Chị Dâu Nhìn Em Một Chút!

Chương 81


Bạn đang đọc Chị Dâu Nhìn Em Một Chút! – Chương 81


Buổi chiều thứ bảy, Tử Cách cùng Thanh và Lục Lăng đến chỗ Ngọc Hiên Huệ Gia, nói nào là cùng nhau đi trang trại, đám người này cũng thật biết chọc ghẹo nàng, biết thừa mặt nàng đang bị bầm đen một mảnh.

Ngọc Hiên ấm ức thay đồ đi cùng mọi người, Huệ Gia xung phong lái xe, nàng ngồi bên cạnh, Thanh và Lục Lăng, Tử Cách ngồi ở ghế sau.
Tử Cách đưa túi kẹo của mình cho Thanh, dịu dàng nói, “Em ăn cho đỡ say xe.”
Thanh mỉm cười lấy trong đó ra một viên kẹo, nàng cho vào miệng mình rồi ngậm cho tan dần.

Bên ngoài cửa sổ, khung cảnh dường như chạy theo không kịp xe, đang bị bỏ dần lại, Thanh ngả đầu dựa vào kính, sau đó nhắm mắt lại dỗ mình vào giấc ngủ.
Tử Cách cũng nhắm mắt ngủ, nhưng Lục Lăng kéo đầu dì ấy nằm yên trên vai mình, còn kiếm vật che mắt lại cho dì ấy.

Dì Cách ngủ có vẻ rất ngon, Ngọc Hiên quay đầu xuống nhìn một màn như vậy bèn thấy tội Thanh, thế nên nàng nói, “Nhà Vân Nhạc bên kia, hay là rủ Vân Nhạc cùng đi đi?”
Huệ Gia thấy ba người bên dưới đều đã ngủ không thể biểu quyết được gì bên tấp vào bên nhà Vân Nhạc, Ngọc Hiên gọi Vân Nhạc ra đi cùng mọi người.

Vân Nhạc do quá gấp nên không chuẩn bị được gì nhiều, chỉ mặc một cái áo thun cỡ rộng với quần thể thao.
“Chị không nói sớm để em chuẩn bị” Vân Nhạc trách móc một tiếng, Ngọc Hiên cũng chỉ cười cười, nàng làm sao dám nói mình chẳng có dự định gì.


Hôm nay tự nhiên dì Cách cùng mọi người có mặt trước cửa nhà nàng, nói là trời đẹp như vậy nên đi chơi, bắt buộc nàng cùng đi.
“Mặt chị bị sao thế?” Vân Nhạc lo lắng khi thấy bên mặt Ngọc Hiên có một vết bầm đen, nàng định đưa tay chạm vào chúng nhưng Ngọc Hiên tránh mặt đi, Huệ Gia còn ngồi ở đây, Vân Nhạc mà chạm vào chỉ sợ Huệ Gia sẽ ghen chết nàng, nàng nhanh chóng nói, “Lên xe đi em.”
Ngay lúc này Huệ Gia lại cảm thấy mời thêm Vân Nhạc đi cùng có vẻ là một sai lầm, người phụ nữ này, Huệ Gia vừa liếc mắt đã biết là đang để ý người của nàng.

Ngọc Hiên nhắm mắt ngủ một giấc, cả sáu người cùng nhau tiến về trang trại phía Tây thành phố.
Đến nơi, Huệ Gia gọi Thanh dậy trong khi Lục Lăng nhỏ nhẹ kêu dì Cách, dì Cách dụi đầu vào người Lục Lăng một cái, sau đó mới từ trong mộng tỉnh lại.

Lục Lăng ở bên cạnh cười một cái, “Các người xuống xe trước đi, heo ngốc hình như chưa muốn dậy.”
Sau khi mọi người xuống hết rồi Lục Lăng mới ở trên trán Tử Cách hôn một cái, ôn nhu dỗ dì ấy tỉnh ngủ hẳn, “Heo ngốc này, không phải nói muốn về nhà sao? Tới nhà rồi này, anh chị em đang đợi.”
“Còn không phải con nhớ nhà?” Tử Cách nhắm đôi mắt của mình lại, sau đó mới cố gắng mở chúng ra, mong mau chóng lấy lại được sự thanh tỉnh.

Lục Lăng yêu thương hôn lên mắt Tử Cách một cái, cũng không nói gì nữa, chờ đợi lúc nào dì ấy sẵn sàng xuống xe thì cùng xuống.
Đứng ở cổng trang trại, Thanh nhìn về hướng chiếc xe màu đen tuyền đó một chút, sau đó vội vã quay đầu đi.
“Chị Thanh năm nay bao nhiêu tuổi?” Ngọc Hiên đi lại gần chỗ Thanh, thân thiết khoát vai Thanh đi vào bên trong.

Thanh nghe vậy bèn ngượng ngùng nói, “Chị năm nay hai chín tuổi.”
Huệ Gia xách tất cả đồ của mọi người ở phía sau, cũng không oán thán lấy một lời.

Ai bảo Lục Lăng cũng bận dỗ dì Cách, công việc này chẳng ai có thể phụ Huệ Gia được, mà Ngọc Hiên muốn giúp Huệ Gia cũng chẳng nỡ để Ngọc Hiên giúp.
Vân Nhạc đi bên cạnh thấy vậy bèn yêu cầu Huệ Gia giao bớt cho mình giúp, Huệ Gia nghe vậy bèn vui mừng đưa cho Vân Nhạc hai túi đồ.

Trang trại này là trang trại bạn của Ngọc Hiên Lục Lăng, người bạn này sớm đi nước ngoài, trong nhà chỉ còn lại người làm vườn.

Thế nên tối thứ sáu Lục Lăng nhớ ra bèn hỏi Tử Cách có muốn đi trang trại chơi không, không ngờ Tử Cách lại rất vui lòng, còn tỉ mỉ chuẩn bị từ tối thứ sáu.
Thật ra trang trại này Ngọc Hiên đi rất nhiều lần, hồi còn đại học khi rảnh rỗi đều đi xe bus đến đây, cả đội cùng nhau cắm lều cắm trại ở giữa trang trại, ăn uống hát hò.


Nhưng kể từ khi lấy chồng Ngọc Hiên cũng ít lui tới nơi này, kiếp trước nàng sau đại học đã không đến, bây giờ đến đây liền cảm thấy tưởng niệm.
Dì Cách và Lục Lăng đi ở phía sau, nhanh chóng bắt kịp được mọi người.

Ngọc Hiên giả vờ không thấy trên khóe môi của Lục Lăng là màu son hồng dì Cách hay dùng, trong lòng thầm cười một chút, “Mọi người thay đồ đi, ai dựng trại thì ở lại dựng trại, tớ với Thanh với dì Cách đi chuẩn bị đồ ăn.”
“Chị đi đi.” Huệ Gia nhìn Ngọc Hiên, mỉm cười.
Lục Lăng dựng trại vẫn nhanh hơn Huệ Gia, dù sao lúc đại học Lục Lăng cũng chuyên gia dựng trại cho mọi người.

Ba người loay hoay chưa đến mười lăm phút đã dựng xong, Huệ Gia bắt đầu trải khay ra để hun đỏ than.

Vân Nhạc ở bên chuẩn bị nước uống, ba người phối hợp nhuần nhuyễn, làm việc sớm xong, trong khi ba người phụ nữ kia chỉ việc mở nắp hộp thịt ra để nướng.
Thật ra nói là chuẩn bị đồ ăn, không khác gì cả ba ngồi nói chuyện phiếm với nhau, dì Cách chống tay lên hộp thịt lớn, nói với Thanh, “Buổi tối chuẩn bị thêm hải sản mà chị để quên mất ở nhà, đúng thật là đoản!”
“Lăng rủ dì đến đây chơi sao?” Ngọc Hiên hỏi.
“Đúng rồi, Lăng Nhi nói đi trang trại, dì lại chưa đi bao giờ.” Tử Cách vui vẻ không thôi, từ nhỏ đến lớn cũng chưa bao giờ đến những nơi như thế này.

Phong cảnh thật tốt, gia súc cũng thật đáng yêu, tất cả đều yên bình, là một nơi Tử Cách hằng ước ao được đến.
Ngọc Hiên cười một cái rồi nói, “Chỗ này ngày còn học đại học bọn con hay đến.”
“Chị có mang theo đồ gắp không? Ban nãy em để trên đầu tủ!” Thanh nhìn trong túi đồ không thấy đồ gắp đâu cả, Tử Cách bèn vỗ lên trán mình một cái, “Chết nữa rồi, chị lại quên.”
“Không sao không sao… Con có mang đây!” Ngọc Hiên từ trong túi của mình lôi ra một cái đồ gắp, chẳng hiểu vì sao ban nãy nàng lại lấy bỏ vào túi, chỉ biết là bây giờ tự nhiên đồ gắp lại có đất sử dụng.
“May quá” Tử Cách thở phào một hơi, Thanh thấy vậy bèn trêu, “Mốt không nhờ chị nữa, chị toàn quên.”

“Chị xin lỗi, gấp quá chị hay quên.”
“Mình xem lửa đủ chưa? Để tôi thêm than” Lục Lăng đi lại chỗ Tử Cách, nàng cuối người xuống ôm hộp thịt dưới đất lên.

Từ lúc ở bên nhau đến giờ, một việc nặng nào cũng không đến tay Tử Cách.

Lục Lăng là dạng người có thể thức đến nửa đêm giặt đồ bằng tay cho người mình yêu, khuất mặt Lục Lăng Tử Cách muốn làm gì cũng được, nhưng trước mặt Lục Lăng, Tử Cách chỉ được phép làm những việc nhẹ.

Đối với việc Lục Lăng yêu chiều mình như thế, Tử Cách cũng sớm quen.
Tử Cách đi theo sau Lục Lăng, dáng vẻ hai người lúc nào trông cũng hòa hợp như vậy.

Thanh ở bên cạnh hỏi Ngọc Hiên, “Nếu hai người họ yêu nhau, tại sao Lục Lăng lại gọi chị Cách là dì?”
“Tình thú… haha… họ thích gọi như vậy cho nó tình thú.” Ngọc Hiên bật cười, sau đó đứng dậy phủi phủi mông mình, nàng đưa tay ra cho Thanh nắm, kéo tay Thanh dậy.

Từ trước đến sau cũng không nói mối quan hệ thật sự của Lục Lăng và Tử Cách, cũng không nói mối quan hệ thật sự của Huệ Gia và mình..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.