, trong mắt ý cười vẫn khó nén như cũ, sau đó nhìn về phía tú bà, hỏi: “Mỹ nhân như vậy, nếu để nàng ở thanh lâu, khiến cho người ta thực là tức giận đến giậm chân a, tú bà ngươi nói một tiếng, muốn bao nhiêu bạc mới có thể chuộc thân nàng?”

Tú bà kinh ngạc một chút, không ngờ rằng vừa mới xuất hiện đã có người muốn chuộc thân cho “Như Hoa”, hơn nữa vị công tử này vừa nhìn đã biết là người có tiền.

Không khỏi mừng rỡ, có điều “Như Hoa” chỉ vừa mới lên đã bán đi, cũng thật có điểm luyến tiếc a, đương nhiên, nếu giá làm cho bà vừa lòng, bà vẫn có thể suy nghĩ một chút.

Lãnh Thanh Nghiên đứng ở trên đài, lạnh lùng nhìn người kia, khẽ nhíu mày, ý tứ uy hiếp trong mắt càng đại thịnh.

Hắn giống như căn bản là cái gì đều không có thấy, phe phẩy chiết phiến trong tay, nhìn tú bà nói: “Ngươi sao lại không nói lời nào? Chẳng lẽ nghĩ bản công tử không có năng lực giúp nàng chuộc thân?”

Nghe vậy, tú bà mới vội vàng phản ứng lại, cười nói: “Công tử ưu ái Như Hoa như thế, đây cũng là do Như Hoa đã tích đức ba đời, có điều, hôm nay là lần đầu tiên Như Hoa lộ diện, ta nghĩ, vị công tử nào ra giá cao, Như Hoa liền về người ấy!”

Bán đấu giá? Lãnh Thanh Nghiên hít sâu một hơi, tạm thời nhẫn nhịn.

Vị công tử kia cũng nhíu mày lại, ý cười trên mặt cũng không hề che dấu, ánh mắt nhìn Lãnh Thanh Nghiên càng tràn đầy trêu tức, nghe được lời nói của tú bà chỉ là nhẹ gật đầu, sau đó nói: “Nếu như vậy, ta ra giá trước, ừm, ta ra một lượng bạc!”

Yên lặng, vô cùng im lặng, tất cả mọi người mở to hai mắt tràn đầy không dám tin nhìn hắn, sau đó một số người không thể nén giận, một số người vẻ mặt trào phúng, còn có một vài người còn lại đem tầm mắt dời đi, một bộ không muốn tranh giành cùng hắn.

Tú bà cũng là mở to hai mắt nhìn, chần chờ hỏi: “Công tử, ngài… Ngài nói bao nhiêu?”

“Một lượng bạc!” Tươi cười trên mặt hắn thực sáng lạn, cũng giống như căn bản không nhìn thấy ánh mắt những người chung quanh, thực khẳng định đáp lại.

Tú bà cao thấp đánh giá hắn một lần, nếu không phải bởi vì hắn ăn mặc đẹp đẽ quý giá, giơ tay nhấc chân phát ra khí chất tôn quý, cơ hồ bà sẽ nghĩ hắn là do kẻ bên ngoài trà trộn vào, mà hiện tại, bà cũng đã biết, khẳng định là hắn tới quấy rối.

Nhưng mà, sống trong môi trường sống đặc biệt như này, bà cũng không dám đắc tội với kẻ tuy rằng không biết có thân phận gì này, nhưng vô cùng có khả năng là người có địa vị tôn quý, lại càng không dám đuổi bọn họ ra.

Cố nở nụ cười, nói: “Công tử, ngài… Ngài này…” Giá này cũng quá thấp đi?

Lại có một người đứng ở phía trước, vô cùng khinh thường nhìn hắn một cái, thậm chí giọng nói còn mỉa mai nói: “Không có bạc cũng đừng ra nói chuyện, mỹ nhân đẹp như vậy làm sao có thể chỉ trị giá một lượng bạc? Ngươi thế nhưng còn không biết xấu hổ nói ra!” Sau đó hắn đem tầm mắt chuyển dời đến trên người tú bà, nói, “Bản công tử ra một trăm lượng bạc!”

Tú bà ánh mắt không khỏi sáng ngời, tuy rằng giá này vẫn là rất thấp, nhưng đối với một lượng bạc mà vị công tử này ra giá, cũng đã cao nhiều lắm!

Không khỏi cười gật đầu, nói: “Phó công tử ra một trăm lượng, còn có vị gia nào so với một trăm lượng cao hơn? Mỹ nhân thiên hạ như vậy, ta đã sống cả đời người cũng chỉ mới nhìn thấy lần đầu, các vị gia chẳng lẽ không muốn chiếm về mình dùng?”

Thời điểm nói đến đây, tầm mắt của bà không khỏi chuyển dời đến mấy vị đại gia công tử đến từ kinh thành, chỉ là những người đó hình như không hề có hứng thú, điều này làm bà cả kinh, ai nha, chẳng lẽ hôm nay lỗ vốn rồi?


Còn muốn nói điều gì đó, vị công tử lúc trước kia lại tiếp tục nói: “Ngươi đã nói là mỹ nhân thiên hạ như vậy, thế nhưng lại chỉ ra có một trăm lượng, thật sự là buồn cười chết người!”

“Ngươi…”

“Ngươi cái gì ngươi? Hừ, bản công tử ra một trăm mười hai!”

Tú bà lúc này thật sự đã biết, vị công tử này đến đây là để gây phiền toái, tươi cười trên mặt có chút không nén được giận nữa, nói: “Vị công tử này, ngài này…”

“Này cái gì mà này? Bản công tử coi trọng cô nương Vạn Hoa Lâu ngươi, đó là vinh hạnh của Vạn Hoa Lâu các ngươi, thế nhưng còn dám cùng bản công tử nói nhiều lời vô nghĩa như vậy!”

“Ta…”

“Câm miệng! Bản công tử đã quyết định, vị Như Hoa cô nương này, là của bản công tử rồi, ai cũng đừng hòng có cơ hội tranh với bản công tử!”

Hắn cố ý đem hai chữ “Như Hoa” này nhấn mạnh, Lãnh Thanh Nghiên khóe miệng run rẩy vài cái, cũng không nói gì.

Nghe lời nói hắn bá đạo như vậy, rất nhiều người đều ngồi không yên, đang muốn ra giá tranh người, lúc này, cơ hồ toàn bộ người đến săn bắn làm như cái gì cũng không có thấy liền đứng lên, cho dù trong đó có một vài người còn có chút khó hiểu, cũng bị người bên cạnh kéo lên.

Thấy thế, tú bà vui vẻ, còn tưởng rằng công tử lão gia này cũng rốt cục ngăn cản không được dụ hoặc của tuyệt sắc mỹ nhân như thế, chẳng qua tình huống tiếp theo khiến cho bà trong lòng chết lặng.

Vị công tử kia hướng tới những người đó phất phất tay, rất là tùy ý nói: “Đừng kích động đừng kích động, các ngươi tiếp tục chơi, có điều, tốt nhất là đổi nhà khác chơi đùa! Về phần Vạn Hoa Lâu này, phá cho ta!”

Lời này vừa nói ra, toàn bộ Vạn Hoa Lâu một mảnh yên tĩnh, sau đó những người đó mới phản ứng lại, lên tiếng trả lời, liền muốn động thủ.

Tú bà bị dọa đến mặt không còn chút máu, đôi mắt kinh hãi đến cực điểm trước thân phận vị công tử này, hay là lúc trước, một đám quý nhân này giống như đối Như Hoa không có hứng thú, nguyên nhân là vì vị công tử trước mắt này?

Lãnh Thanh Nghiên rốt cục mở miệng, nói: “Đây là địa phương người ta kiếm cơm mưu sinh, ngươi đem nơi này phá, về sau các nàng sống như thế nào a?”

Lời này vừa nói ra, toàn trường khiếp sợ, vốn dĩ mọi người muốn động thủ đều dừng động tác, kinh ngạc nhìn nàng, sau đó bọn họ liền nhìn thấy, hoàng hậu nương nương của bọn họ nhảy lên trên đài cao kia, trực tiếp đem vị kia “Như Hoa” cô nương ôm vào trong ngực, cọ vài cái, nói: “Ai nha nha, tiểu Nghiên nhi, người ta đây là đang cứu ngươi a!”

Đúng vậy, người này chính là Tang Dĩnh, hoàng hậu nương nương tôn quý nhất Ngọc Diễm quốc.

Kỳ thật, vừa rồi Lãnh Thanh Nghiên vì nhìn thấy Tang Dĩnh nữ phẫn nam trang vào nơi này, nên mới nói với tú bà là nàng sẽ lên đài.

Lãnh Thanh Nghiên vẻ mặt chán ghét đem Tang Dĩnh đẩy ra, nói: “Chơi đủ chưa?”

“Chưa đủ, Như Hoa… Ha ha!”

Trong mắt hàn quang lóe ra, lạnh lùng nhìn Tang Dĩnh cười đến vô cùng khoa trương, hít sâu một hơi, nói: “Chờ cười đủ liền giúp ta tìm một người”.

“Người nào?”

“Người kia ở trong rừng gặp lúc ta hôn mê, sau đó mang ta ra khỏi nơi đó, bán vào Vạn Hoa Lâu này, còn tự xưng là tướng công ta”.

Chớp mắt, trên mặt tràn đầy kinh ngạc, sau đó kinh hô một tiếng, nói: “Tướng công ngươi? Trời ạ Thanh Nghiên, tên hỗn đản Thương Diễm Túc thế nhưng đem ngươi bán đi?”

Lãnh Thanh Nghiên không để ý tới sự thật bị nàng cố ý vặn vẹo, cũng là đem tầm mắt chuyển dời đến trên người Ngọc Diễm hoàng, thoáng thi lễ, nói: “Còn hy vọng người có thể hỗ trợ, đem người này giao cho ta xử trí”.

Ngọc Diễm hoàng mỉm cười gật gật đầu, nói: “Điều này tất nhiên, có điều hiện tại, trước tiên có phải rời khỏi nơi này trước hay không?”

“Lưu đại nhân, tên Thương Diễm Túc này nghe như thế nào quen tai vậy? Hình như đã nghe được ở nơi nào đó”. Trong đám người vang lên giọng nghi vấn.

Vị được gọi Lưu đại nhân kia nhẹ gật đầu, nói: “Quả thật thực quen tai, ừm, Thương Diễm Túc?”

“Hắc, đó không phải là tên Lạc vương gia Thương Lang quốc sao?” Người thứ ba bên cạnh lên tiếng.

“Cái gì? Lạc… Lạc vương gia? Trời ạ, chẳng lẽ vị cô nương này dĩ nhiên là…”

“Không sai được, không có nghe vừa rồi hoàng hậu nương nương gọi nàng là Thanh Nghiên sao? Tên Lạc vương phi Thương Lang quốc hình như cũng gọi là Lãnh Thanh Nghiên”.


“Khó trách lại xinh đẹp như vậy, sớm đã nghe nói Lạc vương phi Thương Lang quốc phong hoa tuyệt đại, thanh lệ thoát tục, so với tiên tử lại càng tao nhã càng tôn quý hơn vài phần đâu!”

Ngọc Diễm hoàng quay đầu lại quét mắt nhìn những người đó một cái, nhất thời, toàn bộ tiếng xì xào bàn tán liền ngừng lại, mà Tang Dĩnh vẫn như cũ vây quanh bên người Lãnh Thanh Nghiên, cười tủm tỉm nói: “Thanh Nghiên, ngươi sẽ không ngốc như vậy chứ, ngay cả chỗ này đều trốn không thoát đi?”

“Ta bị phong bế nội lực”.

“Nha, Thì ra là bị phong… Ngươi nói cái gì? Bị phong bế nội lực? Ai làm?”

Tang Dĩnh quả thật là cực kỳ sợ hãi, nàng vừa rồi nói cánh rừng kia rốt cuộc là cánh rừng nào, dùng ngón chân nghĩ cũng biết, vậy mà nàng còn bị phong bế nội lực, còn ở trong rừng kia! Chỉ trong nháy mắt, Tang Dĩnh trên người tản mát ra sát khí mãnh liệt, sau một lúc lâu mới bình ổn lại.

Lãnh Thanh Nghiên có chút bất đắc dĩ vỗ vỗ tay nàng, nói: “Không có gì, trước giúp ta giải khai huyệt đạo đi”.

“Khó hiểu!”

“Đâu?”

“Trước nói cho ta biết là ai đã phong bế huyệt đạo của ngươi?”

Nhìn trái phải, nói: “Trước rời khỏi nơi này đã?”

Tang Dĩnh cũng phát hiện nơi này không thích hợp để nói chuyện, gật đầu, trực tiếp lôi kéo Lãnh Thanh Nghiên hướng về cửa Vạn Hoa Lâu.

Đi vài bước, Lãnh Thanh Nghiên đột nhiên ngừng lại, trong ánh mắt khó hiểu của Tang Dĩnh xoay người lại, nhìn tú bà vẫn xụi lơ trên mặt đất, nói: “Đa tạ đã chiếu cố mấy ngày nay”.

Quay đầu nhìn về phía Tang Dĩnh, nói: “Đừng làm khó dễ các nàng, dù sao ta cũng không có tổn thương gì, còn ở nơi này dưỡng thương tốt lắm, ngươi giúp ta cho các nàng chút bạc đi”.

Bất mãn than thở một tiếng, sau đó đem một tấm ngân phiếu ném tới trước mặt tú bà, không biết trên mặt ngân phiếu kia viết bao nhiêu tiền, chỉ nghe nàng nói với tú bà: “Về sau, đừng đem một số nữ tử lai lịch không rõ mua vào, miễn cho bị giết như thế nào cũng không biết”.

Nói xong, liền lại không để ý đến bất luận kẻ nào bên cạnh, lôi kéo Lãnh Thanh Nghiên liền đi ra khỏi Vạn Hoa Lâu, có điều tâm tình của nàng cũng không có bị phá hư, ngoại trừ một câu huyệt đạo bị phong bế của Lãnh Thanh Nghiên làm cho nàng có chút phiền muộn.

***

Thương Lang thành, Thương Diễm Túc nhíu chặt mày nhìn tiểu tử trước mắt, nói: “Cục cưng, con lại muốn làm gì?”

Tiểu tử kia chớp mắt, nhìn thẳng hắn, hỏi: “Phụ thân, người không đi tìm mẹ sao?”

Lời này khiến cho Thương Diễm Túc sửng sốt, trong mắt hiện lên một tia giãy dụa, đem tiểu tử kia ôm vào trong lòng, nói “Phụ thân đã phái người ra ngoài tìm, hẳn là rất nhanh có thể có tin tức, hiện tại, phụ thân không thể rời khỏi kinh thành.”

“Vì sao?”

Bởi vì ngự lâm quân bị hoàng hậu nắm trong tay, ngay cả quân đội của Thiên Ưng quốc ở biên cảnh cũng bắt đầu rục rịch, thống soái quân đội lại là huynh đệ của Trữ hoàng hậu.

Chỉ là, cho dù hắn nói, tiểu tử kia cũng không thể hiểu được.

Tuy rằng hắn đối với ngôi vị hoàng đế hắn cũng không có hứng thú gì, nhưng cũng không thể trơ mắt nhìn mọi chuyện xảy ra, hắn dù sao cũng là Vương gia, hoàng đế Thương Lang quốc lại là phụ thân hắn, tuy rằng quan hệ phụ tử bọn họ những năm gần đây không có tốt.

Tiểu tử kia nghiêng đầu, nhìn mày phụ thân gắt gao nhăn lại, chớp mắt, sau đó đột nhiên từ trong lòng hắn giãy xuống, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn nhìn hắn, nói: “Phụ thân, con đi chơi nha!

Nhanh như vậy đã nói sang chuyện khác làm cho Thương Diễm Túc sửng sốt một chút, tuy rằng cảm thấy có chút quái dị, nhưng vẫn gật đầu, chỉ nói một câu: “Cẩn thận một chút, sớm trở về”.

“Dạ!”

Tiểu tử kia xoay người ra khỏi vương phủ, Thương Diễm Túc để cho hai thị vệ âm thầm đi theo bé, miễn cho lặp lại chuyện ở Lỗ vương phủ ngày đó.

Từ trong lòng lấy ra nửa đoạn tay áo ngày hôm đó tìm được trong rừng, gắt gao nắm ở lòng bàn tay, nhẹ giọng trầm thấp nói: “Nghiên nhi, Hiện tại nàng đang ở đâu? Thực xin lỗi, hiện tại ta không thể đi tìm nàng, nàng nhất định phải tự chăm sóc tốt cho mình”.

Mà tiểu tử kia ra khỏi vương phủ, đang muốn muốn đi đến hiệu thuốc bắc tìm Trần Nhiên thúc thúc, còn chưa tới hiệu thuốc bắc, liền gặp Thương Kỳ Thụy, hắn còn mang theo bốn thị vệ phía sau.

Tiểu tử kia chỉ thản nhiên liếc mắt nhìn hắn, sau đó muốn vòng qua bên cạnh bọn họ, bé thật sự không muốn để ý đến Thương Kỳ Thụy!

Nhưng mà khi bé vừa đi vòng qua bên người bọn họ, đột nhiên tay Thương Kỳ Thụy đẩy bé một cái, vẻ mặt giận dữ nói: “Thương Tuyệt Thế lớn mật, chẳng lẽ ngươi không có nhìn thấy bản thế tử sao, dám không hành lễ với bản thế tử!”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.