Chị Dâu Nhìn Em Một Chút!

Chương 80


Bạn đang đọc Chị Dâu Nhìn Em Một Chút! – Chương 80


Ngọc Hiên tự nhìn bản thân mình trong gương, gương mặt đỏ ửng lên như vậy báo hiệu với nàng ngày mai thế nào cũng tạo ra một vết bầm.

Thế nên Ngọc Hiên nhắn tin cho Vân Nhạc hoãn lại các hoạt động của mình trong ba ngày, chủ yếu ở nhà dưỡng cho hết bầm.

Huệ Gia đi cũng đã hai tiếng đồng hồ, Ngọc Hiên ở nhà nhàm chán xem điện thoại, là dì Cách nhắn.
“Con có sao không?”
Ngọc Hiên đang nằm bỗng bật dậy, nàng nhắn tin lại, “Sao dì biết?”
“Con có bị đánh nhiều không?” Tin nhắn rất nhanh gửi lại cho nàng.
Ngọc Hiên lại type, “Có bị đánh một ít thôi ạ.”
“Ừ” Dì Cách nhắn lại.
“Sao dì biết?”
Dì Cách gửi cho nàng một icon cười, sau đó nhắn, “Dì kêu người đánh con mà.

Cứ để xem Huệ Gia có thấy xót không, nếu công việc của Huệ Gia không những gây tổn thương cho Huệ Gia mà còn gây tổn thương cho con.

Dì nghĩ con bé sẽ suy nghĩ lại.”
Vốn Ngọc Hiên không biết người đánh nàng lại là người của dì Cách, thế nên ngạc nhiên không thôi, mà dì Cách cũng thật mạnh tay, người ta đánh nàng đến bầm cả mặt.

Ngọc Hiên bật camera lên chụp lại gương mặt đỏ ửng của mình, hờn dỗi, “Dì xem, mặt con đỏ hết rồi.”

“Dì có dặn đừng đánh trúng mặt, mà chắc bọn nhỏ hăng quá” Điện thoại tin tin hai cái, tin nhắn hiện lên.
Ngọc Hiên bất chợt nghĩ Huệ Gia bây giờ đang đi lùng kiếm đám người đó để trả thù, không chừng lại lộ ra dì Cách.

Nhưng dì Cách lại thong thả hơn nàng, nói rằng, “Huệ Gia không tìm được đâu, người của dì là người trong giới cảnh sát, con bé cho tiền cũng không động tới được.”
Đến tận lúc này Ngọc Hiên mới thấy hâm mộ dì Cách, làm việc rất quyết đoán, sạch sẽ, gọn gàng, không một chút dấu vết.

Đúng thật là như vậy, Huệ Gia về nhà với tâm trạng rất buồn bực, nàng không tìm được ai là kẻ đánh mình.

Ngọc Hiên nằm yên trên giường nhắm mắt giả vờ ngủ, để mặc Huệ Gia treo đồ lên giá, sau đó đi tắm.

Sau khi tắm xong Huệ Gia đi ra chỗ nàng, cúi người xuống hôn lên trán nàng một cái rồi mới thong thả ra bếp nấu ăn.
Ngọc Hiên nghe tiếng lục đục trong bếp, Huệ Gia đang bắt đầu nấu cơm chiều.

Giọng của Huệ Gia có chút hấp tấp, hình như đang vừa nấu ăn vừa nói chuyện điện thoại với ai đó, “Chị! Không tìm ra.”
“Dạ đúng rồi, tìm không ra.

Đánh trúng em thì được, bọn chó đó chủ ý đánh Ngọc Hiên” Huệ Gia đập trứng vào chảo, bực tức.

Nàng cho người tìm kiếm cũng không tìm ra bọn chúng là ai, có người trong nhóm nàng nói đó là người của cảnh sát, nhưng cảnh sát thì rảnh rang gì mà làm chuyện như thế? Huệ Gia càng nghĩ càng bực.
Nấu ăn xong Huệ Gia bèn bày ra dĩa, sau đó gọi người đang ngủ kia dậy ăn tối.

Ngọc Hiên nãy giờ chỉ giả vờ ngủ, Huệ Gia kêu nàng ba tiếng nàng mới giả vờ nhíu mắt tỉnh dậy, hệt như đã say ngủ lắm rồi.
“Dậy nào…” Huệ Gia ghé sát bên tai Ngọc Hiên, nhẹ nhàng nói một câu.

Ngọc Hiên dụi dụi mắt mình, sau đó vươn vai trên giường, điệu bộ chẳng khác gì một chú sâu lười biếng.
Huệ Gia cũng không kể cho Ngọc Hiên nghe chuyện mình tìm kiếm đám người ban nãy không được, chỉ yên lặng điều thêm vài người đến canh chừng Ngọc Hiên của mình.

Bữa tối chỉ có ba món đơn giản, Huệ Gia chiên trứng, xào rau và nấu canh, chỉ ba món đạm bạc như vậy nhưng Ngọc Hiên lại thấy hấp dẫn vô cùng.

Huệ Gia tự mình nấu ăn từ nhỏ, so với Ngọc Hiên chỉ có hơn, không thể nào kém được.
Lấy hai bát cơm, Ngọc Hiên đặt một bát trước mặt Huệ Gia, một bát trước mặt mình, dịu dàng nói, “Ban nãy chị định nấu đồ ăn, mà chị lười quá, chỉ nấu cơm thôi.”
“Em nấu chị ăn.” Huệ Gia hơi cười, nàng nâng tay lên chạm vào gò má đỏ ửng của Ngọc Hiên, đau lòng không thôi.

Vết thương trên người Huệ Gia không ít, nhưng chưa có vết thương nào làm Huệ Gia đau bằng vết thương trên mặt Ngọc Hiên lúc này.


Trong tâm Huệ Gia áy náy không thôi.
“Chị không sao mà.” Ngọc Hiên ôm lấy bàn tay đang sờ trên má mình, ôn nhu như nước nhìn Huệ Gia.

Huệ Gia năm nay sắp sang mười chín, dáng vẻ ở ngưỡng nửa trẻ con, nửa người lớn, tính tình nóng nảy bộc trực, nàng đã sớm quen.
Ban nãy không biết tất cả là chủ ý của dì Cách, Ngọc Hiên còn sợ Huệ Gia bị đám người kia trả thù, nếu biết là dì Cách làm, lòng Ngọc Hiên cũng đỡ lo hơn hẳn.

Hai người vừa ăn cơm vừa nói chuyện về ngày hôm nay, tuyệt nhiên không nhắc gì đến chuyện bị đánh ban nãy.

Ngọc Hiên nói với Huệ Gia rằng mình nghỉ ba ngày, Huệ Gia liền hào hứng nói, “Vậy em và chị đi du lịch nhé?”
Ngọc Hiên nhanh chóng xụ mặt xuống, “Nhưng chị bị bầm mặt, đi đâu cơ chứ?”
“Vậy hai đứa mình ở nhà cùng nhau nhé?” Huệ Gia nắm lấy bàn tay nho nhỏ của Ngọc Hiên, âu yếm nói.

Rốt cuộc hai người lựa chọn cả ba ngày đều ở lười cùng nhau trong nhà, Huệ Gia sau khi ăn cơm xong liền nấu nước luộc trứng lăn mặt cho Ngọc Hiên, chỉ sợ vết bầm trên mặt Ngọc Hiên lâu phai.
Huệ Gia đứng trong bếp nấu nước, còn Ngọc Hiên đứng tựa người vào Huệ Gia nhìn vào nồi nước sôi, hệt như trong đó có thứ gì rất hấp dẫn.

Huệ Gia vừa đứng xem chừng nồi nước vừa choàng một tay ôm ở bên eo của Ngọc Hiên, nói, “Ngày mai em đi học buổi sáng, trưa sẽ về nhà sớm.”
“Ừ, chị đợi em về.” Ngọc Hiên tựa đầu vào vai Huệ Gia, hệt như Huệ Gia là người chống đỡ cả thế giới này.

Trứng trong nồi trôi lên rồi lặn xuống, Ngọc Hiên để ý thấy Huệ Gia cứ dùng đũa thử gắp trứng xem được chưa.

Dáng vẻ này chẳng khác gì gà mẹ chuyên nấu ăn trong bếp, làm gì còn giống Huệ Gia sinh sinh sát sát mọi ngày.
Trứng chín, Huệ Gia ngâm trứng trong nước rồi nhân lúc còn âm ấm lột vỏ ra, tỉ mỉ lăn lên mặt Ngọc Hiên.

Ngọc Hiên nhắm đôi mắt đẹp của mình lại cảm nhận ôn nhu của Huệ Gia, trứng lăn lên mặt có cảm giác âm ấm, nhưng trái tim nàng còn thấy ấm hơn.
Ở bên khu nhà trọ, Tử Cách ôm điện thoại nhắn tin cho Ngọc Hiên.


Những chuyện này là do Tử Cách chủ ý an bài, cốt yếu để cho Huệ Gia biết được công việc này không chỉ nguy hại đến một mình Huệ Gia, mà còn có thể nguy hại đến cả Ngọc Hiên.
Tử Cách biết những người trẻ tuổi thường tâm cao khí ngạo, người như Huệ Gia lại càng cứng đầu, con đường nào thấy thích hợp liền dấn thân vào.

Nhưng con đường ấy rất nguy hiểm, có thể dùng tính mạng để trả giá cho một phút lơ đễnh của mình, nếu có thể, chẳng ai muốn người yêu của mình làm công việc đó cả.

Tử Cách cược một phen, cược rằng tình cảm của Huệ Gia dành cho Ngọc Hiên sâu đậm, cược cho sự lo lắng của Huệ Gia dành cho Ngọc Hiên.

Thế nên chính cô tự tay bày ra vở diễn này.
Nếu như là Lục Lăng thì chuyện này Tử Cách rất dễ giải quyết, Lục Lăng sợ nhất là làm cô buồn, làm cô khóc, chỉ cần cô khóc một hai trận, Lục Lăng sẽ thúc thủ vô sách, nhanh chóng quỳ xuống đầu hàng.

Còn Huệ Gia lại khác, bằng chứng rằng việc chọn tiếp tục công việc hay chia tay với Ngọc Hiên, con bé và Ngọc Hiên đã có một giai đoạn chia tay nhau.
Huệ Gia khác Lục Lăng ở chỗ tuổi trẻ phong cuồng, Lục Lăng chẳng yêu cầu gì nhiều ngoại trừ tình yêu, còn Huệ Gia lại mong vừa có được tình yêu, vừa có được sự nghiệp.

Biết rằng Huệ Gia có Tưởng Duyệt Nhiên ở bên cạnh hỗ trợ, nhưng năm dài tháng rộng, ai dám chắc trên con đường hắc đạo không xảy ra chuyện?
Tử Cách đứng ở vị trí của Ngọc Hiên mà lo lắng, cũng là vì giúp Ngọc Hiên có một tương lai hoàn chỉnh hơn.

Trên ai hết Tử Cách biết cảm giác biệt ly đau đớn là thế nào, cô sợ Ngọc Hiên nếu tiếp tục, cuộc sống Ngọc Hiên sẽ khổ hơn thế..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.