Vương Triển Nghệ xinh đẹp cười, vừa giống như trêu chọc, giọng điệu hơi
kì quái, nói: “Yên tâm, bây giờ em đi lấy thuốc của anh và thuốc của cô
ấy rồi đưa tới cho nhị ca!”
Vương Triển Nghệ nói xong liếc nhìn Viêm Cảnh Hi một cái, liền ra cửa.
Lục Mộc Kình quay người đối mặt với Viêm Cảnh Hi, chăm chú hỏi: “Chuyện này cô nghĩ tôi ra mặt giúp cô như thế nào?”
Viêm Cảnh Hi cả kinh: “Ra mặt gì?”
“Cô không giống người bị ức hiếp chỉ biết khóc!” Lục Mộc Kình phán đoán nói.
Viêm Cảnh Hi ý thức được anh nói ra mặt là chuyện Lục Hữu Nhiễm đánh cô,
nhợt nhạt cười, trong mắt thoáng qua một tia giảo hoạt giấu ở đáy mắt
trong suốt.
Cô nhét đồ vào trong tay Lục Mộc Kình, nhẹ nhõm nói:
“Tôi cũng không giống như cần người khác ra mặt mới có thể hả giận. Thay đồ đi, tôi đưa Lục tiên sinh về trường, đúng rồi…”
Viêm Cảnh
Hi có chút muốn nói lại thôi, nghĩ đến cùng anh sớm chiều đối mặt, cô
liền cảm thấy bối rối: “Trường học phái tôi đến chăm sóc cơm áo ngủ nghỉ cho Lục tiên sinh, có thể trong một tháng tôi và anh… sẽ ở cùng một
chỗ.”
“Ở cùng một chỗ?” Lục Mộc Kình nhìn về phía Viêm Cảnh Hi, ý nghĩa sâu xa lặp lại mấy chữ này.
Sắc mặt cô ửng đỏ, cụp mắt xuống, ánh mắt lóe ra, dù trên mặt bị thương nhưng như trước không làm giảm linh khí của cô.
Lục Mộc Kình nhíu mày nói: “Giáo sư Dương nói sẽ có học sinh tới chăm sóc cơm áo ngủ nghỉ cho tôi, tôi đã cự tuyệt.”
Viêm Cảnh Hi thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt tươi sáng nhìn về phía Lục Mộc Kình.
Lục Mộc Kình giương lên khóe miệng, ánh mắt sáng rực khóa lấy cô, “Nhưng
mà, tôi ở trường học xác thực cần một trợ lý nên lại đồng ý.”
Viêm Cảnh Hi: “…”
Viêm Cảnh Hi nhấp hé miệng, không vui liếc nhìn anh, anh cố ý chơi cô!
Lục Mộc Kình khẽ nở nụ cười, rất thích bộ dáng chân thực này của cô đối mặt với anh.
Anh cầm đồ lên” “Không ngại thì ở ngoài đợi đi. Tôi thay quần áo.”
“Lục tiên sinh.” Viêm Cảnh Hi gọi một tiếng, trong mắt thoáng qua một tia
giảo hoạt, nói: “Lúc đi ra tôi đụng phải Lục Hữu Nhiễm, nói với anh ta
chuyện anh không có đồ mặc, còn đưa ví tiền của anh cho anh ta.”
“Hả?” Lục Mộc Kình nhíu chân mày, liếc nhìn đôi mắt sáng dao động của cô.
Viêm Cảnh Hi liếc nhìn quần áo trong tay Lục Mộc Kình, hỏi: “Anh đoán xem, đồ này có phải anh ta đã mặc qua rồi không?”
Lục Mộc Kình khóa lấy bộ dạng nghịch ngợm của cô, trong mắt xẹt qua một tia mê mị, càng thêm thâm thúy, nói: “Vậy làm phiền cô mua lại đồ cho tôi.”
Viêm Cảnh Hi giơ khóe miệng, cảm giác như tự mình đào một cái hố để mai phục chính mình: “Đùa anh thôi, ví tiền và hóa đơn đều ở trong túi, tôi đi
đây, anh thay quần áo đi.”
Viêm Cảnh Hi quay người đi ra, giúp anh đóng cửa.
Lục Mộc Kình chờ cô đóng cửa lại, từ trong túi lấy điện thoại di động ra, gọi cho giáo sư Dương.
Điện thoại kêu ba tiếng liền trả lời.
“Mộc Kình.” Giáo sư Dương thái độ đặc biệt thân thiện gọi.
“Lần trước thầy nói học sinh kia tên gì?” Lục Mộc Kình như có điều suy nghĩ hỏi.
“A, là Viêm Cảnh Hi, nói này Mộc Kình, em xem, em chọn nhà trọ tương đối
bất tiện, buổi tối đói bụng căng tin cũng không thể đưa cơm qua, cho dù
bên ngoài đưa vào cũng không quá thuận tiện, lần trước nói cho em học
sinh này vừa vặn biết nấu ăn, em có muốn nghĩ thêm một chút không?” Giaó sư Dương cười hì hì hỏi.
“Ừm?” Lục Mộc Kình trầm mặc ba giây: “Vậy được rồi, tối hôm nay cô ấy có thể tới ở.”
Lục Mộc Kình cúp điện thoại, nét mặt biểu lộ một nụ cười nhạt.
Viêm Cảnh Hi đứng ở cửa, hai y tá đi qua, vừa đi vừa nói chuyện phiếm.
“Cô gái kia thật đáng thương, nghe nói đã yêu phú nhị đại còn mang thai,
thế nhưng phú nhị đại kia lại muốn lấy người khác, cô bé này chịu không
nổi liền dùng đao đâm người phụ nữ mà phú nhị đại kia muốn lấy. Không
đâm được liền tự sát, hiện tại cấp cứu đã tỉnh lại bị phú nhị kia tố cáo phỏng chừng sẽ ngồi tù.”
“Cho nên nhà giàu có không phải muốn
vào là vào, muốn làm cô bé lọ lem trong truyện cổ tích, nhưng bản thân
cô bé lọ lem cũng là con nhà giàu, haiz.”
Viêm Cảnh Hi nhìn bóng lưng của hai y tá, chân mày cau lại.
Hình như phú nhị đại trong miệng bọn họ là Lục Hữu Nhiễm.
Biết Lục Hựu Nhiễm đã buộc ga-rô, cô gái kia mang theo đứa nhỏ không phải
của Lục Hữu Nhiễm, cô cũng không biết nên đồng tình với Lục Hữu Nhiễm
hay là cô gái kia.
Quên đi, vật họp theo loài, cô chỉ là người qua đường, cũng không liên quan tới cô.
“Hi.”
Viêm Cảnh Hi nghe thấy có người chào hỏi mình, nhìn về phía bên phải.
Là trưởng khoa phụ sản lúc nãy, Vương Triển Nghệ.
Vương Triển Nghệ đi tới trước mặtViêm Cảnh Hi, nhìn Viêm Cảnh Hi từ trên xuống dưới, khen: “Cô rất đẹp.”
“Cảm ơn.” Viêm Cảnh Hi hơi gật đầu, rất lễ phép trả lời.
Vương Triển Nghệ liếc nhìn cửa phòng làm việc của mình một cái, đôi mắt cong
cong, trong suốt sáng chói, thân thiện nói: “Cô đừng thấy mấy năm này
nhị ca dường như thành thục lại hướng nội, làm ăn làm cũng không tồi,
lại bày mưu nghĩ kế, khi còn trẻ hết sức lông bông thiếu chút nữa bị bác trai đánh chết.”
“Thật nhìn không ra.” Viêm Cảnh Hi trả lời một câu có lệ, trực giác cũng không muốn hiểu rõ thêm về Lục Mộc Kình.
“Nhị ca rất chiều phụ nữ, trước đây vì một cô gái Lục gia cũng có thể buông
tha, cô muốn cái gì cứ việc hỏi anh ấy, dù là sao trên trời anh ấy đều
sẽ lấy xuống cho cô.” Vương Triển Nghệ cười nói.
Rất chiều phụ nữ? Lục gia cũng có thể buông tha?
Nghe thật đúng là khi còn trẻ ngông cuồng sẽ làm chuyện đó.
Cũng đúng, anh ở tuổi này, chiều cao này, diện mạo này, không có khả năng
chưa từng có phụ nữ, có lẽ, so với tưởng tượng của cô còn nhiều hơn.
Đôi mắt Viêm Cảnh Hi rũ xuống, trong lòng thoáng qua một chút cảm giác không thoải mái, cô không kịp nắm giữ liền trôi qua.
Viêm Cảnh Hi rất nghiêm túc giải thích nói: “Tôi nghĩ là cô đã hiểu lầm rồi, tôi và Lục tiên sinh không phải là kiểu quan hệ đó, anh ta là chú của
chồng chưa cưới của tôi, trên tay bị thương cũng bởi chồng chưa cưới của tôi, cho nên qua đây giúp anh ta.”
Vương Triển Nghệ kinh ngạc
che miệng mình, tròng mắt mở lớn, chảy xuôi qua một tia dị quang, “Cô
nói là Lục Hữu Nhiễm? Cô không…”
Cửa phòng làm việc mở ra, Lục
Mộc Kình mặc tây trang màu đen từ bên trong tao nhã đi ra, tay không bị
thương chống trong túi, một thân thanh quý, đôi mắt thâm thúy đen như
mực liếc Vương Triển Nghệ một cái, nói hai chữ: “Nhiều chuyện.”
Vương Triển Nghệ hướng phía Lục Mộc Kình nghịch ngợm thè lưỡi, nhún vai, cầm
túi ni lông trong tay đưa cho Lục Mộc Kình, nói: “Có túi vải khâu kia là của anh, một túi khác là của cô ấy. Em đi làm trước.”
Vương Triển Nghệ đẩy cửa ra, đi vào phòng làm việc.
Lục Mộc Kình nhận lấy túi ni lông, đưa cánh tay lên nhìn đồng hồ đeo tay, đã 1 giờ rồi: “Đi thôi, chúng ta đi ăn cơm.”
Có vẻ anh và Vương Triển Nghệ kia rất quen thuộc!
Viêm Cảnh Hi trong lòng cười nhạo, không rõ là cười nhạo sức quyến rũ của anh, hay là cười nhạo chính mình vừa ngẩn ngơ.
“Cái kia, Lục tiên sinh.” Viêm Cảnh Hi vuốt tóc trên trán, rất xa cách giải
thích nói: “2 giờ chiều tôi có tiết, ngài xem, tôi có thể đưa ngài tới
quảng trường Thủy Mộc gần trường không, chỗ đó có rất nhiều quán cơm,
ngài ăn cơm rồi về trường cũng tiện.”
Lục Mộc Kình quay đầu lại, híp mắt liếc Viêm Cảnh Hi.
Cô lạnh nhạt đứng đó, cúi thấp đầu, ngay cả xưng hô cũng có thể bảo trì khoảng cách.
Lục Mộc Kình kinh ngạc sự biến hóa đột ngột của cô, nhíu mày hỏi: “Cô không ăn cơm sao?”
Viêm Cảnh Hi nhợt nhạt mỉm cười, đáy mắt lại không biểu đạt nụ cười, rất lễ
phép trả lời: “Tôi ở trong siêu thị cạnh trường mua bánh mì là được rồi, có thể tiết kiệm thời gian.”
Lục Mộc Kình ánh mắt đen nhánh nhìn cô, không hiểu hỏi “Làm sao lại đột nhiên trở mặt với tôi?”
Thanh âm đè thấp, dịu dàng như người yêu ôn hòa nói nhỏ.
Viêm Cảnh Hi không muốn bị mê hoặc, hùng hồn nói: “Tôi không có trở mặt,
thật sự 2 giờ chiều tôi có tiết, không hề lừa anh, nếu như cùng đi ăn
cơm nhất định không kịp.”
“Vậy có ăn KFC không? Không cần chờ mới có thể ăn, còn một tiếng trở lại hẳn là tới kịp.” Lục Mộc Kình dịu dàng nói.
Viêm Cảnh Hi nhìn ánh mắt u tối sâu thẳm của anh, trong đầu thoáng qua lời Vương Triển Nghệ vừa nói, anh rất chiều phụ nữ!
Này không chỉ là chiều, quả thực chính là cưng chiều.
Tim Viêm Cảnh Hi lại lần nữa không hiểu sao đập nhanh hơn, trên mặt bắt đầu nóng lên, đầu óc nóng như rút một cái, lại giống như cam chịu nói: “Tôi không muốn ăn KFC, PizzaHut được không?”
Lục Mộc Kình gật đầu, thâm thúy trong tròng mắt có một chút cũng không biến mất sự dịu dàng” “Có thể.”
Anh đi phía trước.
Viêm Cảnh Hi lại bởi vì câu có thể này của anh, như quên mất hô hấp, tim đập cũng rất nhanh, theo nhịp tim đập hỗn loạn, đầu óc choáng váng.
Sao cô có thể nói PizzaHut chứ? Rõ ràng cô không thích ăn PizzaHut, cô nói
PizzaHut là muốn chứng minh cái gì, anh cưng chiều cô sao?
Người đàn ông lớn tuổi vốn sẽ bao dung mấy phần đối với một cô gái nhỏ tuổi, hẳn là nguyên nhân này đi.
Không phải anh nói chỉ cho cô một cơ hội duy nhất thôi sao?
Lại nói, anh là trưởng bối của cô, cho nên, hẳn là xuất phát từ kính già yêu trẻ.
Sau khi Viêm Cảnh Hi điều chỉnh chính mình, đuổi theo Lục Mộc Kình, đỏ mặt nhìn về phía anh, ánh mắt lóe ra, muốn nói lại thôi.
“Sao?” Lục Mộc Kình đi tới thang máy trước mặt dừng, ngón tay thon dài như bạch ngọc ấn nút xuống, thân thể đứng thẳng.
Viêm Cảnh Hi phát hiện anh cao hơn cô rất nhiều, lấy 1m68 chiều cao đến nói, anh cao ít nhất là 1m85.
Ngước cổ, lộ ra nụ cười lúng túng, nói: “Tôi nghĩ lại rồi, hay là đi ăn KFC đi, thời gian chờ PizzaHut so với KFC lâu hơn.”
Viêm Cảnh Hi thực sự muốn cắn đứt đầu lưỡi của mình, rất sợ anh nhìn ra lịch trình trong lòng của cô.
“Ừ.” Trên mặt anh không có phản ứng gì, cũng không hề khó chịu.
Viêm Cảnh Hi nhìn anh không phản ứng gì, thở phào nhẹ nhõm, liếc nhìn gương
mặt nghiêng yên ổn mà anh tuấn, cẩn thận từng li từng tí hỏi: “Lục tiên
sinh tính tình rất tốt?”
Lục Mộc Kình nhìn về phía cô, ánh mắt
rơi vào vệt máu ứ đọng nơi khóe miệng của cô, hơn mấy phần mềm mại,
tròng mắt đậm màu bao dung rất giống biển rộng, hơi giương lên khóe
miệng: “Cũng tương đối.”
Ý của anh là tính tình sẽ tốt khi ở với cô, đối người khác thì không nhất định sao?
Tim Viêm Cảnh Hi đập nhanh hơn, lại lần nữa nghĩ đến Vương Triển Nghệ ám chỉ: Anh ấy đã từng yêu một người phụ nữ sâu đậm.
Viêm Cảnh Hi không muốn trầm luân, sửa lại tình tự, lộ ra một mặt xa cách nở nụ cười, nói: “Vậy làm trưởng bối rất tốt, ở chung không khó.”
Lục Mộc Kình nặng nề nhìn cô, thâm thúy cất giấu trong mắt cuộn trào mãnh
liệt, lại như không vui, thâm trầm khiến cô không nhìn ra được suy nghĩ
của anh, rũ mắt tránh đụng phải ánh mắt của anh.
Lục Mộc Kình
tiến lên một bước, Viêm Cảnh Hi lui về phía sau một bước, anh lại lần
nữa đi tới phía trước một bước, Viêm Cảnh Hi lui về sau một bước, đã dựa vào tường.
Tay trái Lục Mộc Kình chống ở thân thể hơi nghiêng của cô, bóng dáng cao lớn, khí thế mạnh mẽ bao phủ cô.