Chị Dâu Nhìn Em Một Chút!

Chương 82


Bạn đang đọc Chị Dâu Nhìn Em Một Chút! – Chương 82


Buổi sáng dậy sớm, Tử Cách nói với Ngọc Hiên rằng trưa muốn ăn gì? Ngọc Hiên liền suy nghĩ xem có thể ăn gì, nàng vừa đi bộ lững thững ra vườn vừa suy nghĩ.

Đồ mang theo tối qua mọi người đã ăn hết, hôm nay Ngọc Hiên vẫn chưa chuẩn bị món ăn.

Ở đây là trang trại, đương nhiên thực phẩm ở nơi này rất dồi dào, biết vậy ban nãy Ngọc Hiên đã rủ dì Cách ra ngoài xem cùng mình.
Dì Cách chuẩn bị buổi sáng đơn giản bằng trứng với bánh mì, mọi người đang bày biện đồ ăn thì thấy Ngọc Hiên chạy từ ngoài vào, thiếu chút là vắt chân lên cổ, theo sau nàng là cả một bầy gà đang giận dữ.

Huệ Gia trước tiên hết là buồn cười, nàng ngay lập tức chạy lại chỗ Ngọc Hiên dùng chân huơ đám gà mái mẹ ra, đợi bọn chúng tản đi hết mới phì cười hỏi, “Chị làm gì mà gà rượt chị?”
Ngọc Hiên hoảng sợ ôm chặt lấy Huệ Gia, nửa ngày cũng không nói gì.

Tử Cách đứng ở bên bàn ăn thấy vậy bèn cười trộm, đúng là nha đầu ngốc.
Nhớ lại ban nãy dì Cách nói nàng chọn món cho bữa trưa, nàng đi một vòng, đi ngang qua chuồng heo thì nghĩ ăn có một bữa mà gϊếŧ heo thì thật lãng phí, ngỗng thì nàng không thích ăn, cừu thì quá to, nàng đi ngang qua chuồng gà, ánh mắt chợt lóe lên tinh quang.

Gà chẳng phải lựa chọn quá hợp lý sao?
Nàng mở cửa chuồng gà đi vào bên trong, lẩm bẩm nói, “Bắt một con cho dì Cách nấu cà ri nào…”

Gà nghe đến đó bèn dựng lông cổ lên, chúng nhanh chóng chạy về hướng Ngọc Hiên, dí nàng chạy trối chết.

Ngọc Hiên chạy lại gần chỗ mọi người thì Huệ Gia mới cứu nàng, bằng không nàng sẽ bị gà mổ đến mất hết thể diện.
“Em muốn bắt gà sao? Không nói để chị bắt cho.” Thanh vừa cười vừa đi ra chỗ Ngọc Hiên, cùng Ngọc Hiên đi về hướng các con gà chạy tán loạn, cô chỉ cần tiện tay một chút là nắm được cổ gà đưa lên, nói, “Con này đủ chưa?”
“Cũng chẳng có gì hay ho.” Vân Nhạc ban nãy còn lo lắng cho Ngọc Hiên, thấy Ngọc Hiên không sao bèn nhẹ nhõm, sau đó không quên kích đểu Thanh một tiếng.

Xét ra chẳng ai ở đây có địa vị tầm thường bằng Thanh, Thanh không xứng, kể cả trình độ lẫn dung mạo, tất cả đều không xứng.

Vân Nhạc trẻ con nghĩ.
Thanh giúp dì Cách sơ chế gà, dì Cách nhận nhiệm vụ nấu cà ri cho mọi người, mất gần một tiếng mới nấu xong.

Lục Lăng đi khắp nơi chụp phong cảnh, Huệ Gia cũng lẽo đẽo đi theo sau chị ấy, thỉnh thoảng nhờ chị ấy chỉ giáo cho góc chụp.
“Dạo này học hành sao rồi?” Lục Lăng nháy một tấm, sau đó xem lại, nhìn Huệ Gia một cái cũng lười nhìn.
Huệ Gia nhỏ nhẹ nói, “Dạ em học cũng bình thường.”
“Vài tháng nữa là tiếp tục thi đại học, có muốn thi lại không?” Lục Lăng chỉnh trên máy ảnh của mình, tấm ảnh phong cảnh này cũng thật sự không vừa ý nàng.

Nghe Tử Cách nói sơ qua chuyện của Huệ Gia, Lục Lăng nghĩ nàng cũng nên nói vài câu, mặc dù trước giờ Lục Lăng không phải là dạng xen vào chuyện của người khác.

Nhưng nàng là trưởng bối, mà nàng cũng không xem Huệ Gia là “người khác”
“Dạ không.”
Lục Lăng để máy ảnh xuống, ánh mắt tinh tường nhìn Huệ Gia, buông ra một lời, “Chị dù sao cũng là bạn của Ngọc Hiên, Ngọc Hiên thế nào chị rất rõ.

Chị đã nhìn thấy anh hai em tổn thương Ngọc Hiên một lần, nhất định không cho em tổn thương Ngọc Hiên thêm một lần nữa.”
“Em sẽ không tổn thương chị ấy.” Huệ Gia nhìn vào ánh mắt lạnh nhạt của Lục Lăng, ánh mắt ấy tựa như biển sâu, hệt như ánh mắt đó rất tinh tường nàng, khiến nàng bỗng chốc chột dạ.
“Nhưng đặc thù công việc em chọn ít nhiều gì cũng sẽ ảnh hưởng Ngọc Hiên.


Nếu em thật sự xem cô ấy là trân bảo trong tay mình, chị nghĩ em nên nghĩ lại.” Lục Lăng để lại một lời cuối cùng, từ đó về sau cũng không xen vào chuyện của Huệ Gia nữa.

Tử Cách nói với nàng nghe chuyện của Ngọc Hiên, nàng nghe cơ bản cũng hiểu hết, chỉ là Huệ Gia vẫn còn trẻ con, vẫn còn cứng đầu, ai dạy bảo cũng không nghe.

Lục Lăng nghĩ vẫn là nên để tình yêu của Huệ Gia khiến Huệ Gia hồi tâm, hoặc là xã hội dạy bảo con bé.
Huệ Gia gật đầu, nói, “Vâng, em biết rồi.”
Nếu mà nói ở bên Huệ Gia là hạnh phúc của Ngọc Hiên, Lục Lăng cảm thấy Ngọc Hiên chọn Vân Nhạc sẽ yên bình hơn, nàng vừa nhìn đã thấy Vân Nhạc là một tiểu nha đầu ngoan ngoãn, khi yêu sẽ dốc hết lòng ra mà yêu, đối phương so với mọi thứ đều trọng yếu hơn.

Mà Huệ Gia tâm tình hướng ngoại, tình yêu là thứ cần thiết, tiền bạc cũng cần thiết, hai thứ cân bằng nhau, khó lòng lựa chọn.
Lục Lăng vào bên trong nhà đã thấy Tử Cách chia đồ ăn ra bát lớn, nàng thấy thế bèn đi lại gần, ở bên cạnh Tử Cách nói nho nhỏ, “Mình mệt không?”
“Không.” Tử Cách nói cực nhỏ, Ngọc Hiên ở bên cạnh, để Ngọc Hiên nghe thấy thế nào cũng cười hai người.

Thế nhưng Ngọc Hiên vẫn nghe được, nàng trêu, “Thật là thương hoa tiếc ngọc nha, Lục Lăng, cậu có bản tính này sao mình không biết?”
“…” Lục Lăng không nói gì, Tử Cách thì đôi má đỏ ửng lên, cô vội vàng mang bát cà ri vừa nấu ban nãy để lên bàn.

Ngọc Hiên mắt thấy Huệ Gia bước vào bèn hỏi, “Em nãy giờ đi đâu thế? Để cặp này diễn cảnh yêu đương thật đáng sợ nè.”
“Em đi ra sau vườn một chút, chị để đó em lặt rau cho.” Huệ Gia đi lại gần Ngọc Hiên giúp Ngọc Hiên lặt rau.

Mớ rau này hầu như là do Vân Nhạc và Thanh hái ở sau vườn, hai người hình như đang tranh tài với nhau xem ai hái nhiều hơn, Ngọc Hiên lặt mãi, lặt mãi cũng không lặt hết rau họ hái.

Sau khi lặt rau xong họ còn muốn tranh nhau hái trái cây, Ngọc Hiên thấy hai người hăng hái cầm hai rổ liền nhanh chóng can ngăn, “Cà ri nấu xong rồi, ở lại ăn đi, hai người hái trái cây làm gì?”
Thanh đứng yên ở cửa nhìn Ngọc Hiên, cô úp chiếc rổ lên bụng mình, ánh mắt ngây ngốc nhìn Ngọc Hiên, sau đó liếc qua Vân Nhạc, sau đó lại nhìn lại Ngọc Hiên.

Vân Nhạc nghe vậy bèn cất rổ, nàng nói, “Ăn xong đi hái sau.”
Thanh nghe vậy bèn cùng Vân Nhạc đi cất rổ, Ngọc Hiên nhìn bóng dáng hai người một trước một sau đi theo nhau, có chút kì quái.

Vân Nhạc vừa đi vừa mắng, “Cất rổ thì đưa tôi được rồi, lẽo đẽo theo làm gì.”
“Chị muốn tự cất.” Thanh ở đằng sau nói lên, Ngọc Hiên cũng lười chú ý hai người.

Nàng cầm rau đã lặt rồi đem rửa qua nước, sau đó mang để lên bàn.

Cuối cùng mọi người cũng có thể thưởng thức món cà ri gian khổ này.
“Ăn đi mọi người, Huệ Gia rửa tay rồi ăn em.” Ngọc Hiên nhìn Huệ Gia, Huệ Gia gật đầu, sau đó rửa tay rồi lại cùng ăn.
Hai ngày nghỉ trôi qua thật nhanh..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.