Viêm Cảnh Hi đến thang máy ở đầu kia hành lang, đi qua lối ra an toàn.
Đúng lúc mở cửa, cô nghe thấy tiếng mắng mỏ của một người phụ nữ truyền
đến từ phía hành lang.
“Lục Hữu Nhiễm, nếu như anh không thích em gái tôi, tại sao còn đến trêu chọc nó? Vốn dĩ nó đã có một bạn trai yêu thương nó, đã gặp mặt cha mẹ rồi, chính sự xuất hiện của anh đã làm
nhiễu loạn cuộc sống của nó!”
Nghe được ba chữ Lục Hữu Nhiễm, Viêm Cảnh Hi dừng chân lại theo bản năng.
Cô nhìn về phía cầu thang, cô gái đang nói chuyện bị bức tường che khuất,
cô chỉ có thể nhìn thấy Lục Hữu Nhiễm lạnh lẽo tựa trên tường. Hai đầu
gối hắn cong lên, chân phải đạp lên mặt tường, ngón tay trắng nõn thon
dài như ngọc mang theo vẻ sáng bóng, con ngươi hơi rủ xuống, hạ thấp
vành mắt, ánh mắt lương bạc nhìn chằm chằm mặt đất.
Nghe cô gái
kia nói xong câu này, Lục Hữu Nhiễm khẽ ngẩng đầu, ánh mắt lạnh lùng
nhìn về phía cô gái, khóe miệng cong lên một độ cong châm chọc, nói:
“Lúc cô ta ở cùng với tôi chẳng lẽ lại không hưởng thụ?”
“Hưởng thụ cái gì? Nó muốn không phải là túi xách đắt tiền, quần áo hàng hiệu
hay là trang sức quý giá, cái nó muốn là một người đàn ông toàn tâm toàn ý yêu thương nó!” Cô gái kia không còn bình tĩnh hét lên.
Lục
Hữu Nhiễm tư thái ngạo mạn, xì cười một tiếng, trào phúng nói: “Bạn trai trước kia của cô ta không phải là toàn tâm toàn ý yêu cô ta sao? Là bản thân cô ta tự mình từ bỏ điều đó, chạy tới chỗ tôi lấy túi xách đắt
tiền, quần áo hàng hiệu, trang sức quý giá đó chứ? Mà tôi cũng chỉ có
thể cho cô ta những thứ này!”
Cô gái dừng một chút, sống lưng run rẩy, ngón tay chỉ vào Lục Hữu Nhiễm, cả giận nói: “Vậy anh đừng làm cho con bé mang thai đứa nhỏ! Lục Hữu Nhiễm, tôi cảnh cáo anh, nếu như anh
không chịu trách nhiệm với nó, tôi sẽ làm lớn chuyện, để cho toàn bộ
người trong Ninh thị đều biết anh là kẻ bội tình bạc nghĩa!”
Lục
Hữu Nhiễm cười khẽ lên, còn lạnh lùng hơn lúc không cười, trong mắt mang theo vô tận trào phúng, như một một ánh sáng lạnh chỉ cần thâm nhập vào máu là sẽ chết. Hắn chỉ tay vào mặt cô gái, nói: “Có một chuyện cô
không biết, ba năm trước tôi đã đi buộc ga-rô, đứa nhỏ trong bụng cô ta
là từ đâu mà đến?”
Cô gái lảo đảo lùi về phía sau vài bước.
Viêm Cảnh Hi cũng kinh sợ.
Lục Hữu Nhiễm rất ác, hắn tàn nhẫn y như lúc đầu cô đã phỏng đoán, loại tàn nhẫn này là tản mát ra từ trong xương. Cho dù hắn không nói lời nào,
nhưng vừa nói chuyện đã tung ra một đòn chí mạng, không cho người ta một chút cơ hội đánh trả nào.
Loại đàn ông này, cô không trêu chọc nổi. Nếu không, có chết cũng không biết tại sao mình chết!
Đúng lúc Viêm Cảnh Hi nhìn Lục Hữu Nhiễm lần nữa, lại đối diện với hai tròng mắt lạnh như băng của hắn, con ngươi không khỏi run lên.
Trường hợp này, cô xuất hiện không quá thích hợp.
Viêm Cảnh Hi vội vã xoay người đi.
Trên người Lục Hữu Nhiễm có một loại âm lãnh không sao biến mất đi được. Bên trong ánh mắt lạnh lùng lần thứ hai xẹt qua một tia sáng lạnh. Hắn chỉ
bước vài bước đã đuổi kịp cô, nắm chặt cánh tay của cô vung một về phía
tường, bàn tay vừa nắm tay cô chống ở một phía bên cạnh đầu cô, giọng
nói chất vấn mang tính áp bức: “Cô đang theo dõi tôi?”
Hương thơm từ từ chui vào bên trong hơi thở của cô.
Viêm Cảnh Hi ho nhẹ hai tiếng, liếc nhìn bàn tay hắn một, nhíu mày một, động tác linh hoạt chui ra từ phía dưới cánh tay hắn, đến chỗ đất trống,
nói: “Anh nghĩ tôi có lí do gì để theo dõi anh?”
“Vậy tại sao cô lại ở chỗ này?” Lục Hữu Nhiễm nghi ngờ hỏi.
“Bệnh viện là do nhà anh mở hay sao? Tại sao tôi lại không thể ở đây?” Viêm Cảnh Hi nói xong, sắc mặt của hắn càng không tốt.
Đúng là một người đàn ông xấu tính.
Viêm Cảnh Hi bất đắc dĩ nở nụ cười, giải thích nói: “Vừa rồi chú út của anh
bị thương, anh ấy vừa vặn có quen một người ở tầng này, có điều quần áo
của anh ấy đã bị rách rồi, nếu anh đã ở đây rồi thì tốt quá.” Viêm Cảnh
Hi lấy ví da của Lục Một Kình từ trong túi áo ra, đưa cho Lục Hữu Nhiễm, nói: “Anh mua cho anh ấy một bộ quần áo mới đi.”
Lục Hữu Nhiễm nhìn về phía ví tiền trong tay Viêm Cảnh Hi, nhíu lông mày, nghi ngờ nói: “Chú ấy đưa ví tiền cho cô?”
“Quần áo của anh ấy bị rách, nhờ tôi đi mua bộ mới.” Viêm Cảnh Hi chẳng cảm thấy có gì đặc biệt, nói thẳng.
Lục Hữu Nhiễm đi một bước về phía cô, lạnh giọng hỏi: “Chú ấy bị thương tại sao cô phải đi cùng?”
Viêm Cảnh Hi cảm thấy người này quả thực chính là cố tình gây sự.
Hắn làm vậy là đang làm bẩn quan hệ của cô và Lục Mộc Kình.
Viêm Cảnh Hi trong nháy mắt phát hỏa, cười nhạo một tiếng, giọng nói cũng
lạnh đi mấy phần: “Lục Hữu Nhiễm, lúc anh hỏi những lời này không cảm
thấy mất mặt sao? Quần áo của anh ấy tại sao sẽ bị rách, anh ấy tại sao
sẽ bị thương, còn không phải do nợ đào hoa của anh hay sao? Anh có thể
cùng em gái của vị hôn thê ở trong phòng không e dè làm chuyện cẩu thả,
nhưng xin anh đừng dùng những suy nghĩ dơ bẩn của mình để phán xét người khác!”
“Chú út của tôi có bệnh thích sạch sẽ, nếu hai người thật sự không có gì, tại sao chú ấy có thể đưa ví tiền của mình cho cô cầm?” Lục Hữu Nhiễm vẫn nắm lấy điểm này không tha.
Con ngươi Viêm
Cảnh Hi trầm xuống, thở dài một hơi. Vấn đề này, cô vừa mới giải thích,
nhưng nhìn lệ khí trong mắt hắn càng ngày càng nặng, Viêm Cảnh Hi cảm
thấy không cần thiết phải giải thích thêm nữa, đơn giản lấy suy nghĩ thà làm bát vỡ chứ không làm ngói lành bật thốt lên: “Nếu như tôi với chú
út của anh thật sự có cái gì, chỉ có thể chứng minh anh không được! Nhận định như thế, trong lòng anh sẽ cảm thấy thoải mái đúng không?”
“Viêm Cảnh Hi!” Hắn giận giữ hét, một ánh mắt sắc lạnh ném về phía cô, đằng đằng sát khí. Qủa đấm nắm chặt cũng vung về phía cô.
Viêm Cảnh Hi vẫn đứng yên chỗ cũ, nhíu mày nhìn hai tròng mắt nham hiểm của hắn.
Nếu như hắn thực sự muốn đánh cô, cô có trốn cũng không được. Mà nghênh đón cũng là một cú, rụt đầu cũng là một cú, vậy thì tại sao không cốt khí
một chút?
Một quyền rơi vào trên mặt cô.
Bởi vì sức lực
của hắn quá lớn, Viêm Cảnh Hi bị đánh xoay mặt sang một bên, chỉ cảm
thấy trong miệng toàn mùi máu tanh, lảo đảo lui về phía bên cạnh vài
bước, máu dọc theo khóe môi lưu lại.
Còn chưa tỉnh táo lại, cằm đã bị hắn bóp chặt.
Viêm Cảnh Hi quay đầu, đối diện với hai tròng mắt nham hiểm của hắn.
Lục Hữu Nhiễm bởi vì tức giận mà ngực phập phồng, lạnh lùng nói: “Viêm Cảnh Hi, tôi cảnh cáo cô, trước đây cô nát như thế nào tôi mặc kệ, thế nhưng bây giờ cô là người phụ nữ của tôi, sau này còn trở thành Thiếu phu
nhân của nhà họ Lục, tôi tuyệt đối không cho phép cô cắm sừng cho tôi,
đặc biệt là lên giường với người không được phép, cô có hiểu không?”
Viêm Cảnh Hi mím chặt môi, ánh mắt lạnh lùng nhìn vẻ mặt tức giận của hắn,
trầm tĩnh trong đáy mắt giống như dòng suối nhỏ ở tận sâu trong rừng,
trong suốt, thấu triệt!
Nếu không phải vì bọn nhỏ, nếu không phải vì tấm bằng tốt nghiệp kia!
Ha, cô nhất định sẽ đập cho người đàn ông này tan thành trăm mảnh!
Làm Thiếu phu nhân của hắn?Hắn cứ nằm mơ đi!
Lục Hữu Nhiễm nhìn cô không nói lời nào, trong mắt lóe lên ánh sáng hồng, hỏi lần nữa: “Có nghe không?”
Viêm Cảnh Hi đẩy bàn tay đang chế trụ cằm cô ra, lười biếng đáp một câu: “Lỗ tai tôi không điếc!”
Nói xong, không muốn để ý đến loại người điên này nữa, trực tiếp đi về phía thang máy, nhấn nút xuống tầng.
Lục Hữu Nhiễm nhìn vết máu của Viêm Cảnh Hi trong lòng bàn tay, con ngươi u ám.
Nhiều năm đã qua, nhưng mà chuyện kia vẫn là ám ảnh lớn nhất trong lòng hắn, chỉ cần vừa nhắc đến, là sẽ mất hết lí trí.
Lục Hữu Nhiễm thu hồi nắm đấm, chậm rãi liếc nhìn bóng lưng cao ngạo của
cô, trong đôi mắt lạnh lẽo lóe ra một tia sáng kì dị, trong lòng cũng
chợt lóe lên áy náy kì lạ.
Người phụ nữ này lại không tránh ra!
Lúc Lục Hữu Nhiễm muốn đuổi theo Viêm Cảnh Hi, cô đã tiến vào thang máy,
xoay người đối diện với hắn, ánh mắt vẫn bình thản, hờ hững lau vết máu
bên khóe miệng.
Cửa thang máy từ từ đóng lại, cô cũng dần dần biến mất trong tầm mắt của hắn.
Viêm Cảnh Hi nhẹ nhàng vuốt khóe miệng, trên mặt đau rát.
Ngày hôm nay nhất định là gặp phải vận xui, phải khiêm tốn.
Viêm Cảnh Hi đi ra cửa bệnh viện, nhìn chiếc xe đắt tiền của Lục Hữu Nhiễm, trong mắt lóe lên một tia giảo hoạt.
Xe ơi xe, đừng trách ta lòng dạ độc ác, có trách thì trách ngươi đầu thai nhầm chủ nhân!
oOo
Viêm Cảnh Hi vào trung tâm thương mại ở bên cạnh, tùy ý mua một bộ âu phục
màu đen, áo sơ mi màu lam nhạt, đi về khoa phụ sản của bệnh viện.
Đúng lúc sắp tới nơi, cô nhìn thấy một chiếc xe tải đến kéo xe của Lục Hữu
Nhiễm đi. Mà Lục Hữu Nhiễm ngồi khó chịu trong xe, bàn tay nắm chặt
thành nắm đấm, ánh mắt nham hiểm nhìn về phía trước, giống như là ăn
phải bom vậy.
Viêm Cảnh Hi sờ sờ khóe miệng còn đau hơn vừa nãy, trong lòng thoải mái hơn rất nhiều.
Cái loại công tử bột này, nếu không dạy dỗ một trận, còn cho rằng phụ nữ dễ ức hiếp.
Viêm Cảnh Hi đẩy cửa phòng chủ nhiệm khoa ra, bên trong phòng chỉ có một
mình Lục Mộc Kình, một tay anh đang cầm điện thoại, ngón tay thon dài
không ngừng lướt trên màn hình.
Thu lại vẻ tà mị, lúc anh nhìn chăm chú vào điện thoại di động, trên người có một loại khí chất cao quý ưu nhã.
Cô đưa quần áo và ví tiền cho Lục Mộc Kình.
Ánh mắt sâu thẳm của anh liếc về phía Viêm Cảnh Hi, nhìn thấy khuôn mặt hơi sưng của cô, anh cau mày lại, trong mắt xẹt qua vẻ đau lòng.
Anh đưa tay về phía cô, không cầm lấy quần áo và ví tiền mà đưa ngón cái
nhẹ nhàng vuốt ve khóe miệng xanh tím của cô, quan tâm hỏi: “Vừa rồi xảy ra chuyện gì vậy? Cô bị đánh?”
Trong mắt Lục Mộc Kình lóe lên một tia sắc bén, giọng nói ác liệt mấy phần: “Ai đánh?”
Viêm Cảnh Hi là một người kiên cường, lúc sắp chết bị Phùng Như Yên vứt bỏ
cũng không hề rơi một giọt nước mắt, chớ nói chi chỉ là loại bắt nạt
bình thường này.
Cô chẳng có gì phải lo sợ, cho dù bị thương cũng tự mình nuốt vào, ở trước mặt người khác, tuyệt đối sẽ không lộ ra một
chút yếu đuối nào!
Không nghĩ tới, cử chỉ quan tâm của Lục Mộc
Kình lại làm hai mắt cô ướt át, đặc biệt cho cô một loại cảm giác có thể dựa vào, xúc động vị trí mềm mại nhất trong tim cô.
Nhiều năm trôi qua như vậy, người duy nhất cô có thể dựa vào chỉ có chính bản thân mình.
Viêm Cảnh Hi hạ mắt xuống, che dấu tâm tình của mình, hời hợt nói: “Lúc nào
chả gặp phải chút xui xẻo, chỉ là vết thương ngoài da thôi, không đáng
ngại!”
Lục Mộc Kình nhíu mày, ánh mắt càng thêm thâm trầm, hỏi:
“Đừng nói với tôi là cái nơi công cộng cô nhận thầu kia bị sụp rồi,
không cẩn thận lại rơi vào người cô!”
Viêm Cảnh Hi thấy anh hình dung còn rất chuẩn xác, cười khúc khích: “Khu công cộng hại người này bị sụp, rất tốt!”
Lục Mộc Kình nhìn nụ cười của cô. Bởi vì cười, cho nên khóe miệng có chút đau, Viêm Cảnh Hi dùng tay nhẹ nhàng ấn ấn.
Lục Mộc Kình đau lòng, đưa tay ra, lần thứ hai nhẹ nhàng xoa khuôn mặt
nàng, nói: “Lúc ở cùng với tôi không phải cô rất hung dữ sao? Chân tôi
bị cô giẫm đến bây giờ vẫn còn đau, sao lại để cho hắn ta đánh thành như vậy?”
“Tôi cũng không thể tức giận với một nhà vệ sinh chứ?”
Viêm Cảnh Hi trả lời, nhíu mày nhìn ánh mắt anh có sự quan tâm không che dấu chút nào, những vị trí được anh xoa nhẹ hình như cũng không còn đau đớn nữa.
Cũng có thể là do một chút rung động đột nhiên dưới đáy lòng, Viêm Cảnh Hi ngoan ngoãn đến kì lạ, để cho anh nhẹ nhàng xoa bên
má.
Đột nhiên, cửa bị đẩy ra.
Trong lòng Viêm Cảnh Hi cả
kinh, giống như vừa tỉnh dậy từ giấc chiêm bao, ý thức được mình suýt
chút nữa thì ngã vào vòng xoáy trong con ngươi ấm áp kia của anh, ảo não nhíu lông mày, lui vài bước về phía sau.
Vương Triển Nghệ che
miệng cười, ánh mắt mông lung, nhìn về phía Lục Mộc Kình, nói: “Hình như là em đến không đúng lúc thì phải, hai người cứ tiếp tục đi, em đi ra
ngoài trước.”
“Triển Nghệ.”
Lục Mộc Kình gọi cô.
“Hả?” Vương Triển Nghệ đáp.
“Em xem tình huống của cô ấy trước đi, phải dùng loại thuốc gì, tiêu sưng
nhanh một chút, cô gái đều thích đẹp.” Lục Mộc Kình dặn dò.