“Làm không tốt, không phải là tàn sao?” Viêm Cảnh Hi nhẹ giọng nói một câu.
Tâm trạng Lục Mộc Kình vui vẻ, cười nhẹ ra tiếng: “Cho nên ý của cô là, cô
không muốn tôi tàn tật, cho nên phải băng bó thật cẩn thận sao?”
Viêm Cảnh Hi cũng biết anh cố ý cười nhạo cô.
Sau khi băng bó kĩ, trong lúc dán băng, cô cố ý dùng sức, không ngờ vừa
đúng nhấn lên chỗ vết thương của anh, một chút vết máu màu đỏ lại thấm
ra, nhuộm lên băng vải. Lục Mộc Kình nhìn cánh tay bị thương, không nói
tiếng nào. Viêm Cảnh Hi nhìn thấy máu, cũng ý thức được mình hơi quá
đáng.
Anh cũng là vì bảo vệ cô mới bị thương, sao cô có thể chỉ vì không nói lại được anh mà lấy oán báo ơn đây?
“Thật xin lỗi.” Viêm Cảnh Hi nhẹ giọng nói, len lén liếc nhìn sắc mặt Lục Mộc Kình.
“Ừ, lần sau cẩn thận một chút là được rồi. Băng bó rất tốt.” Lục Mộc Kình
giơ cánh tay, nhìn thành quả của cô, con ngươi đen láy, giống như không
có chút trách cứ nào với hành động của cô.
Anh rộng lượng tha thứ như vậy, ngược lại làm cho Viêm Cảnh Hi càng thêm ngượng ngùng. Cô lại nhìn về phía cánh tay anh lần nữa.
Tay áo bị cắt rách tung tóe không hề làm ảnh hưởng đến mỹ mạo của anh,
ngược lại bắp thịt săn chắc cùng với vết thương mơ hồ hiện ra lại khiến
trên người anh toát ra vẻ đẹp dã tính và mị hoặc.
Trái tim Viêm
Cảnh Hi đột nhiên đập nhanh, thu hồi ánh mắt, con ngươi xinh đẹp lóe
lên, hỏi: “Anh có muốn đi thay quần áo mới hay không?”
“Tất cả quần áo của tôi đều mang đến trường học rồi.”
Viêm Cảnh Hi: “…”
“Chiều cao của anh với Lục Hữu Nhiễm không khác nhau lắm, hay là anh mặc tạm quần áo của hắn trước.” Viêm Cảnh Hi đề nghị.
“Cô muốn mang quần áo của nó cho tôi mặc thật sao?” Lục Mộc Kình nhẹ nhàng
nhướng chân mày, mang theo nụ cười như có như không, ý vị thâm trường
hỏi.
Viêm Cảnh Hi: “…”
Phụ nữ như quần áo! Quần áo của Lục Hữu Nhiễm không phải là ám chỉ cô sao? Viêm Cảnh Hi ảo não với đề nghị
vừa rồi của mình, rũ mi che kín hai tròng mắt.
Lục Mộc Kình khẽ mỉm cười, giống như là trấn an nói: “Tôi không mặc quần áo người khác đã mặc qua.”
Anh cầm lấy tây trang màu đen của mình, đứng lên nhanh chóng mặc vào. Nếu
không phải là trên cánh tay của anh có vết máu, thật sự là không nhìn ra anh vừa mới bị thương. Người bình thường nếu cánh tay bị thương sâu như vậy, lại còn đang chảy máu, mặc quần áo sẽ rất cẩn thận.
Viêm Cảnh Hi kinh ngạc nhìn anh, hỏi: “Anh không cảm thấy đau sao?”
“Chẳng lẽ tôi kêu đau là có thể không đau sao?” Anh hỏi ngược lại, khẽ mỉm
cười: “Tôi không phải người kiểu cách như vậy. Nhưng mà, để bảo vệ mạng
nhỏ của tôi và cô an toàn, tôi không thể lái xe được.” Lục Mộc Kình giơ
cánh tay lên: “Chìa khóa xe ở trong túi, cô lấy ra giúp tôi.”
“À, được rồi.” Viêm Cảnh Hi cũng không suy nghĩ nhiều, để tiết kiệm thời
gian, cô giơ cả hai tay, chia ra đút vào hai bên túi quần của anh tìm
kiếm. Nhưng mà ở cả hai bên đều không tìm được.
Viêm Cảnh Hi càng sờ sâu vào bên trong túi, túi áo và bắp đùi của anh chỉ cách nhau một
lớp vải mỏng. Cô rõ ràng có thể cảm nhận được bắp thịt săn chắc và nhiệt độ ấm áp truyền đến từ thân thể anh.
Viêm Cảnh Hi co quắp, tay
lại sờ vào sâu chút nữa, vẫn không có tìm thấy, lại lui về một chút sờ
sờ, vẫn không có tìm thấy. Sờ tới sờ lui, kết quả vẫn là không tìm thấy.
Lục Mộc Kình nhìn cô gái nhỏ gần như nằm gọn lòng mình, mùi sữa tắm trên
tóc cô kết hợp với mùi hương thanh nhã phát ra từ cơ thể cô không ngừng
truyền vào trong mũi anh.
Trong đôi mắt sâu thẳm nhiều thêm một chút ma mị, một cỗ nhiệt tình từ dưới bụng hướng lên.
Mà tay của cô, chỉ cần sờ sâu vào bên trong chút nữa, là có thể chạm vào cự long đang ngủ say của anh.
Lục Mộc Kình hơi nhíu lại chân mày, giọng nói hơi hơi khàn khàn, mang theo
một chút từ tính vì đè thấp âm điệu, nói: “Cô đang sờ ở chỗ nào vậy?”
“Hả?” Viêm Cảnh Hi kinh ngạc nhìn về phía anh.
Ánh mắt Lục Mộc Kình sâu thẳm nhìn cô, trầm giọng nói: “Có một số chỗ là
không thể sờ loạn, nó mà lớn lên thì không phải là cô có thể khống chế.”
Viêm Cảnh Hi biết anh đang nói gì, mặt đỏ rực lên, tay giống như bị điện
giật, lập tức rút ra từ trong túi quần của anh, nhíu mày lại, xấu hổ
nói: “Chìa khóa xe của anh không có ở đây!”
“Dĩ nhiên là không có ở đây, là ở trong túi áo khoác tây trang.” Lục Mộc Kình nhứng mày, tỉnh táo trả lời.
“Tại sao không nói sớm?” Viêm Cảnh Hi lại đi tìm trong túi áo khoác tây trang của anh.
“Tôi thấy cô sờ rất tập trung, nên không muốn quấy rầy nhã hứng của cô.” Lục Mộc Kình tà nịnh nói.
Viêm Cảnh Hi lấy chìa khóa ra, lại nghe anh chế nhạo, có chút không vui, tà
nghễ liếc anh một, hỏi: “Lục tiên sinh thường nói chuyện với phụ nữ như
vậy sao?”
“Vấn đề này lần trước tôi đã trả lời cô một lần rồi.”
Ánh mắt Lục Mộc Kình sáng quắc nhìn Viêm Cảnh Hi, khóe miệng hơi nâng
lên, rất xác định nói: “Không phải là người phụ nữ nào cũng có thể đứng
bên cạnh tôi, tôi không thiếu phụ nữ, nhưng không có nghĩa là phải đi
tìm phụ nữ.”
Nhịp tim của Viêm Cảnh Hi vô duyên vô cớ lại đập
nhanh hơn, cô cảm thấy giữa hai người bọn họ giống như có tia lửa chạm
nhau, khiến cho cô hoảng hốt.
“Đi.” Viêm Cảnh Hi rũ tròng mắt bước nhanh ra cửa.
Cô bước vào trong thang máy, ấn nút chọn tầng.
Một tay anh đút vào trong túi quần, thân hình anh thẳng tắp, giống như là
đạp lên cỏ xanh và hoa tươi đi tới, phong tư trác tuyệt.
Viêm Cảnh Hi rũ mắt xuống, trong mắt không ngừng suy xét tình thế.
Người đàn ông giống như Lục Mộc Kình vậy, có tiền bạc, có địa vị cao quý,
cùng với dung mạo nghiêng nước nghiêng thành và khí chất vương giả cao
cao tại thượng, có một loại dụ hoặc trí mạng đối với những cô gái trẻ
tuổi.
Nhưng, Viêm Cảnh Hi cũng hiểu, người đàn ông này là độc dược, là anh túc. Nếu dính vào thì rất khó từ bỏ.
Còn nếu như có thể dùng thật lòng để đổi thật lòng thì còn có thể thử một chút.
Nhưng, kiểu người như vậy, bọn họ có quá nhiều, cũng trải qua quá nhiều, hấp
dẫn người khác quá nhiều, nên sau khi đã lấy tới tay, thì cũng chỉ là
một món đồ chơi mà thôi.
Kết cục thế nào cũng chỉ là không được
coi trọng, nên tốt nhất là bảo vệ trái tim thật lòng của mình, không để
bản thân trở thành cá cắn câu.
Viêm Cảnh Hi cảm giác được trên cổ có hơi thở ấm áp phả vào, phục hồi tinh thần lại, vội vã nhìn về phía Lục Mộc Kình.
“Nghĩ gì mà thất thần như vậy?” Lục Mộc Kình từ trên cao nhìn xuống tay của cô “Nên đi xuống.”
“À” Viêm Cảnh Hi buông lỏng bàn tay đang nắm chặt ra, nhấn lầu một, cửa thang máy khép lại.
Lên xe, Viêm Cảnh Hi lái xe, Lục Mộc Kình ngồi ở ghế phó lái. Đến bệnh
viện, Viêm Cảnh Hi vốn muốn đi xếp hàng, nhưng vừa nhấc chân định đi,
Lục Mộc Kình đã dùng cánh tay không bị thương kéo cô lại. Nhiệt độ trong lòng bàn tay anh rất cao, đầu ngón tay của cô run lên, quay đầu lại
nhìn anh.
“Đi theo tôi.”Lục Mộc Kình nắm cổ tay cô, dắt cô đi về
phía thang máy. Viêm Cảnh Hi nhìn thấy trên đất, bóng dáng của hai người họ chồng lên nhau, giống như là hai người yêu nhau đang trong giai đoạn tình yêu cuồng nhiệt. Trong lòng cô run lên, mới vội vã rút tay mình
ra.
Trên cổ tay hình như còn lưu lại nhiệt độ của anh.
Viêm Cảnh Hi dùng tay còn lại ma sát cổ tay, giống như muốn xóa đi nhiệt độ anh vừa lưu lại trên đó.
Lục Mộc Kình giống như là không phát hiện động tác nhỏ của cô, bước vào thang máy, nhấn tầng mười bảy.
Lúc đi ra khỏi thang máy, Viêm Cảnh Hi liếc nhìn bảng hiệu ở đối diện với cửa thang máy.
–Khoa phụ sản—
“Anh có đi lộn chỗ hay không vậy?” Viêm Cảnh Hi đi theo phía sau anh, nghi hoặc hỏi.
“Chẳng qua chỉ là xử lí vết thương, pha chế thuốc, băng bó, bác sĩ ở nơi này
cũng biết, vừa lúc tôi có quen một người ở đậy.” Lục Mộc Kình vừa nói,
vừa đi tới trước cửa phòng làm việc của chủ nhiệm khoa, gõ gõ cửa.
“Vào đi.” Bên trong truyền đến giọng nói của một cô gái.
Lục Mộc Kình đẩy cửa ra, lần nữa nắm tay Viêm Cảnh Hi đi vào. Ngay lúc cô
còn chưa phản ứng kịp, anh đã thả tay cô ra, chậm rãi đi đến trước bàn
làm việc, từ trên cao nhìn xuống cô gái đang ngồi làm việc trên bàn.
Cô gái cảm giác được trên đầu bị che khuất ánh sáng, phiền não nhíu mày,
ngẩng đầu, vừa thấy là Lục Mộc Kình, trên mặt lộ ra nụ cười vui mừng,
lập tức đứng lên: “Nhị ca, sao anh lại đến đây?”
Viêm Cảnh Hi nhìn về phía nữ bác sĩ, bảng tên trên ngực của cô ghi là “Vương Triển Nghệ”
Vương Triển Nghệ cũng nhìn thấy Viêm Cảnh Hi, liếc mắt nhìn về phía Lục Mộc Kình, cười hỏi: “Bạn gái của anh?”
Lục Mộc Kình ý vị thâm trường nhìn về phía Viêm Cảnh Hi, khóe miệng lộ ra một nụ cười chắc chắn: “Lục phu nhân tương lai.”
“Đã hiểu.” Lần này Vương Triển Nghệ nhìn về phía Viêm Cảnh Hi, nụ cười càng thêm rạng rỡ: “Chi dâu, mau ngồi đi. Mang thai đã mấy tuần rồi? Có bị
nôn nghén hay chưa?”
Viêm Cảnh Hi cả kinh, vội vàng khoát tay, lúng túng nói: “Tôi không phải là…Tôi không có.”
“Không thấy người bị thương là tôi sao?” Lục Mộc Kình trực tiếp đoạt luôn lời của Viêm Cảnh Hi.
Vương Triển Nghệ chuyển mắt nhìn về phía Lục Mộc Kình, được hắn nhắc nhở, lúc này mới nhìn thấy tây trang của hắn bị cắt, còn lưu lại vết máu, lập
tức nhíu mày, lo lắng hỏi: “Sao anh lại bị thương?”
Lục Mộc Kình ý vị thâm trường liếc mắt nhìn Viêm Cảnh Hi một, hời hợt nói: “Vì phụ nữ đánh nhau.”
Vương Triển Nghệ đau lòng thở dài một hơi, đánh một lên ngực anh, quở trách
nói: “Vết thương của anh là ngoại thương, đến khoa phụ sản của em làm
chi? Làm hại em cứ tưởng chị dâu tương lai mang thai.”
“Phía dưới nhiều người, không muốn để cô ấy đi xếp hàng.”Lục Mộc Kình phúc hắc nói.
Viêm Cảnh Hi: “…”
“Có khi là mang thai cũng không chừng, có muốn thuận tiện làm kiểm tra chút không?” Vương Triển Nghệ ngồi vào vị trí, mắt đẹp rất có thâm ý liếc
nhìn Viêm Cảnh Hi một, trêu chọc nói.
Lục Mộc Kình giơ tay không
bị thương ra kéo cái ghế, ngồi vào vị trí trước bàn làm việc của Vương
Triển Nghệ, theo lời của cô nói tiếp: “Có hay không chẳng lẽ tôi còn
không biết sao?”
Viêm Cảnh Hi: “…”
Viêm Cảnh Hi nghe bọn
họ tôi một câu, anh một câu như đúng rồi, suy nghĩ cô gái kia gọi một
tiếng chị dâu, nghe cứ có cảm giác là lạ, giống như cô là người phụ nữ
của Lục Mộc Kình vậy.
Cô muốn tìm một cơ hội giải thích, nhưng bọn họ vẫn luôn nói chuyện với nhau, làm cho cô không tìm thấy cơ hội.
Cơ hội giải thích đã qua rồi, nếu bây giờ mà giải thích thì lại có cảm giác cố ý, giống như là giấu đầu hở đuôi vậy.
Đứng ở một bên, mím môi lại.
Điều chỉnh hô hấp.
Điều chỉnh hô hấp.
Cô không để ý bị người lạ hiểu nhầm.
“Tiểu Hi” Lục Mộc Kình đột nhiên tà nghễ gọi cô một tiếng.
Viêm Cảnh Hi phục hồi tinh thần lại, nhìn về phía Lục Mộc Kình, trên mặt bởi vì xấu hổ mà nổi lên một màu đỏ thắm.
Anh lấy ví tiền từ trong túi áo khoác tây trang ra, đưa cho cô. Viêm Cảnh
Hi nhìn ví tiền của anh, nếu cô cầm, hành động này cũng quá thân mật đi!
“Quần áo của tôi không thể mặc. Cô ra ngoài mua giúp tôi một bộ quần áo đến đây.” Lục Mộc Kình rất tự nhiên nói.
Viêm Cảnh Hi do dự một hồi.
Mua quần áo cho anh, chẳng lẽ lại dùng tiền của cô?
Mà quần áo của anh ít nhất cũng mấy vạn một bộ, cô cũng không có tiền để mua cho anh.
“Được rồi.” Viêm Cảnh Hi nhận lấy ví tiền từ trong tay anh, xoay người ra khỏi phòng làm việc.
Lục Mộc Kình chờ đến lúc cô đóng cửa lại mới thu hồi tầm mắt.
Vương Triển Nghệ nhìn Lục Mộc Kình, ý vị thâm trường cười khẽ: “Lui tới đã
bao lâu? Thật khó có được một cô gái khiến nhị ca để ý.”
“Hôm nay Triển Lam gọi điện thoại cho tôi.” Lục Mộc Kình liếc về phía vết thương trên tay, ý bảo Vương Triển Nghệ xử lí.
“Cái gì?” Vương Triển Nghệ vừa xử lí vừa hỏi.
“Còn nhớ rõ sáu năm trước cô đã tuyển chọn người giúp tôi không?” Vương
Triển Nghệ dừng động tác lại, kinh ngạc nhìn về phía Lục Mộc Kình, thấy
anh giương lên nụ cười ý vị thâm trường, hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”
“Đã có kết quả kiểm tra ADN, cô ấy chính là mẹ của Nam Nam!” Lục Mộc Kình
trầm giọng nói, ý vị thâm trường trong mắt ngày càng sâu, trong lòng
Vương Triển Nghệ căng thẳng, có một loại cảm giác quái dị chảy xuôi khắp thân thể.