Chị Dâu Nhìn Em Một Chút!

Chương 79


Bạn đang đọc Chị Dâu Nhìn Em Một Chút! – Chương 79


Lúc Lục Lăng trở về, vừa mở cửa phòng đã thấy Tử Cách tắt điện thoại, dáng vẻ ngập ngừng này của Tử Cách khiến Lục Lăng nghi hoặc không thôi, nàng hỏi, “Dì gọi cho ai vậy?”
Tử Cách cầm điện thoại trên tay, hơi liếm môi một chút, nói, “Gọi về cho công ty thôi.”
“Thật không?” Lục Lăng lại hỏi, nàng cởi đôi giày thể thao của mình ra cất lên trên, sau đó giang hai tay của mình ra để Tử Cách có thể ôm nàng.

Tử Cách nhanh chóng đi lại chỗ Lục Lăng, ôm ngang eo, như thói quen mọi ngày dụi đầu vào người nàng ấy.
Buổi chiều hôm đó Ngọc Hiên cố ý đi về nhà sớm vì nàng biết Huệ Gia hôm nay không có đi học cũng không phải đi làm.

Hai người quyết định như bao cặp đôi khác đi hẹn hò xem phim, dạo phố.

Dạo gần đây Ngọc Hiên không hề phản đối chuyện việc làm của Huệ Gia nữa, cho nên Huệ Gia vừa làm vừa học, có thể nghĩ cuộc sống viên mãn từ tình yêu lẫn nghề nghiệp.
Ngọc Hiên đứng đợi mua vé trong khi Huệ Gia đi mua bỏng ngô, Ngọc Hiên mua vé nhanh hơn, thế nên nàng cầm hai tấm vé đi lại chỗ Huệ Gia, đứng xa xa nhìn con bé chăm chú đợi mua bỏng.

Càng nhìn càng thấy Huệ Gia đẹp mắt, Ngọc Hiên nhớ lại năm Huệ Gia hai mươi bảy tuổi từng đẹp hoàn mỹ đến độ nào.
Năm ấy cũng chính là năm đẹp nhất của Huệ Gia, con bé trưởng thành, thành thục, không phải dạng người hấp dẫn người khác bằng hình thể như nàng, Huệ Gia hấp dẫn người khác bằng khí chất, bằng tiền tài, bằng sự từng trải.

Ngọc Hiên từng thấy Huệ Gia đi lại với không ít mỹ nhân trong showbiz, nhưng người ở lại bên cạnh Huệ Gia, Ngọc Hiên chỉ thấy mỗi Tống Thu.
Tống Thu năm đó chỉ là một nhân viên văn phòng lương ba cọc ba đồng, được Huệ Gia cho không ít tiền, chưa đến ba mươi đã có nhà ở thành phố.


Ngọc Hiên cũng không biết Huệ Gia rốt cuộc kiếp trước yêu ai, nhưng nàng biết được rằng kiếp trước Huệ Gia từng lãnh đạm, trầm mặc thế nào.
“Chị nghĩ gì mà thẩn thờ vậy?” Huệ Gia hơi cười, nàng đã bị bắp với nước ngọt làm bận cả hai tay, bằng không sẽ dắt tay Ngọc Hiên cùng mình đi vào trong.

Nhìn dáng vẻ thơ thẩn của của chị ấy nàng tưởng như chị ấy đã từng tẫn qua một kiếp người, ánh mắt như rơi vào cõi xa xăm vô định.

Cả cuộc sống của chị ấy vẫn luôn bằng phẳng, tại sao ánh nhìn lại bi thương đến vậy?
Ngọc Hiên hoàn hồn, nàng giơ hai tấm vé trên tay lên nói với Huệ Gia, “Xem phim ma nhé, chị thấy có vẻ hay.”
“Sao cũng được.” Huệ Gia mỉm cười cùng Ngọc Hiên bước vào bên trong xem phim.

Những ngày gần đây Huệ Gia cũng không nói cho Ngọc Hiên nghe Khải Tập hay liên hệ với mình, hoặc là tìm đến hỏi chỗ ở của Ngọc Hiên.

Dạo gần đây Ngọc Hiên thành tích rất nổi trội, xuất hiện trên báo càng nhiều thì lòng tham của Khải Tập càng lớn hơn, đang muốn hàn gắn mối quan hệ với Ngọc Hiên.
Hai người chỉ hẹn hò như những cặp đôi bình thường khác, khi thì xem phim, khi thì ăn uống, khi thì dã ngoại, dạo phố, nhưng Huệ Gia càng ngày càng như một chú ruồi đắm chìm vào mật ngọt của tình yêu này mang lại.

Nàng yêu Ngọc Hiên đến độ không thể nào kiềm chế nổi, càng ở bên cạnh chị ấy nàng càng tham luyến cảm giác hạnh phúc, có được người một ngày lại muốn có được người một đời.
Phim đang chiếu giữa chừng thì Ngọc Hiên than đau đầu, Huệ Gia lo lắng hỏi nho nhỏ, “Chị đau đầu lắm sao? Em dẫn chị ra ngoài nhé?”
“Ừ.” Ngọc Hiên cùng Huệ Gia đi ra khỏi rạp, ra khỏi rạp rồi Ngọc Hiên mới âm thầm thở ra một hơi.

Phim ban nãy thật sợ chết nàng! Tự nhiên nàng lại thần kinh chọn phim ma, cả phim đều lạnh người, mồ hôi đổ trên trán ướt đẫm mặc dù trong rạp rất lạnh.

Lần này có thể là lần cuối cùng Ngọc Hiên chọn phim ma.
“Em chở chị đi mua thuốc” Huệ Gia nhanh chóng vứt bắp rang còn dở vào thùng rác, sau đó dắt tay Ngọc Hiên định đi ra bãi đỗ xe lấy xe.

Nhưng Ngọc Hiên nắm bàn tay nàng lại, ôn nhu nói, “Chị ngồi nghỉ một chút là được.”
“Không được, chị đau đầu phải xem xem bị gì chứ!” Huệ Gia lục lọi trong túi mình tìm chìa khóa xe, Ngọc Hiên cũng không dám nói bản thân mình sợ ma, giả vờ đau đầu để ra khỏi rạp.

Đành ngậm đắng nuốt cay theo Huệ Gia đi ra bãi đỗ xe.
Đi được chưa đến xe đã bị một tốp người lao vào đánh, Ngọc Hiên ngạc nhiên, theo phản ứng đầu tiên là cố gắng che chắn cho Huệ Gia.

Đám người càng đánh càng hung hăng, Huệ Gia nhanh chóng đánh bọn chúng đi, bọn chúng bị đánh liền tan tác, một tên cay cú chỉ tay vào mặt Huệ Gia, mắng, “Mày còn thu tiền chỗ đó nữa thì biết tay tao!”

“Mày ở chỗ nào?” Huệ Gia hung hăng đạp cho nó một cái té lăn quay ra đất, nó ôm ngực đau đớn nhìn nàng, cười ha ha lên một tiếng, “Chó con như mày mà cũng đòi đi thu tiền bảo kê!”
Ngọc Hiên bị đám người ban nãy đánh ngã dưới đất bèn lồm cồm bò dậy, tay chân bị xước hết tất cả, nàng kéo tay áo của Huệ Gia, lo sợ nhìn đám người hung hăng trước mặt.

Chỉ sợ bọn họ nếu muốn đánh, có mạng hai người cũng không bù nổi.

Đám người bị đánh tan tác ban nãy hợp lại thành một nhóm, định lao vào đánh tiếp nhưng bảo an của rạp chiếu phim huýt còi chạy ra ngăn chặn.

Ngọc Hiên nắm chặt cánh tay của Huệ Gia, cũng không phát hiện ra mình sợ đến mức rơi nước mắt rồi.

Xem ra phim ma trong rạp vẫn đỡ đáng sợ hơn.
“Chị không sao chứ?” Huệ Gia quay sang nhìn thì thấy mặt Ngọc Hiên bị đỏ lên một mảnh, tay chân bị nền đất làm xước đến độ tứa máu.

Nàng lo lắng không thôi, bèn sờ vào vết thương trên mặt chị ấy, hấp tấp hỏi, “Còn đánh chị ở đâu không?”
“Không sao.” Ngọc Hiên lắc đầu, nàng nắm lấy hai cánh tay của Huệ Gia, xoay Huệ Gia sang trái rồi sang phải để xem, “Em có sao không? Đánh trúng em nhiều không?”
“Em không sao” Huệ Gia trong phút đó bỗng chốc trầm mặc hẳn.

Nàng cởϊ áσ khoác của mình ra mặc vào cho Ngọc Hiên, nhưng nàng phát hiện áo khoác của nàng Ngọc Hiên không mặc vừa, ngực của Ngọc Hiên tròn đầy hơn nàng, dáng ngươi tuy nhỏ hơn nhưng áo mặc phải rộng vòng một hơn nàng một chút.

Nàng đành khoác hờ áo khoác lên người Ngọc Hiên, dẫn chị ấy đi bệnh viện khám.

Vốn định đi khám xem đau đầu thế nào, không ngờ phải đến bệnh viện sát dược cho chị ấy.
Ngọc Hiên ngoan ngoãn để y tá sát dược cho nàng, sau đó nàng cũng kêu y tá xem cho Huệ Gia, Huệ Gia trước thái độ kiên quyết của Ngọc Hiên cũng đành phải sát dược, xem vết thương.


Y tá nhận ra Ngọc Hiên là ai, bèn đề nghị Ngọc Hiên gọi báo cảnh sát.

Nhưng Ngọc Hiên biết đây là chuyện của Huệ Gia, nàng không nên báo cáo cảnh sát làm gì.

Thế nên sau khi sát dược xong Ngọc Hiên cùng Huệ Gia về nhà, trên đường đi Ngọc Hiên cũng không trách móc Huệ Gia lấy một lời, chỉ lo lắng sờ vào vết thương bên tay của Huệ Gia, đây còn chẳng biết là vết thương thứ bao nhiêu.
“Đau không?” Ngọc Hiên nho nhỏ hỏi.
Huệ Gia vừa lái xe, sờ gương mặt thanh tú của Ngọc Hiên, áy náy nói, “Không đau, em xin lỗi.”
“Ngốc quá.” Ngọc Hiên phì cười, “Cảm giác làm nữ chính phim hành động cũng tốt lắm, chị thấy thích.”
“Chị mới ngốc, ai thích bị đánh?” Huệ Gia rẽ xe sang bên trái, sau đó giả một nụ cười với Ngọc Hiên.

Trong lòng âm thầm tính toán xem kẻ nào là người bày mưu đánh nàng, nếu đánh nàng, lúc nào nàng cũng tiếp.

Nhưng đây là đánh trúng Ngọc Hiên, Huệ Gia không thể không tức giận, bọn người này cũng quá coi trời bằng vung rồi.
Ngọc Hiên về đến nhà tắm thay đồ xong thì thấy Huệ Gia chuẩn bị đi, nàng để chiếc khăn lau tóc xuống bàn, đi lại gần Huệ Gia chỉnh lại quần áo xộc xệch của con bé, dặn dò, “Em đi cẩn thận nhé.”
“Chị ở nhà ăn cơm, em đi một hai tiếng rồi về ngay.” Huệ Gia giữ Ngọc Hiên lại, hôn lên trán chị ấy một cái, còn không quên trêu một câu, “Chị thật thơm…”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.